“Chấc chấc , ngươi quả thực là ẩm ướt không
thể tưởng nổi , thích ta làm như vậy với ngươi sao ?” Hắn thô bỉ trêu
đùa , ánh mắt lạnh lùng cùng ngón tay hình thành động tác dâm tà ,
đáng tiếc Đỗ Như Mai đã sớm hãm vào bể dục , không hề hay biết .
“Thích … thích … A … Dùng sức chút … vương gia…”
Đỗ Như Mai điên cuồng đong đưa cái mông hùa theo ngón tay đang tàn sát
bừa bãi ở trong cơ thể nàng .
“Ngươi thật đúng là hiểu được làm thế nào để
câu dẫn nam nhân , đủ dâm đãng!” Cận Minh Lôi lộ ra nụ cười châm biếm ,
ngón tay không ngừng qua lại trừu sáp chơi đùa với hoa huyệt đang chảy
dâm thủy đầm đìa .
Tiếp đó một tay kia hắn cởi quần mình xuống ,
phóng ra vật đã trong trạng thái cương đại , ngón tay rút khỏi cơ thể
nàng , mạnh mẽ đâm vào trong cơ thể trơn ướt của nàng , nhanh chóng
dũng mãnh một lần lại một lần xỏ xuyên qua nàng , động tác trong lúc
đó không có chút nào ôn nhu , chỉ đơn giản là phát tiết thú tính .
“A…” Nàng ngẩng đầu ngửa ra sau , miệng duyên
dáng kêu lên , mông phối hợp vặn vẹo , hai tay ôm lấy cổ hắn , dâm
lãng đem chính bộ ngực đầy đặn của mình đến bên miệng hắn .
Cận Minh Lôi cũng không khách khí thuận thế cắn
lên nụ hoa đỏ sẫm , nửa thân dưới không ngừng nghỉ đâm mạnh , nhiều
lần đâm vào chỗ sâu nhất trong hoa tâm của nàng.
Đỗ Nhi Mai như si như say thừa nhận mỗi lần thô
bạo đâm mạnh của hắn , trong lòng đắc ý vạn phần , tự tin cho rằng
bản thân so với thị thiếp Lê Thiên Thiên cũng được hoàng thượng ban
tặng kia thì khiến cho hắn quyến luyến hơn , chỉ cần hắn liên tục mê
luyến thân thể nầng , nàng tin rằng rất nhanh có thể đạt được mục
tiêu trong lòng luôn ham muốn .
***
Sau khi phát tiết xong , Cận Minh Lôi đẩy Đỗ Như
Mai toàn thân mềm yếu , quần áo không chỉnh tề ra .
“Quay về Hồng Vân các đi , sau này không cho phép
ngươi tùy tiện vào thư phòng , lần này ta sẽ không truy cứu” Cận Minh
Lôi đứng lên , chỉnh lại quần áo , lạnh lẽo mở miệng.
“Nhưng mà Vương gia …” Đỗ Như Mai ỏn ẻn kháng
nghị , hơi dẩu môi đỏ.
“Ngươi vượt quá khuôn phép rồi ! Như Mai” Khuôn
mặt tuấn tú của Cận Minh Lôi hiện lên vẻ tàn khốc , lời nói thốt ra
từ miệng như băng lạnh .
Đỗ Như Mai rùng mình , vội vàng nói : ‘Thật xin
lỗi , Vương gia , thiếp thân biết sai rồi , người đừng tức giận , ta
trở về ngay” Nàng vội vàng mặc lại quần áo , bước nhanh khỏi thư
phòng .
Một lúc sau , cửa phòng lại được mở ra , một
nam tử cao lớn đi vào , vừa mới ngồi xuống Cận Minh Lôi lập tức
ngẩng đầu , con ngươi đen lộ cảm xúc lo âu hiếm thấy nhìn người đến .
“Kỳ , kết quả ngự y chuẩn đoán như thế nào ?”
