Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Quyển 2 - Chương 1



Chu Doãn Thịnh vẫn luôn làm bạn bên cạnh Đỗ Húc Lãng. Vào ngày thứ hai sau khi Đỗ Húc Lãng chết, hắn cũng không chút do dự rời khỏi thế giới kia. Trong dĩ vãng, dưới sự khống chế của hệ thống phản diện, hắn phải xuyên không không ngừng nghỉ dù chỉ một phút, liên tục hoàn thành những nhiệm vụ điên rồ, không hề có cơ hội hít thở.

Nhưng giờ đây, hắn có thể tuỳ ý khống chế thời gian của mình. Hắn ở lại trong không gian ngân hà của mình một thời gian dài, dùng giấc ngủ để bồi dưỡng linh hồn. Cho đến khi tình cảm với Đỗ Húc Lãng dần dần nhạt đi theo thời gian, hắn mới tỉnh lại, bắt đầu đùa nghịch trí não trên cổ tay.

Khi trí não còn chưa bị hắn công phá, hắn đã biết, độ khó của nhiệm vụ càng tăng, năng lượng linh hồn của hắn cũng tăng theo. Bên cạnh đó, liên kết của hắn với hệ thống cũng càng chặt chẽ. Hệ thống và ký chủ sống nương tựa vào nhau, chỉ chờ một ngày nào đó năng lượng linh hồn đạt đến mức độ cao nhất, Chủ Thần sẽ thông qua hệ thống hấp thu và tiêu hoá, trở thành nguồn năng lượng chống đỡ toàn bộ không gian sáng tạo của nó.

Cái gọi là “hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về thế giới hiện thực” chẳng qua chỉ là một lời nói dối hoàn hảo mà thôi. Bọn họ chỉ là một đám súc vật bị Chủ Thần nuôi nhốt, chỉ đợi béo là sẽ bị làm thịt hết.

Khi 007 càng ngày càng xâm nhập vào linh hồn hắn, hắn vô tình khám phá ra bí mật này. Hắn là hacker, cho nên hắn không giống người khác, không quá cố chấp đối với việc trở lại thế giới hiện thực. Đối với hắn, chân thật và giả tưởng không có bất kỳ sự khác nhau nào, thậm chí, trong thế giới giả tưởng, hắn càng có thể sống tự do tự tại. Hắn luôn là vương giả trong thế giới giả tưởng.

Không thể không nói, Chủ Thần chọn phải hắn là thất sách lớn nhất, đồng thời cũng là dẫn sói vào nhà.

Điều chỉnh tâm tình xong, Chu Doãn Thịnh nhấn vào trí não, nháy mắt biến mất khỏi không gian ngân hà vô tận.

————————————-

Lần thứ hai tỉnh lại, Chu Doãn Thịnh đang đứng trước một giá vẽ, trong tay cầm một cây bút lông dính màu, xung quanh tràn ngập mùi hương sơn dầu hoa anh túc. Hắn lẳng lặng đứng một lát mới bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh. Đây là một căn phòng tương đối trống trải, không có bất cứ vật bài trí nào, chỉ có bốn bức tường trắng tinh và một cánh cửa sổ mở rộng. Ngoài cửa sổ là thảm cỏ xanh biếc trăm hoa đua nở, xa hơn nữa còn có một hồ nước màu xanh ngọc.

Phong cảnh đẹp đến say lòng người.

Trừ Chu Doãn Thịnh, trong phòng không có bất kỳ ai. Màn hình trí não nhấp nháy xuất hiện rất nhiều chữ, đây là tư liệu chi tiết liên quan đến nguyên chủ và thế giới này trộm được từ kho dữ liệu của Chủ Thần.

Nguyên chủ tên là Vệ Tây Ngạn, năm nay mười tám tuổi, hiện đang học trường Mỹ thuật Kinh Đô. Cha mẹ cậu đều đã bỏ mình vì tai nạn giao thông năm cậu mười tuổi, cậu được bạn thân của cha mẹ nhận nuôi, sau đó đưa đến Pháp sinh sống. Tình cảm của đôi vợ chồng này vô cùng sâu đậm, vào ngày kỷ niệm đám cưới bạc quyết định đi du lịch toàn cầu, chưa xác định ngày về.

Lo Vệ Tây Ngạn không thể tự chăm sóc bản thân, họ giao cậu cho con trai ở Trung Quốc của mình – Ninh Tư Niên.

