Cậu Của Quá Khứ

Chương 16: II. THANH HOA



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 16 - Thiếu nữ: Mối tình đầu của thiếu nữ - vẫn chưa biết là thích hay yêu, là có thể dài lâu hay sẽ sớm chán chường; chỉ biết, trong những tháng năm ấy, cô gái có thể chỉ vì một phản ứng hay cử chỉ rất nhỏ của đối phương mà khóc, mà cười, mà nuôi giữ một giấc mộng, hay ôm ấp một nỗi đau.

Hình như trước đây Diệp An từng mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, cô hóa thành cô bé tí hon, lạc vào giữa mê cung khổng lồ với những bức tường dây leo, phía trên là bầu trời, phía dưới là nền đất, bốn bề xung quanh bị che khuất chẳng thấy gì ngoài diệp lục. Cô không định rõ phương hướng, cứ vậy đi theo linh cảm của bản thân, dù sao cô cũng không trông thấy bất kỳ thứ gì để làm điểm tựa.

Ở một không gian chật hẹp như thế, cô không có nhiều lựa chọn.

Đi mãi, đi mãi, cho đến khi đôi bàn chân đã rách da bật máu, cô bé vẫn chẳng tìm thấy lối ra đâu. Bầu trời trên cao vẫn một màu xanh trong, hoàn toàn chưa có dấu hiệu trở tối. Tuy nhiên cô chưa hề dừng bước, cô tiếp tục lần tìm dọc theo những ngã ba ngã tư tưởng chừng như chả có thể dẫn tới đâu.

Và rồi, cuối cùng cô cũng tìm được thứ mà mình hằng mong đợi. Ở ngay kia thôi, ngay giữa mê cung này, ẩn trong một góc khuất khó để ý, cô trông thấy một chú thỏ xám đang mặc trên mình bộ áo len đen nhánh. Thỏ xám đáp lại ánh mắt của cô, xoay người bỏ chạy. Bức tường lá phía sau thỏ xám lập tức thu gọn, để lộ ra một lối đi trải đầy hoa.

Cảm giác bước trên hoa khiến chân cô bé như không còn đau nhức, những vết thương dần biến mất tựa phép nhiệm màu, tâm hồn lâng lâng chẳng khác nào kẻ đi mây.

Song con đường trải đầy hoa này không kéo dài mãi mãi. Ở cuối con đường, một bàn trà đã được bày biện tinh tươm với đủ mọi loại bánh trái xếp theo tầng cùng những chiếc tách sứ hoa văn tinh xảo. Nơi góc bàn, vị phục vụ hươu cao cổ mặc comple đen lịch thiệp tạo tư thế mời với cô bé, đồng thời đôi bàn tay đeo găng nâng bình trà lên, tao nhã rót xuống.

Phía đối diện hươu cao cổ, có một người cũng đang ngồi quay lưng lại với cô.

Cảm giác rất quen thuộc, từ mái tóc, cho đến dáng vóc. Cử chỉ một tay cầm tách trà, một tay nâng sách kia trông như đã khắc sâu vào tâm trí của Diệp An.

Có lẽ... đó là một người mà cô biết rất rõ.

Diệp An tiến lại gần, hươu cao cổ mỉm cười với cô, chậm rãi lùi người lại. Cô không chút ngần ngại đặt tay lên vai đối phương, miệng khẽ mấp máy.

Cô gọi tên người đó.

Nhưng rồi chẳng ai đáp lại.

- -------------

"Nào, cạn chén, cho tình bạn của chúng ta!"

Trúc Thanh nâng cao ly rượu, hào hứng mở màn. Diệp An và Thanh Hoa ngồi đối diện nàng quanh chiếc bàn tròn, mỉm cười phối hợp. Sau nhấp rượu đầu tiên, bọn họ bắt đầu dùng bữa.

"Cảm giác được Diệp An mời ăn ở một quán sang trọng như thế này quả nhiên rất khác biệt." Trúc Thanh ăn được vài miếng đã hai tay chống mặt, nở nụ cười rạng rỡ nói với Diệp An, "Nhất là sau khi biết cậu lại trải qua hoàn cảnh thập tử nhất sinh lần nữa. Cậu thực sự hù dọa tớ thành công rồi đấy."

