Cánh Bướm Của Màn Đêm

Chương 8: Nói chuyện với Lưu Tuấn



Chắc giờ này cậu thấy tôi xấu lắm phải không? Hức hức! - Tôi nói bằng giọng nức nở.

- Không đâu, nói ra thì cậu sẽ không tin chứ hiện giờ trông cậu đẹp như thiên thần ấy - Lưu Tuấn lau những giọt nước mắt trên khóe mi của tôi.

- Hứ! Tôi không tin lời cậu nói đâu hãy miêu tả hình dáng của tôi hiện tại đi.

- Tôi không giỏi văn lắm đâu nhưng sẽ cố gắng miêu tả cho cô biết.

Lưu Tuấn ho khụ khụ vài tiếng như là đang chỉnh giọng nói của cậu ta sao cho dễ nghe nhất.

- Cô đang mặc trên người bộ đồng phục của trường Trần Huy này, cô giống như bao cô gái học trong trường này vậy ai cũng xinh đẹp cả nhưng riêng cô lại khác biệt.

- Dị loại thì có đấy hì hì. - Tôi cảm thấy cậu ta nói như thế thật buồn cười làm sao ấy, tôi mà đẹp đến khác biệt ư? Đó là chuyện không thể nào.

- Sao không thể chứ? Cô có mái tóc dài mượt mà không cần dầu gội đầu, cơ thể của cô có mùi hương của hoa tulips mà hiếm người nào có được, còn nữa chân mày mỏng và như chiếc lá liễu trôi giữa dòng nước, đôi lông mi vừa dài vừa cong nữa chứ, đúng là vưu vật của tạo hóa đấy. - Lưu Tuấn cười hì hì, buông ra những lời ngọt như đường khiến cho tôi phải ngây ngất.

- Xạo quá! Con trai tụi các cậu chỉ giỏi ở cái miệng.

Miệng tôi nói thế thôi chứ trong lòng tôi vui lắm chứ bộ, tự dưng được người ta miêu tả như thế, ai mà không vui cơ chứ.

- Không! Không! Tôi nói thật đó nhất là ánh mắt to tròn của cô, nó trong trẻo và thanh khiết làm sao ấy, thật là lạ con ngươi đen nhánh của cô như người bình thường mà sao lại không thấy được?

Tôi nghe đến đây thì không nghe được Lưu Tuấn nói tiếp nữa, chắc có lẽ cậu ta sợ đã nói lỡ lời làm tôi buồn.

- Không sao đâu tôi bị mù đã quen rồi, cậu cứ nói tiếp đi.

Trầm ngâm một lúc Lưu Tuấn nói tiếp:

- Không phải tôi nói phết đâu, đôi mắt ấy của cô trong sáng lắm tựa như thiên thần nhìn chúng sinh vậy, không ai dám mạo phạm, thân hình của cô tuy nhỏ nhắn cao chỉ một mét sáu, nhưng chỗ nào nên lồi nên lồi chỗ nào lõm nên lõm nói chung là eo thon, ngực bự, mông vểnh.

- Ờ, thế bầu ngực của tôi có vừa tay lòng bàn tay của cậu không?

Bờ môi của tôi cong lên tạo thành một nụ cười lém lĩnh vừa quyến rũ mê người.

- Ờ thì...

Tôi có thể tưởng tượng mặt của cậu ta đang đỏ bừng lên đây mà, nghe giọng điệu lúng túng chưa kìa, sao mà dễ thương thế không biết, tôi tinh nghịch thu lại nụ cười rồi nghiêm mặt nói:

- Nói đi, quyết đoán lên chứ, đàn ông con trai gì...

- Không vừa được nó to hơn tôi tưởng.

Cậu ta không để tôi nói hết câu đã giành trả lời rồi, đúng là lòng tự trọng của tụi con trai về khoảng này lại là rất lớn.

Nghe được câu trả lời xong, tôi không nói gì lấy cây gậy đi đường của mình lên gõ chính xác vào đầu của cậu ta.

- Á! Cậu làm gì thế? Sao lại đánh tớ chứ?

- Đó là món quà tôi giành cho cậu đấy, thứ biến thái không biết xấu hổ này.

Tôi tức giận đùng đùng mở cửa bước ra ngoài, trước khi ra ngoài tôi còn để lại cho cậu ta vài câu:

- Số điện thoại của tôi là 0xxx, tôi nói một lần thôi không nhớ thì thôi, sau này muốn làm quen với tôi thì đừng lừa gạt tôi như thế nhé.

- Này! Khoan đã, sao cậu biết được tôi lừa cậu vậy? - Giọng nói Lưu Tuấn mang đầy sự kinh ngạc cùng sự hổ thẹn.

- Dù cậu giả giọng người khác rất giống nhưng tôi có thể nghe được người lừa tôi chính là giọng của cậu, điện thoại của tôi bị bỏ quên ở trên thư viện rồi, nó có hình dáng tựa như một con bướm vậy, cậu hãy lấy nó về cho tôi, hẹn gặp cậu ở tại lớp.

- Được thôi! Nhưng sao cậu biết được cửa không còn khóa vậy?

Tôi định về lớp học rồi nhưng cậu ta lại hỏi thêm nữa, thấy khá là phiền nhưng cảm thấy cậu ta cũng đã chấp nhận lấy lấy điện thoại cho tôi nên tôi cũng nể tình mà từ tốn trả lời:

- Người của cậu đang ở ngoài đúng không? anh ta cao một mét bảy, mang giầy da. Mặc cho mình một bộ vest đen có phải không? Cậu không cần trả lời đâu vì tôi có thể nghe được tiếng bước chân của anh ta, ừ cùng âm thanh mở khóa ngoài của của nữa chứ? Tuy anh ta hành động rất khẽ không muốn phát ra tiếng động nhưng mà khẽ đến đâu cũng phải phát ra âm thanh thôi.

- Ồ, sao cậu có thể nghe được đến như thế nhỉ? thật là siêu đó nha đến cả quần áo mà cậu có thể đoán ra được luôn cơ đấy.

Tôi bật cười khi nghe những lời nói của cậu ta, tôi có thể đoán rằng biểu hiện trên khuôn mặt của cậu ấy hiện giờ chắc là đang kinh ngạc đến há hốc mồm đây mà.

- Nếu cậu có thể nhấm mắt lại trong nhiều năm, dùng tai để nghe và dùng ý thức để cảm nhận thì cậu có thể giống như tôi đấy.

Tôi vứt lại một câu rồi cũng không quan tâm đến hắn ta nữa, bước chầm chậm về lớp.