Ninh Tư Niên năm nay hai mươi tám tuổi, đã kết hôn lần thứ hai, người vợ đầu tiên chết vì ung thư xương, để lại cho hắn một đứa con trai chưa đầy ba tuổi, tên là Ninh Vọng Thư. Bởi vì công việc ở công ty bận rộn, không rảnh chăm nom cho con trai, Ninh Tư Niên gấp gáp chọn một người phụ nữ tính tình dịu dàng hướng nội mà kết hôn. Tuy rằng giữa hai vợ chồng không có tình cảm, nhưng được ở chỗ sinh hoạt ổn định.

Vệ Tây Ngạn và Ninh Tư Niên chỉ từng gặp nhau một lần khi còn bé. Sau đó cha mẹ Ninh ném xí nghiệp gia tộc cho con trai, đưa Vệ Tây Ngạn đi định cư thời gian dài ở nước ngoài. Cho nên, tình cảm giữa hai người này không hề sâu đậm, thậm chí còn hơi xa cách lạnh nhạt.

Vệ Tây Ngạn mồ côi từ nhỏ, tính cách dần dần trở nên tự bế, chưa bao giờ chủ động đi bắt chuyện với người ngoài, lại càng không gây phiền toái cho người khác. Ninh Tư Niên thành thục ổn trọng, cũng sẽ không cố ý đi gây khó dễ cho một cô nhi. Hai người ở gần nhau vốn nên không ảnh hưởng gì đến nhau, bình yên vô sự.

Nhưng xấu ở nỗi vợ mới của Ninh Tư Niên – Triệu Tín Phương – là một đoá hoa sen tim đen, bề ngoài thuần khiết bên trong ác độc. Từ trước khi kết hôn với Ninh Tư Niên, ả đã bồ bịch với Tiền Vũ, bạn thân của Ninh Tư Niên. Tiền Vũ là bạn đại học của Ninh Tư Niên, sau khi tốt nghiệp được Ninh Tư Niên mời đến làm trợ lý tư nhân của hắn.

Trợ lý tư nhân phần lớn đều do người mà ông chủ tin tưởng đảm nhận, điều này thể hiện sự nể trọng, cũng là một cách tôi luyện. Đến khi nào Tiền Vũ có khả năng đạt đến mức độ mà Ninh Tư Niên kỳ vọng, hắn sẽ tự bố trí chức vụ thích hợp hơn cho y.

Nhưng Tiền Vũ hiển nhiên không đợi kịp. Bởi vì xuất thân nghèo khó, y luôn ôm cảm xúc thù địch mạnh mẽ đối với người giàu, hơn nữa lòng tự trọng lớn đến cực đoan. Trong mắt y, sự thúc đẩy như vú em của Ninh Tư Niên là sự vũ nhục đối với y. Y bắt đầu căm thù Ninh Tư Niên, vừa âm thầm chiếm tài sản của công ty, bán lợi ích của công ty, vừa dụ dỗ Triệu Tín Phương nhằm thực hiện mục đích hãm hại Ninh Tư Niên.

Nhưng Ninh Tư Niên là nam chính của thế giới này, tuyệt đối không dễ đối phó như vậy. Vào lúc hai người sắp thành công, nữ chính xuất hiện, chẳng những lấy được tình yêu của Ninh Tư Niên, cô còn vạch trần âm mưu của hai người. Giữa những loạt giao đấu cực kỳ nguy hiểm mà lại lãng mạn vô cùng, Vệ Tây Ngạn chỉ là một kẻ hy sinh không đáng nhắc đến.

Vào một ngày nọ, cậu ra ngoài mua màu dầu, vô tình gặp phải Triệu Tín Phương và Tiền Vũ yêu đương vụng trộm vừa từ khách sạn đi ra. Hai người sợ cậu sẽ nói việc này cho Ninh Tư Niên, khiến cho đối phương hoài nghi, nên tính kế độc ác trục xuất cậu ra khỏi nhà họ Ninh.

Triệu Tín Phương mua chuộc vú Vương, bảo mẫu của nhà họ Ninh, sai bà ta ngược đãi Ninh Vọng Thư, sau đó vụng trộm chỉ những vết thương nhìn thôi đã thấy sợ trên người Ninh Vọng Thư cho Ninh Tư Niên xem, nói là Vệ Tây Ngạn thừa dịp bà ta không ở nhà đánh. Ninh Vọng Thư mới hơn hai tuổi chưa đầy ba tuổi, tuyệt không biết thế nào là đúng sai, lại bị vú Vương đánh đòn đe doạ dã man, lúc được đưa đến trước mặt Ninh Tư Niên đã sợ mất vía, cứ luôn miệng nói chú đánh con.

