Cậu Không Thích Hợp

Chương 10



Thời điểm lên xe trở về thành phố, trên xe có rất nhiều ghế trống nhưng Kiều Úy Nhiên vẫn tìm một vị trí trong góc để ngồi một mình.

Cụm từ “máy bay yểm trợ” vẫn luôn lảng vảng bên tai cậu, tuy rằng ngay từ đầu Đàm Xung đã nói rằng sẽ có bạn học của anh đi cùng, thế nhưng Kiều Úy Nhiên không ngờ lại có nhiều con gái đến vậy.

Nếu người khác không nhắc đến, Kiều Úy Nhiên sẽ tiếp tục ngây ngô cho rằng Đàm Xung muốn rủ cậu đi chơi. Nhưng lời nói của Tiểu Như khiến cậu thực sự ngỡ ngàng, cậu bị coi là “máy bay yểm trợ” thật sao?

Kiều Úy Nhiên một bên suy nghĩ tích cực, Đàm Xung biết cậu thích anh cho nên không thể nào làm ra chuyện tồi tệ như vậy được, đồng thời lại có một luồng suy nghĩ tiêu cực, có lẽ nào anh muốn dùng cách này để ám chỉ với cậu, rằng anh thật sự không thích con trai.

Đàm Xung không biết cách từ chối người khác, khi có người nhờ giúp đỡ, anh hầu như không phân biệt đối xử với bất cứ ai. Như vậy xem ra, Kiều Úy Nhiên cũng không phải trường hợp được Đàm Xung đối xử đặc biệt.

Nếu Đàm Xung thích cậu thì hai người hẳn là đã sớm bên nhau rồi, sẽ không như hiện tại phải đoán mò và thăm dò từng li từng tí.

Đàm Xung quay đầu nhìn Kiều Úy Nhiên một cái, lần này cậu không ngủ mà chỉ cúi đầu ngẩn người, bộ dạng uể oải chán chường, thoạt nhìn rất muốn tiến lên xoa đầu cậu.

Đàm Xung muốn đứng dậy đổi chỗ sang ngồi cạnh Kiều Úy Nhiên, bỗng nhiên một bên vai của anh trĩu xuống, anh quay đầu nhìn sang thấy Khương Phù vừa ngả đầu lên vai anh.

Đàm Xung muốn nâng đầu Khương Phù rời khỏi vai mình, nhưng anh vừa vươn tay chợt nghe cô ta nhỏ giọng hỏi: “Đàm Xung, anh cảm thấy em thế nào?”

Đàm Xung mượn cớ ngồi thẳng dậy, thoát khỏi sự dựa dẫm của cô ta, sau đó nói: “Rất tốt.” Mới chỉ quen nhau hai ngày, Đàm Xung đương nhiên vẫn tỏ ra khách khí.

Khương Phù túm chặt tay anh không buông: “Vậy chúng ta có thể ở bên nhau được không?”

“Không được.” Đàm Xung lập tức trả lời, nói xong lời này trong đầu anh là một trận ong ong ù ù.

Khương Phù không ngờ Đàm Xung lại cự tuyệt quyết đoán đến vậy, thậm chí còn không do dự đến một khắc.

Trên gương mặt cô ta lộ ra sự mất mát, Khương Phù trề môi một lúc mới hỏi: “Em có thể hỏi vì sao không? Anh có người mình thích rồi à?”

Vì sao ư? Khương Phù đột nhiên tỏ tình, sau đó lại hỏi anh vấn đề này càng khiến cho Đàm Xung có chút trở tay không kịp.

Thấy Đàm Xung không đáp, Khương Phù tiếp tục hỏi dò: “Người đấy là ai vậy?”

Đàm Xung không quay đầu sang, nhìn chằm chằm lưng ghế dựa phía trước: “Xin lỗi.”

Câu “xin lỗi” này bao hàm rất nhiều ý nghĩa, một là cự tuyệt Khương Phù, hai là khẳng định mình đã có người yêu thích nhưng không tiện nói ra.

Khương Phù trầm mặc một lúc, sau đó bổ sung thêm: “Không sao, dù sao hiện tại anh vẫn độc thân mà, chúng ta vẫn giao lưu với nhau là được, anh cũng không cần trả lời em ngay lập tức đâu. Em cảm thấy anh là người rất tốt…”

Đàm Xung không tập trung lắng nghe, anh còn đang nghĩ đến một việc, Kiều Úy Nhiên rốt cuộc vì sao lại thích anh.

