Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 42: Chớ chọc nhị tiểu thư



 

Dọc đường đi, nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân có chút rầu rĩ không vui. Sở Phàm cũng nhìn ra, nhưng hắn không nói gì mà chỉ lẳng lặng bước đi, suy diễn thật tinh tế.

Trong lòng mỗi nữ hài tử đều luôn có ảo tưởng lãng mạn. Trong đó ảnh hưởng đến tâm hồn các nàng nhất chính là bạch mã hoàng tử trong mộng sẽ xuất hiện, mà nếu bạch mã hoàng tử đó xuất hiện thật thì các nàng sẽ hy vọng hoàng tử này hoàn mỹ, không gì không làm được, cẩn thận quan tâm đến mình, khôi hài lãng mạn, thân thủ thật cao, có thể bảo vệ mình.

Đối với Kỷ Tiêm Vân, không nghi ngờ gì nữa, Lâm Phi Dật chính là bạch mã hoàng tử thật sự. Bất kể về phương diện nào Lâm Phi Dật đều phi thường ưu tú. Hắn có thân thế hiển hách, thuộc tầng lớp thượng lưu, hơn nữa trên người hắn không có vẻ gì là công tử con nhà giàu, không hề ngạo mạn khinh người mà lại tao nhã, anh tuấn đến mê người. Nam nhân như vậy đương nhiên là một bạch mã hoàng tử trong tâm hồn thiếu nữ!

Toàn bộ các nữ hài tử, đặc biệt là những người mỹ lệ xinh đẹp đến cực điểm đều có một loại hư vinh, Kỷ Tiêm Vâm cũng không ngoại lệ.

Cho nên, người mà toàn bộ nữ sinh của đại học Yến Hoa đều công nhận đẹp trai nhất trường Lâm Phi Dật theo đuổi nàng đã làm thỏa mãn hư vinh của nàng. Trong tiềm thức, nàng hy vọng Lâm Phi Dật không gì không làm được, chẳng những tao nhã tuấn tú mà còn phải có năng lực bảo vệ người khác. Nhưng, hôm nay ảo tưởng của nàng đã bị phá bỏ!

Lúc tên hỗn đàn Trần Tuấn Sinh nào đó đem Lâm Phi Dật ấn xuống mặt đất đã làm tan vỡ giấc mộng của nàng,nàng nghĩ tại sao Lâm Phi Dật lại đánh không lại được Trần Tuấn Sinh? Không phải là Tiểu Ngốc Ngốc đã cho hắn ăn một viên Thiếu Lâm thần đan rồi sao? Thật là!

Một cô gái khi ảo tưởng trong lòng bị đánh vỡ cũng là lúc nàng đau khổ nhất, lúc này tức giận trong bụng nàng còn chưa có chỗ phát ra. Những nam nhân thức thơi đều sẽ không trêu đến nàng, và Sở Phàm đương nhiên thức thời nên sẽ không trêu nhị tiểu thư, mà cứ tự nhiên mà đi.

Hai người đi đến cao ốc Giáo Nhất thì gặp năm người, trong đó có một người mà Sở Phàm biết, đó là tên tìn cách tiếp cận nhị tiểu thư bị hắn ngăn cản, Hàn Phong.

Hàn Phong lúc này dẫn bốn tên nhìn qua trông giống lưu manh hùng hổ đi tới trước Sở Phàm, hiển nhiên là tự tìm tới. Sở Phàm thấy vậy, nhất thời vui vẻ, nghĩ thầm, sự khó chịu trong lòng nhị tiểu thư sẽ trút lên đầu tên này, thực là cảm thấy bất hạnh thay cho ngươi à!

Quả nhiên, Hàn Phong chỉ vào Sở Phàm, nói:
 
- Mã ca, chính là tiểu tử này ăn nói lỗ mãng với em, anh em mau lên dạy bảo hắn một chút!

