Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Quyển 2 - Chương 7



“Đây là Trung Thiên Đế sao? Thật uy phong…”

Đứng dưới vách núi đá phía sau nhà thờ tổ tiên, Thời Lưu khó khăn ngẩng chiếc cổ mảnh khảnh của mình lên, ngước nhìn bức tượng thần được khắc sâu trong vách núi đá tại ngọn núi ẩn thế của Thời gia.

Dưới tượng thần, vô số đệm hương bồ, khắc ghi dấu vết thờ cúng mấy nghìn năm nay.

Một đám thiếu niên thiếu nữ của Thời gia đang quỳ gối trên đệm hương bồ.

Bọn họ quỳ theo hình tam giác. Tại hàng đầu tiên của tam giác, chỉ có duy nhất một người, chính là Tử Thần diệt ma cứu thế mà người đời công nhận — Thời Ly.

Hàng thứ hai là ba người, hàng thứ ba, thứ tư, tăng lên theo thứ tự.

Thời Lưu ở ngay hàng thứ hai phía bên trái, nàng ngước nhìn tượng thần, tiếng lẩm bẩm trong vô thức của nàng đã đánh thức thiếu nữ áo cam đang ngáp ngắn ngáp dài, một mắt nhắm một mắt mở ở bên cạnh.

Thời Khinh Diên len lén lườm nàng, sau đó bĩu môi: “Ngay cả tượng thần của Trung Thiên Đế cũng chưa từng nhìn thấy? Chẳng phải có thể thấy thứ này ở bất kỳ đâu tại Phàm giới sao, có thế lực tu giả nào mà không thờ phụng chứ?”

Thời Lưu khẽ mím môi: “Ta chưa bao giờ du ngoạn Phàm giới, cũng chưa bao giờ rời khỏi núi xanh ẩn thế của Thời gia.”

“Ngươi chưa bao giờ xuống núi à?” Thời Khinh Diên lại khịt mũi coi thường, “Gia chủ nhặt con nhỏ nhà quê này từ đâu thế, còn nói là con gái của ông ấy?”

Nếu không phải vì điều này khiến con gái bảo bối của gia chủ biến thành số nhiều, địa vị của nàng ta tại chủ gia sẽ không bị giảm xuống thêm một bậc.

Bị Thời Ly đè đầu còn chưa tính, giờ lại sắp bị con nhỏ nhà quê này đè đầu nữa!

Thời Khinh Diên càng nghĩ càng tức, đang nghĩ xem nên tìm cơ hội như thế nào để dạy dỗ con nhỏ nhà quê này thì bỗng nghe tiếng động truyền đến từ phía trước.

Thiếu nữ lãnh nhược băng sương, lưng thẳng tắp như kiếm.

Ngay cả giọng nói cũng lạnh băng: “Chuyện của chủ gia, trưởng bối quyết định, khi nào đến phiên vãn bối như chúng ta rảnh rỗi bàn tán?”

“...!”

Thời Khinh Diên lập tức ngậm miệng lại.

Mấy năm trước, nàng ta cố tình gây sự nên bị Thời Ly dùng kiếm đánh mông sưng tấy suốt nửa tháng, khiến nàng ta không thể ngồi được, từ đó về sau, nàng ta không dám trêu đến vị Tử Thần tiên tử này nữa.

Hơn nữa, với danh nghĩa Tử Thần của Thời Ly, danh tiếng ở Phàm giới càng lúc càng cao, nàng ta nào dám khiêu khích?

Một thoáng lúng túng im lặng.

Ở hàng thứ hai, ngoài cùng bên phải, một thanh niên bỗng lên tiếng: “A Ly sư muội, muội đừng nóng giận, Khinh Diên sư muội chỉ vô ý nói thế mà thôi. Thời Lưu sư muội, muội cũng đừng để ở trong lòng, đừng so đo với Khinh Diên, ảnh hưởng đến hòa khí trong nhà.”

“......”

Người lên tiếng là Phương Quỳnh, người mà Thời Lưu vừa chính thức gặp vào hôm qua.

Y là thiên tài tu luyện thuộc bàng chi được phụ thân nhận nuôi, thuật pháp tu vi, được cho là ngang hàng với kiếm cốt trời sinh, tiến cảnh nhanh chóng của Thời Ly.

Thời Lưu rất hâm mộ và kính phục những thiên tài như vậy, nhưng không biết vì sao, từ tận đáy lòng, nàng không thích Phương Quỳnh.

