Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1086: Nhiệm vụ số 4 - tranh đoạt bản đồ(2)




[ Lưu Ý: Tham gia là nhiệm vụ sinh tử nên đừng hỏi vì sao sát tính của nhân vật chính lại nặng như vậy, không giảng đạo lý đã ra tay giết người.]
Nghe được Xuân Đức nói chuyện giống như bản thân hắn là người lương thiện lắm lắm thì bốn người khác trong lòng đầu thầm có chung một suy nghĩ.
“ Da mặt thật dày.” 
Tuy nghĩ như vậy nhưng trên mặt mỗi người đều lộ vẻ tán thành. Tiếp sau đó năm người lại một lần nữa hướng về cột sáng địa đồ gần nhất mà chạy tới. Có điều hẳn địa đồ kia đang có người nắm giữ nên cột sáng liên tục di chuyển mà không phải đứng yên tại chỗ.
“ Rào rào rào…”
Cơn mưa lớn bất chợt ập xuống, cùng lúc đó vô số tia chớp đánh xuống cánh rừng phía bên dưới, đánh lên những cây đại thụ khổng lồ.
“ Ầm ầm ầm…”
Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên nhưng cái đó cũng chưa tính là gì. Lúc này đây,tại nơi xuất hiện những cột sáng, cũng đang có rất đông tu sĩ tranh đấu, tiên thuật va chạm với nhau còn tạo nên những tiếng nổ lớn hơn như vậy nhiều.
“ Đùng đùng đùng…. Ầm ầm..”
Sóng năng lượng từ các vụ va chạm lan ra bốn phương tám hướng, nhất là ở dưới trời mưa lại càng thêm rõ ràng.
…….
Xuân Đức đang chạy lại đến cột sáng gần hắn nhất thì lại bất ngờ gặp phải người cũng có cùng suy nghĩ như hắn. ( Lúc này Xuân Đức đã đổi qua bay trên trời không còn ở đi ở phía dưới.)
“ Vút vút vút….”
Từ cánh rừng phía bên dưới bay lên mười mấy người, cản đường đi của năm người Xuân Đức cùng lúc vây bọn họ vào bên trong.
Thấy có người cản đường Xuân Đức cũng không nói thêm một lời, trực tiếp gọi ra Quỷ Kiếm sau đó giết tới.
Quỷ Kiếm hóa thành song kiếm, Thiên Huyễn Cánh vừa hiện ra đã là trạng thái thứ ba, tốc độ của Xuân Đức trong nháy mắt gia tăng đến cực hạn. Thân ảnh hắn đang đứng yên bỗng dưng biến mất, ngay sau đó...
“ Phúc phúc phúc…”
“Phúc phúc phúc…”
Liên tiếp là những âm thanh dễ nghe vang lên, cũng vào lúc này thân ảnh của Xuân Đức mới từ từ hiện ra nhưng khi con chưa hoàn toàn hiện ra thì lại một lần nữa biến mất.
Ngay sau đó hắn lại xuất hiện ở sau một tên khác, lại một cái đầu bay lên cao cao, máu tươi vẫy trời cao, tàn chi, thi thể, nội nạng đủ kiểu rơi lả tả, bay lượn bên trong không trung. 
Có được Bóng Ảnh kết hợp để gia tăng lực sát thương cùng tốc độ, lại thêm hai người Long Sát cùng Nguyên Ma đỡ đòn. Xuân Đức hầu như không còn phải lo về mặt phòng ngự nữa. Hắn có thể thoải mái mà giết chóc.
Đợi đến khi mấy tên kia kịp phản ứng thì hơn một nữa người đã bị giết chết, lúc này đây chỉ có có 3 tên đang đứng ngây ngốc nơi đó. Bọn họ giống như là mất đi năng lực hoạt động vậy.
Sau khi ra tay giết một lúc mười mấy tên cản đường, lại nhìn thấy biểu hiện của ba tên còn sống lúc này thì Xuân Đức không khỏi dừng tay, lúc này đây thân ảnh hắn lại một lần nữa hiện ra.
Nhìn ba người hắn hỏi:
“ Các ngươi không chạy sao?”
Nhìn thấy Xuân Đức hiện ra thì ba người kia vẫn đứng ngây ra, ánh mắt của bọn họ vẫn đang nhìn theo mấy cái thi thể của đồng bạn đang rơi xuống phía dưới rừng cây.
Thấy ba người cứ ngây ngốc như vậy thì Xuân Đức tiện tay huy động song kiếm một cái, chém ra hai đường kiếm quang, kiếm quang đen kịt trong nháy mắt cắt ba người kia ra làm 9 khúc.
Cho đến lúc chết thì trên mặt ba người kia vẫn giữ cái biểu hiện ngây ngốc như vậy. Nhìn đến cảnh này Xuân Đức cũng lấy làm kỳ, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ mình giết không phải chân thân mà chỉ là thế thân, nhưng hắn cảm giác không phải à.
Trận chiến tuy diễn ra rất nhanh nhưng do đám người Xuân Đức đang giữ một phần tàn đồ nên rất nhiều người chú ý đến bên này, bọn họ cũng vừa thấy được một màn đồ sát lúc trước.
