Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Quyển 1 - Chương 3: Một con chó ngốc nghếch



Mắt cá chân mảnh khảnh trắng như tuyết bị xiềng xích khóa lại, kéo lê trên mặt đất, âm thanh vang vọng khắp địa lao.

Đám tù nhân quay đầu lại, im lặng một cách quỷ dị, ánh mắt hung ác khát máu cũng trở nên cổ quái.

Bọn chúng nhìn nàng như nhìn một con cừu non tự chui đầu vào ổ sói.

Chỉ có vài bước, nhưng Thời Lưu lại đi rất lâu. Không giống với vẻ ngoài bình tĩnh, thật ra trong lòng nàng đang rất sợ hãi, càng sợ hãi thì bước càng chậm — Xích sắt rất cồng kềnh, nàng phải cẩn thận mới không bị ngã.

Tiểu cô nương yếu ớt gầy gò kia cứ như vậy cúi đầu, bước đi rất chậm, nhưng không hề dừng lại mà đến trước mặt Phù Nguyên.

Trước bức tường.

Tất cả mọi người đều đang dõi theo thiếu nữ nên không có ai chú ý tới Phong Nghiệp, chẳng biết từ lúc nào mà hắn đã đứng dậy, nghiêng người dựa vào tường.

Ở khoảng cách này, “tiên đan hình người” lọt vào tầm mắt hắn một cách rõ ràng.

Lúc này, dưới lòng bàn tay của Phong Nghiệp đang thủ sẵn một thuật pháp mà hắn đã chuẩn bị cho nàng mấy ngày nay — Để đảm bảo rằng viên tiên đan này sẽ được lấy ra khỏi “vỏ” mà khí tức không thoát ra ngoài hay sinh ra dị tượng khiến người khác chú ý.

Thuật pháp này do Phong Nghiệp sáng tạo ra từ rất lâu trước kia, tên là Nhất Diệp Giới, khi không được sử dụng thì nó là hư ảnh của một chiếc lá nhỏ. 【Nhất Diệp Giới】nhìn thì đơn giản nhưng lại có thể cấm tuyệt đối thiên địa tạo hóa — Dù là Ngũ Đế của Tam Giới cũng chưa chắc có thể khinh địch tùy tiện chạm vào nó như hắn.

Đáng tiếc lấy thực lực của hắn khi vừa thức tỉnh lại cộng thêm đang bị trọng thương thì thi triển nó vẫn hơi khó khăn.

Nhưng nếu có thể lấy được một trái tim Cửu Khiếu Lưu Ly trọn vẹn thì cũng không hề lỗ.

Chỉ cần một cái búng tay, Nhất Diệp Giới có thể cưỡng ép kéo Thời Lưu vào trong đó, đến lúc ấy, viên vô thượng tiên đan duy nhất của Tam Giới này sẽ thuộc về một mình hắn, để hắn thỏa thích sử dụng.

Phong Nghiệp không nhúc nhích.

Ngón tay trắng như bạch ngọc hơi cuộn lại, đặt lên bạch y nhuốm máu, thiếu niên dựa vào góc tường, đôi mắt sâu như vực thẳm, thờ ơ lạ lẫm ngẩng đầu nhìn bóng lưng đơn bạc của nữ hài.

Hắn thật sự rất tò mò, con kiến hôi yếu đuối này muốn làm gì.

… Làm thế nào đây…

Bản thân Thời Lưu cũng không biết.

Dù không ngẩng đầu lên mặt đối mặt, thì nàng cũng cảm nhận được ánh mắt hung dữ của Phù Nguyên đang nhìn nàng đã nhanh chóng hóa thành thực chất rồi.

Thời Lưu rất sợ Phù Nguyên.

Rất ít người trong địa lao không sợ gã, từ khi Phù Nguyên đến đây, có không ít người bị trọng thương và tàn phế trong tay gã.

Những cảnh tượng bi thảm hiện lên rõ mồn một trước mắt, nàng đương nhiên sợ, sợ đến mức ngón tay cũng đang run rẩy. Ngón tay chạm vào hòm dược thảo đeo bên người. Thiếu nữ cúi đầu, tìm kiếm gì đó.

Phù Nguyên thấy phản ứng của nàng, gã hung ác cười to: “Xấu xí, ngươi không thấy ông đây đang xử hắn à? Chờ tí nữa hắn sắp chết thì ngươi hẵng đến chữa trị cho hắn!”

“...”

Đám tù nhân châm biếm chửi rủa, Thời Lưu không đáp lại.

