Cận Vị Lai

Quyển 3 - Chương 11



Nửa đêm, mọi vật đều chìm vào im lặng, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng tang thi gào thét từ phía xa truyền đến.

Tĩnh Nhân cùng Bạch cùng nhau đem ba cái kệ hàng chặn lên cửa, che kín lại cửa hàng. Lúc chặn xong, trong cửa hàng có vẻ càng thêm tối tăm, giống như khi con quái vật ngậm miệng lại, nuốt tất cả ánh sáng hầu như không còn.

Phủi phủi tay, “Như vậy chắc có thể sẽ ngăn trở tang thi tiến vào.” Bạch nói với Tĩnh Nhân, “Chúng ta ở tạm trong tiệm tạm hóa này một đêm đi, đợi đến ban ngày lại tìm cách thoát ra.”

“Được.” Tĩnh Nhân gật đầu.

Hai người đều hiểu ý không ai nói đến việc xe việt dã đã mất thì sau này di chuyển kiểu gì, bởi vì cả hai đều biết đó là chuyện không thể.

Tĩnh Nhân nhìn quanh cửa hàng, cố gắng bỏ qua những vết máu loang lổ trên sàn nhà, sau đó hỏi Bạch, “Vậy hôm nay chúng ta ngủ ở chỗ nào?”

Bạch nhìn bộ dáng của cậu liền biết cậu vẫn còn vướng mắc chuyện đứa bé kia trong lòng, không cách nào tiêu tan. Thậm chí xác của đứa bé, cùng với thi thể của Hoàng Mao bọn họ đều phải đem để ở gian phòng phía sau của tiệm tạp hóa, tạm gác lại đến ngày mai hỏa táng. Tất nhiên Bạch và Tĩnh Nhân sẽ không hỏa táng ngay, bởi vì trong đêm tối như vậy ánh lửa sẽ hấp dẫn tang thi xung quanh lại đây.

“Ngủ ở chỗ nào…” Bạch trầm ngâm cẩn thận quan sát xung quanh trong cửa hàng, nơi đây dường như chỉ chuyên dùng để buôn bán, ngoại trừ nhà kho ở phía ngoài cũng không còn phòng nào nữa, không giống những cửa hàng tại gia khác. “Như vậy đi, ngủ luôn ở chỗ đó được không?” Bạch nói có hơi chút do dự, bởi vì đó là hành lang ngay trước cửa phòng để xác. Có điều ngoại trừ nơi đó thì cũng không còn chỗ nào.

Lúc Tĩnh Nhân nhìn thấy vị trí Bạch chỉ cũng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục tự nhiên, hoặc có thể nói là làm bộ như không có gì, “Vậy thì ngủ ở chỗ đó đi. Tôi đi tìm chăn để lót.”

“Chờ một chút, Tĩnh Nhân, lót một chăn là đủ rồi.” Bạch gọi lại Tĩnh Nhân, Tĩnh Nhân quay đầu lại, “Cứ bình tĩnh mà suy nghĩ, chũng ta sẽ thay phiên nhau gác đêm. Cậu đi nghỉ trước đi, tôi ở đây thủ.”

“Tôi biết rồi.”

Nghe tiếng thu xếp chăn đệm ở phía sau, Bạch đi xung quanh chọn một cái ghế kê dựa vào tường, đối diện với cửa ngồi xuống.

Tĩnh Nhân nằm xuống, lấy đệm chăn phủ lên ngực, nhắm mắt lại.

Yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả tiếng tang thi gào thét ở phía xa dường như cũng biến mất, thế giới chìm vào khoảng không gian im lặng tuyệt đối trong màn đêm.

Ở phía bên trái cửa lớn có một cửa thông gió chỉ to bằng lòng bàn tay, riêng có nơi này cửa sổ thủy tinh mới hoàn hảo không chút tổn hại. Bạch nhìn mảnh trời đêm bền ngoài cửa kính đã mờ sương, tầng mây dày đặc, phảng phất như những cái bóng mờ mờ ảo ảo, cùng trong hoàn cảnh cứng ngắc đơn điệu như vậy, không có gió, một chút chuyển động đều không có.

Bạch giật mình nhớ lại đêm hắn cũng Tĩnh Nhân ở trên ban công, cùng nhìn một bầu trời u tối, gió lạnh thổi qua, những ánh đèn đường lác đác, lẻ tẻ nhưng vẫn cảm thấy ánh sáng đó thật ấm áp. Vậy mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngửi, cả thành phố đã bị hủy diệt, ấm áp cùng hạnh phúc đều không thấy, chỉ còn để lại trên mặt đất đầy xác người.

Dường như chỉ là một giấc mơ, đúng là như một giấc mơ vậy.

Phía sau có tiếng bước chân tới gần, Tĩnh Nhân kéo một cái ghế khác ngồi xuống cạnh Bạch.

“Sao lại dậy rồi?” Bạch nói.

“Không ngủ được.”

Ngẩng đầu lên, Tĩnh Nhân và Bạch cùng nhìn về phía bầu trời.

“Còn đang suy nghĩ chuyện để “hắn” chạy mất?”

“Ừm.”

“Đây không phải lỗi của cậu, cậu không cần tự trách.”

“Cậu nói xem, nếu như chúng ta có thể đến sớm hơn một chút, đứa bé kia có thể đã không chết rồi.” Tĩnh Nhân nói mà giống như đang thì thầm.

Bạch không hề trả lời, chỉ vân vê ngón tay trỏ. Hai người lập tức rơi vào trầm mặc.