Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 32: Cọp mẹ mỹ lệ



 

 

 

 
Dịch: mrKim

Nguồn: Sưu Tầm

Lúc này Kỷ Tiêm Vân, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm cũng đã thay quần áo xong. Kỷ Tiêm Vân trên người mặc một cái bộ quần áo màu đen bó sát người, cô gái nhỏ này tuy bộ ngực phát dục còn chưa hoàn toàn, nhưng cái mông phát dục cũng không thua gì đám bạn cùng lứa, do mặc bộ quần áo bó sát người nên hiện ra rất rõ ràng, hơn nữa Kỷ Tiêm Vân có hai chân thon dài, bởi vậy phi thường mê người!

Tô Phỉ cũng không biết là bởi vì bộ ngực mình có số đo quá lớn nên trên người nàng mặc quần áo thì nơi nịt ngực căng ra, hình thành một cái chữ V, mỗi khi Tô Phỉ ngồi chồm hổm đều ẩn ẩn đem nịt ngực cùng với bộ ngực lộ ra, thật gián tiếp hấp dẫn a!

Trầm Mộng Lâm mặc quần áo ngắn hơn, lộ ra nửa lưng, ánh mắt quyến rũ, mày liễu hàm xuân, là một vưu vật!

Sở Phàm thường thường nhìn chằm chằm ba người các nàng, trong đầu thầm nghĩ : "Sư phụ, đệ tử nghĩ mình nhập địa ngục rồi!"

Tiếng chuông vang, sau tiếng chuông một nữ nhân dáng cao gầy thon thả, với những đường cong gợi cảm, một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp lạnh lùng theo cửa hướng Tây đi vào, các nữ sinh thấy nữ nhân này đều kêu lên:
 
- Chào Lâm giáo sư! Chào Lâm giáo sư. .

Hiển nhiên nữ nhân đi vào cao gầy gợi cảm, xinh đẹp lạnh như băng là ở Yến Đại nổi tiếng xa gần mỹ nữ giáo sư, Lâm Hiểu Tình.

Lâm Hiểu Tình đi vào phòng này thì các nữ sinh đều tự giác xếp thành đội, Lâm Hiểu Tình chỉ lo hướng học sinh của nàng đi đến, cũng không có chú ý tới sự tồn tại của Sở Phàm. Thứ nhất là vì nàng từ cửa phía Tây đi vào, mà Sở Phàm an vị nghỉ ngơi ở phía Tây. Thứ hai nàng trong lòng sớm hình thành một loại quan niệm, chính là trong phòng này ngoại trừ học sinh của nàng thì không có những người khác, đặc biệt là sự tồn tại của nam sinh.

Cho nên Lâm Hiểu Tình đi vào rồi nàng đem áo ngoài trên người cỡi ra, lộ ra bên trong mặc một bộ quần áo màu xám. Dáng người Lâm Hiểu Tình là thuộc loại thành thục, toàn bộ trên người nàng giống như là một cây đào mật đã thành thục, toàn thân tản mát ra mùi thơm, hấp dẫn cảm quan của mỗi một nam nhân !

Lâm Hiểu Tình trên người mặc quần áo màu xám rất ngắn, ngắn đến nỗi ngay cả rốn đều lộ ra, đai buộc chặt quần áo đôi gò bồng đảo cao ngất trong mây hoàn toàn hiển lộ ra, nhìn xuyên qua hai sợi đai đeo bên sườn mơ hồ còn có thể nhìn một góc của cặp băng sơn, bởi vì Lâm Hiểu Tình không có mang nịt ngực, nhưng trước ngực hai vú ngạo đĩnh lập từ đó mà xem nàng có tự tin không mang nịt ngực cũng có thể đứng vững!

Sở Phàm nhìn chằm chằm phía sau lưng Lâm Hiểu Tình , lưng áo lộ ra hơn phân nửa, mà Lâm Hiểu Tình phía dưới mặc lại là cái loại quần bó sát người, bởi vậy ở phía trên lưng quần mơ hồ có thể nhìn thấy một đạo mê người cực kỳ!

Sở Phàm lại một lần nữa cảm khái trong con gái thành thị lớn mật hơn so với ở Hoa Đào thôn. Trong thôn thì không có một nữ nhân nào dám đem quần áo mặc thành như vậy, ngay cả Vương quả phụ cũng chỉ đem cặp đùi trắng cho hắn xem qua một lần.

Lâm Hiểu Tình vỗ vỗ tay, nói:
 
- Hôm nay chúng ta học tập chương trình mới, trước tiên chúng ta đem nội dung bài cũ tái ôn tập một lần. Nào, mọi người theo tiết tấu âm nhạc mà nhảy, thân người thẳng, lưng áo thẳng, đúng, nhớ kỹ, động tác nhất định phải đúng chỗ, như vậy mới có thể có được thân thể hoàn mỹ!

