Đầu tháng năm , thời tiết đáng lý phải trong
lành sáng sủa , nhưng bởi vì mùa mưa dầm vào tháng ba kéo dài đến
cuối tháng tư , có điều mưa bụi nhỏ như thế rơi xuống có cũng như không
, trên trời phủ một mảnh bụi mông lung , ảm đạm khiến người khác nản
lòng .
Ở trong một phòng học nào đó của học viện nữ
sinh Hoa Hân năm thứ ba , Nghiêm Tử Dung ngồi ở hàng cuối cùng trong
phòng học , nhờ thân hình cao một mét bảy mươi , có thể chiếm cứ khu
vực thanh tĩnh hơn rất nhiều này .
Cô nâng
mắt liếc nhìn một cái lên bài giảng nhàm chán đang vang lên , giọng
nói trầm trầm của giáo viên lịch sử khiến tâm tình vốn bình tĩnh nhất
thời có chút bức bối.
A ~~ ! Giảng dạy như vậy , chẳng khác gì đụng
phải tường .
Chương trình học rõ ràng không thể gọi là quá nhàm
chán , nhưng bị cô xếp vào
loại phương thức học theo sách cứng nhắc , không bằng cô ở nhà tự
đọc còn hơn .
Trên bục giảng thầy lịch sử tuy rằng cách thức
giảng bài khô khan , nhưng cảm giác nhạy bén phát hiện động tác của
Nghiêm Tử Dung , trong mắt của ông hiện lên vẻ không vui , nhưng dám
giận lại không dám bộc phát , giả vờ như không nhìn thấy , bởi vì
ông biết rõ phân lượng của mình .
Nghiêm Tử Dung không những là một người ưu tú ,
còn là cháu gái của Đổng sử trưởng Nghiêm Siêu , mà
Nghiêm Siêu lại là long đầu lao đại có ảnh hưởng lớn tới thương giới
, bản thân không nên đắc tội tới Nghiêm Tử Dung , chọc cô không vui đi
tố cáo tôi trạng trước Nghiêm Siêu , bát
cơm của ông chẳng phải khó giữ được hay sao
Hai mắt Nghiêm Tử Dung nhìn ra ngoài cửa sổ ,
căn bản không biết rằng người đàn ông trên bục giảng kia trong lòng
đang xoay chuyển liên hồi , tầm mắt trầm tĩnh vì mưa rơi ngoài cửa sổ
lớn hơn mà không tự chủ được di động , trong đầu lại xuất hiện
chuyện cũ đã lâu lại vô cùng không muốn nhớ lại .
Trên thực tế Nghiêm Siêu chưa từng kết hôn , nhưng
không kết hôn cũng không có nghĩa là ông không có phụ nữ , lúc ông
còn trẻ có hơn trăm người phụ nữ , nhưng những người này đều có một
điểm giống nhau chính là … không có người nào từng sinh cho ông một
người con trai hay nửa người con gái nào .
Nghiêm Siêu vốn là người ngang ngược độc tài ,
việc này động đến lòng tự trọng mãnh liệt của nam giới , ông không
đi kiểm tra bản thân có chỗ gì thiếu hụt hay không , cũng chưa từng
mời bác sĩ , chỉ là thử đi thử lại , cho đến khi chết tâm .
Sau khi Nghiêm Siêu rốt cuộc cũng hết hi vọng ,
ngay lập tức bát đầu chọn người thích hợp để nghiêm khắc huấn luyện
, trở thành người kế thừa giang sơn một tay ông gây dựng , nhưng điều
kiện trước tiên là phải là người ông bảo sao nghe nấy , hơn nữa phải
có năng lực cao siêu , tư chất thông minh ưu tú , nói cách khác , ông
muốn tìm một con rối khôn ngoan .
