Cậu Của Quá Khứ

Chương 29: Từ bỏ



Mỗi lần quyết định từ bỏ, tôi lại cảm giác như mình đang tự khắc thêm một vết sẹo hằn sâu đâu đó nơi linh hồn trú ngụ. Từ bỏ thật sự chẳng dễ chịu chút nào, bất kể có là chuyện gì đi chăng nữa; nhưng tôi cũng hiểu đôi khi, chỉ là đôi khi thôi, từ bỏ lại chính là thành toàn.

"Sao cậu lại ở đây?" Sau khi hoàn hồn, Thanh Hoa lấy lại được bình tĩnh. Diệp An đứng trước mặt mang lại cho cô cảm giác như đang sống trong mơ, song Thanh Hoa biết toàn bộ đều là hiện thực. Tất cả mọi thứ.

Diệp An lẳng lặng nhìn Thanh Hoa.

Diệp An không biết có nên thú nhận rằng thực ra mình đã đứng ở đằng kia từ rất lâu rồi hay không. Diệp An thu mãi cũng không đủ dũng khí để tiến tới bấm chuông cửa, phải đợi đến khi trông thấy Linh xuất hiện, cô mới cảm thấy nếu không hành động thì một thứ gì đó vô cùng quan trọng sẽ vuột khỏi bàn tay. Đó là thứ gì? Diệp An mơ hồ không phân định được.

Có lẽ là tình bạn. Là tình bạn bền lâu đáng quý trọng giữa Diệp An và Thanh Hoa. Không một ai có thể cướp đoạt nó khỏi tay cô hết.

"Đến tâm sự đêm khuya với cậu. Dạo gần đây không liên lạc được với cậu, tớ lo." Diệp An đáp.

Thanh Hoa sửng sốt, "Không liên lạc được với tớ? Cậu có gọi cho tớ sao?"

"Tớ gọi cho cậu rất nhiều cuộc, đều không nối máy được. Thanh Hoa, cậu định cắt đứt liên hệ với tớ đấy à?" Diệp An quyết định phải truy xét vụ này đến cùng, tránh cho mai này lại rơi vào tình huống tương tự.

"Tớ-tớ không hề nhận được..." Thanh Hoa thì thào, rồi cô xoay lưng lại, bỏ ngỏ cửa, rảo bước về phía phòng khách. Trong ánh đèn lờ mờ hắt từ bên ngoài, Thanh Hoa tìm kiếm chiếc điện thoại di động. Mèo May đã tỉnh từ bao giờ không biết, liên tục ngoe nguẩy đuôi đưa mắt hướng nhìn vị khách mới tới kia. Đợi đến khi đã trông thấy điện thoại, Thanh Hoa mới tìm kiếm lịch sử cuộc gọi, nhưng cô không trông thấy dãy số quen thuộc đâu.

Một suy đoán thoáng qua tâm trí, không khó để kiểm tra. Thanh Hoa lướt tay trên màn hình, lập tức phát hiện ra đã có một cái tên nằm trong danh sách chặn. Trước đây số điện thoại thời đại học của Nga nằm ở đó, tuy nhiên bây giờ thì không phải nữa. Thay vào đó là một cái tên khác, một cái tên mà Thanh Hoa sẽ không đời nào nhét vào danh sách đen.

Thật đúng là, chị ta vẫn luôn tự tiện như thế đấy - Thanh Hoa vứt điện thoại lên ghế sofa, còn bản thân mình thì quăng người ngồi xuống bên cạnh, giấu không nổi vẻ mệt mỏi. Diệp An đứng gần đó, lẳng lặng theo dõi toàn bộ quá trình, cố gắng sắp xếp suy nghĩ đang có chiều hướng ngày càng rối loạn trong đầu.

Thật ra xét tình huống, mọi việc lại có vẻ đơn giản, ai đó đã lấy điện thoại Thanh Hoa, chặn số mình? Vậy mấu chốt vấn đề nằm ở: đấy là ai?

Diệp An ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu mèo May. Mèo May kêu vô thanh một tiếng, sau đó dụi đầu về phía lòng bàn tay cô. Thanh Hoa nhìn một người một thú, mày hơi nhướng lên, "Mà cậu tới đây làm gì?"

