Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 48



"Chờ vụ án này kết thúc em trở qua đó tìm chị." Tần Tiểu Mặc đắc ý nói.

"Vụ án? Vụ án gì?" Diệp Tử lại nắm chắc trọng điểm, nhíu mày hỏi.

"A... Cái đó, chỉ là một vụ án, vụ án nhỏ thôi, ha ha ha...." Tần Tiểu Mặc lại bắt đầu pha trò, xém chút lộ ra rồi.

Nhưng Diệp Tử cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe thấy ngữ khí của Tần Tiểu Mặc là biết chắc chắn không phải vụ án nhỏ.

"Có nguy hiểm không?" Diệp Tử ném tư liệu trong tay lên bàn, ngồi xuống thở ra một hơi, công việc này của Tần Tiểu Mặc thật sự làm cô kinh hãi không thôi, sợ một ngày sẽ có người gọi điện thoại đến nói cho cô biết rằng Tần Tiểu Mặc bởi vì nhiệm vụ mà hi sinh.

"Không quá nguy hiểm đâu." Tần Tiểu Mặc cười nói.

"Ừ".

"Chị Diệp..."

"Em mà chết ở nơi nào thì tôi sẽ không biết, không ai cho tôi biết đâu." Diệp Tử chợt nói ra một câu.

"..." Tần Tiểu Mặc không nói gì, đột nhiên cơn áy náy từ trong lòng cuồn cuộn không ngừng toát lên. Nàng rõ ràng đánh giá thấp chỉ số thông minh của Diệp Tử... Chị Diệp khẳng định biết tính chất nguy hiểm của nghề này, chẳng qua sợ chính mình lo lắng cho nên không có nói ra, vậy mà hiện tại mình gặp nguy hiểm cũng không nói cho chị Diệp biết, chỉ là... nàng không muốn để chị Diệp lo lắng mà thôi.

"Cúp đây!"

Không đợi Tần Tiểu Mặc nói chuyện, Diệp Tử liền lập tức tắt điện thoại.

"Alma. Vào đây một chút." Cô dùng điện thoại nội bộ, gọi tìm Alma.

"Diệp tổng, cô tìm tôi?" Chỉ chốc lát sau, Alma liền từ dưới lầu đi lên.

"Ừ, tìm một người giúp tôi theo sát Tần Tiểu Mặc. Đem hoạt động của nàng, đều báo cáo cho tôi biết." Alma có loại xúc động muốn té ngã xuống đất, vị trí thư ký thật là, ngoài công sự, còn phải giúp boss giải quyết vấn đề riêng.

"Cùng ngày." Diệp Tử nhấn mạnh thêm.

"Vâng!"

Alma bất đắc dĩ nhận mệnh, sau đó giúp Diệp Tử đóng cửa lại.

Đối đãi với người không thành thật, thì không thể dùng phương pháp thành thật. Diệp Tử âm thầm nghĩ như vậy, cuộc sống hàng ngày của cô ở Anh khó có được yên bình còn không phải bởi vì cái người không có lương tâm kia sao. Hiện tại ngay cả mức độ nguy hiểm cũng lừa gạt cô được, thật làm cho người ta phát giận mà.

Thời gian nhảy đến ngày hôm sau, Tần Tiểu Mặc bởi vì say rượu mà lần đầu tiên đến muộn, đương nhiên, muộn không phải chỉ có một mình nàng.

"Các người thật sự là yếu, mới uống có bao nhiêu cân rượu đế, liền say thành như vậy." Đại Vương là người phương bắc hào sảng, uống rượu cứ như uống nước, không hề áp lực.

"Nhất là Tiểu Mặc, mới uống có mấy chén là gục rồi." Tiểu Lâm khinh bỉ nhìn thoáng qua Tần Tiểu Mặc.

"Ôi trời người ta là con gái có được không, làm sao có thể so với Đại lão gia các người". Trần Hiểu Hiểu giúp Tần Tiểu Mặc phản bác.

