Cầu Ma - Khúc Tiểu Khúc

Quyển 3 - Chương 3



Thời Lưu cảm thấy, dường như không khí trên thuyền bỗng trở nên lạnh lẽo hơn.

—— Loại lạnh lẽo mà ngay cả tu giả Địa Cảnh cũng không thể chống cự được.

Và nguồn gốc của cơn ớn lạnh không thể giải thích này, dường như là…

Thời Lưu quay đầu lại, nhìn Phong Nghiệp đứng phía sau lưng một cách không chắc chắn lắm. Ma cụp mắt xuống, gương mặt tựa như trích tiên không vui không giận, không nhìn ra chút cảm xúc nào.

Phải chăng, nàng đã chạm đến quá khứ mà hắn không muốn nhớ lại?

Thời Lưu bất an mím môi, đứng thẳng người lên: “Ta hơi lạnh.” Nàng ngập ngừng một chút, nhẹ nhàng nói: “Vậy, ta về phòng trước nhé?”

“......”

Cuối cùng ma cũng ngước mắt lên, nhàn nhạt liếc nàng.

Chỉ một cái liếc mắt.

Chẳng hiểu sao Thời Lưu cảm thấy toàn thân cứng đờ, như có ngọn ma diễm nào đó từ đầu đến cuối đóng băng nàng lại, khiến nàng không thể di chuyển.

Sau đó nàng trơ mắt nhìn ma từ tốn tháo thắt lưng của áo choàng, cởi ra, choàng qua vai nàng, đốt ngón tay như ngọc thon dài thong thả di chuyển, giúp nàng buộc dây thắt lưng lại ——

Sau đó, đột ngột kéo mạnh.

Thắt lưng bị siết chặt suýt chút nữa kéo Thời Lưu ngã vào lòng của ma, hắn rủ mắt xuống một cách thờ ơ và ác ý, buông dây thắt lưng ra, sau đó nắm chặt lấy chiếc cằm thon gầy và trắng trẻo của thiếu nữ.

“Ngươi là thị nữ của ta,” Ma chậm rãi nói, “Khi ta không cho phép ngươi chết, ngươi không được chết. Nếu ngươi dám âm thầm chết đi, ta sẽ bắt thần hồn của ngươi về, dẫu cho ngươi luân hồi chuyển thế, ta cũng sẽ nhốt ngươi vào ngục tối không thấy ánh mặt trời, muốn đày đọa thế nào thì đày đọa thế ấy —— Hiểu chưa?”

Thời Lưu nhíu mày: “Ta chỉ nợ huynh một mạng, không tính kiếp sau.”

Phong Nghiệp bễ nghễ liếc nàng, nở một nụ cười hời hợt: “Ngươi muốn nói lý lẽ với ma à?”

“......”

Thời Lưu không nói lại hắn, cũng không đánh lại hắn.

Nàng khẽ cắn môi, cuối cùng tức giận liếc hắn, xoay người định trở về phòng.

Nhưng một bước cũng không đi được.

Thời Lưu chỉ cảm thấy eo bị siết chặt, nàng bị người nọ trực tiếp ôm ngang lên, đặt lên trên bậu cửa sổ đang được mở ra của con thuyền, phía sau chính là sương mù trắng xóa và dòng chảy không gian đáng sợ.

So với người phàm, thân là tu giả, nàng càng cảm nhận được rõ ràng sự khủng bố trong đó.

Sắc mặt của Thời Lưu trắng bệch, trắng đến mức gần như không còn huyết sắc.

Nàng cắn chặt cánh môi, hoảng hốt quay đầu nhìn về phía sau, một tay của ma đặt lên cửa sổ, hắn nhìn xuống từ trên cao.

Phong Nghiệp hơi nghiêng đầu, từng sợi ác ý và khoái ý len lỏi trong đáy mắt của hắn: “Nói, ngươi đồng ý, đời đời kiếp kiếp làm thị nữ của ta.”

“——!”

Thời Lưu vừa tức vừa sợ.

Sao nàng lại gặp phải ma vô sỉ không nói đạo lý như vậy chứ.

Mấy ngày nay, tiểu cô nương ngoài mặt ngoan ngoãn, nhưng trong xương cốt vẫn bướng bỉnh như trước đây. Hắn càng uy hiếp nàng như vậy, nàng càng cắn chặt răng không chịu nói.

