Căn Bệnh Này Có Tên Là Yêu Em

Chương 5



Lúc chia tay tôi hùng hổ lắm.

Nhưng vừa biết tin Thân Mặc sẽ ở nhà tôi nửa tháng, tôi sợ tới mức tìm cớ đến nhà bạn ở vài ngày.

Kế hoạch ban đầu của tôi là dùng chuyện có em bé để vơ vét 80, 100 vạn của anh, bây giờ tôi còn chẳng dám nói cho anh biết.

Bởi vì… Tôi từng nhìn thấy lịch sử tìm kiếm ở trên ipad của anh.

Hai tháng trước anh đã từng tìm: “Sau khi mang thai nữ sinh sẽ ngoan hơn không?”, “Cách thụ thai tốt nhất” và các từ khóa liên quan.

Đậu mè, nếu nói cho anh biết chuyện này, không chừng anh còn dùng em bé để bắt cóc tôi.

Nhưng đi viện thì cần tiền, mà khoản tiền này dù thế nào cũng phải bắt anh trả.

Tôi gọi điện thoại, quả nhiên, bên kia nhấc máy ngay.

Dựa vào tình huống này, chắc hẳn anh luôn nhớ mãi không quên tôi, chỉ cần tôi duỗi tay, tất nhiên anh sẽ hí ha hí hửng dâng tiền lên bằng hai tay.

“Alo, cậu à.”

Bên kia dừng một chút rồi mới lên tiếng: “Có chuyện gì.”

“Cậu, có thể chuyển cho cháu một vạn tệ không? Cháu…chơi game mua skin sắp chết đói rồi, cháu không dám nói với mẹ.”

Bên kia im lặng.

Thật lâu sau: “Game gì mà đắt thế, cháu coi tôi là máy ATM à? Tự mình tạo nghiệp thì tự mình nghĩ cách đi, tiền của tôi chỉ đưa cho mợ của cháu thôi.”

“Cậu ơi, đừng mà, thật ra 3000 cũng được…”

“Cậu…”

Tút, tút, tút.

Được lắm, gan anh lớn lắm rồi, dám cúp điện thoại của tôi cơ đấy.

Hồi trước lần nào gọi điện thoại cũng phải anh anh em em nửa ngày trời, tôi muốn đi ngủ mà anh vẫn còn lưu luyến không nỡ.

Đúng là đàn ông rút chym vô tình.

Hay là nói anh đã tìm được bàn phím mới* rồi?

*Trong hoàn cảnh này hiểu đại ý là Thân Mặc tìm bạn gái mới không biết gì về tính chiếm hữu của mình.

Rõ ràng đã chia tay nhưng không hiểu sao tôi lại hơi để ý.

“Mợ” kia là có ý gì?

Tôi gửi WeChat cho mẹ để thử thăm dò, mẹ nói với tôi: “Cậu của con đi xem mắt, đối phương là mỹ nữ học bá.”

Đệch!!!!!!!!

Tôi còn chưa tìm bạn trai.

Thân Mặc, làm sao anh dám!