Qua mấy lần ngược đãi lặp đi lặp lại, Ninh Vọng Thư mắc chứng tự kỷ, không bao giờ khóc cười nữa. Ninh Tư Niên đương nhiên là hận Vệ Tây Ngạn thấu xương, chẳng những đuổi cậu ra khỏi nhà, còn đăng báo đoạn tuyệt quan hệ. Độc kế này của Triệu Tín Phương có thể nói là một mũi tên trúng hai đích, vừa diệt trừ chướng ngại vật cho đứa con tương lai của ả, lại vừa bảo vệ bí mật giữa mình và gian phu.

Vài năm sau vú Vương về hưu, nữ chính đến nhà nhận lời mời làm bảo mẫu. Dưới sự quan tâm dịu dàng của cô, chứng tự kỷ của Ninh Vọng Thư tốt lên như một kỳ tích. Nữ chính cũng vạch trần âm mưu của Triệu Tín Phương và Tiền Vũ. Đợi khi Ninh Tư Niên quay lại tìm Vệ Tây Ngạn, mới biết cậu bởi vì bị người thân vứt bỏ lần nữa nên đã uống thuốc ngủ tự sát.

Ninh Tư Niên vô cùng đau khổ áy náy, nữ chính đương nhiên là lại an ủi một đợt mới có thể khiến hắn phấn chấn trở lại…

Vệ Tây Ngạn là người vô tội nhất trong câu chuyện này, thực ra cậu tuyệt đối chưa từng nghi ngờ Triệu Tín Phương và Tiền Vũ, lại càng sẽ không chủ động nói gì với Ninh Tư Niên. Đến chết, cậu vẫn không hiểu vì sao mình lại bị trục xuất khỏi nhà họ Ninh.

Người này sống thật uất ức, còn uất ức hơn lần trước gấp trăm lần, cậu chỉ là một công cụ giúp gia tăng tình cảm của nam nữ nhân vật chính mà thôi.

Xem xong tư liệu, Chu Doãn Thịnh bới bới tóc, yên lặng thở dài. Trước mắt, vú Vương đã tố tội hai lần với Ninh Tư Niên, mà Ninh Vọng Thư chịu ngược đãi càng ngày càng nghiêm trọng. Ninh Tư Niên vốn định tìm Vệ Tây Ngạn nói chuyện, nhưng tính cách Vệ Tây Ngạn rất khép kín, vừa trông thấy hắn đến gần là lập tức trốn vào phòng vẽ tranh khoá trái cửa phòng, gọi thế nào cũng không chịu ra, làm cho Ninh Tư Niên vô cùng giận dữ, đành phải yêu cầu vú Vương chú ý hơn một chút. Bản thân vú Vương vốn là đầu sỏ gây tội, trừ phi chọc giận Ninh Tư Niên một cách triệt để, còn không làm sao bỏ qua được?

Đợi đến lần tiếp theo vú Vương cáo trạng, Vệ Tây Ngạn sẽ vị trục xuất khỏi nhà.

Qua lần xuyên trước, Chu Doãn Thịnh dần dần mò được một ít bí quyết. Muốn thay đổi quỹ đạo của thế giới một cách triệt để, có thể thông qua các phương pháp như thay đổi vận mệnh của nhân vật chính, bản thân, các nhân vật phụ khác, tiến trình lịch sử, sự kiện trọng đại vân vân, nhưng nhanh nhất vẫn là thay đổi vận mệnh của nhân vật chính. Tiếp theo là vận mệnh của bản thân, cùng lắm mới là thứ khác. Càng là những lựa chọn sau, thời gian và sức lực tiêu phí cũng sẽ càng nhiều.

Là nhân vật phản diện, Chu Doãn Thịnh đã từng sống mái với nhân vật chính trăm ngàn lần, thời gian cộng lại ít nhất cũng đến mấy vạn năm. Từ sau khi thoát khỏi sự khống chế của hệ thống, hắn đã quyết định—— Trừ khi nhân vật chính chủ động trêu vào hắn, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không dây dưa với nhân vật chính nữa. Tiến độ chậm một chút, thời gian lâu một chút thì có sao? Dù sao hắn không bao giờ phải hoàn thành nhiệm vụ theo đúng thời gian nữa.

Cho nên trước mắt lựa chọn tốt nhất của hắn là thay đổi vận mệnh của nguyên chủ, mà trong đó còn có rất nhiều học vấn. Giúp nguyên chủ thoát khỏi nguy hiểm chỉ là công việc cơ bản nhất, phục hồi lại danh dự của nguyên thân, giúp nguyên thân thực hiện tâm nguyện chưa thể đạt được, thực hiện giấc mộng của họ, đây mới gọi là thay đổi triệt để.