"Hắc hắc hắc, còn đến chưa được phân nửa sao!" Hoàng Hạo đi tới, đem tư liệu để lên bàn.

"Đội trưởng anh tới rồi! Làm thôi làm thôi..." Tiểu Lâm nịnh nọt nói.

"Tiểu Mặc, đến phòng làm việc của tôi một chút." Hoàng Hạo liếc Tiểu Lâm xong quay qua nói với Tần Tiểu Mặc.

"Được." Tần Tiểu Mặc thu gọn đồ trên bàn, rồi đi theo Hoàng Hạo vào văn phòng đội trưởng.

"Tiểu Mặc, cấp trên gửi xuống văn kiện, muốn điều cô đến tổng cục công an tỉnh hiệp trợ phá án." Hoàng Hạo đưa văn kiện cho Tần Tiểu Mặc, muốn chính nàng tự xem.

Tần Tiểu Mặc tiếp nhận văn kiện, xem xong vẫn mờ mịt như cũ nhìn Hoàng Hạo, không biết nên vui hay buồn.

"Này..."

"Vụ buôn lậu thuốc phiện này trên đó thành lập tổ chuyên án. Tổ trưởng tổ chuyên án là đại đội trưởng hình cảnh của tổng cục, muốn điều người từ phân cục lên đó trợ giúp. Cục trưởng đã đề cử cô."

"Tôi? Vì cái gì là tôi?" Tần Tiểu Mặc có chút kinh ngạc, nói như thế nào cũng không thể là chính mình a, so về tuổi, mấy người trong đội ai cũng lớn hơn nàng. So về thành tích, cũng không phải là nàng.

"Bởi vì vụ án này cô tốn nhiều công sức, cũng tham dự toàn bộ quá trình, tương đối hiểu biết vụ án." Hoàng Hạo giải thích.

"Ừ" Tần Tiểu Mặc gật gật đầu, nói như vậy còn chấp nhận được.

"Cấp trên có hơi do dự, nhưng áp không được sự đề cử cực lực của cục trưởng." Hoàng Hạo nói.

"Cấp trên do dự... Là cữu cữu của tôi?" Tần Tiểu Mặc hỏi dò. < cữu: cậu - anh/em trai của mẹ >

Hoàng Hạo không nói gì, gật gật đầu.

"Cữu cữu hắn không hy vọng cô đi mạo hiểm, vụ án này rất nguy hiểm. Mặt sau nhất định là một con cá lớn. Bắt tội phạm không chỉ cần nhiều kinh nghiệm, còn đặc biệt tàn nhẫn. Cô mới vừa vào không lâu, lại không có bao nhiêu kinh nghiệm..." Hoàng Hạo nhíu mày, kỳ thật hắn cũng không yên tâm, dù sao Tiểu Mặc mới vừa bị thương, còn chưa có khỏi hẳn. Nếu lại bị thương lần nữa, lương tâm hắn sẽ khó mà qua được.

"Không có việc gì, tổ chức chỉ chỗ nào tôi đánh chỗ đó, vụ án này xong rồi, tôi còn có thể trở về đây không?" Tần Tiểu Mặc phát hiện mình cũng không muốn rời đi đội hai.

"Đương nhiên, tôi cũng không thả cô đi. Ha ha ha..." Hoàng Hạo cười nói.

"Ừ".

"Vậy cô chuẩn bị đi, ngày mai liền đến tổng cục báo danh." Hoàng Hạo đặc biệt thích Tần Tiểu Mặc, vô luận là làm cấp dưới hay là bạn bè, nàng đều là một người dễ làm người ta yêu mến. Còn chưa nói, tính tình tốt, thông minh hơn nữa còn hiểu lòng người.

"Ừ, được. Tôi hiện tại đi trước chuẩn bị một chút, nói tạm biệt với bọn họ." Tần Tiểu Mặc nói.

"À, đây là tư liệu vụ án, bao quát hết những tài liệu mà chúng tôi phân tích, đều mang theo hết đi." Hoàng Hạo chỉ vào một đống lớn tư liệu chất đầy trên bàn cho Tần Tiểu Mặc.