"Cậu vừa hỏi câu này rồi mà." Diệp An thản nhiên trả lời.

"Nhưng cậu chưa cho tớ một đáp án cụ thể. Giờ đã muộn lắm rồi." Thanh Hoa liếc nhìn đồng hồ, kim giờ chỉ đúng số mười một. Đột nhiên lại xuất hiện ở đây, chứng tỏ vị trí của mình trong lòng cậu ấy không hề nhỏ chút nào, phải không?

"Không liên lạc được với cậu, tớ không yên tâm." Diệp An quay sang nhìn Thanh Hoa, rời tay khỏi mèo May. "Chỉ mới mấy hôm mà trông cậu gầy xọp đi."

Thanh Hoa sửng sốt, rồi như mới chợt nhớ ra tình trạng thê thảm hiện tại của mình. Không đủ tư cách, không thể đón nhận bất kỳ hứa hẹn. Bây giờ cậu đang quan tâm tới tớ sao, Diệp An?

Rất muốn nói, nhưng cũng kháng cự phải nói. Nói ra sẽ khiến bản thân thấp kém, nói ra sẽ chứng tỏ mình chỉ có thể vơ vét lòng thương hại. Đó không phải yêu. Mẹ dạy, yêu là mang đến cho người mình yêu niềm hạnh phúc, là một sự thành toàn. Nhiều năm trước đã có thể mạnh mẽ chúc phúc cho Diệp An, vậy tại sao khi đã trưởng thành và từng trải hơn rồi thì lại khó khăn đến thế? Rốt cuộc, mình vẫn chẳng hiểu nổi giới hạn của chính mình nằm ở đâu. Lúc thế này, lúc thế nọ, vừa nhu nhược, lại vừa tham lam, ích kỉ.

"Năm ba đại học, cậu không phải là người đã tiết lộ cho bố mẹ tớ biết chuyện tình cảm giữa tớ và Hướng Hòa, đúng không."

"..."

"Tớ đã rất giận dữ. Thậm chí tớ còn gọi điện cho cậu để chất vấn. Tại sao cậu không chịu giải thích câu nào? Đúng là lúc đó đầu tớ có hơi nóng thật, tớ nhất quyết không tin khi cậu phủ nhận, nhưng nếu cậu kiên nhẫn một chút, tớ nhất định sẽ bình tĩnh để tin tưởng cậu."

Diệp An đợi mãi không thấy Thanh Hoa trả lời bèn quay sang, trông thấy đối phương chỉ ngây người nhìn về phía màn hình TV tối đen, tựa hồ như đã mất đi ý thức. Cô lập tức vẫy tay trước mặt Thanh Hoa, hỏi, "Cậu sao thế?"

"Cậu không nghĩ, cậu hỏi tớ câu đó hơi muộn rồi sao." Ánh sáng trở lại cặp đồng tử của Thanh Hoa, nhưng đã chẳng còn là đôi mắt Diệp An quen thuộc nữa. Ngay cả giọng điệu cũng trở nên xa lạ. Thanh Hoa từ từ đứng dậy, tay chống trên ghế sofa, "Tại sao những lúc tớ cần cậu nhất, cậu lại không đến bên tớ? Tớ có thể giấu giếm nhiều chuyện, nhưng cậu luôn có thể hỏi tớ mà, không phải sao? Chỉ cần cậu kiên trì một chút, tớ có thể từ chối cậu hay sao. Song cậu lại luôn từ bỏ tớ một cách dễ dàng."

"Cậu nói vậy nghĩa là sao?" Diệp An nhất thời choáng váng. Cô không hiểu vì sao Thanh Hoa lại nói những lời như vậy. Thanh Hoa đang kết tội mình ư? Cậu ấy cho rằng mình không trân trọng cậu ấy, có cũng được mà không có cũng chẳng sao? Sao cậu ấy có thể nghĩ như vậy?

Chẳng lẽ, mình thật sự chẳng hiểu Thanh Hoa chút nào hay sao? Hay bởi thực chất cậu ấy không hề hiểu mình? Dù là vế nào đi chăng nữa, Diệp An cũng nhận ra có lẽ hai người bọn họ không tâm đầu ý hợp như cô hằng tưởng.