Thật giống như…

Nàng luôn cảm thấy, tính khí, tính cách và phong thái của người này không xứng với tướng mạo của y.

—— Vậy phải như thế nào mới xứng đây?

Nàng tự hỏi trong lòng.

Thời Lưu nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

Tốt nhất là nên hờ hững một chút, mặt mày tuấn tú như phủ sương lạnh, luôn luôn là dáng vẻ thờ ơ lười biếng, môi mỏng hay cong lên lộ ra ý cười đùa bỡn bạc bẽo…

“!”

Thời Lưu bỗng dưng hoàn hồn, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì bị suy nghĩ của mình dọa sợ.

Thời Lưu, ngươi không thể như vậy, mới về nhà có mấy ngày, sao lại có suy nghĩ không đàng hoàng như thế, sao lại suy nghĩ lung tung về Phương Quỳnh như những thiếu nữ ghen tuông của Thời gia chứ?

Thời Lưu hoảng loạn cúi đầu, vội vàng niệm kinh Thanh Tâm mà nàng còn chưa học thuộc lòng, hai bàn tay trắng nõn gầy gò chắp trước người, thành tâm niệm kinh phụng nguyện với tượng thần cao lớn đồ sồ trước mặt.

Phương Quỳnh ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn, ngay cả Thời Ly cũng không tránh mắng nữa, nhưng thiếu nữ mới tới lại không chút lay động.

Ánh mắt của y hơi tối lại: “Thời Lưu cảm thấy mới lạ cũng phải thôi, dù sao, tượng Trung Thiên Đế của Thời gia chúng ta không giống với tượng ở những nơi khác, thần vận (*) khác biệt như mây với bùn.”

(*) Vẻ say mê hấp dẫn.

“?”

Thời Lưu tò mò vểnh tai lên.

Thời Khinh Diên không còn nhiều kiêng kỵ như vừa rồi nữa, nàng ta nghiêng đầu: “Quỳnh ca ca, tượng thần không phải đều được tạc ra từ một khuôn mẫu sao, sao lại có thần vận khác nhau được?”

“Tất nhiên là khác rồi.”

Vẻ mặt của Phương Quỳnh lộ ra vẻ kiêu ngạo, y hơi ngẩng đầu lên: “Tượng Trung Thiên Đế của Thời gia chúng ta là do một vị Thái thượng trưởng lão khắc ra trước khi quy tiên. Ông ấy chính là người duy nhất trong bao thế hệ của Thời gia từng được gặp Trung Thiên Đế — Có người nói, đây chính là tư thái của người trời, trong vắt như ngọc, độc nhất vô nhị, khiến người ta động lòng…”

Tiếng cảm khái và thảo luận nho nhỏ của đám con cháu Thời gia lọt vào lỗ tai.

Nghe thế, lông mi của Thời Lưu hơi run lên, cuối cùng nàng từ bỏ việc niệm kinh Thanh Tâm, lại ngửa đầu lên, cẩn thận quan sát pho tượng thần này.

Lần này, ngay cả nếp gấp trên áo bào cũng không bỏ sót.

Càng nhìn, Thời Lưu càng cảm thấy bối rối.

Tại sao nàng lại cảm thấy, dường như đã từng gặp ở đâu đó rồi?

Cũng là một pho tượng thần phật cao lớn như thế này, chỉ khác ở chỗ pho tượng thần nọ thản nhiên ngồi dựa vào núi, hào phóng, không bị gò bó, giống như đang ngắm nhìn bầu trời cao vô tận, ánh mắt sâu thẳm và hờ hững.

Nhưng các đường nét trên gương mặt lại rất mơ hồ, không trông thấy rõ.

Nhưng mà nàng chưa từng rời núi, rốt cuộc nàng từng nhìn thấy ở đâu?

Một thoáng giật mình, Thời Lưu chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng.

Tượng thần, bóng người, âm thanh, tất thảy đều trở nên mờ ảo, như thể ngắm hoa qua sương mù, xa xôi, lạ lẫm như cách mấy đời.

“—— Thời Lưu? Thời Lưu? Muội không sao chứ?”

Một giọng nói lạnh lùng nhưng lại mang theo chút lo lắng vang lên, khiến tầm mắt của Thời Lưu trở lại bình thường một lần nữa.

Thời Lưu vội thẳng người lên, đối diện với gương mặt nhỏ nhắn hơi nhíu mày của Thời Ly: “Có phải muội cảm thấy không khỏe không?”