Khi Hàn Phong nói lời này vẫn còn không ngừng liếc mắt về phía nhị tiểu thư, dường như là khoe ra mình tuyệt vời như thế nào. Đúng là một kẻ tiểu nhân, không biết rằng lúc nữ nhân phiền muộn không nên chọc vào mà lại học người khác ngu ngốc, tưởng rằng mình có thể gọi được bốn năm tên trông có vẻ giống "trâu bò" đến, mà không biết rằng kẻ lợi hại thật sự đều không ra mặt, mà nhành nhã chờ người đến bán mạng cho hắn!

Sở Phàm khẽ lắc đầu cười khổ một tiếng, tiếng cười khổ này thể hiện ý thương hại cho Hàn Phong. Hắn biết Hàn Phong làm thế này là vì ở trong tiết học toán cao cấp bị hắn chế giễu nhục nhã, hai là muốn diễn trò nam tử hán, thể hiện cho nhị tiểu thư thấy là mình thật ra rất lợi hại.

Tuổi trẻ như Hàn Phong này thường luôn có giấc mơ làm anh hùng, đặc biệt là với những cô gái mà mình ái mộ.

Đáng tiếc là Hàn Phong đã chọn sai thời điểm, còn đáng tiếc hơn là…hắn đã chọn sai đối tượng.

Thiên đường cùng địa ngục chỉ ở trong một ý niệm nên chỉ sai dù chỉ một chút cũng đủ để làm Càn Khôn điên đảo. Giống như Hàn Phong này, một giây trước là thiên đường, nhưng một giây sau lại như xuống địa ngục.

Nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân đang nổi nóng, đang suy nghĩ có cái gì.. mà lại không có người nào đến để cho nàng phát tiết một phen. Nhưng khônh ngờ ông trời có mắt, tên ngốc Hàn Phong này lại chủ động nhảy vào, hơn nữa còn hướng về Sở Phàm, cái này làm cho nhị tiểu thư có cớ để phát tiết!

- Hàn Phong, anh ấy là vệ sĩ của tôi, nên cũng là người của tôi. Anh đến như thế này là muốn đánh nhau với anh ấy? Tốt, tốt, muốn đánh anh ấy trước tiên đánh tôi đi. Nào,đánh đi,đánh đi………
 
Nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân lớn tiếng quát.

Hàn Phong nghe xong trong lòng sửng sốt, chờ cả nửa ngày cũng chưa có phản ứng. Sở Phàm cũng cười khổ một tiếng, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. Nhị tiểu thư đã nói rõ mình là vệ sĩ của nàng, thế mà lúc này nàng lại chủ động đi ra, hiên ngang lẫm liệt nói,
 
" Anh ấy là vệ sĩ của tôi, muốn đánh anh ấy đánh tôi trước!"

Thật là khó! Điểu này làm cho mọi người nghe xong như lọt vào trong sương mù. Mẹ nó, cuối cùng thì ai là vệ sĩ của ai? Người vốn được bảo vệ lại bảo vệ lại người đúng ra phải bảo vệ nàng. Quan hệ kiểu này đúng là làm cho người ta khó hiểu!

Sở Phàm biết rằng đã làm vệ sĩ thì phải chịu khổ cực,không ngờ nhị tiểu thư trái lại lại quay sang bảo vệ hắn. Khó trách Hàn Phong ngốc tử này lâu như vậy mà còn chưa có phản ứng. Có lẽ là còn chưa nghĩ ra đạo lý trong này.

- Mày khó hiểu sao? Hôm nay mày ăn gan báo sao? Dám động đến bà à. Hôm nay mày không muốn sống nữa chắc?
 
Nhị tiểu thư hai tay chống nạnh, hoàn toàn không để ý thân phận, bỏ qua hoàn toàn các quy tắc tiêu chuẩn dịu dàng nhã nhặn, chửi ầm cả lên.