"Làm bạn không được, làm tình nhân càng không với tới." Thanh Hoa nhìn Diệp An theo góc độ từ trên xuống dưới, tư thế này khiến Diệp An có loại cảm giác yếu thế đến mức không thốt nổi nên lời. "Chẳng thà buông tay ra. Suốt bấy lâu nay không cần có nhau, không phải chúng ta vẫn sống tốt hay sao. Cứ tiếp tục vậy đi. Tớ mệt rồi, Diệp An. Tớ không thể đuổi theo cậu suốt cả cuộc đời được." Tớ không còn đủ sức để chạy, cũng chẳng còn nhiều thời gian, Diệp An của tớ.

Quay đi quay lại, cuối cùng hai đứa vẫn không vượt qua nổi khúc mắc này? Hiện tại mục tiêu của Diệp An chỉ là có thể hâm nóng lại không khí gia đình, gần gũi hơn với con gái và em trai, nhà có thú cưng lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười nói. Mỗi lần về nhà, gia đình ấm áp, đột nhiên cô lại luôn nghĩ về căn phòng cô đơn lạnh lẽo nơi đây. Diệp An muốn Thanh Hoa quay trở lại bên cạnh mình, vô cùng mong muốn là đằng khác. Song có lẽ chỉ như tri kỉ mà thôi. Diệp An không còn ước ao gì ở tình yêu nữa, bạn bè thì sao chứ? Không phải hai người vẫn kề vai sát cánh bên nhau, vẫn chăm sóc đùm bọc nhau đó thôi? Hơn nữa cô vẫn chưa thể sáng tỏ cảm xúc của mình, cô không thể cho Thanh Hoa một câu trả lời rõ ràng được.

Tuy nhiên, có một điều Diệp An có thể khẳng định chắc như đinh đóng cột với Thanh Hoa. "Chuyện giữa tớ và Hướng Hòa coi như đã chấm dứt. Bọn tớ sẽ không quay về bên nhau đâu."

Thanh Hoa sững sờ, thái dương bắt đầu nhức nhối. "Kể cả có như thế, cậu cũng sẽ không lựa chọn tớ, phải không?"

"Cậu không cảm thấy chúng ta... cứ như bây giờ rất tốt sao?" Diệp An bộc bạch nỗi niềm, "Chúng ta vẫn luôn như thế này mà, từ trước tới nay. Bố mẹ tớ cũng là bố mẹ cậu, gia đình của tớ chính là gia đình của cậu, cậu chỉ cần_"

"Tại sao gia đình cậu lại có thể là gia đình tớ được." Thanh Hoa đột nhiên cắt lời, "Tại sao bố mẹ cậu lại có thể là bố mẹ tớ đây? Mẹ tớ mất rồi, bố tớ không còn ở đây. Dù cô độc trong thành phố này đến đâu chăng nữa, tớ cũng không thể dựa dẫm vào bất kỳ lòng tốt của một người nào đó. Tớ cũng có gia đình, Diệp An, không phải là tớ không có. Nếu chỉ vì khiếm khuyết tình thương thì tớ đã không ở lại Ngã Tư Hoa. Nếu thật sự cảm thấy ổn với mối quan hệ hiện tại, tớ đã không mệt mỏi đến thế. Tớ mong cậu hiểu, Diệp An, rằng tớ không thể chịu đựng thêm được nữa." Cô lắc đầu, "Tớ mệt lắm rồi, ngay cả nhìn cậu thôi cũng làm tớ nghĩ đến rất nhiều chuyện phiền muộn. Tớ thà chẳng quen cậu nữa cho xong. Một người bạn như tớ, cậu nuối tiếc làm gì."

Như nhiều năm về trước, Thanh Hoa lại đuổi Diệp An đi. Đuổi đi, rời khỏi vị trí thân cận nhất.

Mà Thanh Hoa làm gì cũng đều có nguyên do của nó. Một nguyên do luôn có thể khiến Diệp An vừa căm ghét, lại vừa day dứt đến vô cùng tận ở tương lai. Vậy... bản thân ở tương lai à, cậu có thể cho tôi biết, rốt cuộc bây giờ tôi nên xử lí thế nào hay không? Buông tay cậu ấy ra, hay giữ cậu ấy lại thật chặt bên mình?