Phù Nguyên bỗng dừng cười, tay của gã duỗi ra, hung hăng nắm lấy áo của thiếu nữ, dường như muốn nhấc cả người nàng lên.

“Ông đây đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi điếc à!”

Mũ trùm đầu rơi xuống, để lộ chiếc cổ và gương mặt của thiếu nữ. Vết sẹo dài đập vào mắt, tựa như vết nứt xấu xí trên bức tường trắng tinh tuyệt mỹ.

Phù Nguyên sửng sốt một chút, nhe răng cười: “Có phải ngươi muốn ông rạch thêm một vết bên phải nữa không!”

Bàn tay của thiếu nữ cuối cùng cũng rời khỏi hòm dược thảo.

Trong tay nàng cầm một cái bình ngọc, bình hơi lớn, thân hình tròn đen sẫm, giống bình rượu hơn là bình thuốc.

Bên trong dường như chứa không ít chất lỏng, nặng đến mức khiến tay của nữ hài trắng bệch ra.

“Thứ này do ta tự điều chế.”

Giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ rơi xuống nhà tù, tựa như tia sáng yếu ớt lọt khe cửa sổ phòng giam âm u, “Nó gọi là… hóa cốt.”

“ — ”

Tiếng cười đột nhiên im bặt.

Đám tù nhân vây xem tựa như con gà rừng bị bóp cổ, đột ngột ngừng lại, tạo nên những tiếng rít kỳ quái.

Nhưng lúc này chẳng ai quan tâm đến điều đó cả.

Đám tù nhân nhìn chằm chằm vào cái lọ trong tay của nữ hài, rồi đồng loạt lui về sau một bước.

Trước chân tường, đột nhiên lộ ra một khoảng trống.

Thần sắc của Phù Nguyên cũng trở nên cứng đờ.

Thời Lưu có một địa vị rất đặc thù trong Quỷ Ngục, nàng gần như là người sống lâu nhất trong đám tù nhân ở đây.

Ngoại trừ tuổi tác quá nhỏ không phù hợp với yêu cầu tế luyện bí pháp của châu chủ, mà còn bởi vì y thuật rất tốt của nàng — Không nhắc đến khám và chữa bệnh, mấy loại cỏ cây cổ quái, thực vật quý hiếm, nàng đều có thể thuộc như lòng bàn tay.

Lão quản ngục từng hỏi lúc say rượu, khi ấy nàng chỉ ép chặt mũ trùm đầu xuống, một lát sau mới đáp “Xem trong sách.” Thời Lưu không nói dối, Thời gia có rất nhiều sách, suốt mười năm bị nhốt trong tiểu viện, kể từ khi bắt đầu biết chữ thì nàng chỉ đọc dược thư.

Đám tù nhân hiểu rất rõ y thuật của Thời Lưu.

Khi hai chữ “hóa cốt” vừa thốt ra khỏi cánh môi của nàng, ngay lập tức, trái tim mọi người đều lỗi nhịp.

Phù Nguyên cũng thay đổi sắc mặt. Nhưng tâm tính của gã hung hãn hơn những người khác, tay vừa nới lỏng liền lập tức siết chặt lại…

“Đừng có lừa ông! Có phải ngươi đọc thoại bản nhiều rồi bắt chước theo để hù dọa ông không?!”

“...”

Địa lao lặng ngắt như tờ.

Phù Nguyên là kẻ hung ác nhất trong phòng giam này, đám tù nhân tin vào lời của gã, vì vậy bọn chúng ngừng lùi lại, tuy rằng không vây chặt như lúc ban đầu, nhưng vẻ mặt của đám tù nhân đã thay đổi, tất cả đều nghi ngờ.

Bọn chúng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, nàng cụp mi xuống, mím môi không nói lời nào.

Sự nghi ngờ sinh sôi trong lặng lẽ.

Sau đó đám tù nhân nhìn nhau, bàn tán.

“Chắc là giả á?”

“Nhất định là xạo rồi, nếu không sao lúc trước nó không nhắc đến.”

“Tùy tiện cầm một cái lọ rồi định hù dọa bọn này, lão đại nói rất đúng, ngươi tưởng bọn ta sợ à!”

“...”

Tiếng ầm ĩ dần tăng cao.

Trước khi có người ra tay, cuối cùng Thời Lưu cũng nhướng đôi mi run rẩy của mình lên.

Sắc mặt của nàng dường như xanh xao hơn.

