Căn Bệnh Này Có Tên Là Yêu Em

Chương 21



Nhân lúc mẹ tôi đi nhảy quảng trường, tôi và Thân Mặc vừa tản bộ tiêu cơm vừa nghiêm túc bàn luận về chuyện này.

“Hình như mẹ em không đồng ý… Làm sao bây giờ đây…”

“Đừng hoảng hốt, chúng ta tiếp tục nghĩ cách.” Thân Mặc an ủi tôi.

Ai ngờ hơn nửa đêm đi ra ngoài tản bộ còn có thể gặp được người quen chứ!

“Ấy, đây là Khanh Khanh à?”

Tôi vừa thấy người nọ là dì Trần hàng xóm thì sợ tới mức vội vàng đá Thân Mặc một cái, cách xa anh một mét.

Thân Mặc vẻ mặt uất ức.

“Dì Trần ạ, trùng hợp quá.” Tôi mỉm cười.

Dì Trần cười nhìn Thân Mặc, nhỏ giọng hỏi: “Đây là bạn trai cháu hả? Dì nghe mẹ cháu nói cháu hẹn hò với giáo sư vừa cao lại vừa đẹp trai, không nghĩ tới thật sự đẹp trai đến vậy đó!”

??!!

Chúng tôi choáng váng.

Chờ một chút, tôi nghe lầm hả?

Tôi nhìn Thân Mặc, anh cũng kinh ngạc như tôi vậy.

“Dì Trần, mẹ cháu nói với mọi người như thế nào… Nói giáo sư nào ạ?”

Câu hỏi này của tôi làm dì Trần khó hiểu.

“Mẹ cháu nói, cháu hẹn hò với giáo sư ngành sinh vật học, là người vừa đi du học về. Là cậu này hả?”

Lần đầu tiên trên đời tôi nhìn thấy Thân Mặc thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

Vừa rồi còn thất thần, bây giờ lại là dáng vẻ hoa nở rộ, nho nhã tiến lên gật đầu: “Là cháu, là cháu ạ. Cháu chính là bạn trai của Khanh Khanh ạ. Chủ yếu là không nghĩ tới mẹ vợ sẽ khen cháu ở trước mặt người khác làm cháu được chiều mà sợ ạ.”

Phụt!

Mẹ vợ?!

Không phải buổi tối anh vẫn gọi chị bình thường à, bây giờ sửa miệng nhanh thế?