Hình ảnh đoạn video Hướng Hòa từng lưu trữ chợt hiện lên trong tâm trí. Năm đấy, Hướng Hòa cũng từng rất kỳ vọng vào tương lai, hay nói chính xác hơn là vào bản thân Hướng Hòa ở mai này. Rằng Hướng Hòa nhất định sẽ giữ lấy Diệp An, hai người sẽ sống hạnh phúc êm ấm cùng Thỏ Xám. Cuối cùng, Hướng Hòa thì biệt tăm biệt tích, còn Thỏ Xám ốm một trận rồi qua đời chỉ sau đó nửa năm. Cuộc đời đúng là chẳng tiên liệu trước được điều gì.

Chín năm về trước, Diệp An đã quyết định buông tay. Sở dĩ lựa chọn như thế, một phần là vì cô tin tưởng Thanh Hoa sẽ luôn quay về bên mình. Nhưng lần này, cô lại không dám chắc.

"Thanh Hoa..." Diệp An bắt lấy bàn tay người đứng đối diện, dùng cả hai tay để ủ ấm cho làn da trắng xanh lạnh lẽo ấy, "Cậu không cần phải chịu đựng gì hết. Nếu có nỗi niềm gì, cậu chỉ cần nói ra mà thôi. Tớ lúc nào cũng có thể đến bên để lắng nghe cậu, tâm sự với cậu, chia sẻ cùng cậu. Chẳng phải đã nói ngay từ ngày xưa rồi hay sao, tớ sẽ không bỏ rơi cậu đâu, Thanh Hoa."

- -------------------

Thanh Hoa cầm giấy báo trúng tuyển trên tay, cảm giác cuộc đời vô cùng mĩ mãn. Thế là mình và Diệp An có thể học chung đại học, bây giờ việc cần lo toan chính là đăng kí được chung cùng một phòng kí túc xá, ngày ngày bên nhau, còn cầu gì hơn.

"Thanh Hoa, Thanh Hoa!" Một người bạn cũng đến đại học Ngã Tư Hoa để xem kết quả thi chạy đến vỗ vai cô, vẻ mặt hứng khởi báo tin, "Có biết gì không? Diệp An đang được người ta tỏ tình ở đằng kia kìa!"

Thanh Hoa giật mình sửng sốt, theo phản xạ bật thốt, "Cậu ấy đã đồng ý chưa?"

"Ơ? À, tớ cũng mới nghe nói nên tính đến xem. Thanh Hoa, cậu biết Thắng lớp bên chứ, cậu ta trông cũng được, có điều hơi chải chuốt, không biết Diệp An có thích không." Người bạn dẫn Thanh Hoa đến nơi mình nghe ngóng được, ra vẻ suy tư nghĩ ngợi lắm, "Thanh Hoa này, cậu thân với Diệp An như vậy, thế cậu có biết mẫu người cậu ấy thích không?"

Thanh Hoa lẳng lặng theo sau cậu ta, lúc nghe thấy câu hỏi thì vẻ mặt ngơ ngác lặp lại, "Mẫu người thế nào ư?"

Tựa hồ hai người bọn họ gần như chẳng bao giờ bàn về chủ đề này, rằng Thanh Hoa ưa mẫu người thế nào, Diệp An thích tuýp người ra sao. Cứ như thể bọn họ chỉ cần tình bạn cũng mãn nguyện sống qua một đời vậy.

Nhưng Thanh Hoa biết, mình không muốn đơn thuần chỉ là bạn tốt của Diệp An. Bạn tốt mãi mãi chỉ có thể làm bạn tốt, song người yêu thì không như vậy. Không có... đơn giản như vậy.

"Cậu ấy có lẽ..." Thanh Hoa nghiêng đầu sang nhìn người bạn đang đi cạnh bên, "Thích kiểu người như tớ."

*

* *

"Diệp An, nghe bảo cậu vừa được tỏ tình."