Nhưng vẫn an tĩnh như cũ. Tựa như một trận bão tuyết quét qua sông núi vào một hôm trời đông giá rét, khuynh đảo cả đất trời, có một gốc bạch mai nhỏ bé ngoài góc đình đang run rẩy trong gió tuyết, cô độc lặng lẽ nở rộ, dù trong nháy mắt có thể bị chôn vùi trong cơn gió tuyết.

Nhưng nếu gió tuyết không ập đến, thì bạch mai sẽ mãi luôn tĩnh lặng.

Thời Lưu vẫn không nói lời nào, nàng mở nắp lọ ra, một tay giữ lấy thân lọ, bàn tay yếu ớt còn lại đưa đến miệng lọ.

Thân lọ chậm rãi nghiêng vào lòng bàn tay nàng…

Tiếng kêu gào im bặt.

Đám tù nhân gần như nín thở, mắt dán chặt vào miệng lọ, Phù Nguyên đứng gần nàng nhất vô thức thả lỏng tay ra, cơ thể hơi nghiêng về phía sau.

Gân xanh nổi lên trên trán gã, vẻ mặt hung ác hơi co giật.

Nếu thứ trong đó thật sự là độc vật có thể “hóa cốt”, thì sau này gã nhất định sẽ tìm cơ hội để diệt trừ tiểu nha đầu này.

Nếu không phải thì gã…

“Ba ~”

Miệng lọ đang nghiêng xuống đột nhiên dừng lại.

Một bàn tay gầy gò trắng lạnh duỗi ra đỡ lấy thân lọ đen nhánh.

Mọi người sửng sốt.

Thời Lưu là người kinh ngạc nhất, nàng quay đầu sang một bên…

Bạch y thiếu niên chẳng biết đã đứng dậy từ lúc nào, lúc này hắn đang nghiêng người về phía nàng. Hắn cao hơn nàng rất nhiều, cánh tay thon gầy nâng lên, ống tay áo nhuốm máu gần như che phủ bờ vai gầy gò của nàng, giống như hồng mai điểm xuyết trên nền tuyết.

Trắng lóa mắt, đỏ chói chang.

“Ngươi không cần bàn tay này nữa à?”

Bên tai nàng là âm thanh trầm thấp của thiếu niên, khàn khàn dễ nghe, nhưng lại mang vẻ trào phúng không hề che giấu, khiến vẻ bình tĩnh vờ vịt của nàng bị đông cứng lại như một phiến băng mỏng.

Đám tù nhân cũng hoàn hồn lại.

Sắc mặt của Phù Nguyên lập tức đỏ bừng, giống như bị người ta tát một bạt tai, gã ngoan độc nghiến răng: “Được lắm, hai bọn ngươi muốn đùa bỡn ông đây hả? Tiểu bạch kiểm, hôm nay ngươi chết chắc rồi. Ông nhất định phải nghiền nát hết xương cốt của ngươi!”

Phù Nguyên hung hăng bước tới, nắm đấm cường tráng dường như sẽ nện xuống bất cứ lúc nào.

Sau lưng Thời Lưu là lồng ngực của bạch y thiếu niên, nàng không thể lùi được nữa, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch tái nhợt.

Nhưng lúc này đây, bàn tay trắng lạnh thon dài buông lọ đen ra, tùy tiện búng tay một cái…

“Rắc – ”

“...Aaa!!”

Tiếng kêu thảm thiết của Phù Nguyên vang lên, hắn xụi lơ ngã xuống đất, ôm lấy tay cuộn tròn người lại trong đau đớn.

Không ai thấy Phong Nghiệp đã làm gì, ngoại trừ Thời Lưu.

Khi bàn tay gầy gầy của hắn đỡ lấy nắm đấm của Phù Nguyên, một sợi quang vĩ kim sắc nhàn nhạt quấn lấy toàn bộ tay phải của Phù Nguyên như rắn.

Sau đó, cánh tay của gã đã bị vặn thành bánh quai chèo.

Thời Lưu thầm nghĩ, ít nhất xương tay của gã đã bị gãy thành năm, sáu khúc.

Một giây sau, trong tiếng kêu gào thảm thiết của Phù Nguyên, đám tù nhân mới kịp phản ứng lại, sắc mặt trắng xanh, cứng ngắc trốn đi, toàn bộ phòng giam trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Chỉ còn lại Phù Nguyên - kẻ vừa ngã xuống đất đang kêu rên, cùng với đám tù nhân đang núp trong góc tường để tránh né thiếu niên.

Phong Nghiệp căn bản không thèm nhìn bọn chúng.