Sau khi về đến trường học, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, lúc chia tay nhau trời đã tối đen như mực. Tống Tuân nhất quyết lôi kéo Đàm Xung đi cùng anh ta tiễn mấy cô gái về tận ký túc xá nữ. Năm người bọn họ đứng cùng nhau, Kiều Úy Nhiên có cảm giác bị cô lập giữa cả nhóm, cậu run rẩy xách cặp: “Tôi về ký túc trước nhé, bye bye mọi người.”

Loại cảm giác bị bỏ rơi này quá mức dữ dội, Kiều Úy Nhiên càng đi càng nhanh, dù sao cũng không có ai đuổi theo cậu, cậu chỉ là không muốn để Đàm Xung nhận ra mình đang trốn tránh.

Về đến ký túc xá, cửa phòng đóng chặt.

Cậu lấy chìa khóa trong cặp, vặn một hồi mới phát hiện không mở được. Cửa đã bị khóa từ bên trong.

“Mở cửa!” Kiều Úy Nhiên đập cửa vài cái, bên trong không ai đáp lại, bọn chúng hùa nhau ức hiếp cậu, ai cũng bắt nạt cậu, cậu cũng chẳng làm chuyện gì xấu xa, dựa vào cái gì mà khi dễ cậu!

Sự tức giận và ấm ức dồn nén nhiều ngày qua, lúc này bùng lên mãnh liệt, Kiều Úy Nhiên cầm tay nắm cửa vừa nện vừa đá: “Mở cửa ra!!!”

“Chúng mày dựa vào cái gì mà khóa cửa? Ký túc cũng không phải nhà của chúng mày, mở cửa…” Kiều Úy Nhiên uất ức lắm rồi, nhưng một khi cậu nôn nóng, cảm giác muốn khóc sẽ càng dữ dội lấn át cơn giận.

Cậu thật là vô dụng mà, nếu cậu có chút bản lĩnh liền một cước đá văng cửa, tẩn cho bọn kia một trận khóc cha gọi mẹ, cho bọn nó hết đường vênh váo.

Nhưng cậu không có gì, cậu chỉ có thể ngồi xổm trước cửa tự mình giận dỗi.

Lúc Kiều Úy Nhiên rời đi, Đàm Xung muốn chạy theo nhưng bị Tống Tuân kéo lại.

Anh ta cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn chờ bọn họ giải tán hết rồi hỏi chuyện Đàm Xung rõ ràng, bởi vậy không để ý đến cảm thụ của Kiều Úy Nhiên.

Kiều Úy Nhiên vừa rời đi, các cô gái cũng đã được đưa tới sảnh ký túc, Tống Tuân rốt cuộc không nhịn nổi.

“Cậu cậu cậu… với cái cậu Kiều Úy Nhiên kia sao lại thế này???” Tống Tuân có chút lắp bắp “Tôi tôi tôi… cũng không nhận ra… cậu là gay sao?”

Cái gì gay cái gì không gay, Đàm Xung không nói chuyện.

Tống Tuân vẫn chưa từ bỏ: “Hai người yêu nhau sao?”

“Không.”

“Vậy bao giờ mới yêu nhau?”

Đàm Xung: “…”

“Cậu không thừa nhận đúng không? Hai người còn thơm nhau, ôm nhau…” Tống Tuân đột nhiên nhớ ra gì đó, đè thấp giọng hỏi: “Tối hôm qua hai người không xảy ra chuyện gì chứ?”

Đàm Xung nhìn anh ta bằng ánh mắt quái gở, Tống Tuân lén lút nhìn xung quanh nói tiếp: “Tôi không kỳ thị đâu, cậu sớm nói với tôi có phải tốt rồi không, tôi sẽ không thúc giục này nọ… Hai người ở bên nhau thì tốt rồi, tôi còn chưa bao giờ gặp gay ngoài đời thật đâu… Cậu ta theo đuổi cậu à, hay là cậu theo đuổi cậu ta, kể cho tôi nghe một chút đi… Này?”

Không đợi Tống Tuân nói xong, Đàm Xung trực tiếp chạy đi tìm người.