"Thật ra tình trạng cũng không nghiêm trọng tới mức ấy." Diệp An thật thà đáp, "Trên người tớ cũng không dính thương tổn nào đáng ngại cả, chỉ phải nằm viện nghỉ ngơi dăm ba hôm thôi. Mà hôm nay tớ mời các cậu ra đây cũng là để thông báo một tin, là tin vui."

Thanh Hoa ngồi bên dừng tay lại một chút, sau đó mới khẽ lắc đầu, "Vui thì vui, nhưng đúng là cực kỳ giật mình."

"Sao thế? Có chuyện gì vậy?" Trúc Thanh ngồi thẳng lưng, tò mò hết nhìn Diệp An lại nhìn sang Thanh Hoa.

"Ta-đa!" Diệp An lấy từ túi xách ra một tờ giấy, đưa cho Trúc Thanh, "Đọc đi, rồi cậu sẽ hiểu."

Trúc Thanh nghi hoặc nhận lấy tờ giấy kia, sau đó đảo mắt qua một lượt... "Đùa ư! Phán quyết chuyển đổi quyền nuôi nấng? Chắc cậu đang đùa!"

"Diệp An đã giành quyền nuôi cô bé cậu ấy cứu trong trận hỏa hoạn." Thanh Hoa thay Diệp An đáp lời, "Ban đầu cô chú cũng có khuyên cậu ấy nên suy nghĩ kĩ, nhưng có vẻ như_" Thanh Hoa liếc nhìn cô, "_cậu ấy đã nghĩ đủ rồi."

"Từ bây giờ tớ sẽ là một người mẹ." Diệp An ưỡn ngực, nghiêm túc tuyên bố.

"Đúng là khó tin. Trong ba đứa, tớ là người đầu tiên lập gia đình, vậy mà cậu lại là đứa lên chức mẹ trước." Trúc Thanh trợn mắt nhìn Diệp An, "Tớ thì không có ý kiến gì, chỉ ngạc nhiên thôi. Kể qua cho tớ nghe về cô bé đi, có ảnh iếc gì không?"

"Con bé ngoan lắm." Diệp An cười híp cả mắt lại, sau đó lôi điện thoại ra, lướt lướt một hồi xong đưa cho Trúc Thanh, "Nhìn này!"

Trúc Thanh ngắm nghía một hồi mới hỏi, "Nhiêu tuổi thế?"

"Năm sau lên lớp một. Tên là Nguyễn Thị An Chi, đấy, lại còn cùng họ với tớ." Diệp An trả lời, "Sao? Thấy xinh không? Thấy giống tớ không? Không hiểu sao tớ càng nhìn càng cảm thấy cô bé này trông rất quen mắt, cứ như tớ hồi nhỏ vậy!"

"Thật ra, đúng là tớ cũng thấy cô bé này trông quen quen, nhưng không phải là giống cậu_" Trúc Thanh mỉm cười trả lại điện thoại, "_mà là giống Thanh Hoa kia."

"Tớ ư?" Thanh Hoa sửng sốt, tay đang cắt thịt khựng hẳn lại. "Giống tớ à?"

"Các cậu không thấy thế sao?" Trúc Thanh chống hai tay đỡ cằm, hơi đua người lên phía trước, "Thật sự khá là giống Thanh Hoa thời xưa đấy chứ!"

"Cậu chỉ mới gặp Thanh Hoa hồi cấp II thôi mà." Diệp An thắc mắc.

"Và bây giờ trông cậu ấy vẫn chẳng khác gì hồi đó." Trúc Thanh gật gù, "Tự dưng làm tớ nhớ đến Bygieia năm lớp 7 ghê. Chúng ta từng ngồi với nhau suốt, nhớ không?"

Thanh Hoa đặt dao xuống, mỉm cười đáp, "Nhớ chứ sao không. Đã bao nhiêu năm rồi. Dạo đó cậu không hay nói chuyện với tớ, thế mà vừa quen thân lập tức đã tự ý đặt biệt danh cho người ta, Bygieia gì không biết..."

"Phải rồi, cậu nhắc tớ mới nhớ đấy, hai cậu bắt đầu chơi với nhau từ khi nào ấy nhỉ?" Diệp An đột nhiên hứng thủ đặt câu hỏi, nhất thời khiến cả Thanh Hoa và Trúc Thanh phải bất ngờ, sau đó hai người lẳng lặng ngồi hồi tưởng lại chuyện ngày xưa...