Lâm Hiểu Tình trong khi nói chuyện cùng với âm nhạc có tiết tấu vui , do Lâm Hiểu Tình dẫn dắt nên các nữ sinh cũng theo nàng nhảy theo, Lâm Hiểu Tình bên cạnh vừa nhảy vừa hô tiết tấu, quan sát động tác chủ yếu của từng nữ sinh, nhưng nàng cảm thấy kỳ quái chính là các nữ sinh hôm nay dường như có điểm không bình thường, ánh mắt luôn hướng một nơi nhìn lại.

Sở Phàm ngồi dài ở trên sàn, hai chân bắt chéo, rất là thích thú nhìn các nữ sinh mặc quần áo bó sát người đang theo âm nhạc mà nhảy. Hắn phát giác là các nữ sinh nhảy đến một động tác chủ yếu thì hạ thân của các nàng lại hiện ra một khối giống như bánh mỳ nhỏ, như thế đã khiến hắn được mở rộng tầm mắt. Nhưng đáng tiếc chính là Lâm mỹ nữ giáo sư luôn đưa lưng về phía hắn, nếu không hạ thân của Lâm giáo sư hiện ra một khối hẳn là lớn hơn nữa.

Nhảy một động tác xoay người, khi thân thể Lâm Hiểu Tình nhẹ nhàng vừa chuyển, đồng thời nàng còn cố ý theo phương hướng chăm chú nhìn của các nữ sinh mà nhìn, vì thế nàng liền thấy rõ vẻ mặt hồn nhiên tươi cười của Sở Phàm, lúc này biểu tình trên mặt hắn không khỏi kỳ quái, rồi biến thành tức giận, bởi vì nàng chú ý tới ánh mắt của Sở Phàm đang từ bộ ngực của nàng mà xem, cuối cùng không ngờ ngừng lại ở địa phương kia !

"Ách, quả nhiên là so với tiểu nữ sinh này còn muốn đại!"
 
Sở Phàm nhìn chằm chằm hạ thân của Lâm Hiểu Tình , hắn đang thầm nghĩ.

Lúc này Lâm Hiểu Tình mặt lạnh lùng, hướng này đi tới, hắn thấy thế vội vàng đứng lên, đây là một loại phương thức tỏ vẻ tôn trọng người khác. Hắn mỉm cười, hướng Lâm Hiểu Tình gật gật đầu, xem như kết thúc lễ phép!

Một người bình thường cho dù là đầy tức giận trong đầu nhìn thấy đối phương như thế khiêm tốn có lễ thì tức giận trong đầu bình thường sẽ không lập tức bộc phát ra, quả nhiên, Lâm Hiểu Tình đi đến Sở Phàm trước mặt, giọng điệu lạnh như băng nói:
 
- Anh là học sinh của ai? Chẳng lẽ anh không biết thời điểm này nam sinh không thể tới sao?

- Tôi không phải học sinh!
 
Sở Phàm cười cười, nói.

- A?
 
Sở Phàm trả lời hiển nhiên là ngoài ý liệu của Lâm Hiểu Tình. Nàng vốn tính toán một khi Sở Phàm trả lời nói hắn là học sinh của ai rồi thì giận dữ, đem Sở Phàm hung hăng giáo huấn, mắng hắn một chút, sau đó sẽ thông báo cho trường học. Mà Sở Phàm trả lời lại làm phá hư mọi ý định nàng đã dự tính, điều này làm cho nàng cảm thấy không thoải mái, trong lòng càng thêm buồn bực, tuy không biết rõ Sở Phàm thân phận nên nàng tận lực khách khí nói:
 
- Như vậy tiên sinh là ai? Chẳng lẽ anh không biết hiện tại là giờ dạy học sao? Anh sao có thể tùy tiện đi vào trong này?

Sở Phàm nghe xong liền nhìn Lâm Hiểu Tình khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng cùng với ánh mắt khinh thường, hắn lại nghiêng đầu nhìn nhìn các nữ sinh đang chờ xem kịch vui một cái, nói:
 
- Lâm giáo sư, có thể đổi địa phương khác nói chuyện được hay không? Nơi này đều là học sinh.

Lâm Hiểu Tình khinh miệt liếc mắt nhìn Sở Phàm một cái, nàng cho rằng Sở Phàm trong lòng đã muốn khiếp đảm, muốn tìm cái địa phương không ai để trốn tránh, bởi vậy nàng không lưu tình chút nào nói:
 
- Chẳng lẽ tiên sinh có cái gì không thể nói ra cho nhiều người nghe hay sao? Nếu có chuyện không dám ở đây quang minh chính đại nói, xin mời đi ra ngoài!