Năm đó Nghiêm Tử Dung bảy tuổi là một đứa trẻ
thông minh từ sớm , mẹ của cô sau khi sinh cô trong tình cảnh sinh khó
xong , triền miên trên giường bệnh nhiều năm , cha của cô vì kinh tế
túng quẫn đồng thời dưới áp lực phải chăm sóc vợ con , không chỉ
càng thêm khắc nghiệt với cô , thậm chó còn đem nguyên nhân vợ bệnh
lâu không dậy nổi quy thành tội cho cô , đối với cô hận đến cực điểm
, oán đến cực điểm , tất cả , tạo nên một tâm lý sinh hoạt quy củ
, mong đợi vì biểu hiện
nhu thuận của mình có thể giành được niềm vui của cha , ở mọi phương
diện đều cố gắng biểu hiện xuất sắc nhất , cũng bởi vậy mới có
thể bị Nghiêm Siêu trúng ý mà mua cô .
Đúng vậy ,cha đẻ của Nghiêm Tử ung dưới điều
khiện đầy đủ cùng số tiền lớn mà Nghiêm Siêu đưa ra , không
nói hai lời đem cô bán cho Nghiêm Siêu , đoạn tuyệt quan hệ cha con bảy
năm , sau đó Nghiêm Siêu nhận nuôi cô .
Nghiêm Tử Dung từ sau khi tiến vào Nghiêm gia ,
mặc trên người là tơi lụa gấm vóc , ăn là sơn trân hải vị , nhưng về
mặt tinh thần càng thêm căng thẳng sợ hãi .
Một năm sau , dưới sự cố gắng biểu hiện của cô
, cuối cùng cũng giảm bớt sự trách mắng của Nghiêm Siêu với cô .
Thời gian sau đó , cô bắt đầu suy nghĩ cho bản thân mình sau này , vì
thế ngoài ngày thường học chính quy ở trường ra , cô liều mình tiếp
nhận các loại kiến thức , đồng thời rèn luyện thân thể của mình ,
năm cô mười tuổi còn xin Nghiêm Diêu mời đến một người dạy về thương
mại , dưới điều kiện không ảnh hưởng đến các chương trình học khác ,
Nghiêm Diêu cuối cùng cũng đồng ý với cô .
Về việc cha vì bệnh tình của mẹ mà hận cô ,
cô có suy nghĩ thiên lệch , cho rằng nếu như hôm nay mẹ không sinh bệnh
, cha hẳn là không đến mức dễ dàng đem bán mình như vậy , vì thế cô
bắt đầu học thuật châm cứu , trong lòng nghĩ từ nay về sau chỉ có cô
có thể khó dễ người khác , người khác tuyệt không thể mắng câu nói
như cha thường mắng cô – mày thì có ích cái gì , nếu mày có thể
chữa khỏe cho mẹ mày , tao sẽ không nói mày là sao chổi .
Trong quá trình Nghiêm Tử Dung học tập , Nghiêm
Siêu mặc dù yêu cầu hà khắc với tiến độ của cô , nhưng cũng vui lòng
mời các thầy giỏi , cho dù là cô cố tình xin học Đông y.
Bây giờ Nghiêm Tử Dung đã mười bảy tuổi , mấy
năm âm thầm học tập , trở nên xa cách trầm tĩnh, thậm chí ngay cả
Nghiêm Siêu cũng không thể đoán ra tâm tư của cô dễ dàng , bằng không
với tư chất của cô , sớm đã hoàn thành bậc đại học , chứ không phải
vẫn chui rúc trong cái học viện tư nhân quý tộc này , mất kiên nhẫn
đếm lấy từng ngày . Mà Nghiêm Siêu có thể khoan dung như thế , đơn
giản là vì Nghiêm Tử Dung hai năm trước đã lợi dụng thời gian thừa
trên lớp giúp ông vạch ra một ít phương án có trợ giúp cho công việc
, điều kiện là không học vượt cấp nữa .
Nghiêm túc xinh đẹp là đánh giá ngoài mặt của
mọi người với cô , nhưng quá trình gian khổ trong đó chỉ có mình cô
rõ ràng nhất , cũng nhận thức được nhiều nhất .
Có khi cô không kìm được suy nghĩ , chẳng lẽ
mình cứ như vậy , cả đời chịu sự khống chế của Nghiêm Siêu , vĩnh
viễn làm một con rối không có tiếng nói riêng ?