Trong đó còn có không ít người nhận ra thân phận của Xuân Đức, khi nhìn rõ Xuân Đức là ai thì bọn họ liền không nói hai lời đã quay đầu dùng độn thuật nhanh nhất để bỏ chạy. Tốc độ có thể nói là nhanh đến cực hạn, thoáng cái đã không nhìn thấy ở đâu.
Cũng do trận chiến diễn ra quá nhanh nên có một số kẻ muốn đến nơi đây, nhân cơ hội đục nước béo cò ngư ông đắc lợi không kịp phản ứng, khi bọn họ vừa chạy đến gần Xuân Đức thì cũng là lúc đám người cản đường đầu tiên chết sạch.
Bây giờ bọn họ đối diện với Xuân Đức thì lại không biết nên làm thế nào. Đánh thì đánh không lại mà chạy thì chắc chắn phải chết. Lúc này đây một nam tử mặc kim bào nhìn Xuân Đức cười gượng nói:
“ Đạo hữu, có gì từ từ nói chuyện, bình tĩnh, đừng vội động thủ. Cái này chắc chắn là một sự nhầm lẫn to lớn, chúng ta là muốn đến giúp đỡ đạo hữu nhưng không ngờ đạo hữu lại thần thông quảng đại như vậy.”
Lời này vừa nói ra thì đến ngay cả nam tử kim bào cũng thấy mình bịa cái lý do quá là ngu xuẩn, có điều trong lúc nhất thời hắn cũng không tìm ra lý do nào hợp lý hơn.
Xuân Đức đứng ở đối diện nghe vậy thì nhăn mày lại, hắn nhăn mày lại cũng không phải vì bất mãn với câu nói của tên nam tử kim bào mà là hắn đang cảm thấy buồn phiền vì không kiếm được điểm công trạng.
Vốn nghĩ giết chết được người tham gia cùng làm nhiệm vũ sẽ nhận được công trạng ban thưởng nhưng mà không, hắn giết liên tiếp mười mấy người nhưng cũng chẳng nhận được một tí công trạng nào cả.
Đã không nhận được điểm công trạng thì hắn cũng lười đi làm mấy cái chuyện vô nghĩa, đối với hắn giết người cũng chỉ là một cái rất bất bình thường nếu không phải vì mục đích nào đo thì hắn cũng chẳng hơi đâu mà làm mấy việc kia.
Thu về Quỷ Kiếm, Xuân Đức nhìn tên nam tử kim bào trước mắt hỏi: 
“ Muốn sống không?”
Tên nam tử mặc kim bào ở đối diện lập tức gật đầu nói:
“ Muốn.”
Xuân Đức lúc này vẩy vẩy tay, đúng ở phía sau Mộng Vân nhận được ám hiệu của hắn thì hiểu hắn muốn làm cái gì, nàng lúc này nhanh chóng bay lại gần Xuân Đức đưa tấm tàn đồ kia cho Xuân Đức.
Xuân Đức cầm trong tay tàn đồ, lại nhìn người nam tử mặc kim bào nói:
“ Hẳn ngươi cũng biết được ta là ai rồi, ta bây giờ cần bốn phần tàn đồ còn lại để ghép thành địa đồ, ngươi cầm tàn đồ này đi tìm bốn mảnh còn lại sau đó ghép lại rồi giao cho ta. Làm được không?”
Nam tử mặc kim bào lập tức đáp:
“ Làm được.”
Hắn lúc này mặc kệ, cứ trước hết đáp ứng tên ôn thần trước mắt đi cái đã rồi tính sau.
Xuân Đức nghe vậy thì liền ném miếng tàn đồ cho tên kia sau đó lại nói thêm:
“ Khi ngươi đi tìm tàn đồ nếu gặp kẻ khác thì cũng nói cho bọn họ biết, ta cũng không muốn giết đám các ngươi làm gì, có giết các ngươi cũng chẳng thêm được một điểm công trạng nào cả, vì thể đừng làm ta bực mình để rồi lại có chuyện không hay xảy ra.”
Nam tử kim bào nghe vậy thì cũng hiểu ra vì sao Xuân Đức chẳng thèm giết mình rồi, lúc này hắn răm rắp gần đầu nói:
“ Vâng, vâng, đại nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ chuyển lời của đại nhân đến những người khác.”
Nói xong thì hắn cùng vài người nữa nhanh chóng đi tới mảnh tàn đổ thứ 2 bị người bỏ lại, nhặt lấy sau đó liền rời đi.
Nhìn đám người đã đi xa thì lúc này Tiêu Phúc tiến lại gần Xuân Đức cẩn thận hỏi:
“ Đội trưởng, người không sợ đám kia liền đi một mạch mà không trở lại sao?”
Đứng trong gió bão, Xuân Đức thản nhiên nói:
“ Nếu trường hợp như vậy mà xảy ra thì ta cũng không ngại tốn thời gian đi săn tìm từng tên sau đó giết chết. Ta đã cho bọn họ cơ hội thì tốt nhất là nên quý trọng. Nhưng ta nghĩ bọn họ đều là người thông minh hẳn là biết nên làm thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.