Cứ như thể hắn không không nghe thấy tiếng gào thét khiến người ta tê dại cả da đầu của Phù Nguyên, từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ lười nhác, cho đến khi thiếu nữ phía trước quay đầu lại với sắc mặt tái nhợt, đôi đồng tử đen láy đáng thương ngẩng lên nhìn hắn.

“Ngươi…”

Phong Nghiệp nhàn nhạt nói: “Bọn chúng nói ngươi ở một mình một phòng?”

Thời Lưu cắn môi, nuốt lại lời muốn hỏi, cuối cùng chỉ trầm mặc gật đầu.

Phong Nghiệp hài lòng: “Đi thôi.”

Nói xong, hắn không đợi nàng trả lời mà đi thẳng đến cửa phòng giam.

Thời Lưu ngẩn ra, vô thức cúi đầu nhìn Phù Nguyên đang nằm trên mặt đất, gã đã không còn kêu rên nữa.

Chắc là ngất đi vì đau rồi.

Thời Lưu do dự đi theo: “Mặc kệ gã à?”

Phong Nghiệp dừng bước, xoay người lại, ánh mắt mang theo vẻ chán ghét và lười biếng: “Giết?”

“--”

Thời Lưu giật mình, ngửa mặt lên nhìn hắn.

Nhưng giọng nói của bạch y thiếu niên vẫn như thường lệ, lãnh đạm, hờ hững, không giống như đang nói đùa, ngay cả tròng mắt đen láy kia cũng lạnh như băng.

Dường như thứ hắn đang nói đến không phải một mạng người, mà chỉ là một ngọn cỏ có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào.

Thời Lưu cương quyết lắc đầu.

Sau đó, nàng nhìn thấy một chút giễu cợt lướt qua đáy mắt của thiếu niên, hắn xoay người bỏ đi: “Ngu xuẩn.”

“...”

Thời Lưu nhẫn nhịn, mang theo một bụng thắc mắc và khó chịu, nhưng chỉ có thể đi theo hắn.

Hai người rời khỏi phòng giam trong tĩnh mịch chết chóc.

Thời Lưu khóa cửa ngục vốn không nên mở ra rồi mới xoay người chạy đi.

Phòng giam nhỏ của Thời Lưu nằm ở nơi sâu nhất của hành lang. Bên trong chỉ có một chiếc giường đá, góc tường đối diện với đầu giường bày đầy chai lọ và dược thảo phơi khô.

Sau khi bạch y thiếu niên đi vào thì không hề khách khí mà ngồi thẳng xuống giường, đối với hắn thì chiếc giường này hơi hẹp, nên hắn ngồi dựa lưng vào tường.

Phong Nghiệp nhắm mắt điều tức, tay trái đặt lên đầu gối trái đang co lại đặt trên giường.

Thời Lưu đứng bên cạnh, chần chừ nhìn hắn: “Thương thế của ngươi đã khỏi chưa?”

“Chưa.”

Phong Nghiệp nhướng mắt, thâm ý nhìn nàng: “Nhưng có lẽ sẽ sớm thôi.”

Thời Lưu bị ánh mắt dò xét của hắn làm ớn lạnh cả sống lưng, nàng nhíu mày né tránh ánh mắt của hắn: “Phù Nguyên bắt nạt ngươi, sao ngươi không đánh trả?”

Phong Nghiệp cười nhạt.

“Vì cần ăn tiên đan.”

“?”

Thời Lưu càng thêm khó hiểu, quay đầu lại: “Tiên đan?” Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Sau khi ta tiến vào, ngươi tìm cơ hội để ăn tiên đan rồi mới khôi phục, đúng không?”

Phong Nghiệp không trả lời.

Thời Lưu chỉ cho là hắn đồng ý với cách nói của nàng, nếp gấp giữa mi tâm buông lỏng: “Ta biết ngươi khác với bọn ta, nhưng Phù Nguyên là kẻ điên, cũng là kẻ đáng sợ nhất ở Quỷ Ngục, sau này ngươi nên cẩn thận một chút.”

“Kẻ điên?”

Môi mỏng của thiếu niên khẽ nhếch lên, nhàn nhạt trào phúng: “Chỉ là một con kiến hôi ngửi thấy mùi máu thì hưng phấn như chó động dục, điên ở đâu, đáng sợ ở đâu?”

Thời Lưu bị những từ ngữ đơn giản thô bạo của thiếu niên làm cho sửng sốt, chờ đến khi định thần lại thì hai gò má trắng nõn nhất thời đỏ bừng lên.