- ----------------

Trúc Thanh năm lớp sáu được chuyển đến ngồi cạnh Thanh Hoa. Với cô bé mọt sách ngày đêm chỉ dán mắt vào việc học thì ngồi cạnh ai cũng được, miễn là trật tự không làm ảnh hưởng đến mình. Thanh Hoa thì thực sự đạt tiêu chuẩn đấy, cho nên Trúc Thanh cũng vô thức nảy sinh ít hảo cảm đối với bạn cùng bàn. Có điều ngoài trừ những mẩu đối thoại vụn vặt mang tính chất thông báo ra thì hai người chẳng mấy giao tiếp với nhau. Ở trong lớp, Trúc Thanh là một người cô độc.

Có điều lần đầu tiên Trúc Thanh thật sự để tâm đến người bạn cùng bàn của mình, có lẽ là lần đó...

Phải biết thêm, từ khi bị tách ra không được ngồi gần Thanh Hoa nữa, Diệp An rất bất bình, song giáo viên chủ nhiệm lại vô cùng nghiêm khắc không cho đổi chỗ, thế là cô bé đành phải tranh thủ mỗi tiết môn phụ lẻn xuống chen vào ngồi giữa hai người. Bàn học khi ấy thường hai người một bàn, tuy nhiên thêm một người cũng không đến mức chật chội, lại đang mùa đông, nhiều người thì càng ấm. Diệp An mỗi khi xuống chơi cũng rất ngoan, nói chuyện rất khẽ, cứ như chỉ đang thủ thỉ bên tai Thanh Hoa vậy. Trúc Thanh thấy thật không thành vấn đề nếu phải tiếp tục chia sẻ cái bàn con con này.

Vào một tiết học của năm lớp bảy, Trúc Thanh không còn nhớ đấy là tiết học môn gì nữa, nàng chỉ nhớ khi đó đã cảm thấy rất mệt. Đây là năm đầu tiên nàng có kinh, tâm trạng bực dọc, thân thể khó chịu, nhìn chữ trên đề mà mắt cứ hoa lên. Thế là Trúc Thanh quyết định cất tập đề đi, lôi tạm một quyển vở nào đó ra sau đấy đặt hai tay nằm úp lên bàn, mặt hướng về phía bên trong. Chính lúc ấy, cô trông thấy Diệp An đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, đầu tựa vào vai Thanh Hoa. Thanh Hoa chỉnh tư thế sao cho Diệp An có thể thoải mái nhất, sau đó ngồi im như bức tượng. Dường như không hề để ý thấy ánh mắt của Trúc Thanh, Thanh Hoa cứ cười tủm tỉm suốt thôi.

Khung cảnh ấm áp, nụ cười dịu dàng, tựa hồ rất giống với những gì Trúc Thanh hằng vẽ nên về bản thân cùng chàng bạch mã hoàng tử của nàng. Một người luôn săn sóc và chân thành, không quản ngại lặng thầm chăm lo cho người mình yêu.

Yêu ư? Trúc Thanh bàng hoàng.

Không, sao có thể chứ. Nàng nhẹ lắc đầu hòng xua tan đi ý tưởng quái dị vừa nảy ra trong tâm trí. Hơn nữa, Thanh Hoa sao có thể giống bạch mã hoàng tử. Mà nếu có thực sự là bạch mã hoàng tử đi chăng nữa, cũng không phải bạch mã hoàng tử dành cho nàng.

Có điều không nghĩ thì thôi, một khi đã nghĩ, lại không thể ngừng lại. Sau ngày hôm đấy, Trúc Thanh thường xuyên vô thức quan sát Thanh Hoa và Diệp An nhiều hơn một chút, mỗi ngày lại nhiều hơn một chút.