Kiều Úy Nhiên hỉ nộ ái ố đều viết hết trên mặt, lúc rời đi cậu ấy đang mất hứng, chỉ là miễn cưỡng cười nói mà thôi.

Đàm Xung không quay về ký túc, xoay người chạy sang tòa nhà khác, Tống Tuân ở phía sau hét ầm lên: “Cậu đi đâu đấy?”

Phòng Kiều Úy Nhiên không ở tầng quá cao, Đàm Xung rất nhanh đã leo lên tới nơi, vừa tới khúc ngoặt hành làng liền nhìn thấy có người ôm túi ngồi xổm ngoài cửa.

“Kiều Úy Nhiên?” Đàm Xung cất giọng, Kiều Úy Nhiên nghe tiếng liền ngẩng đầu, cặp mặt đỏ hồng, cái mũi cũng đỏ hồng, nước mắt giàn giụa trên mặt, vừa nhìn thấy Đàm Xung cậu lại lã chã tuôn lệ.

Đàm Xung ba bước thành hai chạy tới, đứng trước mặt Kiều Úy Nhiên đỡ cậu dậy, anh đang muốn hỏi có phải quên mang chìa khóa không chợt nhìn thấy chìa khóa cắm lủng lẳng ở cửa.

Chưa đợi Đàm Xung hỏi, Kiều Úy Nhiên bắt đầu òa lên kể tội: “Bọn họ… bọn họ khóa cửa… hức hức… không mở được… hức…”

Sự xuất hiện của một số người quả thực giống một vị hoàng tử tới giải cứu công chúa, tuy rằng chưa thể vượt qua mọi chông gai, nhưng rất kịp thời và đúng lúc.

Đàm Xung vỗ về Kiều Úy Nhiên: “Đừng khóc.”

Tống Tuân chạy các tầng tìm kiếm, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng nức nở của Kiều Úy Nhiên, anh ta tìm thấy hai người kia liền sốt sắng vò đầu: “Sao đấy… làm sao rồi?”

Dứt lời, Tống Tuân tiến lên vặn ổ khóa: “Khóa trái?”

Ký túc xá của ban thể dục chỉ xuất hiện tình trạng gây gổ với sinh viên ban khác, còn lại, hễ là bạn cùng phòng thì rất hòa thuận và đoàn kết.

Tống Tuân đập cửa rầm rầm: “Bị điên à? Ở cùng phòng nhau còn chơi trò bắt nạt?”

Có lẽ nghe thấy tiếng người lạ, bên trong truyền tới vài động tĩnh, nhưng tuyệt nhiên không ai ra mở cửa.

Đàm Xung kéo Kiều Úy Nhiên đừng lùi ra sau một chút, lịch sự hỏi lại một lần: “Có thể mở cửa được không?”

Người bên trong quyết tâm nhốt Kiều Úy Nhiên bên ngoài, không chần chừ gì thêm, Đàm Xung một cước đá tung bản lề cửa.

Cửa phòng ký túc quả thực chất lượng không quá tốt, Đàm Xung chỉ đá một phát, cánh cửa đã lung lay như sắp đổ.

Người bên trong hoảng sợ nhìn mảnh vụn rơi lả tả trên mặt đất, La Nghị có chút hồn vía lên mây: “Mày… bọn mày muốn làm gì…?”

Kiều Úy Nhiên nín khóc, hơi mím môi có chút lúng túng, Đàm Xung đặt tay sau gáy cậu trấn an: “Cậu có muốn lấy đồ đạc gì không? Tôi đưa cậu ra ngoài ngủ.”

Tống Tuân bên kia rất thức thời đứng ra thu dọn tàn cục: “Mày hỏi bọn tao muốn làm gì á??? Gọi chúng mày mở cửa mà điếc hết rồi đúng không???”

Sinh viên ban Thể dục cao to lực lưỡng, cánh tay còn ngang ngửa bắp đùi của Kiều Úy Nhiên, mấy gã ban Vật Lý sợ đái ra quần.

Kiều Úy Nhiên cũng chẳng để lại nhiều đồ cần thiết trong phòng, đầu óc cậu còn đang trống rỗng, thuận tay vơ hết đồ đạc trên bàn nhét vào cặp, sau đó kéo vạt áo Đàm Xung nhỏ giọng nói: “Đủ rồi, chúng ta đi thôi…”

Tình tiết vốn chỉ phát sinh trong phim truyền hình lúc này thực sự xảy ra với cậu, Kiều Úy Nhiên có chút vừa thẹn vừa lo, còn có cảm giác kích động khó nói, nhiều hơn cả là sự sùng bái ngưỡng mộ,… tóm lại là ngũ vị tạp trần, nhất thời không thể miêu tả rõ ràng.

