Cậu Của Quá Khứ

Chương 41: Nhẹ nhàng



Nhẹ nhàng bước một bước, nhẹ nhàng bỏ quá khứ lại phía sau.

Đột nhiên thế giới trở nên thật dịu dàng.

Thanh Hoa đút tay vào túi áo khoác, đứng ngả lưng vào xe ở bãi đỗ ngoài trời, mặc gió rét khiến tóc bay tán loạn. Thoạt trông cô có vẻ lơ đãng, chẳng thể đoán xem cô đang nghĩ gì được.

Chờ thêm một lúc lâu nữa, Thanh Hoa mới khẽ thở dài. Dù sao cũng coi như xong được một việc. Giờ chỉ còn đợi kết quả thôi.

Tiếng chuông điện thoại reo lên. Ban đầu Thanh Hoa còn nghĩ lại là người bạn mới về nước của mình gọi tới, nhưng lúc nhìn cái tên màn hình hiển thị, cô đã hơi ngập ngừng. Đây là người khiến cô vô cùng đắn đo mỗi khi muốn gắn cho tấm bảng phân loại, vừa ghét, lại vừa không thể ghét. Chị tuy độc mồm độc miệng, mỗi lần nói ra nghe đều muốn đánh, song quay đi quay lại, chung quy mình cũng không để bụng gì. Lần nào cũng xả giận với chị ta, thú thực thì to tiếng cãi vã một trận thế mà lại luôn có thể vơi bớt nỗi lòng.

Vậy nên Thanh Hoa nhận cuộc gọi.

"A lô."

[Thanh Hoa, đang ở đâu đó? Chị nghe thấy tiếng gió, em đang ở bên ngoài à?]

Giọng điệu hôm nay của Nga khiến Thanh Hoa cảm thấy khác lạ. Nó có chút gì đó nhẹ nhàng ngoài dự đoán. "Tôi..." Biết nói sao giờ nhỉ, chẳng thà nói thật cho xong. "Tôi vừa đi khám tổng thể tại một bệnh viện ở ngoại thành, có uy tín lắm. Giờ đang đứng ngoài bãi đỗ xe."

Sau đó là một khoảng lặng im.

[Vậy ra đó là quyết định của em] Thanh Hoa nghe thấy tiếng cười nhạt của Nga vang lên ở đầu bên kia, [Thật đáng thất vọng]

"Không thể thành toàn nguyện ước được trông thấy tôi gây ra chuyện gì đó kinh khủng của chị rồi. Suy cho cùng, tôi cũng không muốn trở thành nhân vật phản diện mà." Thanh Hoa mỉm cười, "Tôi muốn xem xem rốt cuộc mình có thể cố gắng được tới đâu cho cuộc đời của mình. Tôi không muốn chết chút nào."

[Nếu kết quả vẫn không thay đổi thì sao?]

"Nếu kết quả thay đổi, tôi sẽ không bao giờ rời xa người tôi yêu."

[Em hy vọng kết quả sẽ thay đổi ư?]

"Y học đôi khi cũng có thể xảy ra sai sót. Từ trước tới nay tôi chưa hề cảm thấy bản thân có bất kỳ dấu hiệu không khỏe nào. Vậy nên, đúng, tôi vô cùng hy vọng."

[Em cừ hơn nhiều rồi đấy, Thanh Hoa]

Nói xong, Nga lập tức dập máy.

Thanh Hoa từ từ đưa điện thoại rời khỏi tai, cất vào túi, sau đó lại tiếp tục tựa người bên xe, ngửa mặt nhìn trời. Bầu trời hôm nay rất trong lành. Là một ngày mùa đông thoáng đãng. Cũng như tâm trạng của mình vậy - Thanh Hoa nhắm mắt lại, nở nụ cười khoan khoái.

Cõi lòng đột nhiên trở nên vô cùng nhẹ nhàng.

*

* *

Hướng Hòa dắt tay Thư bước vào một căn biệt thự cổ kính nằm ở ngoại ô thành phố. Người làm lập tức ra đón hai người, chuẩn bị sẵn dép đi trong nhà sau đó đứng hai bên tiếp nhận áo khoác. Thư lễ phép khom lưng cảm ơn, là một vị khách rất được hoan nghênh dù chị ít khi ghé thăm.

"Đúng là người khiến ai cũng quý." Hướng Hòa đi được vài bước liền thì thầm bên tai Thư.

"Sống ở đời, càng tạo cảm giác an tâm tin tưởng cho người khác được thì càng tốt. Em cũng nên học chị một chút, đừng suốt ngày trưng ra bộ mặt khó ở." Thư tranh thủ giảng dạy.

