Cánh Bướm Của Màn Đêm

Chương 46: Hứa Nguyệt nhìn thấy



Đang suy nghĩ thì thì bỗng dưng trợ lý ảo của tôi lại vang lên tiếng thông giao cho tôi một nhiệm vụ gì đó.

Mới đầu tưởng tôi nghe lầm chứ, cái trợ lý ảo này có bao giờ mà cho tôi mấy nhiệm vụ kỳ lạ này đâu?

Tôi cảm thấy khó hiểu nên yêu cầu nói lại thông báo ấy một lần nữa:

- Xin thông báo cho bạn Hứa Nguyệt! Bạn đã nhận được nhiệm vụ livestream trường học Trần Huy vào tối đêm nay. Bạn sẽ nhận được công cụ livestream ngây bây giờ hãy ra cửa của nhà mình và nhận lấy nhé.

- Hệ thống trợ lý có vấn đề à? Kêu người mù đi livestream thì khác nào cá có thể bờ mà sống chứ, đúng là tào lao thật.

Tôi bực mình chả quan tâm đến cái điện thoại này nữa định bụng đi ôn bài một chút thì chuông cửa nhà tôi có tiếng “ping pong” vang lên.

- Ơ, ai lại đến vào giờ này nhỉ? - Tôi tò mò lấy cây gậy dẫn đường, bước chầm chậm ra khỏi phòng.

- Cánh Bướm ơi! Có hàng do em đặt này, ra đây lấy đi. - Tiếng chị Liên từ ngoài cửa vọng vào.

Tôi đặt hàng online hồi nào mà không nhớ vậy cà, không lẽ người ta giao hàng nhằm người rồi. Mặc kệ có nhằm lẫn hay không tôi vẫn bước ra đó xem thử.

- Em có phải là Hứa Nguyệt không vậy? Hàng của em đây, em ký cho anh để anh còn phải đi giao hàng nữa.

Mới bước ra ngoài thì tiếng anh shipper đã vang lên bên tai của tôi rồi, dường như anh ta cũng đang gấp thì phải.

||||| Truyện đề cử: Kiềm Chế Là Không Thể |||||

- Anh có giao nhằm không vậy? Em có đặt hàng nào đâu - Tôi lắc đầu từ chối nhận hàng, ai biết tên nào đó lấy tên tôi rồi mua hàng tào lao kêu tôi nhận thì sao.

- Ủa, rõ ràng là em đã mua và đăng ký với cái tên Cánh Bướm mà. Địa chỉ nhà cũng đúng luôn. - Anh shipper tưởng tôi bom hàng nên đưa điện thoại cho tôi kiểm tra.

Tôi cầm lấy điện thoại của anh shipper và yêu cầu trợ lý ảo của tôi đọc các thông tin.

Sau khi xác nhận các thông tin của khách hàng trong điện thoại của anh ta là chính xác, người gửi mua những món đồ này chính là tên của tôi, tiền cũng đã được chuyển khoản vào chủ shop luôn rồi tổng cộng là bao nhiêu đấy tôi cũng không quan tâm.

- Dạ, cảm ơn anh đã giao hàng đến đây.

Tôi gặp đầu cảm ơn anh, rồi bước vào nhà. Tôi nghĩ dù sao thì hàng trong tay của tôi rồi, nếu có ai đó muốn nhận lại thì tôi giao cho người đó chứ vài món hàng này tôi cũng không tham gì.

Mấy món này cũng không đáng tiền, chỉ là một cái điện thoại được kết nối mạng mà không cần sim, một cái camera nhỏ xíu có thể quay lén, một chiếc kín áp tròng.

Nhận xong hàng thì tôi trở về phòng của mình, tiện tay đặt món đồ ấy qua một bên.

Tôi đang đấu tranh xem có nên mở thứ này ra không, vì nếu mà mở món này ra thì đó là xâm phạm quyền riêng tư của người gửi đấy nhưng cái tính tò mò của tôi nó đâu để tôi yên, đành phải mò mẫn tháo hộp đồ ấy ra.

Mấy món này tôi nhờ trợ lý ảo đọc qua một lượt thì xác nhận đúng như đơn hàng. Không có thứ nào là giả hay không đúng cả.

Trong các món ấy tôi để ý nhất là kính áp tròng, kín này được giới thiệu là dành cho người mù. Khi người mù đeo nó vào thì có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.

Không phải tôi nghe lầm đâu mà là thực đấy, nghe nó vô lý quá trời đúng không, nếu gặp ai đó trong tình huống như tôi thì cũng chả tin vậy hướng chi là tôi chứ.

Nhưng mà tôi cũng thử xem sao, nghĩ là làm ngây tôi gọi chị Liên vào gắn cái kính này cho tôi. Chỉ mất có vài phút chị ta lật đật chạy vào phòng và gắn cái kính ấy vào đôi mắt của tôi.

Cảm giác đầu tiên khi tiếp xúc với kính tôi cảm thấy mang mát rồi sau đó là mọi vật đều hiện ra trước mặt của tôi.

Trời ơi! Tôi thật sự không tin đây là sự thật luôn đấy, tôi có thể thấy được căn phòng của mình, thấy được chị Liên ở trước mắt.

Nhưng có điều là mọi thứ trong mắt của tôi chỉ có hai màu trắng và đen thôi, nó như các bộ phim tài liệu vậy, không có màu sắc gì cả.

Đối với tôi thì bao nhiêu đó là đủ với tôi rồi chỉ cần tôi thấy được mẹ, thấy được mọi người có hình dáng như thế nào thì thật mãn nguyện lắm rồi.

Tâm trạng của tôi giờ này y như là đi trên mây vậy, vui đến cực hạn, hạnh phúc muốn rơi cả nước mắt ra ngoài.

Tôi ôm chầm lấy chị Liên ở trước mắt, vừa cười vừa khóc khiến cho chị phải hoảng sợ không biết tôi lên cơn điên gì nữa, chị ta vội vàng đẩy tôi ra, sau đó đưa tay lên sờ vào trán của tôi xem có bị ấm đầu gì không.

- Em có bị sao không vậy? Trán cũng đâu bị nóng sốt gì đâu nhỉ? Em cởi đồ ra đi để chị kiểm tra - Chị ta dùng giọng điệu quan tâm nhưng nhìn cái nụ cười tà dăm ấy là tôi biết chị ta muốn gì rồi.

- Em không có chuyện gì đâu, chị ra ngoài đi, chút xíu nữa em cho chị sờ ngực chịu không nè? - Tôi cười khúc khích trước cái khuôn mặt thèm thuồng của chị ấy.

- Ờ, nhanh nhé chị chờ. - Mắt của chị Liên sáng lên rồi lắc cái mông vểnh lên của mình mà bước ra ngoài.

Tôi nhìn thân hình ngon ngọt của chị ta bước từng bước ra cửa mà cũng thèm, vòng nào ra vòng đó, với lại chị còn sở hữu cái khuôn mặt của những cô gái lai Tây nữa chứ, mắt xanh mũi cao thế kia ai không thèm mà đưa chị ta lên giường chứ.