Mấy tên lưu manh mà Hàn Phong dẫn tới đang định xông lên đánh Sở Phàm, nghe thấy tiếng quát của Kỷ Tiêm Vân làm cho bọn họ đều kinh sợ, trong mắt cũng đầy vẻ khiếp sợ. Bọn họ không thể tin được một cô nàng đẹp như tiên nữ lại hai tay chống nạnh, mở mồm chửi mắng, không còn chút nào gọi là hình tượng của thục nữ cả!

Bọn người kia tuy bình thường vô nghề thất học, nhưng đạo lý nam không đánh nữ bọn họ vẫn hiểu được. Cho nên họ cũng ngậm mồm không nói lời nào, hơn nữa, cho dù có mở miệng thì cả năm người cùng nói chưa chắc đã so được với một mình KỷTiêm Vân.

- Đúng là đồ không có cốt khí!

Kỷ Tiêm Vân nhìn Hàn Phong, đột nhiên tiến lên, không ngờ đá thẳng vào Hàn Phong!

- A…
 
Tới khi Hàn Phong phản ứng được thì đau đớn đã truyền đến khắp người. Trông hắn giờ cực kỷ thống khổ, tay che lấy tiểu JJ, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất. Phải biết rằng KỷTiêm Vân đang đi giày cao gót 7-8 phân đó!

Biến cố bất thình lình khiến bốn tên lưu manh sửng sốt. Ánh mắt có chút không đành. Dù sao cô ấy cũng là mỹ nữ, nhóm người này đối với nữ nhân thì có quy tắc "giai nhân không thể mạo phạm", nói đơn giản là cứ là mỹ nhân, bọn họ hoàn toàn không đánh trả chửi không cãi lại. Dựa vào khí chất và dung mạo của KỷTiêm Vân thì gọi là mỹ nhân cũng chẳng hề quá, nên bọn họ giữ theo quy tắc, mặc kệ KỷTiêm Vân đánh mắng bọn hắn thế nào, bọn họ tuyệt không đánh trả hay cãi lại.

Vân đề là mỹ nữ này đá có vẻ rất đau. Cứ nhìn vẻ mặt tên Hàn Phong đang nằm xụi lơ trên đất thì biết. Nghĩ thế, bốn tên kia có chút sợ, dù sao cũng là mệnh căn đó, quan hệ đến sự sung sướng của chính mình. Hơn thế nữa, nó còn liên quan đến việc nối dõi tông đường. Nên không thể qua loa được!

Thế nên bốn tên kia nhìn Kỷ Tiêm Vân như gặp đại địch, người hơi lùi về sau.

Kỷ Tiêm Vân hai tay chống nạnh, đôi mắt xếch trừng lên, môi anh đào hơi chu ra, hung hăng nhìn Hàn Phong đang nằm rên rỉ dưới đất, lại nhìn vẻ khủng hoảng của bốn tên lưu manh kia, nàng không khỏi tự nhiên sinh ra cảm giác tự hào. Nàng cảm thấy mình giống như một nữ hoàng, nàng không kìm nổi thầm nghĩ, có lẽ Võ Tắc Thiên năm đó khi lên ngôi cũng có cảm giác này!

Kỷ Tiêm Vân giống như một đứa nhỏ ham chơi. Chơi đủ rồi thì nỗi buồn bực tức giận trong lòng cũng đã phát tiết hết liền cảm thấy không thú vị nữa. Nàng cũng không muốn chơi tiếp, vì vậy nên nàng hừ lạnh một tiếng, rồi đi tới chiếc Porche của mình.

Từ đầu đến cuối trên mặt Sở Phàm vẫn giữ một nụ cười thản nhiên. Hắn nhìn Hàn Phong vẫn đang nằm trên mặt đất, thầm nghĩ, nhị tiểu thư đúng là đá rất tốt.

Đi qua người Hàn Phong, Sở Phàm ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói bên tai hắn:
 
-Tao nói với mày câu này. Tốt nhất đừng nên đi tìm nhị tiểu thư, cô ấy đang nóng đó. Vì sao hả? Bởi vì tao không cẩn thận, đem nhẫn đính hôn của nàng làm mất!