Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 19: Tôi giới sắc nhưng tôi không phải là hòa thượng



Sở Phàm cất sự thành công vừa rồi vào sâu trong nội tâm của hắn với mục đích không thể cho ai biết -- ở trong phòng của đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư có trang bị cameras mini. Lúc này, hắn cả người có vẻ rất thoải mái hơn, rất hưng phấn.

Rồi hắn lại nghĩ mình phải cố ý đi ra ban công để cho các tiểu thư cho rằng mình vừa mới tỉnh ngủ, làm như vậy với mục đích rõ ràng chính là muốn bị các tiểu thư phát hiện ra rằng mình đang giấu đầu hở đuôi!

Cho nên hắn cố ý ra ban công vươn mình ngáp một cái nhưng lại dung hợp cả công phu Phật môn Sư Tử hống vào đó, bởi vậy một cái ngáp của hắn giống như một tiếng sấm, khiến đại tiểu thư, nhị tiểu thư cùng với Tô Phỉ ở phía dưới đang ở nướng thịt phải hoảng sợ. Nhị tiểu thư vỗ vỗ ngực, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Sở Phàm quát:
 
- Anh muốn dọa chết người sao? Không việc gì thì anh rống cái gì mà rống hả?

- Tôi.. tôi đang ngáp. Bình thường buổi sáng tôi đều phải làm như vậy.
 
Sở Phàm vẻ mặt vô tội nói.

- A? Vậy anh mau mau chuyển ra ngoài ở. Nếu mỗi buổi sáng thức dậy anh đều kêu một tiếng quỷ quái như vậy thì còn cho người ta ngủ được hay sao?
 
Nhị tiểu thư nghe vậy biến sắc, lớn tiếng nói.

- Được rồi, Tiểu Vân, đừng náo loạn!
 
Đại tiểu thư nói xong nhìn về phía Sở Phàm, mỉm cười, nói:
 
- Anh tỉnh lại rồi ư? Sao không ngủ nhiều hơn một chút? Anh tối hôm qua uống say. ..."

Nói đến đây, sắc mặt đại tiểu thư giống như hoa sen mới nở, sắc mặt nháy mắt ửng đỏ, nàng nhìn đến quần đùi rộng thùng thình của Sở Phàm đang hướng về phía trước đỉnh trồi một cái lều lớn, nàng không khỏi tức giận nói:
 
- Anh . lưu manh!

Sở Phàm theo ánh mắt đại tiểu thư hướng chính mình dưới thân vừa thấy,
 
- A. .
 
Hắn quát to một tiếng, chạy về phòng, biến cố bất thình lình khiến đại tiểu thư có điểm kinh ngạc, nghĩ không ra Sở Phàm phản ứng lại lớn như vậy, theo lý thuyết phải là nàng la to "
A!" một tiếng ngượng ngùng mới đúng chứ. Mà nhị tiểu thư cùng với Tô Phỉ lại không biết gì cả, các nàng đoán không ra Kỷ Tiêm Tiêm như thế nào đột nhiên mắng Sở Phàm là lưu manh, càng kỳ quái vì sao Sở Phàm lại quát to một tiếng chạy về trong phòng, điều này dường như có điểm huyền diệu đáng giá tìm hiểu đây nha!

Sở Phàm trở lại phòng nhanh mặc quần lót rồi mặc quần áo lên quần lót. Hoá ra bởi vì hắn luyện Đồng Tử công nên mỗi ngày vào buổi sáng khi thức dậy tự nhiên sẽ nhất trụ kình thiên. Đặc biệt lúc sáng sớm khi nhìn tới thứ động lòng người kia của đại tiểu thư lại càng kích thích cái bộ phận nào đó dùng để bài tiết trên cơ thể hắn kia, cho nên. ..

Hắn lại cảm thấy mình cần phải giải thích với đại tiểu thư một chút, vì sao mình ở ban công thì thân thể lại có phản ứng như vậy, không phải mình là lưu manh, mà là chính mình từ nhỏ tu luyện Đồng Tử công, cho nên buổi sáng thức dậy sẽ là nhất trụ kình thiên, nếu đại tiểu thư còn chưa tin hắn có thể lấy tuyệt phẩm "
Ỷ Thiên Đồ Long Ký " có đoạn Trương Tam Phong dạy Trương Vô Kỵ võ công có một đoạn ngắn, chính là Trương Tam Phong cùng Trương Vô Kỵ nằm ở một sườn núi, hai người một già một trẻ cứ thế mà nhất trụ kình thiên, đây là đặc điểm tu luyện Đồng tử công.