“Đại ca , ngự y nói không tra ra nương mắc bệnh
gì , hơn nữa đối với việc ba bốn tháng nay nương suy yếu dần dần
không thể đi được cũng cảm thấy khó tin.” Người đến là đệ đệ của
Cận Minh Lôi – Cận Minh Kỳ , hắn thở dài một tiếng , khó kìm được lo
âu , khuôn mặt tuấn tú có bảy phần tương tự Cận Minh Lôi , nhưng lại
thiếu đi vẻ lạnh lùng của Cận Minh Lôi , còn lại thân hình của hắn
cũng cao lớn giống như vậy .
“Ngay cả ngự y cũng không tra được ?” Cận Minh
Lôi trầm tư nhăn đầu lông mày , nói nhỏ .
Tô Vân Nhi vốn là mẫu thân của hai huynh đệ Cận
Minh Lôi và Cận Minh Kỳ , khoảng bốn tháng trước thân thể bắt đầu suy
yếu , tứ chi đau nhức , như gặp phải trọng bệnh , cho đến ngày hôm nay
, thể lực liên tục bị hao mòn khiến bà gần như không thể đi lại , cả
ngày chỉ nằm trên giường , mà tình hình như thế này của Tô Vân Nhi
nếu so với hơn bốn tháng trước , quả thực là khác biệt một trời
một vực , không khỏi khiến người khác hoài nghi .
Cân Minh Lôi tìm kiếm danh y trong ngoài kinh
thành đến chẩn bệnh cho mẫu thân , đáng tiếc những thầy thuốc từng
đến đều không tìm ra nguyên nhân phát bệnh , vì thế hắn ngoài việc ra
lệnh cho khắp các chi nhánh “Minh Ký” trong cả nước tìm kiếm các
thầy thuốc nổi danh ra còn đích thân vào Hoàng thành cầu kiến Thánh thượng
, cho phép mời ngự y trong cung đến khám bệnh , không ngờ vẫn tìm
không ra nguyên nhân .
“Đại ca , vậy
hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?” Cận Minh Kỳ hỏi , vì
lo lắng đầy bụng mà đâm ra phát bực “Đệ thực sự không hiểu ,
nương không trúng độc cũng không phải bệnh gì nặng , vì sao thân thể
lại trở nên như vậy ?”
“Kỳ , an tâm chút , chớ vội nóng lòng , ta đã
ra lệnh xuống các chi nhánh cửa hàng “Minh Ký” khắp cả nước bắt đầu
tìm kiếm thầy thuốc cao minh , một khi tìm được lập tức hộ tống đến
kinh thành chẩn bệnh cho nương.” Cận Minh Lôi trầm giọng nói .
Cận Minh Kỳ cười gượng hai tiếng “Đại ca , đệ
chỉ thay cha mẹ quan tâm một chút tới chung thân đại sự của huynh thôi
, làm sao huynh lại hỏi ngược ta được chứ?”
“Đệ cũng không muốn một trong số những thị
thiếp thành vợ , vậy đệ cho rằng ý nghĩ của ta là như thế nào ?”
Cận Minh Kỳ hơi trợn mắt “ Ách , nhưng mà Lê
Thiên Thiên và Đỗ Như Mai là hoàng thượng ban cho huynh , huynh khác ta ,
ta nghĩ thánh thượng cũng hi vọng huynh có thể chọn một làm vợ mới
đúng.”
“Bớt quan tâm vào việc không liên qua tới mình đi
, điều này không thể nào , hoàng thượng đang tính kế với ta , cũng
phải xem ta có chịu mắc mưu hắn hay không !” Ngữ khí của Cận Minh Lôi
chuyển lạnh . Người khác có lẽ không rõ , nhưng trong lòng hắn chính
là vô cùng hiểu rõ , đương kim thánh thượng vẫn không chịu buông tha hi
vọng kéo hắn vào triều làm quan , ban thưởng cho hắn hai thị
thiếp , đơn giản là muốn
nhờ vào lời mềm giọng mỏng của mỹ nhân để cảm hóa ý chí của hắn
, đáng tiếc hắn sớm nhìn thấy , mà hai thị thiếp kia cũng không khơi
gợi nửa điểm tình cảm nào trong lòng hắn , cho nên lúc này thánh
thượng có tính toán gì cũng xem như thất bại rồi.
“Hả?” Đại ca huynh…” Cận Minh Kỳ nghe không hiểu
ẩn ý trong lời hắn nói .