Thông minh như cô mà lại tiếp tục chịu đựng
tình cảnh này sao , vì thế cô bắt đầu tích cực suy nghĩ đối sách .
***
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên , vườn
trường vốn yên tĩnh ngay tức thì vang lên tiếng ồn ào giống như chợ
vỡ .
Nghiêm Tử Dung yên lặng ngồi ở chỗ ngồi của
mình , căn bản không muốn gia nhập đám đông chen chúc tan học .
Mười lăm phút sau , đám người tan học dần dần
tản đi , cô mới từ từ lấy ba lô để trong ngăn bàn ra , đứng lên
“Hừm ! Nhìn xem ai đây a ! Lại giả vờ siêng năng
ở lại phòng học , thật không biết là muốn giả bộ để cho ai xem nữa
!” Lâm Diệu Nguyệt đi đến trước mặt Nghiêm Tử Dung , chan chua châm biếm
, phía sau còn có hai đứa bạn theo sau .
Nghiêm Tử Dung trầm tĩnh nhìn người này , ngay
tức thì biết Lâm Diệu Nguyệt cô ta chẳng phải người lương thiện gì
, biết cô là con gái
của đại lão bản xí nghiệp Lâm thị , mà xí nghiệp Lâm thị là một
công ty hắc đạo cải tà quy chánh .
Lâm Diệu Nguyệt kêu ngạo lại ngang ngược , chỉ
cần có người đắc tội với cô , cô liền đem hết thủ đoạn khiến cho
đối phương sống không bằng chết , thậm chí dứt khoát chuyển trường
cho xong chuyện ; còn đằng sau cô là Hứu Văn Thục và Trần Tĩnh là
bạn tốt kiêm người hầu , đáng tiếc cá tính cũng không tốt như Lâm
Diệu Nguyệt , tuyệt không thanh tao hiền lành gì .
Nghiêm Tử Dung cầm ba lô khoác lên vai sau đó mới
thản nhiên mở miệng “Có chuyện gì sao ?”
“Đừng tưởng rằng ngày thường mày giả bộ ngoan
ngoãn , tao sẽ không dám làm gì mày , chọc giận tao , tao không cần
biết mày là cái gì mà người thừa kế tập đoàn Nghiêm thị , tao cũng
cho mày ôm đầu mà chạy!” Lâm Diệu Nguyệt nói xong , vẻ mặt tràn đầy
khinh miệt , nhìn khuôn mặt nhỏ nhắc lạnh lùng thanh tú của tối
phương , nội tâm ghen ghét khiến cô muốn ngay lập tức đi lên trước hung
hăng cào nó .
Vốn trầm tĩnh ít lời , đối với người đến
Nghiêm Tử Dung và Lâm Diệu Nguyệt chỉ là quan hệ bạn hoc cùng lớp
thôi , cho dù thành tích của cô vô cùng dọa người thì sao ? Lâm Diệu
Nguyệt tuyệt không để ý . Nhưng gần đây , giảng viên số học Tô Dục
Tín Lâm Diệu Nguyệt vốn ngưỡng mộ trong lòng đột nhiên đặc biệt quan
tâm tới Nghiêm Tử Dung , đơn giản là vì vào hai tuần trước Nghiêm Tử
Dung từng khoa trương dùng một phương phát cao minh mà Tô Dục Tín chưa
từng dạy lên bục giải đề toán trên bảng đen , động thái lần này
không chỉ khiến Tô Dục Tín lộ ra ánh mắt tán thưởng liên tục , từ
đó trở đi còn bắt đầu liên tục lộ ra thái độ quan tâm đặc biệt ,
chuyện này không chỉ khiến các bạn học khác không ngừng hâm mộ , còn
làm cho Lâm Diệu Nguyệt thầm mếm anh từ lâu hận đến nghiến răng
nghiến lợi , cho nên Lâm Diệu Nguyệt quyết định cảnh cáo Nghiêm Tử
Dung một lần .