Thời Lưu nhắm chặt hai mắt lại.

Phong Nghiệp lại cười, càng ngày càng nhích đến gần, cũng càng ngày càng ép người nàng đến gần sát cửa sổ: “Có nói hay không.”

Thời Lưu vẫn nhắm chặt mắt, ngay cả lông mi cũng hơi run rẩy, nhưng giọng nói lại rất dứt khoát: “Dù huynh đẩy ta ra ngoài, ta cũng không nói.”

“Được.” Ma lạnh nhạt thấp giọng nói, “Vậy ta tác thành cho ngươi.”

“——!”

Tiếng gió rít qua tai.

Thân thể mất thăng bằng, Thời Lưu có thể cảm nhận được mình đang ngã xuống dưới một cách rõ ràng. Hoảng sợ cực lớn bao trùm lấy nàng, tiếng kêu sợ hãi bị đè nén trong cổ họng, không kêu thành tiếng ——

Rầm.

Âm thanh nặng nề như nàng va vào thứ gì đó.

… Chết nhanh như thế sao?

Thiếu nữ mở mắt ra, vì bị dọa sợ mà nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Sau đó nàng nhìn thấy áo choàng trắng như tuyết của Phong Nghiệp bị mình đè ở dưới người.

Hắn cúi đầu, con ngươi đen tuyền nhìn nàng, cười một cách châm biếm: “Chỉ là từ lầu ba rơi xuống lầu một mà thôi. Sợ cái gì.”

Thời Lưu: “——!”

Thiếu nữ vừa nhếch nhác vừa khó khăn đứng lên, có lẽ vì quá tức giận mà to gan quay lại đá một cước vào chân dài của Phong Nghiệp, sau đó mới xoay người chạy vào trong lầu một.

Sau khi chạy vào trong, Thời Lưu mới cảm thấy hơi hối hận.



Ma kia sáng nắng chiều mưa, chỉ thích làm theo ý thích của hắn, đi thuyền băng qua Độ Thiên Uyên nhàm chán như vậy, hắn lấy nàng làm trò tiêu khiển là chuyện xác đáng.

Nàng càng vùng vẫy phản kháng, ma càng cảm thấy thú vị, nói không chừng sẽ giày vò nàng nhiều hơn.

Quá bồng bột rồi…

Vẫn còn gần mười ngày, tuyệt đối không thể bị hắn lừa nữa.

Thời Lưu vừa âm thầm dặn dò bản thân, vừa đi vào trong lâu thuyền. Bên trong lầu một, lúc này đang rất náo nhiệt.

Yêu Vực kinh doanh thuyền qua Độ Thiên Uyên, nên rất có kinh nghiệm đối với hành trình kéo dài mười ngày của mỗi chuyến này ——

Hành trình nhàm chán, khung cảnh ngoài cửa sổ không thay đổi, lòng người tự nhiên sẽ gắt gỏng.

Gắt gỏng thì dễ sinh ra hỗn loạn.

Để tránh một số tranh chấp, thậm chí là đánh nhau dẫn đến những tổn thất không đáng có, trước kia thậm chí còn từng có mấy sự kiện tệ đến mức suýt nữa khiến thuyền bị phá hủy và có người mất mạng, vì thế mà trên thuyền luôn thuê tiên sinh kể chuyện và đoàn kịch ca hát tạp kỹ để các khách nhân giải trí qua ngày.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi thuyền, khán giả ở lầu một đang vây quanh tiên sinh kể chuyện.

Thời Lưu vốn muốn trở lại lầu ba bằng cầu thanh gỗ nhưng khi bắt gặp cảnh tượng náo nhiệt như thế này, nàng không nhịn được mà đổi hướng, bước đến gần đó. Tuy nhiên, nàng không chen vào trong, mà chỉ đứng xa xa ở bên ngoài, lắng nghe những tiếng reo hò và tiếng huyên náo ở bên trong.

Giọng điệu trầm bổng du dương của tiên sinh kể chuyện xuyên qua đám đông, lọt vào tai nàng.

Thời Lưu lờ mờ nghe được những lời như “Thiên Cơ Các” “Tiên tri bói toán” “Thời gia” “Tử Thần” “Diệt ma”.

Thế nên không cần phải nghe thêm nữa. Thời Lưu cụp mắt xuống, vẻ mặt thoáng mờ mịt và mông lung. Chẳng biết nàng và Thời gia có duyên phận như thế nào, mà cả hai lần nghe kể chuyện đều có liên quan tới Thời gia.