"Em còn nghĩ mình mang lại cảm giác dễ chịu cho người khác lắm cơ đấy. Sao chị lại gọi nó là khó ở." Hướng Hòa phì cười, đổi từ nắm tay sang khoác tay người kế bên.

"Phu nhân đang đợi hai con ở phòng ăn đấy." Viên quản gia bước ra tiếp, mỉm cười, "Lâu mới gặp, Hướng Hòa."

"Con chào chú." Hướng Hòa cũng chào lại, có điều cảm giác hơi xa cách. Hướng Hòa không thích người đàn ông này. Vì nhiều lí do.

Quản gia là một người từng trải rành đời, nói đến đây ông lại tiếp tục đi làm việc của mình. Thư theo Hướng Hòa tiến vào phòng ăn. Căn biệt thự này chỉ nhìn thôi cũng biết chủ nhân là một người có tiền rất biết tận hưởng cuộc sống. Từ những món đồ trưng bày cho đến nội thất đều tinh xảo cầu kỳ. Những bức tranh lớn bày dọc theo dãy hành lang màu trầm thơm mùi gỗ, dù không phải lần đầu tiên đến đây, song Thư vẫn có chút choáng ngợp trước sự xa hoa nơi này.

Nhìn người đi phía trước, Thư lại có chút ủ rũ. Có lẽ cuộc sống vốn luôn éo le như vậy. Người không hề ham cầu hư vinh, lại mất đi tất cả vì hư vinh. Tựa như một nàng công chúa sống trong tòa lâu đài tráng lệ, nhưng lại ghét bỏ chính những bộ váy áo lộng lẫy của mình.

Nếu như một ngày nào đó, là một ngày nào đó trong tương lai không xa, Hướng Hòa có thể tìm lại được chính mình thì thật tốt. Có thể cười, có thể dũng cảm.

Chẳng phải con người ta biết sợ hãi trước khi học cách quả cảm hay sao.

"Đang nghĩ gì vậy?" Hướng Hòa không hề nhìn Thư, chợt hỏi.

"Đang ngưỡng mộ sự giàu có của nhà em thôi."

"Là của mẹ và anh trai em. Không phải của em." Hướng Hòa lắc đầu, "Những gì là của em không phải đều là của chị sao, nhà cửa, xe cộ, đồ dùng sinh hoạt. Chính những cái đó mới là những gì em gọi là 'thuộc về em', là của 'nhà em'."

"Nói thế trước mặt mẹ em sẽ khiến cô buồn đấy." Thư nở nụ cười.

"Đó vốn dĩ đã là sự lựa chọn của mẹ em từ nhiều năm về trước rồi, mẹ có thể buồn, có thể giận, nhưng không thể trách em. Bởi lẽ em cũng chưa từng chất vấn hay đòi hỏi mẹ điều gì hết." Hướng Hòa quay sang nhìn Thư, "Mà em nghĩ mẹ em đã biết chuyện của chúng mình rồi."

"Chuyện của chúng mình? Chuyện gì?" Thư nghiêng đầu, cười hỏi, "Chuyện chúng ta sống chung một nhà, làm một đôi tri kỉ đồng tâm ư?"

Hướng Hòa nhướng mày, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thư, sau đó thì thầm, "Đã quyết định ở bên em thì phải chịu trách nhiệm với em. Chị nói vậy tức là đang có ý muốn phủi phui trách nhiệm."

Thư đẩy Hướng Hòa ra, nhắc nhở, "Đang ở nhà người khác đấy, nghiêm túc chút."

Nghe đến đây, Hướng Hòa bật cười. "Đúng ha, về nhà mình rồi tính."

Thư cười, thân thể không tự chủ được dán sát vào người ở bên cạnh hơn. Dù bây giờ tâm trí vẫn còn rất nhiều điều luẩn quẩn, nhưng chị tạm thời gạt hết chúng đi. Nếu đây không phải tình yêu chân thật thì cũng không sao. Trời cao ban cho mình một quãng thời gian tươi đẹp để làm hồi ức, thế là đủ.

*

* *

Thanh Hoa lái xe thẳng về nhà, lòng vô cùng đợi mong bữa cơm mà Diệp An sẽ nấu. Đồ ăn sẵn cũng được, mà món ăn được chế biến cũng được, cô cực kỳ vui vẻ. Chẳng hiểu sao lòng như gỡ được một nút thắt tác oai tác quái bấy lâu; dù biết tương lai có khi chẳng mấy khả quan, nhưng Thanh Hoa vẫn đang không ngừng nuôi dưỡng hy vọng.

Đã lâu rồi, Thanh Hoa chưa từng hy vọng ngập tràn như thế.

Vừa đưa xe vào garage, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

"A lô, Linh à?" Thanh Hoa có chút nhớ người em gái này, cũng không biết bố cô bé đã khỏe hơn chưa. "Có chuyện gì thế?"