Lúc hai người cùng nhau đi bộ ra bến xe buýt, Thanh Hoa mới hỏi Diệp An. Ban nãy tìm thấy cậu ấy thì hình như mọi việc đã xong xuôi đâu vào đấy cả rồi. Suốt quãng đường mãi vẫn chưa thấy Diệp An đả động gì hết, Thanh Hoa phải đắn đo xoắn quýt một hồi mới dám quyết định lên tiếng.

"Đúng là tiếng xấu đồn xa." Diệp An đảo mắt, ngao ngán gật đầu, "Cậu có nhớ Thắng lớp kế bên không? Cậu ta lúc nào trông thấy tớ cũng y như rằng không khua môi múa mép thì không chịu nổi. Tớ cứ nghĩ tớ và cậu ta chính là oan gia ngõ hẻm, không đội trời chung, nào ngờ hôm nay cậu ta lại thổ lộ với tớ, điệu bộ vẫn ngả ngớn thấy ghét." Giọng điệu vô cùng bất bình.

"Thế... cậu trả lời thế nào." Thanh Hoa hỏi một cách vô cùng thận trọng, e dè như thể cực kỳ sợ hãi đáp án của Diệp An.

"Đương nhiên là từ chối rồi, tớ đâu thể chấp nhận yêu đương với kẻ thù bấy lâu nay của mình!"

Kể cả như vậy, Thanh Hoa vẫn không an tâm, "Thế xong sau đó cậu ta nói gì?"

Diệp An liếc nhìn Thanh Hoa, "Cậu ta bảo chưa bỏ cuộc, sau này cùng lên Ngã Tư Hoa học sẽ cố gắng hơn nữa."

Thanh Hoa nghe vậy lập tức duỗi tay bắt lấy tay Diệp An, giữ không cho cô đi tiếp. "Sao thế?" Diệp An ngạc nhiên quay đầu lại. Bây giờ cô nàng đang trộm ngây ngất sau cảm giác lần đầu tiên được tỏ tình trong đời, không những vậy còn vô cùng lãng mạn đậm chất văn thơ, nhất thời đầu óc hơi chậm số. Đợi đến khi trông thấy Thanh Hoa mím môi chau mày, Diệp An mới thắc mắc, "Thanh Hoa, sao vậy? Cậu đau đâu à?"

"D-Diệp An này!" Thanh Hoa gồng hết sức lực để gọi tên cô, cảm giác lòng bàn tay ra mồ hôi khiến Thanh Hoa tức thì buông tay Diệp An, giấu tay mình ở sau lưng. "Tớ có chuyện này muốn nói với cậu nghe."

Diệp An nghi hoặc nheo mắt. Không hiểu sao cảm giác tình huống hiện tại có chút... quen thuộc? Hình như ban nãy cũng ngữ điệu này, cũng cử chỉ này, đôi nét giông giống với_

"Cậu nhất định phải suy nghĩ kỹ rồi mới được trả lời." Thanh Hoa hít một hơi rồi tuyên bố, "Bởi tớ cũng đã phải suy nghĩ kĩ mới đi đến quyết định, vậy nên cậu buộc phải cân nhắc. Bao lâu cũng được, tớ đợi."

"Rốt cuộc cậu muốn nói gì thế, Thanh Hoa." Diệp An phì cười, biểu cảm vừa nghiêm nghị lại vừa nhăn nhó của Thanh Hoa khiến cô thấy hứng thú. Diệp An chắp tay sau lưng, đứng thẳng người, tiện đà quan sát xung quanh. Có người qua kẻ lại, đều là những tân sinh viên đến nhận kết quả, hầu như chẳng ai thừa hơi sức để mà bận tâm đến hai người bọn họ. Nhìn một lượt không thấy người quen, Diệp An đặt lại tầm mắt lên người đứng đối diện, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, "Vậy cậu nói đi, Thanh Hoa."

Nói đi, Thanh Hoa.

Nếu không phải bây giờ, sau này sẽ hối không kịp. Dù có bị khước từ thì chí ít cũng sẽ không hối hận.

Tự động viên bản thân, Thanh Hoa trấn định lại, siết chặt nắm tay. Nhắm mắt, rồi mở mắt. Hít một hơi thật sâu, chậm rãi tỏ tình.