Sở Phàm đi xuống lầu rồi lập tức đi về phía ba nàng. Hắn ngửi mùi thịt nướng mê người kia, bụng nhất thời "
Rột rột " kêu lên, hắn đến gần mở miệng, nói:
 
- Tôi cũng muốn ăn chân gà nướng!

Tô Phỉ nghe vậy thì một đôi mắt to màu lam nhạt nhìn chằm chằm vào Sở Phàm với vẻ khó tin nói:
 
- Anh cũng ăn thịt ?

Sở Phàm nhìn về phía Tô Phỉ, hắn đây là lần đầu tiên đánh giá cẩn thận Tô Phỉ. Hắn phát giác Tô Phỉ cũng xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, cái mũi cao thẳng, đôi môi mọng rất gợi cảm, ồ, mắt của nàng sao lại là màu lam nhỉ? Sở Phàm nhìn kĩ lại, đúng vậy, đó là màu lam nhạt, hơn nữa một mái tóc là màu kim hoàng, điều này không khỏi làm hắn liên tưởng đến ở trên TV có chiếu con gái phương Tây tóc vàng mắt xanh. Không trách những người này kêu Tô Phỉ là người nước ngoài? Nhìn lại thân thể của nàng, mông to, eo nhỏ, ngực lớn, chính là dáng người tiêu chuẩn của người nước ngoài, chỉ là nàng nói tiếng phổ thông Hoa Hạ lại rất chuẩn a. Thật sự là kỳ quái!

Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư thấy Sở Phàm đang ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Phỉ thì trong lòng không khỏi tức giận, đặc biệt là nhị tiểu thư. Tô Phỉ là bạn tốt của nàng, mà Sở Phàm nói cho cùng cũng chỉ là vệ sĩ của nàng thôi. Mà tên tiểu tử Sở Phàm này lúc này không ngờ lại như vậy, dám nhìn chằm chằm Tô Phỉ, hơn nữa mặt một chút đỏ cũng không có. Nàng bắt đầu cảm thấy ngượng thay cho Sở Phàm, vì vậy nàng không kìm nổi quát:
 
- Ngốc tử, anh sao lại ngây ra vậy, người khác hỏi anh sao anh không trả lời?

- A?
 
Sở Phàm phục hồi lại tinh thần, mờ mịt chung quanh, nói:
 
- Hỏi tôi cái gì?

- Hỏi anh sao lại ăn thịt!
 
Nhị tiểu thư tức giận nói.

- Một, hai, ba. Tôi đã mười lăm ngày chưa ăn thịt rồi, cho nên muốn ăn.
 
Sở Phàm đưa tay đếm, nói.

Tô Phỉ ngay từ đầu bị Sở Phàm nhìn chằm chằm còn cảm thấy ngượng ngùng, tuy nhiên nàng phát giác Sở Phàm này cũng thú vị, cho nên nói:
 
- Vậy anh không phải là hòa thượng từ Thiếu Lâm tự tới sao? Hòa thượng phải nhớ cho kỹ năm giới của Phật môn nha!

Sở Phàm vừa nghe, trong lòng không vui, nghĩ thầm, rằng:
 
"
Cô gái ngoại quốc này cũng không có nhãn quang. Chắc là loại hung đại vô não đây? Chẳng lẽ nàng nhìn không ra mình trên đầu có tóc ư? Nếu là hòa thượng thì trên đầu có tóc sao?"

Nghĩ vậy hắn lại nói:
 
- Tôi tuy tuân thủ giới sắc nhưng không phải hòa thượng. Tôi là đệ tử tục gia. Cô không thấy được tóc trên đầu tôi sao? Cho nên tôi đương nhiên có thể ăn thịt.

- Không đúng, không đúng rồi. Tôi nhớ rõ anh nới với tôi rằng sư phụ anh đối đãi với anh như là người xuất gia mà. Người xuất gia chính là hòa thượng đó.
 
Nhị tiểu thư vỗ tay nói.

- Không phải, không phải. Trong năm giới sư phụ không hạn chế việc ăn uống, cho nên tôi vẫn có thể uống. Tuy nhiên bốn giới còn lại sư phụ lại nghiêm khắc hạn chế, đặc biệt sắc giới, cho nên tôi không được gần nữ sắc.
 
Sở Phàm nói.

- Không gần nữ sắc? Thật hay là giả đó? Vậy anh làm sao để nối dõi tông đường đây?
 
Nhị tiểu thư cười hì hì nói, dường như là đang khiêu khích Sở Phàm.

