Cậu Đàn Em Lắm Chiêu Nhiều Trò

Chương 2



“Đàn chị, mai gặp nhé.” Tối hôm đó Đường Thành Ý gửi tin nhắn cho tôi.

Tôi không để ý đến cậu ta, ngày mai tôi có tiết học cả ngày, cậu ta không thể nào gặp được tôi.

Không bằng chơi một ván game giải tỏa hết buồn rầu.

Tôi tính chơi một ván rồi ngủ nhưng lại thua, sau khi tướng Vân Trung Quân của đội treo máy, Dao sống chết dựa vào trên đầu anh ta không xuống, nói muốn cùng nhau sống chết với anh của cô ấy.

*Vân Trung Quân và Dao là hai tướng trong Vương Giả Vinh Diệu.

Mẹ nó, tôi nói này hai anh chị cứ ngây người ở suối đó ai đánh được mấy người? Sao mà chết chung được!

Tức chết tôi rồi, lại chơi thêm ván, cuối cùng cũng thắng.

Nhưng mà con người là thế đó, thua một ván lại thắng một ván xem như chưa chơi luôn, vì vậy tôi lại chơi thêm trận nữa.

Thua một trận, thắng một trận, thua một trận, thắng một trận…

Hôm sau tôi vác cặp mắt thâm quần đi học.

Chuông báo thức vang lên tôi đã tắt, định thiếp đi chút, mắt nhắm mắt mở hết nửa tiếng đồng hồ.

Lúc tôi kịp lao đến phòng học vừa hay tiếng chuông cuối báo hiệu giờ học.

Kiểu đi học trễ này chỉ có thể ngồi hàng đầu, tôi đang muốn đi lên đã bị người ta kéo túi lại.

“Đàn chị, trùng hợp quá, ngồi đây đi.”

Tôi chớp chớp mắt, Đường Thành Ý ngẩng đầu cười vô hại với tôi, chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh ra hiệu tôi ngồi xuống.

Nguyên cái phòng học lớn như thế, chỉ có chỗ cậu đã chiếm trước bên cạnh? Còn là chỗ ngồi sát cửa sổ tôi thích nhất?

Trùng hợp cái đầu cậu, trùng hợp từ lúc mở cửa đến khi về nhà à, cậu nhìn tôi xem có tin nổi không?

Tôi nghĩ mãi không ra sao Đường Thành Ý lại đăng ký trùng môn với tôi, nhưng chưa cần đợi đến tôi hỏi, cậu ta đã lấy từ trong túi ra một túi xôi và một hộp sữa đậu nành.

“Đàn chị, chị chưa ăn sáng đúng không?”

Ăn của người ta thì miệng mềm, tôi quyết định tạm thời bỏ qua, không hỏi cậu ta chuyện tại sao học chung lớp với tôi.

Nhưng mà Đường Thành Ý không tính bỏ qua cho tôi, vào lúc ra chơi giữa giờ nằm bò trên bàn kéo góc áo tôi nghịch: “Đàn chị à, sau này chị giúp tôi chiếm chỗ được không?”

Sợ tôi lợi dụng sơ hở, còn bổ sung thêm một câu: “Tôi muốn ngồi chung với chị.”

Trong lòng tôi vang lên hồi chuông cảnh báo.

Cái việc giúp đỡ này phải có qua có lại, tôi giúp cậu việc này, cậu trả tôi một cái nợ nhân tình, giúp một hồi lại thân nhau.

Nhưng vấn đề là tôi không muốn dính dáng đến cậu ta.

Tôi hít một hơi thật sâu muốn từ chối: “Tôi thấy như vậy không…”

Hình như Đường Thành Ý đã đoán được tôi sẽ nói thế, ngay lập tức thút thít chực khóc: “Đàn chị, chị đã làm chuyện đó với tôi, không có chút biểu hiện hối lỗi nào ư?”

Đôi mắt của cậu ta quá đẹp, biểu cảm tủi thân cộng thêm mái tóc rối bù xù, trông giống hệt chú cún vô tội.

Trong lòng tôi tự nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi.

Hừ, tôi biết cơ ngực không có dễ sờ như vậy mà.

Câu này của Đường Thành Ý quá nhiều ý, phía trước chúng tôi có một đôi quay đầu lại nghi ngờ, tôi vội vàng bịt miệng cậu ta lại: “Tôi đồng ý, tôi đồng ý, đừng nói nữa.”

Cậu ta mất cảnh giác bị tôi che miệng, cũng không trốn, đôi mắt cong cong ồm ồm nói: “Đàn chị, chị dễ thương ghê.”

Lúc nói bờ môi cậu ta ma sát với lòng bàn tay tôi, hệt như gió xuân lướt qua.

Cái cảm giác vừa mềm vừa ngứa làm tôi sởn cả da gà lên.

Tôi cảm thấy mặt mình nóng đến độ có thể làm trái tim máy của Iron Man.