Diệp An là một người thích lo chuyện bao đồng, lại còn hay đi tán dóc khắp quanh lớp. Cậu ta có một khiếu hài hước dở tệ nhưng luôn vô cùng tích cực phô bày nó ra. Có điều hình như lá gan Diệp An không lớn lắm, thi thoảng bị trêu vẫn mặt mày đỏ như trái gấc, lúc bấy giờ chỉ có nước trốn sau lưng Thanh Hoa để dựa dẫm nương nhờ. Thanh Hoa thì trái ngược hẳn, cậu ta trầm ổn hơn, gương mặt lúc nào trông cũng bình tĩnh, có vẻ khá là trưởng thành mặc cho vẻ bề ngoài non nớt. Trông Thanh Hoa thoạt giống một học sinh nghiêm túc và ngoan ngoãn, song do là người ngồi ngay bên cạnh cậu ta, Trúc Thanh có thể đánh giá Thanh Hoa cũng không giống với ngoại hình của mình lắm. Tỉ dụ như, cậu ta không chăm học một chút nào, đôi khi Thanh Hoa lơ đãng để tầm mắt cùng tâm trí du lãng đi đâu đâu trong khi mắt vẫn nhìn về phía bục giảng; hoặc cậu ta vẫn thường lấy giấy bút ra vẽ. Thanh Hoa hay vẽ tranh chân dung, cậu ta nói cậu ta vẽ ra những gương mặt mà mình gặp gỡ hàng ngày, từ người vô tình lướt qua ngoài đường cho đến những người nổi tiếng trên báo chí.

Có một lần, Thanh Hoa cũng đề nghị Trúc Thanh cho phép mình vẽ nàng. Trúc Thanh đắn đo một hồi cũng đồng ý. Bức tranh ngày ấy đương nhiên vô cùng non nớt, nét bút cũng chẳng có chút kĩ thuật nào, song nàng vẫn giữ gìn cẩn thận đến hơn chục năm sau.

Tuy nhiên, bọn họ vẫn luôn chỉ là những người dưng dùng chung cùng một chiếc bàn, ngồi chung cùng một lớp học, quan hệ tựa tầng sương mỏng tản mạn trên mặt nước, lúc tưởng chừng đã có thể thoải mái tiếp xúc, lúc lại ngượng nghịu chẳng dám mở lời.

Cho đến một ngày, đó là ngày trả bảng điểm kỳ thi khảo sát thường kỳ. Đợt ấy Trúc Thanh cũng tự biết mình đã làm bài không được tốt, song lúc nhận kết quả, nàng vẫn đứng hình, cổ họng nghẹn không nói nên lời. Gia đình Trúc Thanh rất nghiêm khắc, bảng điểm thì không thể không ký. Nàng hoảng sợ đến mức muốn bật khóc, nhưng vì lòng tự trọng cao ngất ngưởng của mình, nàng chỉ úp mặt xuống bàn, chẳng nói chẳng rằng suốt buổi chiều hôm đấy.

Tới khi tiếng trống tan trường vang lên, nàng cảm thấy như cả bầu trời đang ầm ầm đổ xuống, đè nén trái tim nàng thành trăm ngàn mảnh vỡ ngổn ngang. Lúc nàng ngẩng đầu, toàn lớp đã không còn ai ngoài những bạn trực nhật. Nàng nhấc cặp sách lên, lảo đảo rời khỏi lớp. Bạn học có gọi nàng lại, hỏi xem nàng có khỏe không, nhưng nàng lờ hết đi.

Lớp học nằm ở tầng ba, xung quanh không có tòa nhà cao tầng nào nên tầm nhìn vô cùng thoáng đãng. Mùa đông trời nhanh tối, chẳng mấy chốc đã thấy ánh chiều tà nhuộm hồng cả một nền trời đằng xa. Trúc Thanh chần chừ một lát mới tiến về phía cuối dãy hành lang, nơi có góc khuất vốn dành cho phòng để dụng cụ, ngồi bệt xuống sàn, ngơ ngác nhìn ngắm những rặng mây lụn vụn.

Hôm nay nàng chợt muốn bỏ nhà đi bụi! Nàng sợ cha mẹ sẽ lo lắng, nhưng lại càng hoảng hốt khi nghĩ sẽ phải đối diện với những ánh mắt thất vọng xen lẫn trách móc của họ. Cha mẹ của nàng, người thân của nàng, họ quá kỳ vọng vào nàng, nàng đã để họ thất vọng một lần, nàng không muốn có lần thứ hai.