[Em nghe nói chị đã nộp đơn xin nghỉ việc.]

Giọng điệu của Linh tựa như đang cố gắng áp chế luồng xúc cảm kéo đến dồn dập. Em ấy giận dữ - Thanh Hoa biết. Đứa em gái nhỏ này vẫn luôn quan tâm đến cô như người thân trong gia đình khiến Thanh Hoa vô cùng quý trọng. "Ừ, chị nghỉ rồi."

[Tại sao chị lại xin nghỉ? Không phải chị thích công việc này lắm sao? Đã làm bao nhiêu năm rồi, tại sao tự dưng lại thôi không làm nữa? Có phải là vì chị Diệp An hay không? Bao nhiêu năm qua vẫn ổn như vậy, đùng một cái chị ấy xuất hiện, thế là mọi thứ lại rối tung cả lên.]

Thanh Hoa trầm ngâm trong chốt lát mới đáp, "Sao em lại nghĩ chị thích công việc đó?"

[Hả? Sao ư? Thì... thì...] Linh nhất thời cứng họng, khí thế lập tức bị dập xuống, [Em vẫn luôn nghĩ thế. Dù sao thì từ trước đến nay chị vẫn...]

"Đều đặn đi làm, đều đặn dạy học, đều đặn sống an nhàn?" Thanh Hoa không nhanh không chậm nói thay lời đối phương.

[Không phải vậy sao?]

"Thật ra lần này là do chị tùy hứng thôi. Chẳng lẽ chị không thể tùy hứng? Chị khô khan lắm à? Đến mức phải đợi người mình đơn phương bao nhiêu năm xuất hiện lại một lần nữa mới dám nổi loạn?" Thanh Hoa hỏi.

Linh không thể trả lời câu nào hết. Đó đều là những câu hỏi Linh không tài nào đưa ra đáp án.

[Chị là đồ ngốc, Thanh Hoa!] Cuối cùng chỉ hét lên một tiếng với điện thoại, Linh liền dập máy.

Thanh Hoa tròn xoe mắt nhìn màn hình tối đen, ngạc nhiên, con bé này thế mà dám mắng mình xong chuồn. Xoay người một vòng, còn đang muốn soạn một tin nhắn để trách móc thì đột nhiên Thanh Hoa cảm nhận được một vòng tay lao đến siết chặt lấy cơ thể. Mùi hương quen thuộc nằm ngay dưới cánh mũi, chiều cao quen thuộc, mái tóc quen thuộc, tất cả đều quen thuộc.

Như thể vẫn là cậu của quá khứ, chẳng thay đổi chút nào.

Thanh Hoa một tay giữ lấy đầu Diệp An, một tay xoa lưng cô, mờ mịt trấn an, "Không sao rồi, đã không sao rồi." như một thói quen đã lâu chưa bỏ. Diệp An lại ôm chặt hơn, nhất thời chưa có dấu hiệu muốn buông tay. "Sao vậy Diệp An? Sao thế?" Thanh Hoa hoảng sợ, mắt liếc nhìn phía sau Diệp An, "Cậu nói gì đi, Chi đâu rồi?"

Diệp An lắc đầu, Thanh Hoa lùi người lại, dùng hai tay bưng mặt cô lên. Trên mặt Diệp An đầy nước mắt. "Cậu sao thế? Đau ở đâu à?" Thanh Hoa sốt sắng hỏi.

Diệp An ủ rũ nhìn xuống dưới, sau đó lắc đầu.

"Rõ ràng là có chuyện gì mà." Thanh Hoa nhướng mày, "Cậu không định nói với tớ sao?"

Diệp An cắn môi, ngửa đầu khóc vô thanh, hốc mắt ửng đỏ, Thanh Hoa không hiểu, đành phải ôm lại Diệp An vào lòng, "Thôi được rồi, tạm thời chưa nói, khi nào cậu muốn thì nói cũng được." Ngập ngừng chốc lát, Thanh Hoa mới bổ sung, "À phải rồi, cậu biết không, Phương Anh về nước rồi đấy."

"Cậu ấy có gọi điện, bảo là tối nay rủ chúng mình dùng bữa. Thật thịnh soạn." Diệp An cuối cùng cũng chịu mở miệng, nấc cục.

"Chẳng lẽ vì thế mà cậu vui phát khóc? Lớn đầu lắm rồi." Thanh Hoa dùng tay lau nước mắt cho Diệp An, ánh mắt dịu dàng ngay bản thân cô cũng không tài nào phát giác, "Để Chi trông thấy lại trêu chọc."

Diệp An lắc đầu, sau đó lại vùi vào lòng Thanh Hoa, "Sáng nay tớ đã dọn dẹp phòng khách sạch bóng loáng rồi, bữa trưa cũng dồn rất nhiều tâm huyết để nấu, cậu nhất định sẽ hết chỗ chê."