Còn Tử Thần diệt ma…

Chẳng lẽ, cuối cùng sẽ phải có một trận chiến giữa Thời Ly và ma mà nàng nhận làm chủ nhân ư?

Thời Lưu không thể tưởng tượng được kết quả. Đúng lúc này, Phong Nghiệp bước vào từ bên ngoài, hắn dừng lại ở bên cạnh nàng.

Những gì nàng nghe thấy, từ lúc ở bên ngoài Phong Nghiệp cũng đã nghe rõ rõ ràng ràng. Chỉ là trên áo bào trắng tinh, gương mặt sáng sủa lạnh lùng kia trông như thể chẳng thèm bận tâm, dửng dưng như chẳng nghe thấy gì, thần sắc hoàn toàn khác với lúc ở trên lầu: “Ngươi ở đây làm gì?”

Thời Lưu không thể thong dong như hắn.

Thiếu nữ cúi đầu, im lặng một lúc, sau đó mới nói: “Trước kia ta là người của Thời gia.”

Giọng nói rất nhỏ, như thể bị sẽ bị đám đông thôn phệ.

Phong Nghiệp không bận tâm: “Biết rồi.”

Thời Lưu: “Thời Ly là muội muội của ta.”

Cuối cùng Phong Nghiệp cũng có một chút cảm xúc.

Hắn khẽ nhướng mày, sau đó rủ mắt xuống, cười trào phúng: “Bây giờ vẫn thế sao?”

“Thời gia thì không phải.” Thời Lưu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên: “Huynh nói huynh muốn tiêu diệt Thời gia, chẳng lẽ là bởi vì hai quẻ bói của Thiên Cơ Các?”

Phong Nghiệp lơ đễnh cười: “Thật hay giả không quan trọng. Cho dù nàng ta muốn diệt ma, nhưng ma khắp Tam giới nhiều như vậy, làm sao ngươi biết nhất định là ta?”

“... Ta cũng không biết nữa.”

Thời Lưu không cúi đầu trước ma, đối diện với đôi mắt đen láy như muốn hút nàng vào trong ấy, giọng nàng vẫn bình tĩnh, không gợn sóng: “Nhưng ta nghĩ, ma có năng lực làm hại Tam giới, hẳn là không nhiều.”

“Đúng là không nhiều.” Phong Nghiệp đột nhiên đổi chủ đề, “Nếu ta muốn diệt Thời gia, ngươi có muốn ngăn cản ta không?”

Thời Lưu lại im lặng một lúc.

Mãi cho đến khi tiên sinh kể chuyện kể xong đoạn này, khán giả reo hò phấn khích, âm thanh dậy sóng như muốn xốc mui thuyền lên.

Giữa tiếng ồn ào, thiếu nữ nhẹ nói: “Ta không thể ngăn cản được huynh. Cũng sẽ không tự đánh giá mình quá cao.”

Phong Nghiệp cười khanh khách, hắn hơi nghiêng người, chặn tầm mắt của thiếu nữ với đám người kia, sau đó hắn cúi thấp xuống ——

Trong đáy mắt của ma là ý cười ác ý xấu xa.

“Ngươi van xin ta đi, biết đâu ta sẽ tha cho bọn chúng.”

Con ngươi trong vắt của Thời Lưu nhìn hắn: “Thời gia như thế nào, không liên quan gì đến ta.”

“Nhưng ngươi vẫn không đành lòng nhìn cả nhà Thời gia bị diệt —— Bất cứ gia đình nào của Phàm giới, dẫu cho có làm điều ác, hễ có một người vô tội, ngươi cũng sẽ không đành lòng, đúng không?”

“......”

Thời Lưu mím môi, con ngươi mở to.

Nàng cố gắng tỏ ra không để ý, hờ hững không quan tâm, nhưng lại bị ma vạch trần một cách đơn giản.

“Vậy thì ta giết, ngươi cứu.” Phong Nghiệp giễu cợt nhếch môi, “Chẳng phải ngươi rất giỏi y thuật sao? Ta giết bao nhiêu, ngươi cứu bấy nhiêu, xem như ta giúp ngươi tích công đức cho đời.”

Thời Lưu bị lời hoang đường của hắn làm nghẹn họng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, há miệng nhưng không biết nên nói cái gì.

