Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 30: Lời nói như băng thấu cốt (2)



Trương Thắng chưa bao giờ thấy cái xe này của Từ Hải Sinh, biển số xe cũng không phải của nhà máy, chẳng lẽ là người giống người, nên mình nhìn lầm?

Nơi này xa trung tâm thành phố nên tuyết đọng không được quét dọn mấy, đường khá trơn, Trương Thắng không dám phân tâm nữa. Xe dừng lại ở trước cổng, Trịnh Tiểu Lộ xuống đưa chứng minh thư, nói rõ thân phận, đang làm thủ tục đăng ký thăm người thì hai chiếc xe hơi đi tới, cái đi đầu Trương Thắng nhận ra ngay, là chiếc Santana mà Mạch Hiểu Tề hay lái.

Người từ trên xe xuống quả nhiên là thân thích Mạch Hiểu Tề, bọn họ nhìn thấy Trịnh Tiểu Lộ, ai nấy sắc mặt bất thiện đi tới. Trịnh Tiểu Lộ có chút sợ hãi chào:

- Cháu chào chú, chào dị ạ.

Chị Mạch Hiểu Tề là Mạch Hiểu Thiên, gần bốn mươi tuổi, đã hơi phát tướng, dù dùng lớp phấn trang điểm dày không che lấp được dấu hiệu tuổi tác, hỏi với giọng khó ưa:

- Cô tới đây làm cái gì hả?

Trịnh Tiểu Lộ không ngờ lại lùi một bước, càng rụt rè hơn:

- Em, em mua ít đò, muốn tới thăm anh ấy.

- Thăm ai? Anh ấy nào?

- Em tới thăm.. Hiểu Tề ạ.

"Bốp!" Chẳng hề có dấu hiệu báo trước, một cái tát tai trời giáng trúng mặt Trịnh Tiểu Lộ, Trương Thắng vừa rồi nghĩ chuyện gia đình họ mình không nên tới gần, đứng tránh một bên hút thuốc, đang cúi đầu che gió châm thuốc thì nghe thấy tiếng này, giật mình ngẩng đầu lên.

- Tên Hiểu Tề để cho cô gọi à? Cô tới thăm nó làm cái gì, tránh xa nó ra là nhà chúng tôi tạ ơn trời đất rồi, xéo.

Trịnh Tiểu Lộ một tay ôm má, rưng rưng nước mặt tủi thân nói:

- Sao chị lại nói thế, em đâu có làm gì chứ, em, em chỉ tới thăm anh ấy thôi...

- Còn dám...

Mạch Hiểu Thiên hết sức điêu ngoa, vung tay lên lại lần nữa định tát, cánh tay đi gần hết nửa vòng cung, nhưng lần này chưa chạm vào má Trịnh Tiểu Lộ liền bị một bàn tay chụp lấy.

- Cô có phải do cha sinh mẹ đẻ không phải, tim cô là tim người hay tim chó? Em trai cô phạm tội, liên quan gì tới người khác? Tiên trách kỷ hậu trách nhân, có vấn đề tự xem lại mình trước đi. Tiểu Lộ nợ nhà cô cái gì à? Chẳng qua là yêu em trai cô thôi, hiện giờ trưởng phòng Mạch xảy ra chuyện, cô ấy đội mưa đội tuyết đi đường xa như thế tới thăm, phần tình nghĩa đó, tim gan cô làm bằng gì mà không nhận ra.

Một tràng trách mắng bên tai làm Mạch Hiểu Thiên cả kinh, quay đầu sang một cái liền nhìn thấy một nam nhân lông mày gần như dựng đứng, đôi mắt như muốn phun ra lửa, vốn sợ hãi, nhưng nhìn thấy bộ quần áo rẻ tiền của Trương Thắng liền lộ vẻ khinh miệt:

- Mày là cái thá gì hả? Bạn trai của nó phải không? Hay lắm, em trai tôi còn chưa vào đó mấy ngày, cô đã tìm được người mới rồi, muốn đem tới đây khoe với em trai tôi thì cũng tìm thứ nào ra dáng chút, bằng vào loại lưu manh côn đồ này à?

Trương Thắng tức run người, nếu chẳng phải bà ta là phụ nữ thì y đã tát cho nát cái miệng thối tha đó rồi.

Bà Mạch bấy giờ mới lên tiếng:

- Phí lời với chúng nó làm gì, đi thôi.

Đi được vài bước, bà ta đột ngột quay đầu, chỉ mặt Trịnh Tiểu Lộ, giọng gay gắt:

- Tôi nói cho cô biết, sau này đừng tới nữa, nhà tôi không hoan nghênh cô đâu. Trước kia là tôi không biết mới cho con trai tôi yêu cô, cái thứ sao chổi cô, nếu không phải vì loại hồ ly tinh cô, con trai tôi làm sao xảy ra chuyện.

Con rể bà ta lúc này đã chạy tới gạt tay Trương Thắng, kéo vợ lại, đi qua bên Trịnh Tiểu Lộ, thấy cô nước mắt chan chưa đứng đó, thô bạo đẩy một cái:

- Đừng làm chướng mắt người ta nữa.

Trịnh Tiểu Lộ lảo đảo, túi rơi xuống đất, hoa quả lăn khắp nơi.

- Mẹ nó, nhà các ngươi là cái thứ gì vậy? Con trai bảo bối của các ngươi tham ô hối lộ cũng nhiều năm rồi, năm ngoái mới cùng Tiểu Lộ qua lại, liên quan gì tới người ta.