"Nhiều như vậy?"

"Ừ, trải qua điều tra, kẻ tình nghi khá nhiều, là một ổ tội phạm. Nhìn nè, ba năm trước, có một vụ buôn lậu thuốc phiện rất lớn, vẫn luôn dở dang, chưa phá được. Ngày đó chúng ta đem vụ này nhảy ra, phát hiện thủ pháp và các phương diện khác đều phi thường tương tự vụ lần này. Vụ án năm đó làm vài cảnh sát lão làng hy sinh, cho nên hiện tại tổng cục mới coi trọng như vậy, nếu thẩm tra thật sự cùng vụ án trước có liên quan. Đoán chừng tổng cục cho dù có liều mạng cũng muốn phá tận gốc nó..."

"Thì ra là như vậy." Tần Tiểu Mặc tỏ vẻ lý giải, gật gật đầu.

"Những tài liệu này cô lấy về xem đi, bên tổng cục tư liệu còn nhiều hơn, về vụ án buôn lậu thuốc phiện 981. Buổi chiều để cô nghỉ ngơi, không cần đến làm, ở nhà nhìn tư liệu đi."

"Còn nữa, nhiệm vụ lần này tương đối bí mật, trong lúc thi hành nhiệm vụ sẽ không thể sử dụng di động, chút nữa đi ra ngoài ngươi cũng đừng nói cho bọn họ biết cô được điều đến tổ chuyên án, nói phải đi công tác là được rồi."

"A, được thôi. Cảm ơn đội trưởng!"

Tần Tiểu Mặc ôm một đống lớn tư liệu, bị kích động ra khỏi văn phòng đội trưởng.

"Chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Đại Vương nhìn thấy Tần Tiểu Mặc ôm một đống đồ đi đến, vẻ mặt còn hồng hào, liền trêu chọc.

"Các anh chị em trong đội ơi, ngày mai tôi phải đi công tác! Các người chờ tôi trở lại nha!" Tần Tiểu Mặc nói to.

"Cái gì? Đi công tác, đi chỗ nào?" Trần Hiểu Hiểu vội vàng hỏi.

"A... Áp giải phạm nhân, ở một cái núi nhỏ..." Tần Tiểu Mặc tùy tiện nói loạn.

"Phạm nhân? Em đi áp? Giống như... Chúng ta không làm loại chuyện này bao giờ nha." Trần Hiểu Hiểu nghi hoặc nói.

"Trường hợp đặc biệt, trường hợp đặc biệt thôi. Người kia ở tại khe suối buôn lậu thuốc phiện, rất đáng giận!" Ánh mắt Tần Tiểu Mặc xoay động, nói ra...

"Thật vậy sao, bây giờ bọn buôn lậu này quả thật rất đáng giận, người ta là nông dân, một năm kiếm được bao nhiêu đâu, vậy mà còn hãm hại người ta xuống hố, thật sự là..."

"Bởi vậy, cho nên không phải bắt được rồi sao, đồn công an bên đó kêu chúng ta đi hỗ trợ, đội trưởng thấy ta nhàn rỗi, liền kêu ta đến đó áp về." Tần Tiểu Mặc nói.

"Thì ra là như vậy, vậy cô làm cho tốt nha, ở nông thôn địa phương muỗi nhiều, chậc chậc, khổ như thế hẳn là nên kêu trai da dày thịt béo như Đại Vương đi mới đúng, như thế nào gọi cô đi." Trần Hiểu Hiểu lại bắt đầu khó hiểu dụng ý của Hoàng Hạo.

"Anh ngốc quá, đây là đội trưởng cho Tiểu Mặc đi rèn luyện một chút." Đại Vương xen mồm nói.

"Ừ, tôi cũng nghĩ vậy." Tần Tiểu Mặc thấy lối thoát rồi, rốt cuộc thở ra một hơi.

Buổi chiều, Tần Tiểu Mặc không có đi làm, liền ngốc ở nhà, một là coi hồ sơ, hai là Tiêu Nhuận nói nàng đi theo hắn giải quyết chút việc, nhưng không chịu nói là chuyện gì, cứ thần thần bí bí.

"Anh, rốt cuộc là chuyện gì?" Tần Tiểu Mặc lười biếng, nằm úp sấp ở trên giường, hỏi.

Tiêu Nhuận đóng cửa lại. Tần Tiểu Mặc nhìn thấy động tác của Tiêu Nhuận, vội vàng ngồi dậy, biểu tình cũng có vẻ nghiêm túc hơn.

"Chuyện của ông ta sao?"

"Ừ, nói là nghĩ muốn nói chuyện. Ông ta... lần trước tìm em phải không?" Tiêu Nhuận hỏi.

"Ừ". Tần Tiểu Mặc gật gật đầu.

"Sao em không nói với anh, nếu Diệp Tử không lại đây nói, anh còn không biết nữa." Tiêu Nhuận hơi trách cứ.

"Chị Diệp đến tìm anh?" Vừa nghe đến Diệp Tử, Tần Tiểu Mặc liền kích động, xém chút bật dậy khỏi giường.

"Em làm gì kích động vậy?" Tiêu Nhuận nhíu nhíu mày.

"A... không có việc gì, anh tiếp tục đi. Chị Diệp nói cái gì?" Tần Tiểu Mặc chớp mắt một chút, thu bớt sự vui vẻ của mình lại.

"Nàng kêu anh và em hẹn người đó nói chuyện một lần, dù sao sớm hay muộn cũng phải giải quyết. Huống chi ông ta đã đáp ứng Diệp Tử là không đến tìm mẹ, hai chúng ta cũng không có gì mà cố kỵ." Tiêu Nhuận nói.

"Ông ta đáp ứng chị Diệp là không đến tìm mẹ? Bộ chị Diệp đi tìm ổng sao?"

"Ừ".

"Đi khi nào nhỉ? Sao em không biết?" Tần Tiểu Mặc nhíu mày hỏi.

"Hình như vào buổi sáng hôm nàng lại đây..."

Tần Tiểu Mặc hơi khiếp sợ, chị Diệp...cư nhiên lén lút sau lưng nàng làm nhiều chuyện như vậy. Nàng... cảm động muốn rơi nước mắt.

"Anh cũng có chút giật mình, quan hệ của em với nàng... tốt lắm?" Sắc mặt Tiêu Nhuận có chút kỳ quái, không thể nói rõ là tốt hay không tốt, nhưng có hơi vặn vẹo.

"Tốt lắm." Tần Tiểu Mặc không chút do dự nói.

"A.... Nữ nhân hữu tình, anh thật sự lý giải không được". Tiêu Nhuận nhún vai. Tần Tiểu Mặc thiếu điều muốn thốt ra "Chúng ta mới không phải hữu tình."

Nhưng bây giờ còn chưa đến thời điểm, Tần Tiểu Mặc đành ngậm chặt miệng lại.

"Cứ quyết định vậy đi, anh hẹn ông ta 4 giờ chiều." Tiêu Nhuận nói.

"Ừ."

"Ngày mốt anh trở về Anh, em chăm sóc mẹ cho tốt."

"A, nhanh như vậy sao?"

"Đúng vậy, tổng bộ ở bên kia có nhiều việc. Không rời đi lâu được."

"Được rồi, không được khi dễ chị Diệp nha, kinh doanh cũng phải nhượng bộ chị ấy một chút." Tần Tiểu Mặc bổ sung.

Lời này làm Tiêu Nhuận muốn trợn tròn mắt, người này rốt cuộc là em gái của ai đây.

"Công và tư phải rõ ràng, trách không được em không thể kinh doanh thương trường. "

"Hmm, gì chứ. Em mà tiếp quản công ty thì bây giờ nhất định nhà chúng ta phá sản là cái chắc."

"Em cũng biết vậy sao".

"Ừ, cho nên em làm một người cảnh sát nhân dân là được rồi, bảo vệ mọi người!".