Thời Lưu lắc đầu: “Không có.”

“Thế sao lúc nãy ngươi cứ lẩm ba lẩm bẩm?” Thời Khinh Diên bĩu môi, “Cứ như bệnh thần kinh?”

“......”

Trong lòng Thời Lưu không khỏi luống cuống, tựa như đang trốn tránh thứ gì đó, nàng nhẹ nhàng mở miệng theo bản năng: “Không có gì, chỉ là ta cảm thấy tượng thần này thoạt nhìn, ừm, khí chất nhìn rất quen mắt.”

“Nhìn quen mắt?”

Đám đệ tử của Thời gia ngơ ngác nhìn nhau.

—— Đây thật sự là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy có người dùng từ “quen mắt” để hình dung về tượng thần của Trung Thiên Đế.

“Nghe nói ngày ấy ở trong núi muội từng gặp Thu Bạch sư huynh,” Thời Ly nói, “Muội cảm thấy Thu Bạch sư huynh và ngài ấy giống nhau phải không?”

Thời Lưu khựng lại.

Những người còn lại như chợt hiểu ra.

Thời Khinh Diên ngẩng đầu: “Đồ nhà quê, xem như ngươi có mắt nhìn, người thế tục đều khen thiên kiêu Yến Thu Bạch của Huyền Môn có thiên trung chi tư, hôm đó ta từng gặp mặt, thật sự phi phàm.”

“......”

Đám đệ tử của Thời gia lần lượt hùa theo.

Trong lúc nhất thời, chỉ có Thời Lưu đang chột dạ và Phương Quỳnh ở một bên khác là không nói gì.

Mặc dù Thời Lưu không rõ trí nhớ không thể giải thích ấy từ đâu mà đến, nhưng theo bản năng, nàng không muốn biết, dù vậy nàng biết rất rõ rằng, ít nhất loại cảm giác quen thuộc ấy không phải do Yến Thu Bạch.

Thời Lưu thành công thuyết phục chính mình, sau đó với tư cách là đệ tử cuối cùng của Thời gia, gia nhập vào “tiểu đội tán dương Yến Thu Bạch sư huynh”.

Cuối cùng, Phương Quỳnh đang nhíu mày bị mấy câu trăm miệng một lời ấy kích động, y miễn cưỡng cười nói: “Vị Yến sư huynh kia thật sự nổi danh thiên hạ, nhưng nếu so với Trung Thiên Đế thì vẫn có chút khiếm khuyết.”

“Hả?”

Hiếm khi Thời Ly đáp lại chủ đề nhàm chán này, nàng lạnh nhạt ngoái đầu lại: “Khiếm khuyết cái gì?”

“Khiếm khuyết, khiếm…” Phương Quỳnh bị Thời Ly chặn họng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, giọng điệu cũng không tốt lắm, “Không nói đến những thứ khác, vạn năm trước Trung Thiên Đế được ca tụng là người mạnh nhất dưới hỗn độn, đỉnh chiến lực của Ngũ Đế, trấn thủ giới môn, bảo vệ Tam giới thái bình vạn năm, chỉ với điểm này, sao Yến Thu Bạch có thể sánh bằng được?”

Ánh mắt của Thời Ly lành lạnh: “Thu Bạch sư huynh chỉ mới nhập thế tu hành vài năm, thanh danh đã vang khắp thiên hạ, sao Phương Quỳnh sư huynh có thể chắc chắn rằng tương lai huynh ấy không đạt được phong thái của Trung Thiên Đế?”

“Lời này của sư muội giống như đang tìm cớ thay hắn vậy?” Phương Quỳnh nghiến răng mỉm cười.

“Càn khôn chưa định, sao sư huynh ——”

“Ta bảo đám vãn bối các ngươi đến đây thờ cúng theo thường lệ, thế các ngươi lại bảy mồm tám mỏ chõ vào?” Một giọng nói không đàng hoàng chen ngang, đồng thời áp chế khí thế của Thời Ly và Phương Quỳnh.

Các đệ tử của Thời gia nhìn về phía giọng nói phát ra, sau đó lần lượt hành lễ.

“Ngũ thúc.”

“Bái kiến ngũ thúc.”

Người đến là ngũ thúc của Thời gia, Thời Lương Bái.

Y là trưởng bối không nghiêm chỉnh nhất Thời gia, bọn tiểu bối mặc dù vẫn tôn trọng và cung kính y, nhưng so với các trưởng bối khác thì bọn họ thoải mái hơn rất nhiều.