—— Làm gì có ai tích công đức như vậy?

“Thế nào, muốn cảm ơn ta à?” Ánh mắt của Phong Nghiệp châm chọc.

Dù đã khuyên bản thân đừng bị lừa, nhưng vẫn vô ích, cuối cùng Thời Lưu cũng tức đến mức đỏ mặt, nàng nói: “Huynh là quả nhiên là ma.”

Lòng đầy căm phẫn nhưng vẫn đè thấp giọng điệu xuống.

Phong Nghiệp không thể nhịn được mà bật cười to, hắn cười ngặt nghẽo, đến mức cong cả sống lưng, như thể đang ép thiếu nữ vào trụ hành lang, khiến nàng không còn đường thoái lui.

May mà còn có ống sáo đang chống trên đỉnh đầu của thiếu nữ.

Dù gần đến đâu thì cũng có khoảng cách.

Cười xong, hàng mi vừa dài vừa dày của hắn rủ xuống, nhìn chằm chằm vào gò má nhuộm hồng của Thời Lưu, thấp giọng nói: “Thời gia, dù thế nào ta cũng sẽ đến đó một chuyến. Nếu ngươi không vui, muộn một chút cũng được.”

Thời Lưu né tránh ánh mắt của hắn, lông mi khẽ run.

Phong Nghiệp: “Nếu người của Thời gia không tự tìm đường chết, ta có thể không giết hết —— Xem như vì tiểu thị nữ của ta, tha cho bọn chúng một mạng.”

Thời Lưu hơi bất ngờ: “Tại… sao?”

“Sợ ngươi nhất thời không nhẫn nại được, một ngày nào đó không nhịn được muốn trả thù cho muội muội, thừa dịp ban đêm rút dao đâm ta.” Phong Nghiệp lười biếng nói.

Thời Lưu không tin: “Sao huynh có thể sợ ta được.”

Phong Nghiệp cong môi cười, nhưng ánh mắt lại rất lạnh: “Ta không sợ ngươi, ta sợ ta giết ngươi. “

“?”

Thời Lưu khẽ sửng sốt.

“Tục nhân trên cõi đời này thật nhàm chán, tiểu thị nữ giống như ngươi, nếu chết rồi, ta đi đâu tìm người thứ hai?” Ma xoay người lại, ra vẻ muốn đi.

Đi được vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, nhướng mi lên: “À, nên có thù lao.”

Thời Lưu: “Cái gì thù ——”

Cằm bị ép buộc phải ngước lên, lời muốn nói bị cánh môi mỏng chặn lại.

Thiếu nữ ngây người.

Gần trong gang tấc, niềm vui và ác ý như đốt cháy đáy mắt của ma.

Nhưng ma lại cảm thấy chưa đủ thỏa mãn.

Thừa dịp tiểu thị nữ ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần, hắn hé mở môi mỏng, đầu lưỡi áp vào răng, vừa kiềm chế vừa dùng sức cắn cánh môi mềm mại của nàng một chút.

Thời Lưu run lên, ánh mắt hoảng hốt không yên, muốn đẩy hắn ra, nhưng rồi lại siết chặt tay nhịn xuống.

“Đây là thù lao.”

Ma lùi lại, phẩy ống tay áo, xoay người lên lầu.

Thời Lưu sững người ngay tại chỗ, không đi theo hắn.

Đáng tiếc, tâm trạng tốt được đổi bằng một nụ hôn của ma không kéo dài được lâu.

Trước cầu thang lầu ba, Phong Nghiệp dừng lại, nghiêng người nhìn một góc của cột hành lang.

Ý cười rút khỏi đôi mắt đen nhánh như sơn mài của hắn, một bộ y phục đỏ đen đan xen xuất hiện trong đáy mắt tựa như đầm mực sâu không thấy đáy, lệ khí hờ hững nóng nảy âm u thoáng hiện.

“Ngươi còn dám lộ ra sát ý với nàng ấy…”

Chưa nói hết câu, Phong Nghiệp đã ngừng lại.

Hắn biết đối phương hiểu.

Văn Thị Phi bật cười, gõ vào lan can gỗ của tầng ba, bước đến gần, mỗi bước dừng lại, con người khát máu càng đỏ tươi yêu dị khiếp người: “Nếu ta dám, người sẽ làm gì?”