“Ngươi, ngươi chớ nói bậy. Hắn như thế còn chưa đủ đáng sợ ư?”

Phong Nghiệp trông có vẻ mệt mỏi, hắn ngã người ra sau, lười biếng ngắm những đốt ngón tay thon dài của mình, “Chỉ có dã thú cấp thấp chưa từng thấy qua thế đạo mới dùng cách đánh đấm khốc liệt để dọa người. Máu tanh và tàn sát có gì đáng để khoe khoang? Giết quá nhiều thì sẽ chỉ cảm thấy dơ bẩn và nhàm chán thôi.”

“...”

Thời Lưu không nói nên lời.

Nàng mơ hồ cảm thấy bạch y thiếu niên nói không sai, nhưng mặt khác lại cảm thấy khó lòng tin nổi…

Phải giết bao nhiêu mới được gọi là quá nhiều? Núi thây biển máu, lấp đầy cả cánh đồng à? Ma đầu tội ác ngập trời nào của Tam Giới mà lại có thể làm ra chuyện khiến người ta rợn cả người như thế?

Chắc chỉ đùa mà thôi, thiếu niên trước mắt này trông có vẻ không lớn hơn nàng bao nhiêu.

Thời Lưu tự an ủi bản thân, chợt nghe thấy một giọng nói uể oải mang theo vẻ vênh vang của thiếu niên: “Sao ngươi lại vào cứu ta?”

Thời Lưu hoàn hồn, ngước mắt nhìn hắn.

Câu hỏi này của bạch y thiếu niên tùy tiện và rời rạc, giống như chỉ thuận miệng hỏi, lúc mở miệng hắn cũng không hề ngẩng đầu lên, tay trái vẫn lật qua lật lại.

Ánh sáng trong phòng giam mờ ảo, vì chỉ có một cái cửa sổ nhỏ bằng một cái bát cơm.

Ánh sáng rơi xuống giống như ngân sắc thủy hoa choàng lên vai thiếu niên.

Thời Lưu nhìn thấy giữa những ngón tay của hắn có một chiếc lá bán trong suốt màu xanh ngọc, nó như một linh vật có sự sống, vui vẻ lướt qua lướt lại giữa năm ngón tay thon dài.

Thời Lưu hâm mộ nhìn chiếc lá nhỏ màu xanh lục bảo: “Ngươi có thể tu luyện, còn ta thì muốn sống sót ra ngoài. Trận pháp cấm chế trong địa lao này là do châu chủ Phong Châu tự tay thiết lập, chỉ có ngươi có thể phá giải.”

Chiếc lá giữa ngón tay Phong Nghiệp chợt dừng lại.

Giống như phanh gấp, lá nhỏ vẫn còn đang run lên.

Một lát sau, hắn mới lười biếng nhướng mi: “Ta còn tưởng ngươi sẽ nói rằng ngươi không đành lòng nhìn ta bị sỉ nhục bắt nạt. Lời lấy lòng nịnh nọt như thế chẳng phải dễ nghe hơn à?”

Thời Lưu khẽ nhíu mày, sau đó thả lỏng.

“Ta cần ngươi giúp đỡ, nên sẽ thành tâm đối đãi, không lừa dối ngươi.”

“Lúc trước ta muốn giết ngươi.”

Thời Lưu không do dự, chăm chú tranh luận với hắn: “Trước đó ngươi bị thương do đánh nhau với người khác, sau khi tỉnh lại ngươi chỉ phản ứng theo bản năng thôi, nếu không thì sao ngươi lại tha cho ta?”

“...”

Phong Nghiệp ngừng lại một chút, trong mắt hiện lên ý cười: “Đúng vậy, sao ta có thể tha cho ngươi.”

Chiếc lá xanh lượn quanh những ngón tay của hắn một vòng cuối cùng, sau đó luồn vào cổ tay, biến mất không thấy đâu nữa.

Chơi đùa với lá cây xong, bạch y thiếu niên dường như mất đi chút hứng thú cuối cùng, hắn đứng dậy khỏi giường đá, sải bước muốn ra ngoài.

Cho đến hắn đi ngang qua, Thời Lưu mới định thần lại: “Ngươi muốn trở về à? Bên kia vẫn đang bị khóa.”

“Cấm chế ngoài địa lao khó phá, nhưng khóa của phòng giam chỉ là một cái khóa đá.” Thiếu niên không hề quay đầu lại.