Thời Lương Bái cũng không thèm để ý, y trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh đám vãn bối ——

Ngồi xuống ngay bên cạnh Thời Lưu.

“Đang tám chuyện gì mà sôi nổi quá vậy,” Một chân duỗi ra, một chân cong lên, Thời Lương Bái khom người về phía Phương Quỳnh, mỉm cười giống như một con hồ ly, “Kể cho ta nghe một chút đi?”

Đối với vị ngũ thúc thân thiện này, các đệ tử không câu nệ lắm, thế nên có người kể lại cho y nghe.

Nghe xong, Thời Lương Bái liền gật đầu: “Đúng vậy, Trung Thiên Đế, ngài ấy là người tốt…”

Các đệ tử đưa mắt nhìn nhau, mỗi người một vẻ mặt.

Chẳng có ai dùng từ “người tốt” để ca ngợi Trung Thiên Đế cả.

“Đáng tiếc,” Chẳng biết Thời Lương Bái lấy đâu ra một cây giũa móng tay, vừa giũa giũa, vừa giơ lên thổi thổi, “Người tốt thường không sống lâu.”

Chỉ một câu đã kích thích thủy triều trong lòng đám đệ tử trẻ tuổi.

“Năm đó nếu không nhờ Trung Thiên Đế và Bắc Đế dẫn đầu chúng tiên môn, liều chết tiêu diệt Phong Đô Đại Đế, thì ngày nay nhân gian trăm họ đã đồ thán từ lâu rồi!”

“Phong Đô Đế kia thật đáng hận, vậy mà hắn lại kéo theo một vị tiên nhân ngay thẳng không một vết nhơ như thế chết cùng hắn.”

“Không sai! Kẻ làm điều ác đáng bị trừng phạt, đáng đời hắn thân tử đạo tiêu!”

“Ta thấy hắn chết như thế vẫn được hời, loại họa thế ma đầu như thế, người và thần đều căm phẫn, chết muôn lần cũng không đủ!”

“Nên trói một sợi thần hồn của hắn, để cho vạn ác quỷ gặm nhấm cắn nuốt!”

“——”

Giữa tiếng chửi rủa giải hận của các đệ tử Thời gia, duy chỉ có Thời Lưu và Thời Ly im lặng.

Thời Ly một lòng thủ đạo nên lười để tâm đến những thứ khác.

Thời Lưu không chuyên chú như nàng ấy, nàng chỉ im lặng lắng nghe, lắng nghe. Nghe tới một lúc nào đó, chẳng biết vì nguyên do gì, nàng chợt không nghe nổi nữa.

“Sao ngươi biết không có chứ.” Thiếu nữ nhỏ giọng nói.

“...Hả…?” Nam đệ tử sửng sốt đến mức suýt cắn trúng lưỡi.

Thời Lưu ngước mắt lên, đôi con ngươi tĩnh lặng trong vắt tựa mặt hồ mùa xuân lặng lẽ nhìn hắn, nàng nhẹ giọng lặp lại: “Trói thần hồn của hắn, để cho vạn ác quỷ gặm nhấm cắn nuốt, sao ngươi biết không có chứ?”

Nam đệ tử líu lưỡi.

Vẻ mặt của mọi người đều rất kỳ quái, cuối cùng có một đệ tử lẫn trong đám người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nàng ta nghĩ kiểu gì thế, lại còn nói thay cho Phong Đô Đế.”

“Đúng vậy,” Chính nghĩa chi đạo, luôn có người hùa theo, “Ngay tại trước mặt Trung Thiên Đế, nàng ta còn không sợ bị tượng thần trừng phạt.”

“......”

“Khụ.”

Trước khi tiếng nghị luận nhấn chìm thiếu nữ chẳng biết vì lý do gì mà nói như thế, Thời Lương Bái hắng giọng, kéo sự chú ý của các đệ tử lên người mình.

Y không nhanh không chậm nói: “Đại chiến vạn năm trước của Tam giới, hai giới Tiên và Phàm bị tổn thất vô cùng nặng nề, tiên môn suy thoái, thế gia điêu tàn, thịnh cảnh lúc ấy dưỡng vạn năm cũng không thể khôi phục — Thảm cảnh như thế, cõi Phàm của chúng ta không thể chịu lần thứ hai.”

Các đệ tử lần lượt im lặng.