Kỷ Tiêm Tiêm đứng canh đó cũng không như muội muội của nàng tùy tiện không chỗ nào kiêng kị như vậy, nàng sắc mặt hơi hơi ửng đỏ, nói:
 
- Tiểu Vân, muội nói cái gì vậy. Chuyện người khác muội quản nhiều như vậy để làm chi?

Sở Phàm nghe mà trong lòng quýnh hết cả lên, lầm tưởng rằng đại tiểu thư không tin tưởng lời nói của hắn, cho nên hắn mặt đỏ, lớn tiếng giải thích nói:
 
- Thật, thật mà, sư phụ nói chữ Sắc trên đầu có một cây đao. Cho nên người dặn dò tôi không được gần nữ sắc, như vậy mới tránh được hết thảy tai vạ. Sư phụ còn nói con gái là một con hổ, sẽ ăn thịt người. Thật đáng sợ!

Sở Phàm nói xong đột nhiên nhớ tới mình muốn giải thích với đại tiểu thư chút chuyện lúc nãy ở ban công, cho nên hắn chuyển hướng đại tiểu thư, nói:
 
- Đại tiểu thư, vừa rồi ở ban công tôi. .

Đại tiểu thư nghe vậy mà trong lòng chợt run lên, vội vàng lên tiếng ngăn lời Sở Phàm sắp nói:
 
- Được rồi, được rồi, không cần nói, tôi đã hiểu. Anh không phải muốn ăn chân gà nướng sao? Đây, tôi cho anh cá chân gà mà tôi đã nướng chín.

Nói xong đại tiểu thư không khỏi thầm nghĩ, Tiểu Sở này cũng thật là, cái loại chuyện như vậy mà cũng nói ra, hắn còn không biết là dọa người hay sao ? Nếu đem cái loại sự tình này nói ra ngượng tới thế nào đây. Tiểu Sở này thật không biết lúc nào nên nói hay lúc nào không nên nói nữa. May mà mình ngăn hắn đúng lúc!

Nhị tiểu thư nghe Sở Phàm nói một nửa rồi ngừng nói, trong lòng quýnh lên, thúc giục:
 
- Nói mau, nói mau, vừa rồi anh ở ban công làm sao vậy? Làm chi mà vô duyên vô cớ quát to một tiếng rồi chạy về trong phòng đi hả? Người ta là con gài mà lúc thẹn thùng còn chưa phản ứng mãnh liệt như anh đây đó!

Sở Phàm nghe vậy liếc mắt trộm nhìn đại tiểu thư, chỉ thấy sắc mặt đại tiểu thư hơi hơi đỏ lên, một đôi mắt to như mộng ảo đang nhìn hắn, dường như đang cảnh cáo hắn, anh nếu dám nói thì để xem anh làm thế nào mà ngẩng đầu lên được!

Sở Phàm cho dù ngốc tới cỡ nào cũng nhìn ra ánh mắt đại tiểu thư có ý gì, cho nên hắn ngập ngừng nói:
 
- Đại.. đại tiểu thư bảo tôi ăn chân gà nướng.

- Tôi đây còn chờ anh nói đó!
 
Giọng nói của nhị tiểu thư chuyển thành cực kỳ dịu dàng, nói:
 
- Tiểu hòa thượng, chỉ cần anh nói ra là tôi sẽ tự mình nướng chân gà, đùi gà còn có thịt bò xiên cho anh ăn nữa, có được không?

- Tôi không phải tiểu hòa thượng, tôi có tóc, tôi là đệ tử tục gia!
 
Sở Phàm nghe được trong lời nói của nhị tiểu thư có ý xúc phạm tới nguyên tắc của hắn, cho nên không kìm nổi lớn tiếng biện giải.

- Anh nếu không nói ra thì tôi cứ gọi anh là tiểu hòa thượng đấy. Hừ, anh là vệ sĩ của tôi nên anh phải nghe lời tôi nói mới đúng!
 
Nhị tiểu thư bỉu môi, tức giận nói.

- Tiểu Vân, anh ta làm gì ở ban công là tự do của anh ta. Muội hỏi kỹ như vậy để làm chi?
 
Kỷ Tiêm Tiêm nhìn muội muội của nàng tiếp tục giằng co như thế, không kìm nổi lên tiếng.

- Vậy tỷ tỷ nói cho muội biết là chuyện gì xảy ra đi. Tỷ vì sao lại nói anh ta là lưu manh vậy?
 
Kỷ Tiêm Vân tò mò hỏi.

- Tôi.. tồi không phải lưu manh, lúc ấy tôi ở ban công luyện Đồng Tử công, nhìn thấy các ngươi nên ngượng ngùng, liền chạy về trong phòng.
 