“Tôi không hiểu ý tứ của cậu” Nghiêm Tử Dung có
chút nghi hoặc , cô tự nhận chưa từng qua lại với cô ta.
“Còn giả bộ! mày cho là chỉ cần giả vộ vô
tội là được sao ? Mày cho là Lâm Diệu Nguyệt tao là con nhóc ba tuổi
dễ bị lừa sao!” lâm Diệu Nguyệt tức giận mắng .
Lưu lại ba người giận không chỗ phát tiết trừng
to mắt trong phòng học.
***
Một tuần sau , chuông vào học tiết thứ ba vừa
vang lên , ở một góc tường khuất của học viện nữ sinh Hoa Hân , đột
nhiên xuất hiện một bóng người
Nghiêm Tử Dung nhìn từơng cao ngất , biết cho dù
nơi này là một góc khuất nhất ở vườn trường nhưng là tường vây đi
đường cái sôi nổi bên ngoài , cho nên chỉ cần cô có thể bay nhanh qua
từng là có thể nhanh chóng ẩn vào trong đám người , không sợ bị bảo
vệ của trường nhìn thấy cô kiễng chân cố gắng mà bị bắt tại đương
trường.
Cô thừa lúc loạn mang theo ba lô khoác sau lưng ,
chịu phận bất hạnh bắt đầu tìm kiếm mặt tường dễ leo , trong lòng
nghĩ tới chuyện một tuần nay bị Lâm Diệu Nguyệt quấy rối .
Nghiêm Tử Dung cũng không rõ ánh mắt khác
thường của giảng viên số học Tô Dục Tín đối với cô là vì sự thông
minh tài trí của cô , hay là vì nguyên nhân khác , nhưng hành vi của
anh lại khiến Lâm Diệu Nguyệt đối với cô cực kỳ bất mãn , vì thế
một tuần này , Lâm Diệu Nguyệt thừa dịp thiên thời địa lợi cùng lớp
, thỉnh thoàng tìm cô gây phiền toái , khiến cô chịu không nổi quấy
nhiễu , đuổi cũng không đi , mà thời gian thanh tĩnh ở trường cũng
hầu như không còn .
Hôm nay , trước khi chuông vào học vang lên , Lâm
Diệu Nguyệt đột nhiên bị người khác ngăn lại nên tạm thời không đem
lực chú ý đặt trên người cô , Nghiêm Tử Dung quyết định tiết tiếp
theo , chuồn đi cầu sự yên tĩnh , vì thế cô thừa lúc loạn lạc trong
phòng học , hoàn toàn không chú ý tới đôi mắt tính kế sau lưng .
Nghiêm Tử Dung dựa vào thân thủ mười năm rèn
luyện , thuận lợi lên tường cao .
Mặt cô không hồng , hơi thở không gấp đứng ở
trên tường cao cúi xuống nhìn khoảng cách có một đoạn với mặt đất ,
trấn tĩnh tâm , hai tay cô giơ lên cao , giống như một tuyển thủ thể
thao nhảy xuống , lộn mèo một cái giữa không trung , cuối cùng hoàn
toàn đứng ở trên mặt đất ngoài tường vây .
Nghiêm Tử Dung thả lỏng cơ thể căng thẳng , đột
nhiên cảm thấy tâm tình buồn bực đã qua tám chín phần mười , cô
thoải mái bước đi về phía khúc quanh của tường vậy nhưng đột nhiên
xuất hiện mất bóng người cao lớn .
“Cô chính là Nghiêm Tử Dung?” Người đàn ông cầm
đầu khẩu khí không tốt hỏi .
“Cô không đắc tội với chúng tôi , chẳng qua là
cô đăct tội với đại tiểu thư chúng tôi , cho nên tôi nghĩ cô không nên
chống lại , ngoan ngoãn theo chúng tôi đi” Người tên A Hổ đáp , đi từng
bước về phía trước.