Thanh Hoa cảm thấy kì lạ. Từ giọng điệu, lời lẽ, cử chỉ và hành động của Diệp An, Thanh Hoa băn khoăn suy nghĩ, rằng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra khiến cậu ấy tự dưng lại trở nên khác với thường ngày như vậy. Có điều, liệt kê ra một vài khả năng hiện có thể tính tới đều thấy không khả thi. Thanh Hoa đành bỏ cuộc. Cuộc sống vốn có nhiều nỗi buồn lắm, có thể khiến Diệp An khóc thì nhất định sẽ khiến Thanh Hoa để tâm vô cùng, nhưng Diệp An chưa muốn nói, vậy Thanh Hoa còn có thể làm gì đây.

"Phải rồi, cậu đã soạn xong bài phỏng vấn với Hướng Hòa chưa?" Lúc vào trong nhà, chợt Thanh Hoa hỏi. Thú thực lúc này Thanh Hoa chỉ đang đơn thuần muốn quan tâm đến công việc của Diệp An thôi; có điều ông gà bà vịt, vừa nghe thấy câu hỏi, Diệp An tức thì nhíu mày, giận dữ đưa cặp mắt đỏ hoe trừng trừng lườm Thanh Hoa, "Cậu có vẻ rất quan tâm đến chuyện của chị ấy nhỉ. Không lúc nào là không nhắc đến."

Thanh Hoa bối rối gãi mũi, đáp, "Tớ chỉ muốn hỏi về công việc của cậu chút thôi... À, phải rồi, Diệp An, tớ bảo này. Hôm trước tớ vừa nộp đơn xin thôi việc xong."

Diệp An giật mình quay người lại, nhìn chằm chằm Thanh Hoa như đợi cô giải thích.

"Thú thực là vì tớ không thích công việc hiện tại cho lắm. Môi trường làm việc rất tốt, đồng nghiệp cũng rất tốt, sinh viên thì đương nhiên không bàn làm gì. Chỉ có điều, tớ không cảm thấy quá thích thú với việc giảng dạy, đôi khi còn cảm thấy nó khá là áp lực." Thanh Hoa tự cào cào lòng bàn tay mình, chậm rãi phân trần, "Vậy nên tớ mới quyết định nghỉ việc. Tớ cũng có một số ý tưởng muốn được thực hiện, đồng thời cũng muốn nghỉ ngơi một chút."

Diệp An lẳng lặng lắng nghe, thấy Thanh Hoa đã xong xuôi mới gật đầu, "Tớ tôn trọng quyết định của cậu. Đời không được bao lâu, tốt hơn hết là nên làm những gì mà mình muốn khi còn có thể, phải không. Nói chung cậu muốn làm gì cũng được, tớ đều theo cậu hết."

Thanh Hoa nghe vậy cảm thấy vô cùng cảm động, miệng cũng vô thức nở nụ cười. Cái Thanh Hoa cần có lẽ cũng không hẳn là một lời khuyên răn hay động viên thúc giục. Từ trước đến nay cô chưa từng thay đổi, điều cô mong muốn vẫn luôn là sự kiên định của Diệp An, rằng bọn họ có thể nắm tay nhau cùng tiến bước đến hết cuộc đời.

Chín năm là quãng thời gian nói dài thì quả thực rất dài, mà nói ngắn lại chỉ như một cái chớp mắt. Bọn họ xa nhau chín năm, vô thức trưởng thành, vô thức hiểu hơn được nhiều chuyện mà trước đó bọn họ chỉ lờ mờ không rõ. Mất đi nhiều, thu được cũng nhiều.

Cái Diệp An muốn học chính là cách để gìn giữ thương yêu. Nhiều năm về trước, khi còn ở bên Hướng Hòa, tựa hồ cô vẫn luôn lười biếng trao hết quyền chủ động trong mọi việc cho người yêu. Vậy nên cô không tài nào hiểu được khi ấy Hướng Hòa mang trên mình bao nhiêu gánh nặng, cũng không biết cách an ủi hay nắm thật chặt tay Hướng Hòa. Có lẽ đó chính là thứ gọi là tình yêu thời trẻ, phải đợi đến lúc nó qua đi nhiều năm, Diệp An mới nhận ra khi ấy mình ngu ngốc và ỷ lại cỡ nào.

Diệp An ngoái lại nhìn người đang tháo giày ở đằng kia, cảm giác trong tim như được lấp đầy một làn nước ấm áp, rồi tiếp đó toàn thân cảm thấy lạnh thấu tận xương tủy. Có lẽ Diệp An vẫn luôn như vậy, luôn là một người chỉ học được cách trân trọng khi đã đánh mất đi.