Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 6: Giấc mộng triệu phú (2)



Trương Thắng muốn vuốt lại mái tóc, chỉnh lại cổ áo cho thẳng, nhưng cô gái đang nhìn, không kịp làm mấy chuyện đó nữa, xuống xe, dắt đi tới hè, đáp qua loa:

- À, anh chẳng có việc gì, đi dạo chơi vậy thôi.

Trịnh Tiểu Lộ và Trương Thắng đều làm việc ở nhà máy in Tam Tinh, sau khi thành xí nghiệp hợp doanh, đổi tên lại Đại Tam Nguyên. Trương Thắng bị cắt giảm biên chế, Trịnh Tiểu Lộ được giữ lại, cô là cô gái rất khéo léo hiểu lòng người, thấy Trương Thắng có vẻ lúng túng là liền chuyển đề tài ngay:

- Lâu rồi không gặp anh, bác Lưu nhắc luôn đó, cứ nói mất đi bạn cờ tốt ...

- Thế à, em có gặp bảo anh cũng nhớ bác ấy lắm đó, không có bác ấy, anh mất đi vài bữa ăn miễn phí.

Bác Lưu là ông bảo vệ già, không biết là thân thích của lãnh đạo nào của nhà máy, kiếm được cái chức nhàn, vẫn chưa giảm biên chế, ông ta không chỉ mê cờ lại còn thích cá cược, chơi thua Trương Thắng suốt.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện nhà máy, Trịnh Tiểu Lộ cúi đầu xem đồng hồ, cô bện cái đuôi ngựa vắt một bên, động tác này làm lộ ra cái cổ trắng mịn, làm Trương Thắng không kìm được tham lam liếc thêm một cái.

Trịnh Tiểu Lộ ngẩng đầu lên mỉm cười, cái má xuất hiện lúm đồng tiền mê người:

- Anh Trương, em hẹn bạn đi dạo phố, hôm nào có cơ hội trò chuyện nhé!

Trời nóng thế này còn hẹn bạn dạo phố? Hẳn là bạn trai đi, như bị gai chích một cái, song Trương Thắng vẫn tỏ tự nhiên, cái mặt y thuộc kiểu tương đối khó lộ sắc thái tình cảm:

- Ừ, hôm nào gặp lại.

Trịnh Tiểu Lộ đi xa rồi, Trương Thắng vẫn dõi theo bóng lưng đó mãi, ánh mắt cô đơn.

Y thầm yêu cô gái này từ lâu, Trịnh Tiểu Lộ không hề hay biết, Trương Thắng có cảm giác rất rất đặc biệt với cô gái này, Trịnh Tiểu Lộ không đẹp theo kiểu rung động lòng người, mà là vẻ đẹp thanh thuần khiến người ta nhìn vào lòng có cảm giác êm đềm lắng dịu, vẻ đẹp mà nhiều mỹ nữ các không có, đại khái có thể gọi là tình yêu sét đánh.

Nụ cười của Trịnh Tiểu Lộ rất ngọt, ngọt tới làm Trương Thắng muốn sâu răng, khi cô cười đôi mắt như vầng trăng non, lúm đồng tiền như muốn đổ hết mật ong thiên hạ vào đó, còn có tiếng cười của cô ...

Tóm lại, trong mắt tình nhân có Tây Thi, với Trương Thăng, dù một cái ngón chân của cô lộ ra dưới đôi dép săng đan cũng đáng nhìn hơn mỹ nữ ăn mặc mát mẻ làm Quách Y Tinh mất hồn khi nãy.

Nhưng chỉ là thầm yêu thôi, Trương Thắng không có ý định theo đuổi hay chiếm hữu cô, vì thân phận hai bên quá chênh lệch, người ta trẻ trung xinh đẹp như vậy, là đóa kim hoa của nhà máy Tam Tinh, còn y? Chỉ là thợ điện không có tiền đồ, quyền lợi duy nhất của y là hưởng thụ mối tình thầm kín đó.

Trương Thắng là người sống khá nội tâm, y đọc sách nhiều, trình độ chữ nghĩa không hề kém với sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy, viết bút lông cực đẹp, khi còn ở nhà máy, việc của văn phòng cũng giao cho y. Ví như bảng thông báo trong nhà máy, vốn là chức trách của Trịnh Tiểu Lộ, vì y khéo tay chữ đẹp, nên luôn được lãnh đạo giao làm, nhờ đó y có nhiều cơ hội được ở bên cô gái trong lòng, được làm việc với Trịnh Tiểu Lộ là hạnh phúc vô bờ.

Ngửi mùi hương thoang thoảng trên người Tiểu Lộ, nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, nghe giọng nói êm tai đó, Trương Thắng đủ tinh lực làm việc cả ngày, cô không phải tiên nữ hạ phàm, nhưng trong lòng y, Tiểu Lộ là thiên sứ lạc tới nhân gian, không ai bì được. Vì thế ở bên Tiểu Lộ, dù mũi có hít phải toàn bụi phấn cũng cảm giác như đang ngửi hoa lan.

Trên thế giới này, thứ khó dứt ra nhất, trừ răng ra đại khái chỉ có tình yêu mà thôi, mà trong tình yêu, làm người ta khó quên nhất là mối tình đầu, đối với nam nhân mà nói, đó là đầu tiên khai phá tâm hồn.

Nam hay nữ đều có lần đầu tiên, với nữ nhân đó là tấm thân xử nữ, còn với nam nhân đó là linh hồn.

Lần đầu của Trương Thắng trao cho Trịnh Tiểu Lộ, nhưng người ta lại chẳng mảy may hay biết, vì Trương Thắng nhiều lắm chỉ đứng xa xa nhìn cô mà thôi.