Phong Nghiệp liếc hắn một cách lạnh nhạt: “Sau khi xuống thuyền, ngươi sẽ không kịp giết bất cứ ai.”

Văn Thị Phi khựng lại, bước chân cũng dừng theo: “Người chắc chứ, thực lực hiện tại của người bằng một nửa trước kia sao?” Hắn nheo mắt lại, ánh mắt đe dọa quan sát bạch y sạch sẽ nọ.

“Không bằng.”

Phong Nghiệp hạ tay xuống, một màu xanh lục bảo thấu triệt chảy xuôi, ống sáo thúy ngọc chậm rãi xuất hiện giữa những ngón tay của hắn.

Hắn bình tĩnh và thờ ơ: “Nhưng giết ngươi, chẳng cần một nửa thực lực trước kia.”

“!”

Yêu khí quanh người Văn Thị Phi chấn động, trong phút chốc, quang mang nộ phóng trong con ngươi huyết hồng, dường như có một sợi ánh sáng nhạt, nhỏ và dài màu đỏ tươi, yêu dị điểm xuyết tại đuôi mắt.

Phong Nghiệp nhắm mắt làm ngơ, hắn chỉ thuận tay phẩy ống sáo một cái, những yêu lực huyết hồng như hóa thành thực chất kia bị chém đứt, tách ra thành một con đường dài.

Hai bên đường như sông máu của U Minh, hoa Mạn Đà La đung đưa mê người, tơ hồng như máu.

Bạch y dẫm lên, không hề nhiễm bẩn.

Ánh mắt của Văn Thị Phi càng dữ dội hơn, nhưng cơn tức giận bị hắn kiềm chế lại, hắn quay đầu lại, không bước đến gần Phong Nghiệp nữa mà chỉ nhìn xuống dưới lầu.

“Ta không ảnh hưởng được người, nhưng có thể ảnh hưởng tới nàng ta.”

Phong Nghiệp vẫn không bị lay động.

Ý cười trên mặt của Văn Thị Phi hơi điên cuồng: “Ở trên thuyền, người cũng không dám ra tay với ta —— Độ Thiên Uyên này sâu như thế nào, người cũng biết rõ, nếu không có thuyền bảo vệ, nàng ta có thể chết bất cứ lúc nào.”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Rốt cuộc Phong Nghiệp cũng dừng lại.

Văn Thị Phi quay đầu, yêu tà chi khí khiến mặt mày hắn trở nên dữ tợn: “Ít nhất ở trên con thuyền này, nàng ta là nhược điểm cũng là tử huyệt của người.”

“Nàng ấy chỉ là một thị nữ.”

Phong Nghiệp thờ ơ quay lại, ánh mắt bễ nghễ coi thường, tựa như đang nhìn một đứa trẻ phế vật: “Có điều, nếu nàng ấy không ở đây, ta sẽ rất không vui — Vì vậy, trên con thuyền này, nàng ấy chính là bùa cứu mạng của tất cả các ngươi.”

Văn Thị Phi: “——!”

Nói xong, Phong Nghiệp cũng không thèm để ý xem vị Yêu Hoàng vạn năm cũng không có chút tiến bộ này bị tức thành dáng vẻ gì.

Hắn xoay người, đi về phía cửa phòng.

Cho đến khi cửa phòng tự mở ra dù không có gió.

Một giọng nói âm trầm, chuyển từ tức giận thành bật cười, vang lên sau lưng.

“Nghe nói, người đã thấy bức tượng ta xây dựng cho người ở Nam Châu của U Minh.”

Văn Thị Phi quay lại, nhìn chằm chằm vào bóng dáng bạch y kia, gân xanh trên thái dương giật giật.

Dường như trong đôi mắt đỏ máu của Yêu Hoàng, tâm tư đau thương như khóc, gương mặt tuấn lãng co giật khi cố đè nén cảm xúc gì đó, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười méo mó nhất.

“Ta điêu khắc có giống người không, sư phụ?”

******

Tác giả có lời muốn nói:

Chào mừng đến với chương trình gia đình quy mô lớn ——

《Vô Cương Yêu Vực Đệ Nhất Yêu Hoàng: Lịch sử trưởng thành vặn vẹo của một đứa trẻ mồ côi》.

Văn Thị Phi:?

Phong Nghiệp:?

ps: Nếu không nhớ là pho tượng gì có thể đọc lại quyển thứ nhất Phong Châu Quỷ Vực (Chương 5) ~