“Vậy ngươi — ” Thời Lưu do dự một chút, nàng nghĩ nếu cứ luôn gọi “ngươi” thì dường như không lễ phép cho lắm, “Ngươi tên gì? Ta đi tìm ngươi cũng phải có xưng hô.”

Phong Nghiệp dừng bước, ống tay áo vung lên.

Tường đá trước mặt Thời Lưu mơ hồ hiện lên hai chữ màu vàng nhạt.

“Phong, Nghiệp.”

Nữ hài khẽ đọc.

Sau khi đọc xong, Thời Lưu mới phát hiện bạch y thiếu niên đã đi ra ngoài, nàng ngập ngừng ló người ra, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi không muốn biết tên của ta hả?”

“Không có hứng thú.”

Phong Nghiệp không quay đầu lại.

Sớm muộn gì cũng nuốt vào bụng, hỏi tên làm chi nữa.

Hôm nay tha cho nàng không liên quan gì đến việc nàng mạo hiểm giúp đỡ khi nãy, mà là vì U Minh đang loạn, hắn lười xen vào, nên muốn ở đây thanh nhàn vài ngày.

Mấy hôm nữa hẵng ăn, không có gì khác biệt cả.



Vì tam đại thế lực tu tiên xuống U Minh, U Minh uế thổ ngày càng trở nên hỗn loạn.

Đặc biệt là hung thú tiếng tăm lừng lẫy – Giảo Trệ vừa mới đột ngột xuất thế, nó tàn sát bừa bãi khắp U Minh, gây loạn khắp nơi.

Lúc Thời Lưu quét tước làm việc vặt thì nghe bọn cai ngục nhắc đến, hai châu chủ phía nam U Minh bị thương nặng trong tay nó, sau đó bị xé nát thành từng mảnh rồi bị nuốt chửng.

Nghe Diêu Nghĩa miêu tả sinh động cảnh tượng nội tạng máu me bắn đầy đất, mặt Thời Lưu tái nhợt đến mức không còn một giọt máu.

Phớt lờ ánh mắt thèm muốn ác ý của Diêu Nghĩa, ngay cả cơm tối Thời Lưu cũng không ăn, nàng hốt hoảng trở về phòng giam của mình.

Ban đêm, tiếng sấm rền vang, mưa xối xả ngoài cửa sổ đã đánh thức người khó lòng an giấc như Thời Lưu.

Nàng nhớ tới dược thảo đang phơi ngoài sân vườn có mái che, vội vàng bước xuống đất, quên cả mang giày vải mà chạy ra khỏi phòng giam với đôi chân trần trắng nõn, nàng chạy về phía cửa sân.

Vừa chạy ngang qua một góc hành lang, còn chưa kịp bước vào thì Thời Lưu lại nghe âm thanh kỳ lạ bên ngoài hiên.

Nữ hài cảnh giác, lập tức dừng bước. Nàng nín thở, thả nhẹ bước chân rồi núp sau núi đá lởm chởm trước cửa hiên, cẩn thận ló đầu ra.

Sau đó Thời Lưu lập tức ngẩn cả người.

Lối vào nhỏ hẹp của sân vườn đột nhiên mở ra, ánh trăng thanh lãnh như ngọc bích, khiến cái bóng khổng lồ của thứ gì đó đổ xuống lên vách đá.

Toàn bộ bức tường đá dường như bị cái bóng to lớn của nó nuốt chửng.

Và phía dưới tường đá, là một bóng dáng nhỏ bé thon dài. Dưới ánh trăng, trường bào màu trắng rủ xuống như thác nước, mặt mày lạnh nhạt, đẹp đẽ.

Thời Lưu vô thức tiến lên hai bước, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ bóng dáng to lớn kia.

Hoàn toàn đối lập với thân hình sừng sững đồ sộ của mình, giờ phút này, hư ảnh của cự thú đang co tứ chi và móng vuốt của mình lại, cố gắng cúi thấp xuống, nịnh nọt hôn chân của bạch y thiếu niên.

Thời Lưu sợ ngây người, thậm chí không thèm che giấu bản thân: “Đây là… gì thế?”

Người dưới ánh trăng đã phát hiện ra nàng từ lâu nên không hề cảm thấy ngoài ý muốn: “Một con chó ngốc nghếch.”

“Ô ô.”

Con chó ngốc nghếch to lớn rất tủi thân.

“...”

Phong Nghiệp lười nhấc mí mắt lên, hắn dựa vào tường đá vuốt ve cây sáo, thuận miệng đáp:

“Giảo Trệ.”