Cô gái xinh đẹp như thế, tất nhiên nam nhân thiên hạ không phải mù hết mỗi Trương Thắng mắt sáng, thanh niên chưa vợ trong nhà máy đều chú ý tới Tiểu Lộ, làm đủ cách lấy lòng cô, về sau xuất hiện đối thủ quá mạnh làm tất cả ủ rũ rút lui, đó trưởng phòng tài vụ Mạch Hiểu Tề, năm nay vừa tròn 30, gia cảnh tốt, bằng cấp cao, thêm vào chức vụ không thấp cùng dáng vẻ đường hoàng, tuy nói từng ly dị, nhưng nam nhân thành thục kinh nghiệm càng tăng thêm sức hút cho hắn, trước mặt hắn, Trương Thắng chỉ là thằng nhóc con thôi.

Khí chất nam nhân thành thục, sự tự tin của nam nhân thành đạt, tuyệt đối không phải dựa vào tướng mạo, hay bày vài tư thế làm dáng ra vẻ mà có được.

Vừa rồi người bạn Tiểu Lộ hẹn đi dạo phố hẳn là Mạch Hiểu Tề đi, hai người bọn họ yêu nhau hơn một năm rồi, chẳng phải là trẻ con, đi chơi chỉ nắm tay nắm chân …

Nghĩ tới đó Trương Thắng cười chua chát, ghen tị chứ, nhưng phải phục thôi, người ta rất xứng, Trịnh Tiểu Lộ đã tìm được hạnh phúc cuộc đời. Còn y, chẳng có gì cả, sáu tháng vất vả còn mất tiền ngu cho người ta, nếu như trước kia mình không phải là tên thợ điện nhỏ bé, liệu có dũng khí theo đuổi, bày tỏ với Tiểu Lộ không?

Sau này nếu như gặp phải cô gái khác khiến mình động lòng, nhưng lại có đối thủ với ưu thế vượt trội, thì mình sẽ làm thế nào? Cái gì mà tình yêu đích thực là vô giá, nếu có một người bình thường và một doanh nhân thành đạt cùng thực lòng yêu một cô gái, cho dù cô gái đặt tình yêu lên hàng đầu, thì cô ấy sẽ chọn ai? Cũng giống như hai cô gái tốt bụng như nhau yêu anh, một cô gái xinh đẹp một cô gái bình thường, anh sẽ chọn ai?

Anh có thế cười nhạo người có tiền ra vẻ mình thanh cao, nhưng anh không có gì cả, chỉ mạnh miệng không biết thẹn nói một câu "anh yêu em", là có thể cho người ta hạnh phúc à? Nếu thực sự yêu, nên rút lui thì hơn.

Ha, lại lừa mình lừa người rồi, nói cho cao thượng thế làm gì, chấp nhận đi, mình bỏ lỡ cơ hội đơn giản là vì tự ti nhút nhát và kém cỏi mà thôi.

Cuộc sống cho Trương Thắng biết, sinh hoạt là cơm gạo, tình yêu là gia vị. Nói cho cùng, muốn người ta yêu mình thì mình phải yêu bản thân trước, phải có vốn liếng lọt vào mắt xanh người ta đã.

Nghĩ tới đó lòng Trương Thắng buồn bực, trút cả lên cái bàn đạp, đạp mạnh một cái, ngờ đâu cái xe cũ nát phản chủ, tuột xích, bàn đạp trượt đi, hạ thể dập xuống yên xe, đau thấu trời xanh mà không kêu nổi một tiếng, vừa đúng lúc có cô gái từ trong nhà đi ra định dội nước ra hè cho mát, nhìn thấy che miệng tùm tỉm cười.

Quả thực nhục tới không biết dấu mặt vào đâu nữa, Trương Thắng nhịn đau mắc lại xích, chẳng kịp bận tâm xem “thằng em” có làm sao không, lên xe đạp đi thẳng một mạch, giờ lòng không còn chút lấn cấn nào nữa, Trương Thắng hướng thẳng về hướng Kiều Tây, hiện người biết tin tức chính phủ muốn khai phát nơi này còn chưa có mấy, nếu tận dụng được phát hiện tình cơ này, y có thể bước lên con đường hoàn toàn khác.

Cứ đi thẳng một lèo về phía tây, đường trải nhựa dần trở nên nhỏ hẹp, ổ voi ổ gà mấp mô, đạp xe ê cả mông, thêm mười phút nữa liền thấy được từng vùng đất trống trải của khu ngoại ô Kiều Tây.

Dắt xe lên vùng đất cao nhìn xuống, trừ những ruộng rau bị phân chia lộn xộn thì chỉ có bãi đất hoang, ở chỗ gần đường là những đống rác thải công nghiệp bị người ta đổ trộm chất cao như núi, ở nông thôn mà chẳng có được mùi cây cỏ đất đai, mà toàn những mùi kỳ dị, không khí còn chẳng trong lành được như ở thành phố.

Trương Thắng bịt mũi đi tìm mô đất khác đầu gió tránh xa cái mùi gắt mũi khó ngửi kia, nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, đúng chỗ hộ trồng rau nào đó ủ phân chuồng ... Bịt mũi nhìn xa hơn một chút thấy được con sông nhỏ, nước sông đen xì dính nhớp, trông như dầu vậy, thối kinh người. Con sông này vốn rất rộng, vì nhìn ra được dấu vết lòng sông hai bên, bây giờ đã khô cong rồi, lòng sông bị người ta đào lấy cát, hố to hố nhỏ lỗ chỗ như chốc đầu.

Bảo sao người ta sống chết bỏ nông thôn mà đi.