“Đệ đã rỗi rãi đi đi quản chuyện của ta , xem
ra là ta giao cho đệ xử lý không đủ nhiều việc rồi!” Cận Minh Lôi nói
sang chuyện khác .
“Nào có !” Cận Minh Kỳ kêu một tiếng . “Đệ chỉ
là bớt thì giờ đến nói cho huynh biết tình hình của nương , huynh đừng
khi ta đang nhàn hạ , việc xét duyệt sổ sách huynh giao cho đệ đệ còn
chưa làm xong đâu !”
“Vậy đệ tính ở chỗ này hỏi cái này cái nọ
với ta làm gì ?” Cận Minh Lôi không giận mà uy mắt nhìn thẳng hắn .
“Chờ một chút!” Cận Minh Lôi gọi Cận Minh Kỳ
đang định rời khỏi thư phòng “Hiện tai ai chăm sóc nương ?”
“Còn ai nữa ! không phải là người cha yêu vợ như
mạng của chúng ta thì cũng là Y Quân .” Cận Minh Kỳ tức giận trả
lời , “Còn có gì muốn hỏi không ?”
Hai mắt của nàng phun ra lửa , vừa lôi kéo quần
áo trước ngực , vừa mắng lớn lên trên trời . “Khiết Nhi đáng chết
một vạn lần , người vì cái gì không cảnh cáo ta trước , hại ta bị
người khác ăn hết đậu hủ , chết tiệt …”
Chờ đến khi nàng mắng thiếu chút thở gấp thì
khóe mắt nhìn đến nam tử vốn đang khóc trên mặt đất đã đứng lên ,
nàng lập tức khôi phục , ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn nam tử đối
diện , đối với việc bản thân lại bị một gã tướng mạo xấu xí chiếm
tiện nghi cảm giác vô cùng nhục nhã và tức giận , hoàn toàn không
biết trên vai trái có một vết đao , đang chảy máu rất nhiều !
“Con tiện nhân này , bổn thiếu gia muốn ngươi là
đã coi trọng ngươi rồi , ngươi dám không biết điều đá ta , hôm nay ta
nhất định phải làm cho ngươi muốn sống không được , muốn chết cũng
chẳng xong!” Nam tử một tay che hạ thể , một bên chửi ầm lên . “Chết
tiệt ! hai người các ngươi còn không mau bắt ả lại!”Hắn gọi hai gia
đinh phía sau.
“Thiếu gia…” Hai tên ga đinh có chút chần chờ
nhìn hắn
“Nhìn cái gì ? Các ngươi mau bắt ả lại , đè
hai tay chân của ả , chờ sau khi ta dùng xong ả sẽ đem ả thưởng cho
các ngươi , ta đã không muốn thu ả làm tiểu thiếp nữa , một con tiện
nhân chết tiệt!” Nam tử gào lên nói .
Hai gia đinh nhìn thấy Nghiêm Tử Dung mỹ mạo
tuyệt thế , nhịn không được nổi sắc tâm , muốn một lần nếm thử tiên
vị , vì thế lập tức tiến lên muốn bắt lấy nàng .
Nghiêm Tử Dung khi nghe nam tử kêu gào thì đã sôi
gan , hai mắt lóe lên sát ý , chờ đến khi hai tên gia đinh đến gần thì
nàng lập tức nhấc chân định bụng gạt ngã hai tên lâu la , nhưng lảo
đảo một cái , thiếu chút nữa bị vạt vát chấm đất mà vấp ngã .
Nàng tức khí khó tiêu tiếp tục ra mấy đòn
nghiêm trọng trên mặt hắn , không khoan nhượng một cước đánh gãy xương
tay hắn , sau đó lại đối với hai tên lâu la ngã ra đất kia làm y như
vậy , cuối cùng vì mệt mà ngừng tay , cũng mới cảm thấy được đau
đớn trên vai trái .
“Các ngươi còn ở đây làm
ngứa mắt ta , còn không mau cút , muốn ta một cước đánh gãy cái tay
khác sao ?” Nàng không vui nhìn ba nam tử nằm rên rỉ trên đất , ngữ
khí tàn khốc quẳng xuống .
Mãi đến khi ba nam tử cố gắng đi xa , Nghiêm Tử
Dung mới bắt đầu tìm kiếm đồ vật trên mặt đất .