Sở Phàm gấp đến độ tiếng nói cũng tăng lớn.

- Luyện Đồng Tử công? Cái loại công phu chỉ đối phó được với trẻ con của anh thì không luyện cũng thế!
 
Kỷ Tiêm Vân nói xong chuyển hướng tỷ tỷ của nàng, hỏi:
 
- Vậy tỷ tỷ vì sao lại bảo anh ta là lưu manh vậy?

– Tỷ có nói sao? Tỷ nếu nói thì tỷ sẽ thu hồi lại lời nói đó. Hơn nữa Tiểu Sở sao lại là lưu manh, các muội về sau cũng không phải bởi vì hắn thành thật mà khi dễ người ta.
 
Đại tiểu thư nói.

Tiểu Sở vừa nghe vậy trong lòng cao hứng, đại tiểu thư rốt cục giải trừ hiểu lầm đối với mình, không hề cho rằng mình là lưu manh, trong chốc lát hắn phát giác cuộc sống thật tươi đẹp!

Lúc này nhị tiểu thư nói:
 
- Tiểu hòa thượng, không, tiểu Ngốc Ngốc, anh từ từ ăn đi, chúng tôi ăn no rồi. Anh ăn xong rồi tới Vương mụ nhờ thu dọn lại.
 
Nhị tiểu thư nói xong liền lôi kéo đại tiểu thư cùng với Tô Phỉ đi vào trong phòng.

Đi vào nhà rồi đại tiểu thư nói:
 
- Tiểu Vân, muội đây là làm chi vậy? Lén len lút lút.

- Tỷ tỷ, muội cảm thấy chúng ta cần phải thử tên tiểu hòa thượng kia một chút để xem hắn có phải thật sự không được gần nữ sắc hay không, có phải thật sự là giữ giới sắc hay không!
 
Nhị tiểu thư nhìn Sở Phàm đang ăn thịt nướng ở đằng xa xa, nhỏ giọng nói.

- Muội có ý gì vậy?
 
Đại tiểu thư nhẹ giọng hỏi.

- Muội sợ hắn là cố ý nói dối chúng ta, làm chúng ta tưởng lầm hắn là thật sự không gần nữ sắc, để cho sau này hắn chiếm tiện nghi của chúng ta.
 
Nhị tiểu thư nói.

- Tiểu Vân, muội lo lắng nhiều quá đấy. Tiểu Sở là một người rất thành thật nên sao lại nói dối chứ?
 
Đại tiểu thư tức giận nói.

- Tỷ tỷ, chúng ta cũng có thể thử một chút chứ sao. Chúng ta mặc áo tắm gợi cảm một chút rồi đi bơi để xem xem hắn phản ứng như thế nào. Hơn nữa hôm nay thời tiết nóng như vậy thì bơi cũng tốt mà.
 
Nhị tiểu thư năn nỉ.

- Ân, Kỷ tỷ tỷ, nếu hắn chính là tiểu hòa thượng giữ giới sắc thì như vậy chúng ta mặc áo tắm hấp dẫn hắn cũng được mà. Hì hì, đến lúc đó phản ứng của hắn chắc chắn rất thú vị đấy!
 
Hỗn huyết mỹ nhân Tô Phỉ bên cạnh cũng nói.

Đại tiểu thư cuối cùng không lay chuyển được sự nài nỉ của Tiểu Vân cùng Tô Phỉ nên đành phải đáp ứng, hơn nữa thời tiết nóng như vậy mát mẻ một chút cũng tốt.

Nhị tiểu thư cao hứng chạy đến cạnh bể bơi, nói:
 
- Tiểu Ngốc Ngốc, ăn nhanh lên. Ăn xong rồi chúng ta cùng nhau đi bơi.

"
Đi bơi?"
 
Sở Phàm vừa nghe vừa cắn một miếng thịt nhưng còn chưa nuốt xuống cổ họng, hắn không khỏi liên tưởng đến đủ loại kiểu dáng áo tắm gợi cảm, liên tưởng tới cảnh xuân tuyệt vời của các mỹ nữ mặc loại áo tắm hai mảnh mà mình trông thấy trên TV!

"
Chẳng lẽ ý của nhị tiểu thư là các nàng mặc cái loại áo tắm làm cho người ta phạm Sắc giới ấy cùng mình đi bơi?
 
Nghĩ vậy, Sở Phàm cảm giác mình đã ăn no rồi, không muốn ăn nữa , muốn ngay lập tức cùng các nàng đi bơi!