- Tôi sẽ đi ra ngoài, nhưng trước khi đi ra ngoài thật đúng là có nói mấy câu cần nói với cô.
 
Sở Phàm nói xong ánh mắt chợt lóe, trên người hắn đột nhiên tản mát ra một cỗ khí thế kinh người, cả người hắn trong lúc đó dường như ngay lập tức thay đổi, không giống như là người nhìn qua chất phác bình thường, chất phác Sở Phàm, giờ phút này hắn nhìn qua giống như là một thanh tuyệt thế bảo kiếm đã ra khỏi vỏ để bộc lộ tài năng, nhưng mà lại là trọng kiếm không có gió, trên người hắn thành mũi nhọn tuyệt thế, khí thế phi phàm trong nháy mắt bộc phát ra, bùng nổ nhưng không lộ ra ngoài, tất cả đều ẩn chứa tụ tập ở toàn bộ trên người hắn, trong nhất cử nhất động của hắn !

Lâm Hiểu Tình ngay lập tức trong lúc đó cảm giác được khí thế trên người Sở Phàm biến hóa, cùng lúc đó nàng cũng cảm thấy một cỗ áp lực trước nay chưa phác giác ra, nàng đột nhiên phát giác mình cần phải ngưỡng mộ người thiếu niên đứng ở nơi này không chớp mắt, cái này đúng là một cỗ lực lượng không hiểu nổi ?

Tuy nhiên ngoại trừ Lâm Hiểu Tình thì cách xa hơn mười thước thì các nữ sinh cũng không cảm nhận được trên người Sở Phàm có biến hóa, bởi vì Lâm Hiểu Tình chặn Sở Phàm, càng quan trọng là Sở Phàm cũng không muốn các nữ sinh này cảm nhận được, hắn chỉ muốn cho Lâm Hiểu Tình cảm nhận được, bởi vì hắn nhìn ra Lâm Hiểu Tình là một nữ nhân khinh thường kẻ yếu, cùng nữ nhân như vậy giao tiếp thì quyết không thể yếu thế, chỉ có thể mạnh hơn, lớn hơn so với nàng thì mới có thể ngăn chận nàng!

Sở Phàm trầm thấp nói:
 
- Theo lời nói của cô, thì tôi nghe ra cô đối với tôi vô cùng khinh thường. Trong lòng của cô sớm đã đem tôi biến thành một kẻ hoàn toàn vô dụng, vô sỉ hạ lưu kẻ yếu đuối cùng tiểu nhân, đúng không? Trong ánh mắt của cô tôi còn có thể nhìn thấy cô đối với nam nhân có một loại oán hận mãnh liệt, hiển nhiên trên đời này ở trong mắt của cô nam nhân đều là kẻ không đáng một đồng, đúng không?

Lâm Hiểu Tình khóe mắt giật giật một cái, cái này đương nhiên là không qua khỏi cặp mắt sắc bén của Sở Phàm lúc này, hắn tiếp tục nói:
 
- Vì sao chứ? Một nữ nhân không có khả năng từ nhỏ lớn lên đã đối với nam nhân trên đời sinh ra oán hận mãnh liệt như thế. Việc này chỉ có thể nói rõ Lâm giáo sư lúc trước từng nếm qua lừa gạt của nam nhân hoặc nói thẳng ra là bị một nam nhân làm tổn thương. Cho nên cô đối với nam nhân cũng tuyệt vọng, hết hy vọng, cho rằng trên đời này nam nhân không có đức hạnh, không phải hạ lưu thì cũng là vô sỉ, không phải xấu xa cũng là đáng khinh, cho nên Lâm giáo sư mới có thể oán hận nam nhân như thế sao?

Sắc mặt Lâm Hiểu Tình trở nên trắng bệch, ánh mắt của nàng vẫn như trước lạnh băng vô tình, tuy nhiên lại có một tia kinh ngạc cùng bối rối, nàng dát thanh nói:
 
- Anh, anh là ai ? Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?

- Tôi là vệ sĩ riêng cho một học sinh của cô. Tôi cũng nghiên cứu qua tâm lý học!
 
Sở Phàm giọng điệu lạnh nhạt nói:
 
- Lâm giáo sư vừa rồi trong lòng bối rối, buồn chán, có loại như muốn đột phá gông cùm xiềng xích nào đó nhưng ,à tâm có thừa mà lực không đủ, đúng không?

- Anh đừng tưởng nói bậy, quả thực là nói bậy, anh cho là anh nói như vậy tôi sẽ thay đổi cách nhìn đối với anh à? Anh ở trong mắt của tôi vẫn là không đáng một đồng!
 
Lâm Hiểu Tình thở phì phò, tức giận nói, tuy nhiên may mắn là tại hiện trường có mở âm nhạc, bởi vậy hơn ngoài mười thước các nữ sinh này cũng không nghe rõ nội dung hai người bọn họ đang nói chuyện!