***
Nghiêm Tử Dung tìm kiếm trong bụi cỏ , trong
lòng thầm mắng , nếu không tìm được , không phải nàng sẽ đổ máu mà
chết sao !
“Đệ là hỏi tỷ , vừa rồi mấy cái tên đăng đồ
tử bắt nạt tỷ đâu ? Tỷ không bị hắn thế nào chứ ? Còn nữa trên vai
tỷ vì sao cắm châm ? Còn nữa …” Hắn không kìm được lo lắng hỏi , lại
bị nàng đột nhiên gầm lên giận dữ mà hù sợ . Trời ạ ! Đây là tỷ
tỷ luôn luôn ôn nhu của hắn sao ? Hơn nữa tỷ vừa gầm lên gì vậy ? Âm
điệu cũng thật quái .
Nghiêm Tử Dung bật quát ra “STOP” sau đó mới nhớ
bản thân đã không còn ở thế kỷ 20 , hi vọng nó nghe không rõ mới tốt
.
“Tỷ?”
“Cái tên xấu xa kia đã bị ta đánh chạy rồi ,
ngân châm trên vai ta là để cầm máu , đã hiểu chưa!” Nàng nhìn vẻ mặt
kinh ngạc nghi ngờ của hắn , vội vàng nói bổ sung : “ Trước tiên đừng
hỏi ta , ta sẽ từ từ giải thích cho ngươi nghe , bây giờ ngươi giúp ta
tìm dược thảo trước”
“Dược thảo ?” Cố Thiếu Vân lẩm cẩm tự nói đi
theo sau Nghiêm Tử Dung đã đi nhanh trước , trong lòng có cảm giác quái
dị khóc nói . Người này ngoại trừ ngoại hình giống tỷ tỷ hắn ra ,
ngôn hành cử chỉ tuyệt không giống , sẽ không phải là bị mấy kẻ xấu
vừa rồi dọa sợ đến choáng luôn chứ ?
“Này ! Ngươi nhanh lên được không ?” Nghiêm Tử Dung
quay đầu lại kêu Cốc Thiếu Vân rớt lại phía sau . “Ta cho ngươi biết ta
nghiệt thảo trường ta muốn tìm trong như thế nào , ngươi chỉ cần thấy
…” Nàng vừa đi vừa giải thích .
***
Thời điểm Nghiêm Tử Dung giải thích cùng với
nỗ lực tiêu hóa của Cố Thiếu Vân lại qua một tháng , không để ý tới
sự khó hiểu của Cốc Thiếu Vân , kiên trì tiếp tục sự dụng họ “Cố”
mà không tiếp tục dùng tên “Thiếu Đình” mà đổi thành Cốc Tử Dung ,
vết thương trên thân thể sau khi điều dưỡng cũng khỏi hẳn . Nhưng trong
nội tâm nàng vẫn hoài nghi , chẳng lẽ nữ tử cổ đại chỉ vì một vết
thương nhỏ như vậy mà suy yếu đến hương tiêu ngọc vẫn ? Là hiểu biết
của nàng có nhầm lẫn sao , hay là bản thân thô hãn , không có chút
nào thấy mình nên có bản năng của nữ tử yếu đuối ?
Nhưng nàng lại phát giác ra một sự thực , thì
ra nguyên bản cục thịt Cốc Thiệu Đình này thật sự rất nhỏ , đại
khái còn chưa đủ một mét sáu , dáng người tiêu chuẩn cho nữ tử
phương nam , so với thân thể cao lớn của mình ở thế kỷ 20 , quả thực
là nản ; sau đó nàng lại từ miệng Cốc Thiếu Vân biết được , Cốc gia
quả nhiên là từ phương nam di dời đến tận đây , làm như vậy là để
cầu thầy .
Thì ra nàng bất luận là ở thế kỷ 20 hay là
cổ đại , mẫu thân đều triền miên trên giường bệnh nhiều năm, ở thế
kỷ 20 nàng không biết mẫu thân như thế nào , nhưng ở cổ đại này mẫu
thân đã chết vì bệnh từ hai năm trước , hai cả hai tình huống đều
giống nhau , khiến nàng không khỏi hoài nghi đây là vận mệnh an bài ,
khó có thể ngờ việc này nửa điểm cũng không phải do người làm . May mà ở cổ
đại nàng còn có thêm một đệ đệ để yêu thương .