Đồ đạc không lấy đủ cũng không sao, quan trọng là, tối nay bọn họ nhất định phải vào được phòng để dằn mặt cái đám mất dạy kia.

Đàm Xung dẫn Kiều Úy Nhiên ra khỏi ký túc, để lại một nhóm ba tên run lập cập sau lưng.

Nghe tiếng động lớn, các phòng cùng dãy đều mở cửa ngó nghiêng, thế nhưng định lực của Đàm Xung quá cường liệt, mặt anh không đổi sắc, cứ thế dẫn người rời khỏi hành lang.

Xuống đến lầu một, Đàm Xung nói với Tống Tuân một câu: “Hôm nay tôi không về phòng.”

Tống Tuân ra dấu OK với anh, lại vỗ vai Kiều Úy Nhiên: “Tôi về trước nhé.”

Đàm Xung không lập tức đưa Kiều Úy Nhiên rời đi mà gõ cửa phòng trực của dì quản lý: “Dì ơi, cửa bị đá hỏng rồi.”

“Hả?” Dì quản lý chuẩn bị đi ngủ: “Phòng nào?”

Kiều Úy Nhiên báo số phòng, nghĩ thầm vụ này khẳng định sẽ bị báo cáo lên thầy phụ trách, ai ngờ Đàm Xung lại nói: “Cháu đền tiền cho dì, dì giúp cháu gọi người đến sửa nhé!”

Nói xong anh lấy ra vài tờ một trăm đặt lên bàn: “Mong dì đừng báo cáo lại giáo viên phụ trách giúp cháu, nếu không đủ tiền thì dì nói cháu biết.”

Cửa gỗ bị phá hỏng, gọi người đến sửa cũng mất vài trăm, Đàm Xung đưa ra đủ tiền dì quản lý mới dịu lại sắc mặt, liên miên cằn nhằn: “Các cậu nam sinh nóng tính quá, đá hỏng cả cửa…”

Đàm Xung không phản bác: “Hôm nay cháu dẫn cậu ấy ra ngoài ngủ tạm, sợ cậu ấy về phòng lại bị bắt nạt.”

Điểm danh tối ở ký túc bọn họ chỉ là thủ tục lấy lệ, trên cơ bản không có ai quản việc này. Dì quản lý cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Bà phất tay áo: “Có chuyện gì xảy ra thì tự chịu trách nhiệm đấy nhé.”

Hai người bọn họ một trước một sau đi xuyên qua sân thể dục, Kiều Úy Nhiên ôm cặp trong ngực, lóc cóc đi sau lưng Đàm Xung: “Chúng ta đi đâu ạ…”

Đàm Xung thấy hơi thở Kiều Úy Nhiên có chút dồn dập thì thả chậm bước lại: “Ra cổng sau.”

“A? Bọn mình đi thuê phòng sao?” Kiều Úy Nhiên nói mà chưa kịp nghĩ, sau đó mặt đỏ lựng lên.

Đàm Xung không so đo với cậu: “Không phải, lúc tôi đỗ trường này, ba mẹ đã mua cho tôi một căn hộ ở gần đây, định sau này tốt nghiệp thì bán đi. Nhưng ở ký túc một học kỳ thành quen rồi, cho nên thỉnh thoảng tôi mới về đó.”

Kiều Úy Nhiên hơi líu lưỡi, đỉnh ghê, có nhà của riêng mình, không thoải mái là có thể dọn ra ở riêng. Nhưng không biết vì sao, cậu lại nảy ra một suy nghĩ kỳ quái.

Thời điểm Đàm Xung chuẩn bị mở cửa, Kiều Úy Nhiên ở phía sau lẩm bẩm hỏi: “Vậy anh đã từng dẫn ai về đây chưa…”. Truyện Khác

“Cạch” một tiếng, cửa chống trộm đã được mở ra, trong phòng tối om còn chưa bật cầu dao, giọng nói trầm thấp của Đàm Xung vang lên trong bóng tối: “Chưa.”