- Không, hành vi của cô đã bán đứng cô, khi tôi nói rằng trong lòng cô bối rối, buồn chán thì thì khóe mắt của cô liên tục giật lên năm lần, ngón trỏ tay phải cùng ngón út tay trái phân biệt đều động hai và ba lần. Đây là phản ứng của một người bị nói trúng tâm sự nên thân thể không tự chủ được, hơn nữa.
 
Sở Phàm hướng bộ ngực đang nhấp nhô mãnh liệt của Lâm Hiểu Tình nhìn, đích xác rất lớn, rất tròn, không chút để ý nói:
 
- Nói vậy Lâm giáo sư hôm nay không có mặc nịt ngực, đây là một biểu hiện, chứng minh Lâm giáo sư cấp dục muốn thoát khỏi thể xác và tinh thần của mình, làm cho mình phá tan gông cùm xiềng xích hiện có để theo đuổi chân chính tự do tự tại!

- Đủ rồi!
 
Lâm Hiểu Tình quả nhiên không ngoài Sở Phàm dự kiến kêu to lên:
 
- Anh…anh mau ra khỏi đây. Ra khỏi đây ngay! Anh là tên tự cho là đúng. Mau cút ra ngoài cho tôi!
 
Giờ phút này trong lòng của nàng kinh ngạc, khiếp sợ, phẫn nộ, còn có ẩn chứa chút gì đó sợ hãi. Nàng cảm giác, thanh niên trước mắt này có ánh mắt linh hoạt, sắc bén giống như hai thanh lợi kiếm xem thấu nội tâm của nàng, ngay cả một chút phản ứng biến hóa trên người nàng đều trốn không thoát ánh mắt như có ma lực này!

Nàng đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái mà lại sợ hãi-- Ở trước mặt người thanh niên này nàng giống như là người trần trụi, không hề giữ lại gì cả, ngay cả bí mật cất dấu sâu trong nội tâm của nàng cũng vì hắn mà rộng mở, điều này quả thực rất là khủng bố!

Sở Phàm hưng phấn nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Lâm Hiểu Tình bởi vì quá độ kích động mà run rẩy không thôi, lạnh nhạt nói:
 
- Lâm giáo sư, mỗi người đều phải theo đuổi quyền tự do, đồng dạng, mỗi người cũng sẽ có lúc tâm phiền ý loạn, nhưng nếu để cho tâm phiền ý loạn khống chế thể xác và tinh thần của cô, ảnh hưởng lối suy nghĩ, cách nhìn của cô thì chứng minh cô vẫn chưa nhìn thấu, trong nội tâm của cô còn chưa thể buông bỏ được!

Dừng một chút, Sở Phàm nói:
 
- Trước khi đi tôi cho Lâm giáo sư một câu giáo lý của nhà Phật -- Nếu cô không muốn mình phiền não, thì người khác cũng vĩnh viễn không có khả năng làm cho cô phiền não. Đó là do nội tâm của bản thân cô không buông bỏ được

Sở Phàm nói xong chậm rãi hướng ra ngoài mà đi, khi đi ngang qua các nữ sinh này thì Sở Phàm đã đem tất cả khí thế phong mang trên người đều thu liễm hết, và lại biến thành một Sở Phàm bình thường. Hắn nhìn nhị tiểu thư có điểm ngốc, sửng sốt, nói:
 
- Nhị tiểu thư, tôi ở lối ra của sân thể dục chờ cô tan học!

Các nữ sinh của phòng học nhìn bóng dáng Sở Phàm chậm rãi rời đi , trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Các nàng lần đầu tiên nhìn thấy một nam sinh có thể trước mặt Lâm giáo sư lạnh nhạt thong dong như thế, dường như không có việc gì đi ra ngoài. Trái lại Lâm giáo sư, nàng dường như ngây ngốc, ngẩn cả người, một mình đứng ở đó, cũng không biết đang suy nghĩ gì!

Cái này làm cho các các nữ sinh càng thêm kỳ quái, nam sinh thoạt nhìn không bắt mắt này đến tột cùng đối với Lâm giáo sư nói gì, không ngờ làm Lâm giáo sư có thần sắc và hành động so với quá khứ có biến hóa vô cùng?

Kinh ngạc nhất là Kỷ Tiêm Vân, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm, nguyên vốn là ba người các nàng kết đội đem Sở Phàm tới phòng này, đợi cho Lâm giáo sư đến sẽ có trò hay, nào biết, diễn đâu không thấy chỉ thấy mình lại rơi vào mê cung, như lọt vào trong sương mù, rối tinh rối mù!

Các nàng âm thầm quyết định, tan học nhất định phải tra xét Sở Phàm, hỏi một chút xem hắn đã cùng Lâm giáo sư nói cái gì!