Thời điểm Trúc Thanh gục đầu xuống, nàng đã nghĩ, hay là cứ thế nhảy xuống từ tầng ba, vậy là khỏi phải muộn phiền nghĩ suy gì nữa. Liệu bố mẹ có nhớ thương mình hay không? Liệu em họ có khóc lóc nức nở hay không? Liệu chết xong, mình có biến thành một linh hồn lang thang vô định khắp chốn, hay trở thành một thiên thần tự do phiêu lãng chốn thiên đường?

Cuộc sống đôi khi thật mệt mỏi.

Trúc Thanh khẽ thở dài.

"Cậu chưa về sao?"

Đột nhiên ánh sáng chói gắt từ bầu trời bị che khuất, để lại mình sắc tối dịu êm. Trúc Thanh ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy một gương mặt cũng có thể coi là quen thuộc với nàng. "Sao cậu vẫn còn ở đây?" Nàng sửng sốt, phản ứng tiếp theo chính là nâng tay lên lau mặt, hòng gạt hết nước mắt đi. Nhưng nước mắt rơi nhiều quá, càng muốn lau lại càng rơi nhiều, cuối cùng nàng chỉ còn nước cúi gằm mặt xuống.

Sau một hồi lặng yên, Trúc Thanh cảm thấy có ai đó ngồi xuống kề sát bên mình, thanh âm vẫn ấm áp như mọi khi, chậm rãi nói, "Tớ ngồi đây với cậu."

Trúc Thanh cảm giác tim mình thắt lại. Nàng ngơ ngác ngửa mặt. Đằng nào người ta cũng trông thấy rồi, có giấu thêm nữa cũng ích gì, "Không về nhà với Diệp An sao?"

Đối phương quay mặt đi nhìn về phương xa, ánh hoàng hôn trải lên đường nét gương mặt ôn hòa của cậu ta một tầng sáng mỏng, còn điểm tô cho khóe miệng đã khẽ nâng một đường cong dịu dàng. Thanh Hoa khẽ vân vê ngón tay đặt trên đầu gối, từ tốn đáp.

"Hôm nay... về muộn một chút vậy."

Có còn nhớ cảm giác lúc ấy như thế nào không?

Đương nhiên là nhớ, nhớ rõ vô cùng.

Ngày trái tim thiếu nữ bắt đầu đập liên hồi vì một người nào đó là một ngày mà nàng mãi mãi chỉ có thể giả vờ lãng quên.

Nàng nhớ, nàng và Thanh Hoa đã ngồi đấy đến tận sáu rưỡi, hai đứa chẳng nói năng gì, cứ lẳng lặng ngồi với nhau mà thôi. Nỗi lo sợ cũng tan biến chẳng chút dấu vết, thậm chí còn để lại sự ngại ngùng bởi những ý nghĩ tiêu cực đến với mình hơn một tiếng trước.

Nàng không biết nếu để yên thì hai đứa trẻ đó sẽ ngồi đến bao giờ. Tới lúc bố mẹ nàng lo sốt vó đến trường tìm nàng, cộng thêm Diệp An lùng từng ngõ ngách để kiếm Thanh Hoa, bọn họ mới chịu chuyển dời. Khi đã bám theo bố mẹ, Trúc Thanh bỏ ngoài tai những lời mắng nhiếc, tầm mắt không tự chủ liếc về đằng sau, nơi có hai bóng lưng đang ngày càng xa rời, cõi lòng ngập tràn những mối băn khoăn.

Liệu ngày hôm sau khi gặp lại nhau ở trên lớp, bọn họ có thể trở thành những người bạn hay không? Không cần thân thiết như với Diệp An, Trúc Thanh chỉ mong có thể chiếm được một vị trí nho nhỏ trong lòng đối phương. Bạch mã hoàng tử vốn không thuộc về nàng, bạch mã hoàng tử chỉ sống trong những câu chuyện cổ tích. Tại thế giới hiện thực đầy rẫy sự thật trái lòng này, Trúc Thanh chỉ hy vọng bạch mã hoàng tử nơi trái tim nàng có thể ở bên nàng mãi mãi - một đời, một kiếp.

"Thật ngốc nghếch."

Trúc Thanh khẽ nâng khóe miệng, nhếch mép thầm cười nhạo bản thân.

"Gì cơ?" Thanh Hoa ngạc nhiên hỏi.

