Cận Vị Lai

Quyển 4 - Chương 1: Sing A Song (Kết thúc)



Editor: Bê

~Beta: Bê

Tầng tầng lớp lớp mây đen che phủ bầu trời, khắp nơi đều là một màu xám trắng ảm đạm, vài cơn gió run rẩy đi qua thành phố trống vắng không một bóng người. Trên một đoạn đường hẹp, không có xe cộ đi qua, ngay cả lũ quạ hay đậu trên dây điện thỉnh thoảng sà xuống tìm thức ăn cũng không có. Chỉ có một chiếc xe buýt chở hành khách cỡ trung dừng ở ven đường, gần ngã tư có biển báo giao thông đã mất một nửa.

Tuyết Kiến vén lên rèm cửa sổ trong xe, mắt thường cũng có thể thấy thành thị nhợt nhạt đến kinh khủng, không phải là được phủ lên một màu trắng xám như vậy, mà dường như trước kia nó đã tồn tại, chỉ là ngoại lực đã làm nó lộ ra. Bất luận nhìn bao nhiêu lần, đều có một loại cảm giác sợ hãi không biết ở đâu ra xông lên não. Như là từ nơi nào đó duỗi đến một bàn tay thật lớn, vững vàng nắm lấy trái tim của chính mình.

“Sớm như vậy mà đã dậy rồi?” Có người hỏi.

Tuyết Kiến quay đầu lại nhìn, nam nhân vẫn dựa vào xe buýt nheo nửa con mắt đứng dậy, nguyên bản một cây súng săn vẫn luôn được hắn nắm chặt trên tay. Nam nhân có một đôi mắt sắc bén, lúc này đang hơi thả lỏng, trái lại khiến người ta thấy một loại cảm giác ôn hòa.

Tôi thường có thói quen dậy sớm, bình thường đều thức dậy vào tầm này.” Tuyết Kiến cười cười, “Tỉnh rồi tôi sẽ không ngủ lại được, thế nên quyết định thức dậy hẳn. Sẽ không làm phiền đến anh chứ?”

“Không có việc gì.” Hắn lắc đầu.

Nam nhân đi tới, kéo lên rèm cửa sổ khiến vài tia sáng yếu ớt chiếu vào, đường nét từng chút hiện lên rõ ràng, ngũ quan kiên cường, đoan chính, từ lông mày hướng xuống phía dưới kéo ra một vết sẹo nhỏ nhưng không phá toàn thể quan cảm, trái lại còn toát lên khí phách nam tử.

“Suốt đêm hôm qua đều là anh gác, tiếp tục như vậy sẽ không chịu nổi.” Tuyết Kiến nói, “Phần còn lại cứ để tôi, anh tranh thủ thời gian mà ngủ một giấc, vừa lúc mọi người còn chưa tỉnh, anh có thể yên tĩnh nghỉ ngơi một chút.”

Thấy đối phương nói có lý, nam nhân gật đầu, “Vậy kế tiếp nhờ cô.”

“Ừ.”

Tuyết Kiến nhìn nam nhân tìm một vị trí không có ai ở gần đó, dùng hai tấm ghế tựa lưng làm giường, bỏ xuống cây súng vẫn luôn cảnh giác giữ chặt, lộ ra cánh tay màu đồng rắn chắc. Sau đó cứ như vậy nằm xuống, nhắm mắt, không đến mấy phút liền nghe thấy tiếng hít thở đều đặn truyền đến.

Cho dù là quân nhân, dù sao cũng không phải làm từ sắt thép a. Tuyết Kiến nghĩ.

Nhìn xung quanh xe một lần, chỗ ngồi phía trước là một người phụ nữ trung niên đang ngủ, trong lòng là đứa con trai sắp lớn, gối đầu lên cánh tay bà. Hai người quá chật chội, cậu con trai liên tục di chuyển thân thể muốn tìm được vị trí ngủ thoải mát một chút. Bên tay phải là một đại thúc mặc đồ đi làm, bụng mỡ theo tiếng ngáy chập trùng. Bên trái là nữ sinh tóc tết đuôi ngựa, tựa hồ đang gặp ác mộng, nhíu chặt lông mày.

Xiên góc phía trên lại là một sinh viên gặp trên đường, nói là gặp trên đường, cũng không khác gì bọn họ, ở đây mỗi người đều vì sinh mạng của mình mà tụ tập chung một chỗ.

Tuyết Kiến nhìn phía ngoài cửa sổ, liền nghĩ tới cuộc chia tay với ba nam sinh. Hy vọng bọn họ cũng bình an vô sự. Cô ở trong lòng yên lặng khẩn cầu.

Sau đó cô thả xuống rèm cửa sổ, đi tới chỗ cửa xe lúc trước nam nhân đã canh gác, bắt chước bộ dáng vừa nãy của hắn ngồi xuống, dựa lưng vào cửa. Tuyết Kiến nhắm mắt lại.

Bên trong xe tối dần đi, một lần nữa khôi phục im lặng.

…………………………………………………..

“Chỉ có xe đạp thôi sao?”

Gian Đồng gương mặt đau khổ nhìn người phía trước.