Suy nghĩ Nghiêm Tử Dung vừa động , lập tức đoán
ra đây là sắp xếp của Lâm Diệu Nguyệt , trong lòng càng thêm cảnh
giác , cũng có chút oán hận mình dễ kích động , dễ dàng bị Lâm
Diệu Nguyệt bức ra khỏi phạm vi trường học mà rơi vào bẫy rập cô ta
đặt ra , nghĩ đến Lâm Diệu Nguyệt hẳn là biết người đưa đón cô mỗi
ngày đều có tài , mới có thể nghĩ ra phương pháp này . Xem ra suy nghĩ
của mình còn chưa đủ kín đáo , đáng phải kiếm điểm .
“Các ngươi muốn thế nào ? Đánh tôi một trận?”
Hai mắt Nghiêm Tử Dung cảnh giác nhìn năm tên đàn ông đứng vây quanh cô
.
“Đại tiểu thư giao cho chúng ta phải hảo hảo ‘yêu
thương’ cô , hoàn hảo bộ dạng cũng không có trở ngại , miễn cưỡng cho
huynh đệ chúng tao hứng trí!” Một tê dâm ô nói xong muốn đưa tay xoa
gương mặt cô .
Liên tục thất thủ , khiến tự tôn đàn ông bị
tổn thương , lúc này năm người quyết định bắt được giáo huấn Nghiêm
Tử Dung một phen rồi nói sau .
Bị tấn công liên tiếp khiến người chưa có kinh
nghiệm thực chiến như Nghiêm Tử Dung ứng phó có chút bối rối , cô
vừa đánh vừa di chuyển về khúc quanh phía trước , tính lợi dụng chỗ
sẽ để phân tán lực chú ý của đám người công kích mình , sau đó
thừa cơ chạy trốn .
Vừa mới chuyển qua góc tường , bả vai Nghiêm Tử
Dung ngay lập tức phân tâm bị một chưởng đánh tới , đau nhức khiến cô
ngã nhào trên đất , cô không để ý đến đau đớn lộn về phía trước vài
cái , phòng bị những người đó thừa cơ bắt lấy , mới nhảy dựng từ
trên đất lên .
Cô còn chưa đứng vững đã bị năm trên đàn ông
bức cho lui về sau từng bước , khóe mắt nhìn thấy mình đã đứng ở
bên cạnh đường dành cho người đi bộ .
Giữa sự khẩn cấp , lực chú ý của Nghiêm Tử
Dung chỉ dừng ở trên người mấy tên dữ tợn
trước mắt , hoàn toàn không chú ý cách đó không xa Lâm Diệu Nguyệt
đang mang theo vài người đi thẳng đến .
“Ngươi là do lầm lẫn đáng lý nên đem ta đặt ở
Đường triều cùng một người sinh ra ở thế kỷ 20, sau đó bây giờ chỉ
có cách quay lại mới có thể tiếp tục sống , nếu không ta và cô ta
xem như là chết sao ?” Nghiêm Tử Dung hỏi những câu the thé , giữa lông
mày đã thoáng hiện lên vẻ tức giận . Đây là cái loại ô long tống tử
gì , lại đem hai người ở
hai nơi xa như vậy lầm lẫn ?!
“Bởi vì sai sót , cho nên ngươi ở thế kỷ 20
nhất định sống không quá mười tám tuổi , cho dù chúng ta châm chước
cho ngươi trở về , không quá mấy năm sau , ngươi vẫn sẽ chết do bị ám
sát , vô dụng như nhau.”
“Tại sao lại vậy ?” Cô không tin !
“Nếu chúng ta cho ngươi trở về , ngươi sẽ tỉnh
lại và nhớ ra người đã đẩy ngươi , hại ngươi xảy ra tai nạn xe , một
khi ngươi hồi phục tâm tính sẽ đại biến , áp dụng thủ đoạn trả thù
, từ đó về sau kết thành thù hận với đối phương , chẳng bao lâu sau ,
ngươi sẽ chết trên tay sát thủ do đối phương phái tới .”
‘Là như vậy sao ?” Nghiêm Tử Dung khiếp sợ nghe ,
nhưng cũng không thể phủ nhân có khả năng này xảy ra .