Hiện giờ Chu Doãn Thịnh đương nhiên có thể trực tiếp đi đến trước mặt Ninh Tư Niên giải thích làm sáng tỏ với hắn, nhưng Ninh Tư Niên sẽ lựa chọn tin tưởng ai? Là vú Vương phục vụ nhà họ Ninh mấy chục năm, tự tay nuôi lớn hắn? Hay là một đứa em hờ ở chung chưa đến một năm, hơn nữa tinh thần không ổn định? Kết quả này không nói cũng biết.

Hơn nữa, phải làm thế nào để giải thích việc một thiếu niên mắc bệnh tự kỷ nhưng lại biết nhiều nội tình như vậy?

Chu Doãn Thịnh suy đi tính lại hồi lâu, quyết định đổi sang một phương pháp uyển chuyển mà trực tiếp hơn để hoá giải nguy cơ. Hắn buông bút vẽ, lấy vải trắng đậy lên giá vẽ, trở về phòng rửa mặt.

Trong gương hiện lên một khuôn mặt tái nhợt gầy yếu mà tuấn tú xinh đẹp, mang theo nét phi giới tính của tuổi niên thiếu. Mái tóc màu café mượt mà mềm mại, ngoan ngoãn rũ xuống vành tai, khiến người nhìn không nhịn được muốn sờ một chút, xoa một chút. Ánh mắt vốn toát ra sự sắc bén ngay khi chạm phải gương lập tức biến mất, thay vào đó là u buồn nhàn nhạt.

Điều chỉnh khí chất đến giống nguyên thân như đúc, Chu Doãn Thịnh mới cởi quần áo đứng dưới vòi hoa sen tắm. Bởi vì phát hiện ra quá nhiều bí mật trên Internet, Chu Doãn Thịnh đã sớm quen với cuộc sống trốn chui trốn lủi trong thế giới hiện thực. Hắn sẽ hack thân phận của một người, sau đó nguỵ trang thành người đó mà sống, một thời gian sau lại đổi cái khác, tuần hoàn như vậy. Từ ngoại hình đến tính cách, từ khí chất đến thói quen, hắn có thể hoàn toàn biến thành một kẻ khác từ trong ra ngoài, nguỵ trang không có kẽ hở kia khiến hắn nhận được một biệt danh chính xác—— “Kẻ nguỵ trang”.

Còn cái gì mà Deicide kẻ giết Chúa, chẳng qua là kết quả của bệnh trẻ trâu phát tác mà thôi.

Đã thay thế cho nguyên thân, hắn sẽ sống hoàn toàn theo cách của nguyên thân, tránh né hết mọi nguy hiểm thay cậu, giúp cậu thực hiện tất cả nguyện vọng. Lúc này hắn chính là Vệ Tây Ngạn vì mồ côi cha mẹ mà tự mình khép kín kia.

Tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, Ninh Tư Niên cũng trở về, vú Vương sai người giúp việc đi lên gọi Vệ Tây Ngạn xuống ăn cơm.

Thân là nam chính, tướng mạo của Ninh Tư Niên đương nhiên là tuấn mỹ phi phàm. Dáng người cao lớn gần mét chín khiến hắn mặc gì trông cũng rất đẹp. Lúc này hắn đang ngồi trước bàn ăn, trong lòng ôm Ninh Vọng Thư không khóc không cười không nói lấy một lời, nhẹ nhàng dỗ dành. Nghe thấy tiếng bước chân, hàng mày rậm bay xéo của hắn cau lại, ánh mắt lạnh lẽo cùng hời hợt ném đến, lực sát thương trăm phần trăm.

Vệ Tây Ngạn ban đầu chính là bởi quá mức e sợ ánh mắt này của hắn nên mới cự tuyệt nói chuyện với hắn, cũng đánh mất cơ hội thanh minh cho mình. Chu Doãn Thịnh hiện tại thì đương nhiên không sợ, nhưng vẫn hơi rụt cổ như bị doạ sợ, ngồi vào góc cách xa hắn nhất.

Triệu Tín Phương mềm giọng nói – “Tư Niên, đưa cục cưng cho em, để em cho nó ăn, anh ăn trước đi.” – Dứt lời ả nhẹ nhàng đón lấy Ninh Vọng Thư, rũ mi che giấu ác ý sâu trong đáy mắt.