Ánh mắt của Thời Lương Bái đảo qua Thời Lưu, dừng lại một chút, cuối cùng cũng rơi xuống người của Thời Ly: “Trong lời xủ quẻ tiên tri của Thiên Cơ Các, Thời gia của chúng ta sẽ gánh vác trách nhiệm thay Phàm giới, tuyệt đối không dung thứ cho ma đầu họa thế —— Thời Ly, con phải nhớ kỹ trong lòng.”

“Vâng, ngũ thúc, Thời Ly hiểu.” Thiếu nữ gật đầu, đuôi lông mày như kiếm.

Các đệ tử Thời gia cũng cùng chung mối thù.

Duy chỉ có Thời Lưu hoảng hốt một lát, cuối cùng nàng không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: “Xủ quẻ tiên tri… gì vậy?”

Lần này, không chỉ có Thời Khinh Diên, mà tất cả các đệ tử Thời gia đều nhìn nàng như nhìn quái vật.

Thiên cơ bói toán, tại cõi Phàm này, ngay cả một đứa bé ba tuổi cũng biết, cho nên bọn họ tất nhiên không thể hiểu nổi tại sao Thời Lưu có thể hỏi một câu như vậy.

Là một trong những đồng lõa bị động của quyết định “giam cầm sau núi” của năm đó, Thời Lương Bái khẽ thở dài trong lòng, hiếm khi giải thích cặn kẽ: “Khoảng hơn mười năm trước, lúc con… Thời Ly ra đời, quẻ tượng tiên tri cuối cùng do lão các chủ của Thiên Cơ Các xủ quẻ.”

Thời Lưu hơi nín thở, hai mắt mở to.

“Lời tiên tri kia chỉ có một câu.”

Thời Lương Bái im lặng, sau đó vung tay lên, bùn cát trên mặt đất tự động di chuyển, chậm rãi in ra một dòng chữ.

[Hạo kiếp tương chí. Dục diệt ma đầu, cứu thế nhân, kỳ duy Tử Thần.]

“Tử Thần nọ, khi màn đêm buông xuống, đã rơi vào sơn môn của Thời gia ta.”

“......”

Thời Lưu ngây người nhìn dòng chữ viết trên cát.

Các chữ viết dần dần tối đi, rồi mờ dần, cuối cùng, hình ảnh bao gồm cả Thời Lưu và đám đệ tử dưới pho tượng thần trong ảo cảnh như dừng lại trên một khối ngọc thạch.

——

Miếng ngọc thạch hiển thị hình ảnh lúc này đang trôi nổi giữa sương mù dày đặc trong Yểm Ma Cốc.

Mà trước khối ngọc bích đang lơ lửng…

Ống sáo xanh biếc như một thanh kiếm sắc nhọn giữa vùng biên giới giao thoa nóng lạnh, chĩa thẳng vào cổ họng của một nữ tử trẻ tuổi.

Rõ ràng sáo ngọc không có lưỡi nhưng lại khiến sắc mặt của nữ tử tái nhợt, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Nhưng lúc này, nữ tử vẫn không nhịn được mà nở nụ cười, ả cẩn thận dời ánh mắt ra khỏi khối ngọc bích hiển thị hình ảnh, nhìn qua ống sáo ngọc, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đốt ngón tay trắng lạnh hơn cả ngọc đang nắm giữ đuôi sáo.

“Ngưòi thế tục sinh ra đã ngu dại, luôn bị tư tưởng che mờ hai mắt, nhưng chủ nhân nên biết ——” Yểm Ma cất giọng dịu dàng như nước, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sơn mài của ma sau ống sáo, “So với kiếm cốt trời sinh nghìn năm hiếm gặp, Cửu Khiếu Lưu Ly Tâm mới thật sự là thần vật duy nhất kể từ khi hỗn độn khai thiên lập địa đến nay.”

Ma liếc nhìn nữ tử yếu đuối không xương, lộ ra nửa bờ vai trần, đang quỳ trên mặt đất.

Ánh mắt lạnh lẽo hờ hững như sương tuyết bao phủ mặt trăng trên chín tầng trời.

“Ngươi muốn nói cái gì.”

Yểm Ma hít một hơi thật sâu, run rẩy ngẩng đầu lên, nghiến răng nhấn mạnh từng chữ: “Người đã trông thấy, thiên cơ bói toán, từ khi chào đời nàng ta đã được định sẵn là Tử Thần đưa người đến sự diệt vong!”

“Như thế, hiện tại người vẫn muốn cứu nàng ta sao?”