Tâm Nghiêm Tử Dung có chút động , nhưng trong
lòng vẫn có rất nhiều nghi vấn .
“Vậy cô gái vốn nên đi đến thế kỷ 20 kia ,
chẳng phải là sẽ thay tôi chịu sự khống chế của Nghiêm Siêu?”
“Đương nhiên sẽ không , sau khi hai người đổi chỗ
, vận mệnh của cô ta cũng sẽ thay đổi , tình huống tuyệt đối khác
biệt” Khiết Nhi nhanh chóng giải thích .
“Thật sự ?” Nhìn ánh mắt đối phương hình như
có chút lảng tránh , Nghiêm Tử Dung cảm thất tình hình thực tế xem
ra không đơn giản .
“Thật sự , thật sự” Khiết Nhi gật đầu như băm
tỏi , sau đó nàng cẩn thận hỏi “Vậy ngươi quyết định muốn đi sao ?”
“Chờ một chút , ta hỏi ngươi trước , ngươi nói
ta phải đổi chỗ với người khác , nhưng ngươi có nghĩ tới hay không ,
bộ dạng hiện tại của ta tới Đường triều , ai còn nhận ra ta được
chứ ? Người nhà người phải đổi chỗ kia chẳng phải sẽ bị hù chết
sao !” Có nhiều điểm đáng ngờ lắm .
“Ai , đương nhiên không phải rồi ! Hiện tại ngươi
chỉ tồn tại ở trạng thái hồn phách , không phải thân thể thật , cho
nên khi ngươi trở lại Đường triều thì ngoại hình cũng không phải như
bây giờ , ngươi hiểu không ? Đây chính là thân phận hoàn cảnh khác nhau
mà ta nói lúc trước .”
“Nói đơn giản chính là Tá thi hoàn hôn !” Nghiêm
Tử Dung nhướn cao mày .
“Ngươi muốn nói như vậy cũng được!” Khiết Nhi
sau khi gật đầu , đột nhiên lắc đầu . “Không , không , không phải như
thế , nương nương nói thân thể kia vốn là của ngươi , chỉ là bên trong
… à … trang phục khác thôi.” Thần sắc của nầng có chút hoang mang .
Nghiêm Tử Dung khó có mà tin nhìn lên Khiết Nhi
đang nói năng lộn xộn , cô nhịn không được mở miệng hỏi : “Này ! Sư
phụ ngươi là ai ? Sao có thể dạy dỗ một tống tử sứ gia mơ hồ đần
độn như ngươi?”
Khiết Nhi nghe vậy , trên mặt đột nhiên hiện lên
thần sắc xấu hổ . “À , kì thực ta vốn là không đủ tư cách , nhưng
nương nương thông cảm cho ta .. khụ … trước đây ta có chút thiếu sót ,
cho nên hãy để ta đảm nhiệm công việc này … À , nhưng mà , ta đã thực
sự nghiêm túc làm việc , thật sự !”
Nghiêm Tử Dung nhìn thấy bộ dạng nàng ngập
ngừng ấp úng , trong đầu đột nhiên
lóe lên linh quang “Khiết Nhi , chuyện
lần này không phải là nhiệm vụ đầu tiên ngươi nhận đấy chứ ?” Nàng
không cần tang chứng vật chứng a lên .
Khiết Nhi mơ hồi nhìn Nghiêm Tử Dung đột nhiên
chuyển sang ánh mắt quỷ dị , trong lòng có điềm báo không may hiện
lên , nàng có tật giật mình nghĩ , cô ta không phải nhìn ra cái gì
chứ ?
Nhìn thấy Khiết Nhi hiện lên vẻ cảnh giác ,
Nghiêm Tử Dung tính giải trừ vẻ cảnh giác của nàng ta trước sau đó từ
từ tranh thủ chút quyền lợi của mình .
“Khiết Nhi , ngươi có thể nói cho ta biết bình
thường ngươi ở đây làm những chuyện gì không ? Còn nữa , mấy hoa cỏ
này trước giờ ta chưa từng nhìn thấy , ngươi có thể nói cho ta biết
không ?”