"Cậu có còn nhớ cái lần mà cậu ở lại trường đến tối muộn với tớ không?"

Thanh Hoa bật cười, sau đó gật đầu, "Nhớ chứ. Sau lần đó chúng ta mới thân thiết với nhau hơn, không phải sao."

Cậu ấy còn nhớ? Trúc Thanh bất ngờ đến mức hơi trợn mắt, sau đó nàng nhanh chóng nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, chôn giấu hết toàn bộ luồng cảm xúc bất chợt kia đi. Đó là việc nàng làm thuần thục nhất, từ trước tới nay, nàng luôn là một kẻ giỏi tránh nặng tìm nhẹ. Đã từ lâu, nàng không còn là cô bé Trúc Thanh luôn muốn thời thời khắc khắc dính bên người Thanh Hoa nữa rồi.

"Lần nào nhỉ?" Diệp An nheo mắt thắc mắc, nhưng đáp lại cô chỉ có cái lắc đầu của hai người bạn, "Ài, sao tự dưng các cậu đồng loạt tỏ ra bí ẩn thế."

"Chuyện cậu thăng chức quan trọng hơn. Nuôi nấng trẻ con không dễ dàng đâu, hơn nữa tính chất công việc của cậu còn vô cùng đặc thù, đã có tính toán gì trước chưa?" Trúc Thanh đổi chủ đề.

Y như rằng, Diệp An bị cuốn hút bởi chủ đề này hơn hẳn, "Thật ra tớ cũng có tính qua. Giờ tớ đang dọn về nhà bố mẹ ở. Có gì Chi cũng theo tớ luôn. Ông bà đã về hưu, vô cùng rảnh rỗi. Lúc nghe tớ đề nghị, ông bà cũng đồng ý, thậm chí còn nói nếu tớ không định đưa con bé về thì ông bà cũng kiên quyết phải đòi về."

"Giờ là thời gian để cô bé tập làm quen với gia đình mới, có lẽ sẽ có chút khó khăn." Thanh Hoa khẽ thở dài, "Còn nhỏ như vậy mà."

"Chắc sắp tới nhà cậu sẽ đông vui nhộn nhịp lắm đây." Trúc Thanh nhoẻn miệng cười, trêu chọc, "Bố mẹ cậu sau một tối đã lên chức ông bà, không biết cảm tưởng cô chú thế nào. Là tớ thì tớ phải đánh gãy chân đứa con gái nhà tớ trước đã, rồi bàn bạc gì thì bàn bạc sau. Nó dám khiến tớ nhảy thêm một bậc mà không thèm cho tớ chín tháng mười ngày để chuẩn bị sẵn tư tưởng ư!"

"Phải rồi, cậu với ông xã chưa có ý định có con đi à? Hình như hai người cưới nhau cũng ba năm rồi nhỉ." Diệp An như mới chợt nhớ ra. "Có kế hoạch gì chưa?"

"Tạm thời còn muốn bay nhảy đó mà." Trúc Thanh phất tay, "Anh ấy thì đi suốt ngày, còn tớ vẫn chưa muốn có thêm gánh nặng. Nghe bảo mang thai rất khổ, mà mong ước làm mẹ trong tớ chưa đủ lớn mạnh đâu. Có gì đợi thêm một hai năm vẫn chưa muộn, chúng mình đã ba mươi đâu mà phải vội vàng, đúng không, Hoa bạn tôi?"

"Sao tự dưng lại hỏi tớ." Thanh Hoa ỉu xìu đáp.

"Thì cậu là người duy nhất chưa có chút tiến triển nào trong ba đứa mình, tớ lo lắng cho cậu chứ sao." Trúc Thanh mang theo hy vọng có thể xúc tiến quan hệ, vẫn như mọi khi, nàng chẳng bao giờ có thể ngừng lo nghĩ thay Thanh Hoa, "Giờ Diệp An cũng đã thành gái một con rồi, không phải là cậu nên chuẩn bị sẵn kinh nghiệm lấy lòng trẻ nhỏ đi à?"

Diệp An nghe thấy thế liền giật mình, miệng đang định đồng điệu với não để phản bác sao cho thật khéo léo thì đã thấy người bên cạnh trả lời.

"Tớ... đã quyết định sẽ chỉ làm bạn của Diệp An thôi rồi."