Cốc Thiếu Vân khi còn nhỏ từng bị bệnh nặng ,
lúc ấy ăn lầm phải dược thảo lỗi , mặc dù không đến mức chết nhưng
lại làm khí huyết hắn khó thông , thể lực suy kiệt , bởi vậy dáng
người mặc dù cao lớn , nhưng vẫn gầy như cái que , tay trói gà không
chặt , dưới tình hình hắn lực bất tòng tâm như vậy Cốc gia chỉ có
thể do Cốc Thiếu Đình cố gắng làm đồ thêu , sau đó để Cốc Thiếu Vân
mang vào trong thành bán , làm kế sinh nhai .
Cửa son rượu thịt thối , đường có
xương chết cóng . Cốc Tử Dung nhớ rõ
từng đọc qua ở đâu đó hai câu nói này , chẳng qua hiện tại cuối cùng
cũng có thể hiểu được hàm ý châm chọc của hai câu này.
Từ trong miệng Cốc Thiếu Vân , nàng biết hiện
tại đúng là thời thịnh của Đại Đường , là “Trinh Quán chi trị”* nổi
danh trong lịch sử , nhưng khác biệt giàu nghèo vẫn lớn như cũ Xem ra
bất kể là thời đại nào , vô luận là chế độ quân chủ hay dân chủ
hiện tượng này cũng không giảm xuống phần nào .
* ( Trinh Quán : niên
hiệu vua Đường Thái Tông , Lý Thế Dân , 627 – 649 . Suốt 23
năm thời Trinh Quán, xã hội trật tự, kinh tế ổn định, khôi phục thịnh thế, văn
vật phát triển, sử gọi đó là "Trinh Quán chi trị" (Sự
thịnh trị thời Trinh Quán)
Sau khi biết được những điều này , Cốc Tử Dung
quyết tâm cải thiện tình trạng nghèo khó trước mắt của Cốc gia ,
bởi vì nàng tuy rằng có gương mặt của Cốc Thiếu Đình nhưng hoàn
toàn không rành việc may vá , vì thế nàng sử dụng những gì mình
hiểu biết , dùng kỹ thuật châm cứu học được ở thế kỷ 20 giúp Cốc
Thiếu Vân đả thông huyết mạch toàn thân trước , sau đó dạy thuật điều
dưỡng thân thể ; mặt khác đi tìm kiếm thảo dược quý hiếm ở nhà gỗ
phía sau núi , để Cốc Thiếu Vân mang tới bán cho các cửa hiệu thuốc
bắc trong thành , có ngân lượng cải thiện cuộc sống .
Chờ sau khi cuộc sống hai người thêm chút cải
thiện , Cốc Tử Dung phát hiện những kỹ năng mình học được ở thế kỷ
20 ở cổ đại hoàn toàn không cần sử dụng đến , nàng từng muốn phát
huy kỹ năng trên thương trường của mình , nhưng bất hạnh không có tiền
vốn , vì thế nàng quyết định trước hết phát nghĩ cách có ngân
lượng rồi bàn sau , nhưng phải như thế nào mới nhanh có một khoản
tiền đây ?
“Ta muốn ngươi dán bố cáo trong ngoài kinh thành
, trưng cầu danh y , có điều chuyện này cần phải gạt đại ca ta trước
, chờ sau khi dán bố cáo ra ngoài tạo thành chuyện , ta sẽ báo cáo
đại ca” Cận Minh Kỳ phân phó .
“Nhưng mà vương giả không phải đã nói , không cho
phép chúng ta dùng loại cách thức này tìm danh y , sợ tạo nên quấy
nhiễu sao?” Mặt Cận Phong lộ vẻ khó khăn.
“Ta biết , nhưng ta không thể chơ mắt nhìn nương
suy yếu từng ngày , lại ngay cả nguyên nhân phát bệnh cũng không tra
được.” Cận Minh kỳ có chút tức giận khoát tay , đáy mắt hiện lên sự
lo âu .