Cơn giận Trương Thắng chưa lắng xuống lại bùng lên, đang định cho tên kia một đấm thì Trịnh Tiểu Lô lao tới, ôm lấy y:

- Đừng!

- Nếu không phải vì mua nhà mới cho con hồ ly tinh cô, con trai tôi đã không bại lộ. Đồ sao chổi! Đi chết đi!

Bà Trương hét một câu hết sức vô lý rồi đùng đùng nổi giận đi mất:

Với loại người thế này, nói lý lẽ đúng sai cũng vô nghĩa, Trương Thắng nuốt lời muốn nói xuống, cúi người giúp Trịnh Tiểu Lộ nhặt đồ lên, nhưng vừa quay đầu thì giật nảy mình, mặt Trịnh Tiểu Lộ không có lấy chút sắc máu nào, hai cánh môi run run tím ngắt, đôi mắt đen nhìn thẳng phía trước, nhưng chẳng hề có tiêu cự, giống cái xác không hồn.

Cô như chiếc lá rụng trong gió lạnh vô tình của mùa đông, lí nhí biện giải cho bản thân:

- Không phải tôi, không phải tôi, tôi không làm hại ai cả, tôi không phải là sao chổi, tôi không phải.

Trương Thắng không hiểu vì sao câu nói kia lại tạo thành kích thích lớn như thế với Trịnh Tiểu Lộ, thử gọi:

- Tiểu Lộ, em làm sao thế?

Phải gọi tới mấy lần Trịnh Tiểu Lộ mới ngơ ngơ quay sang, nhìn thấy Trương Thắng, chợt tóm lấy cánh tay y giữ rịt lấy, nước mắt ngắn dài, nói như cầu khẩn lại như biện giải:

- Anh Trương, em không phải là sao chổi, em không hại người, không có, thực sự không có mà, em chưa từng muốn hại ai cả...

- Tất nhiên, tất nhiên rồi, chuyện này đâu có liên quan gì tới em.

Tình trạng bất thường của Trịnh Tiểu Lộ làm Trương Thắng hơi e sợ, hết sức an ủi tránh làm cô kích thích thêm:

- Em còn tới thăm anh ta, tặng đồ cho anh ta mà, là cái nhà đó không xứng.

Trịnh Tiểu Lộ như không hề nghe thấy y nói, vẫn lẩm bẩm liên hồi:

- Em không hại người, không phải tại em, em không phải là sao chổi...

Đang nói đột nhiên xoay người chạy đi.

Trương Thắng bị bất ngờ không kịp giữ lại:

- Tiểu Lộ em đi đâu đấy?

Chỉ thấy Trịnh Tiểu Lộ chạy tới bên cửa trại giam, hai tay vịn vào tường, đầu đập mạnh tới:

- Là mình, tại mình, tất cả là do mình, do mình hết, mình đáng chết.

Trương Thắng hết cả hồn vía, nhào tới, vươn tay chụp lấy vai Trịnh Tiểu Lộ, xoay người cô lại.

Ý thức Trịnh Tiểu Lộ bị kích động quá mức đã hoàn toàn phong bế, không còn bất kỳ phản ứng nào với thế giới bên ngoài nữa, cô coi ngực Trương Thắng như bức tường, vẫn đập đầu vào đó, nước mắt trào ra như suối:

- Tại mình, đều tại mình! Mình đáng chết!

Trương Thắng nắm chặt lấy hai bờ vai mảnh dẻ của Trịnh Tiểu Lộ, kéo mũ len ra, may mà có cãi mũ len dày này, nên không rách da chảy máu, nhưng trán đã đỏ tím cả mảng rồi, lòng trảo dâng xót thương vô tận, ôm siết lấy người cô:

- Tiểu Lộ, đừng thế mà, chuyện này không liên quan gì tới em, cho dù không có em, anh ta phạm tội sớm muộn cũng bị bắt thôi, không phải tại em.

Khuôn mặt thanh tú của Trịnh Tiểu Lộ nhăn nhúm vì thống khổ, ánh mắt gần như điên cuồng, Trương Thắng thấy hết, trong lòng hiện lên câu hỏi lớn, mặc dù người Mạch gia nói chuyện rất vô lý, nhưng không tới mức khiến Tiểu Lộ kích thích tới thần trí thất thường thế này, biểu hiện của Tiểu Lộ, phải chăng là do quá khứ từng gặp phải đả kích nào đó? .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Được Trương Thắng ôm chặt trong lòng, tâm tình Trịnh Tiểu Lộ dần dần ổn định lại, khi ý thức tỉnh táo, nhận ra mình đang ở trong vòng tay Trương Thắng, không những thế còn là chính mình đang ôm chặt lấy người ta, vội xấu hổ buông tay, đẩy khẽ một cái.

Trương Thắng nhìn cô đầy lo lắng:

- Tiểu Lộ, em không sao chứ, vừa rồi...

Trịnh Tiểu Lộ đã hoàn toàn bình thường, xấu hổ tới không dám nhìn Trương Thắng, lau nước mắt lí nhí nói:

- Em không sao cả, làm anh lo lắng rồi.

Nơi này khuất gió, lại được tắm trong ánh mặt trời, rất ấm áp, Trương Thắng không truy hỏi thêm, cứ lặng lẽ đợi cho cô tự điều chỉnh lại tâm tình, mới nói:

- Ừm, khóc một chút phát tiết ủy khuất trong lòng cũng tốt, cứ dấu trong lòng sẽ sinh bệnh đấy.

- Vâng.

Trịnh Tiểu Lộ đáp gần như không nghe thấy được: