Cậu Không Thích Hợp

Chương 17



Đám bạn cùng phòng sau khi trở về đều bận rộn thu dọn đồ đạc, Vương Kỳ cũng không tiện sáp lại hỏi han Kiều Úy Nhiên những chuyện quái gở nữa. Nhưng cảm giác quỷ dị này vẫn không thể tiêu tan trong lòng cậu, Kiều Úy Nhiên không muốn lảng vảng bên dưới thêm, trực tiếp trèo lên giường nhắn tin cho Đàm Xung.

Đàm Xung vừa về đến ký túc, mấy ông bạn ký túc đồng loạt quay sang trêu: “Chẹp chẹp chẹp, dữ dội ghê, anh giai trong sạch duy nhất phòng mình, cuối cùng cũng thất thân rồi!”

Kể cả khi Đàm Xung còn FA hay như bây giờ đã có người yêu, anh vẫn luôn là tâm điểm trêu chọc của nhóm người này, hiện tại tâm tình anh rất tốt, không thèm chấp bọn họ.

Ngược lại là nhóm người Tống Tuân, bọn họ rất hiếu kỳ. Khi Đàm Xung tắm rửa sạch sẽ đi ra, bọn họ đã chờ sẵn bên ngoài, nhất định bắt anh phải trải lòng về kinh nghiệm tâm sinh lý khi làm gay.

Đàm Xung toàn thân bốc hơi nước bước ra khỏi buồng tắm: “Xin phép không trả lời.”

Mặc kệ những tiếng la ó thất vọng của đám bạn cùng phòng, Đàm Xung cầm điện thoại trèo lên giường, Kiều Úy Nhiên vừa gửi tin nhắn cho anh.

Là ảnh Kiều Úy Nhiên “chụp trộm” anh, phía dưới còn có mấy câu bình luận: “Sao hàng anh khủng thế, lớn hơn so với tất cả những cây hàng em từng nhìn thấy.”

Vốn dĩ là một câu bợ mông Đàm Xung, nhưng khả năng get trọng điểm của những kẻ đang yêu thường rất ảo ma canada, vì vậy Đàm Xung yên lặng một lúc mới hồi âm: “Em từng nhìn thấy hàng của ai?”

Ngữ khí chua lè này khiến cho Kiều Úy Nhiên dở khóc dở cười: “Anh đáng ghét thế, to hơn so với em được chưa, em chưa nhìn hàng của ai hết được chưa!”

Đàm Xung không có hứng thú ngắm body mình cho lắm, đống ảnh chụp này ngược lại làm anh nhớ đến việc Kiều Úy Nhiên trước đây hay mặc đồ nữ, anh quyết định nhắc nhở một câu: “Em đừng mặc váy trong ký túc nữa, muốn mặc thì để tôi dẫn em đi thay.”

Hành động trước đây của Vương Kỳ rất cổ quái nhưng Đàm Xung chưa có chứng cứ rõ ràng, anh không muốn làm Kiều Úy Nhiên sợ hãi cho nên quyết định tạm thời giấu cậu.

Cái tính chiếm hữu chết tiệt này, Kiều Úy Nhiên đã quen rồi, nhưng cậu vẫn giả bộ ngu ngơ: “Sao vậy? Anh lại quản em?”

Đàm Xung còn nhớ rõ lần trước Kiều Úy Nhiên cũng nói như vậy, hiện tại anh là bạn trai chính thức của cậu, tuy rằng anh không bao giờ muốn hạn chế sở thích của Kiều Úy Nhiên nhưng cậu hỏi như vậy đương nhiên sẽ kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông.

“Đúng, tôi quản bạn trai tôi!”

“Phiền chết đi được!” Kiều Úy Nhiên sở trường khẩu thị tâm phi, cậu hưng phấn lăn lộn trên giường nhưng vẫn giả vờ mất kiên nhẫn: “Anh đưa em đi thay quần áo, hay là muốn nhìn em thay quần áo?”

Ngay từ đầu Đàm Xung vốn rất trong sáng, Kiều Úy Nhiên nói vậy lại khiến cho đầu óc anh đen tối đi một chút: “Không được nhìn sao?”

“Em không cho nhìn thì anh sẽ không nhìn sao?”

Đương nhiên Đàm Xung có thể không nhìn, nhưng Kiều Úy Nhiên cũng không hề cấm anh sờ: “Em bảo tôi làm gì tôi làm đấy.”

Đàm Xung thành thật ngay thẳng nhưng bên trong lại ẩn chứa sự bá đạo khó cưỡng, vừa biết cách nhân nhượng chiều chuộng người yêu vừa thấu đáo chu toàn, yêu chết đi được!

“Hừ hừ, em còn tưởng là anh hiền lành lắm, kỳ thật cũng là tên háo sắc!”

Đều là thanh niên trẻ tuổi khí huyết phương cương, không háo sắc thì háo cái gì, háo âu a diu* sao?

*raw: how old are you, chơi chữ đồng âm thôi.

Đàm Xung không phản bác, chỉ lặp lại câu nói kia một lần nữa: “Ở ký túc mặc quần áo tử tế, không mặc váy.”

“Biết rồi biết rồi, cằn nhằn nhiều ghê cơ <(`^′)>.”

Từ khi Vương Kỳ tỏ ra kỳ quặc, Kiều Úy Nhiên tận lực né tránh gã ta, những ngày tháng gió êm sóng lặng cứ trôi qua như vậy… Mãi cho đến khi Phùng Việt nhắn tin cho cậu!

“Chia tay rồi, đi uống rượu đê!”

Kiều Úy Nhiên còn đang trên giảng đường, đọc tin nhắn này bỗng cảm thấy bàng hoàng. Rõ ràng đã hẹn nhau một ngày nào đó cùng đưa người yêu ra mắt, kết quả còn chưa gặp được, cậu ta và bạn trai đã tan vỡ rồi.

“Chuyện như thế nào?”

Tình yêu chính là như vậy, yêu đồng giới cũng thế mà yêu khác giới cũng thế, cảm giác mới mẻ ban đầu trôi qua, tình cảm dần phai nhạt, đối phương không đủ kiên nhẫn hoặc tìm được đối tượng mới thú vị hơn liền đường ai nấy đi.

Chỉ cần nhìn câu chữ của Phùng Việt, Kiều Úy Nhiên cũng có thể cảm nhận được tâm trạng tuột dốc của cậu ta: “Được rồi, gặp nhau rồi tâm sự nhé.”

“Hôm nay tôi đến đón cậu, đừng dẫn theo người yêu nhé, tuy rằng tôi cũng rất muốn gặp mặt anh ta nhưng vừa chia tay xong, không muốn nhìn hai người show ân ái đâu.”

Vì thế, giữa trưa hôm nay Đàm Xung phải ăn cơm một mình trong căng tin. Thời điểm Kiều Úy Nhiên “vứt bỏ” anh, Đàm Xung có chút khó tin: “Em đi đâu???”

“Chuyện của mấy anh em giai* anh đừng quan tâm.” Kiều Úy Nhiên nửa đùa nửa thật, thấy sắc mặt người yêu đen xì cậu liền ôm má anh làm nũng “Ai nha anh sao thế, Phùng Việt thất tình rồi, em đi an ủi cậu ấy.”

*chơi chữ kiểu: “chuyện của mấy chị em phụ nữ anh đừng quan tâm”

Sau khi tạm biệt Đàm Xung, Kiều Úy Nhiên hối hả chạy ra cổng sau để gặp Phùng Việt, tâm tình cậu ta không tốt, gọi một bàn thức ăn và rượu, một mình ngồi tiêu sầu.

Cậu ta ngó nghiêng ra phía sau, phát hiện Kiều Úy Nhiên thật sự không dẫn theo bạn trai: “Đến rồi à.”

“Hai người sao rồi?”

Phùng Việt thuật lại câu chuyện tình yêu của mình với học trưởng từ khi mặn nồng đến lúc chia tay. Kiều Úy Nhiên thì hay rồi, vừa nghe vừa nhậu, người ta nói xong chuyện của mình cậu cũng nốc được vài tuần rượu, hai má đỏ ửng, bắt đầu khóc lóc nức nở bất bình thay cho bạn gay chí cốt của mình.

“Gã ta… sao lại… sao lại có thể… như vậy… huhuhu… tra nam!!!” Năng lực đồng cảm của Kiều Úy Nhiên rất mạnh, cứ như cậu mới thực sự là người trong cuộc vậy, thậm chí còn thương tâm hơn cả Phùng Việt. Cậu giật lon đồ uống trong tay Phùng Việt: “Cái loại phắc boi này ý mà… chia tay sớm một chút cũng tốt!”

Thút thít một hồi cậu lại nhớ tới Đàm Xung, lập tức gào lên như nhà có tang: “Đàn ông trên thế giới này đều như vậy sao???”

Cậu không tin, Đàm Xung tuyệt đối không phải là người như thế.

Hết một bàn rượu, Phùng Việt tỉnh như sáo còn Kiều Úy Nhiên say ngật ngưỡng, rõ ràng cậu ta mới là người vừa chia tay, bây giờ lại phải quay sang an ủi Kiều Úy Nhiên.

“Rốt cuộc là tôi thất tình hay là cậu thất tình đây hả, sao cậu giật hết vai của tôi rồi?”

Đầu óc Phùng Việt vẫn rất thanh tỉnh, cậu ta đang nghĩ xem nên lôi con ma men này về ký túc như thế nào thì chuông điện thoại của Kiều Úy Nhiên vang lên.

Cái tên “Đàm Xung” khá quen mắt, Phùng Việt nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến một tiếng gọi ngọt sến “Cục cưng!”, Phùng Việt lập tức nhận ra đây là người yêu của bạn mình.

“Cục cưng nhà anh đang ở cổng sau uống rượu, anh tới vác cậu ấy về đi thôi!”

Đàm Xung rất nhanh liền xuất hiện, ôm lấy Kiều Úy Nhiên say đến bất tỉnh nhân sự sau đó nhìn sang Phùng Việt hỏi: “Có cần tôi đặt xe giúp không?”

Phùng Việt đánh giá Đàm Xung một phen, nhìn bên ngoài khá ok, có lẽ đúng là không ăn ảnh. Cậu ta xua tay: “Không cần đâu, anh mau đưa người về đi, đừng để cậu ấy say rượu làm càn.”

Cậu ta quả là hiểu rõ con người Kiều Úy Nhiên, Đàm Xung bế người đi được một đoạn, Kiều Úy Nhiên liền bắt đầu giãy dụa, nằng nặc đòi xuống tự đi.

Đàm Xung không dỗ nổi đành phải thả người xuống, Kiều Úy Nhiên quằn quại như người không xương, tụt thẳng xuống đất khóc sướt mướt.

“Tra nam… Huhuhu…”

Đàm Xung: “???”

Hiện tại mới khoảng sáu bảy giờ tối, chưa đến giờ cao điểm, trên đường chỉ lưa thưa vài người đi bộ. Đàm Xung may mắn chưa đến nỗi bị người khác vây quanh chỉ trỏ.

Kiều Úy Nhiên được Đàm Xung ôm lên, cậu vòng tay quanh cổ anh, toàn thân treo trên người Đàm Xung, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Huhuhu… Sao anh lại như vậy…”

Đàm Xung không hiểu chuyện gì nhưng vẫn kiên nhẫn dỗ dành người yêu: “Tôi làm sao?”

“Anh không cần em nữa…” Nghe xong câu chuyện của Phùng Việt, Kiều Úy Nhiên nhập tâm đến mức không thoát vai được.

Đàm Xung cố tìm cách bế người lên nhưng Kiều Úy Nhiên không chịu đứng yên: “Tôi không cần em bao giờ? Em nhìn lại xem tôi là ai này?”

Kiều Úy Nhiên nãy giờ vẫn luôn nhắm tịt mắt, lúc này mới chịu mở hé hai mí quan sát Đàm Xung một lúc, sau khi nhận ra người trước mặt cậu liền vùi đầu vào lồng ngực anh, nức nở: “Đàm Xung… Huhuhu…”

Đàm Xung lần này ôm lấy cậu, Kiều Úy Nhiên không giãy dụa nữa: “Ai không cần em?” Kiều Úy Nhiên hôm nay tốt nhất nên khai rõ ràng, nếu không đừng trách vì sao mông nở hoa.

Kiều Úy Nhiên đột nhiên im bặt, nửa ngày sau mới nghẹn ngào lên tiếng: “Không ai không cần em…”

“Vậy em khóc cái gì?”

“Việt Việt chia tay… Huhuhu…” Khóc bù lu bù loa như vậy, ai không biết còn tưởng cậu mới là người bị đá “Tra nam!”

Vừa nói chuyện Đàm Xung vừa dìu người về đến ký túc xá, thời gian vẫn còn sớm, trong phòng không có ai. Anh đỡ cậu nằm lên giường, Kiều Úy Nhiên vẫn rên rỉ gì đó trong cổ họng, Đàm Xung chỉ có thể trèo lên cùng, chui vào bên trong rèm ngồi xuống một bên, chân thò xuống giẫm trên thang giường, cúi đầu vuốt tóc Kiều Úy Nhiên.

“Lẩm bẩm gì đấy?”

Kiều Úy Nhiên vươn tay áp lên má anh, Đàm Xung thuận thế cọ cọ vào lòng bàn tay cậu: “Việt Việt chia tay với người yêu rồi… Huhuhu…”

“Người ta chia tay em khóc cái gì?”

“Chúng ta có phải cũng sẽ chia tay không? Anh rồi cũng sẽ không thích em nữa sao?”

Đàm Xung còn chưa mở miệng, Kiều Úy Nhiên càng nói càng làm như thật, giống như đã bị Đàm Xung “vứt bỏ”: “Em không muốn chia tay… Em vẫn yêu anh lắm… Anh đừng chia tay với em… Huhuhu Đàm Xung…”

Đàm Xung vừa bất đắc đĩ vừa buồn cười, ngón tay quệt đi nước mắt trên khóe mi Kiều Úy Nhiên: “Yêu em! Sẽ không chia tay.”

Nói xong lại cúi đầu hôn nhẹ an ủi: “Không khóc nữa.”

Kiều Úy Nhiên bẹp bẹp miệng nhấm nháp hương vị nụ hôn của người yêu, trong mắt là từng cơn sóng tình cuộn trào, cậu có chút gian xảo đòi hỏi: “Hôn thêm một chút đi…”

Đàm Xung lại hôn thêm vài cái, hôn một lần còn chưa đủ, Kiều Úy Nhiên ôm cổ Đàm Xung, nghiêng mặt anh sang một bên, khẽ hừ hừ bên tai.

Tiếng rên rỉ quanh quẩn khiến cho vành tai Đàm Xung vừa nóng vừa ẩm ướt, Kiều Úy Nhiên vươn lưỡi liếm mút, sau đó như chưa thỏa mãn mà chuyển sang ngậm cắn, cuối cùng thỏ thẻ nói: “Em muốn…”

Đàm Xung bật cười, anh bị trêu chọc có chút khô nóng khó nhịn, nhưng vì hoàn cảnh không cho phép nên chỉ đành dỗ: “Ngày mai sang nhà bên kia.”

Kiều Úy Nhiên rất dễ dụ, không khóc nháo nữa nhưng vẫn bám cổ Đàm Xung: “Em muốn uống sữa…” Đôi mắt to tròn long lanh như một chú cún đang lấy lòng chủ nhân.

Đàm Xung nhéo nhéo cái mũi cậu: “Tôi lấy khăn lau cho em, đợi một lát rồi xuống lầu mua sữa nhé.”

“Ừm…” Kiều Úy Nhiên nín khóc rồi, cậu mỉm cười còn không quên nịnh nọt: “Anh thật tốt.”

Đàm Xung xuống giường lấy khăn mặt của Kiều Úy Nhiên, đồ đạc của cậu đều để gọn trong khu vực của mình.

Anh xả nước ấm ngâm khăn sau đó một lần nữa trèo lên giường, đặt chậu nước lên tủ đầu giường, giúp Kiều Úy Nhiên thay quần áo ngủ.

Kiều Úy Nhiên sợ nhột, không chịu ngoan ngoãn hợp tác, Đàm Xung vất vả mãi mới thay xong đồ cho cậu, toàn thân vã mồ hôi.

Lau sạch chân tay mặt mũi cho Kiều Úy Nhiên, Đàm Xung xuống giường dặn dò cậu: “Cứ nằm đấy, tôi xuống tầng một mua sữa cho em.”

Anh bê chậu nước đi đổ, Vương Kỳ trùng hợp trở về, hai người giáp mặt không nói lời nào. Đàm Xung có dự cảm không tốt, quay lại giường ngồi với Kiều Úy Nhiên một lúc.

Vương Kỳ không lởn vởn lâu, gã lấy quần áo sau đó định đi tắm, trước khi đóng cửa WC gã nghe thấy Kiều Úy Nhiên dùng giọng nói nhuyễn mềm hỏi: “Anh còn chưa đi à?”

Đàm Xung quay đầu kéo kín rèm giúp cậu: “Ừ, bây giờ đi.”

Vương Kỳ tắm rửa thật nhanh, trong phòng ký túc chưa có ai trở về. Rèm giường Kiều Úy Nhiên vẫn có khe hở, gã ta nhìn chằm chằm thân ảnh cậu nằm bên trong, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng rên hừ hừ của Kiều Úy Nhiên.

Quần áo cậu vừa thay ra vẫn để trên bàn, cổ họng gã ta khô ngứa, khó chịu nôn nao.

Trước kia gã ta không có cảm giác như vậy đối với Kiều Úy Nhiên, chỉ là ngẫu nhiên nhìn cậu đến ngẩn người, sau đó dần dần mơ tưởng đến cậu mỗi tối. Gã chỉ dám ý dâm trong đầu, không dám có thêm hành động gì khác.

Một là gã sợ bị mọi người xa lánh, hai là gã không phải đồng tính luyến ái, cảm giác đối với Kiều Úy Nhiên rất phức tạp, gã không thể hiểu rõ bản thân mình.

Chính là sau khi Đàm Xung xuất hiện, cảm giác này ngày càng trở nên biến chất, gã luôn ám ảnh trong đầu về việc Kiều Úy Nhiên đã lên giường với Đàm Xung.

Tâm lý vặn vẹo biến thái này đã vượt quá tầm kiểm soát, gã chậm rãi bước lại gần giường Kiều Úy Nhiên, vươn tay vén rèm che sang một bên.

Kiều Úy Nhiên ngủ không hề phòng bị, quần áo trên người có chút xộc xệch lộ ra bả vai, hai chân thon dài cuộn lại, đôi môi phấn nộn vô thức gọi tên Đàm Xung.

Một cỗ mùi rượu thoang thoảng phát ra từ bên trong không gian riêng tư của cậu, hương vị này càng kích thích sự bệnh hoạn của Vương Kỳ, Kiều Úy Nhiên vậy mà uống rượu!