Cậu Ôm Tôi Một Chút

Chương 46: "Khoảng cách"



Không chú ý thì không biết, lớp học chuyên ngành của bọn họ trùng nhau khá nhiều, cùng một khoảng thời gian, hai người đều có tiết.

Lương Túc Niên đưa người đến dưới lầu tòa nhà nghệ thuật, nói tạm biệt rồi cũng không đi, Tạ Gia Nhiên không khỏi thắc mắc: "Anh, còn có việc gì sao?"

"Từ khoa nghệ thuật đến khoa luật quá xa."

Lương Túc Niên đàng hoàng trịnh trọng nói hươu nói vượn: "Anh không có sức, không đi nổi."

"...?"

Bạn trai lại muốn yêu sách gì đây?

"Vậy làm sao bây giờ?"

Tạ Gia Nhiên rất đơn thuần hỏi: "Em đưa anh đi nhé?"

Lương Túc Niên có ẩn ý lắc đầu: "Vậy thì không cần, là vì anh hết pin thôi."

Tạ Gia Nhiên: "?? Hết pin?"

"Đúng vậy, hết pin."

Lương Túc Niên mặt dày, cây ngay không sợ chết đứng giang rộng hai cánh tay: "Bạn trai phải sạc điện cho anh mới được."

Tạ Gia Nhiên cạn lời một lúc lâu.

Vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười giờ tay ôm lại hắn: "Bạn trai, lần sau muốn ôm thì cứ việc nói thẳng."

Quanh co một vòng lớn như vậy, khả năng diễn thật sự khá lắm.

Lâm Sam phát hiện bạn học Tạ Gia Nhiên hôm nay vẫn có tâm tình vô cùng vui vẻ.

Người đang yêu đương chính là không bình thường như vậy, con người trước kia luôn lạnh nhạn bình tĩnh, vô dục vô cầu, bây giờ đáy mắt cũng hiện lên ánh nước mùa xuân đẹp đẽ chưa bao giờ có.

Cầm điện thoại cũng không biết là đang làm gì.

Lâm Sam không nhịn được tò mò đến gần: "Gia Nhiên, nhìn cái gì vậy?"

"Diễn đàn của trường học."

Tạ Gia Nhiên không giấu cậu ta, liền cho Lâm Sam thấy một tài khoản phụ của Tạ Gia Nhiên mở ra topic nói về các học bá trong trường, tìm đến cái bình luận về Lương Túc Niên, đầu ngón tay động động, bên dưới liền nhiều hơn một câu trả lời:

【 không phản đối. 】

—— Tôi nói một câu, hai người bọn họ đã ở bên nhau, không ai phản đối chứ?

—— Ừm, không phản đối.

Miệng Lâm Sam dần dần mở lớn thành hình chữ "O".

Liền cho Tạ Gia Nhiên một ngón tay cái: "Trâu bò nha Nhiên bảo bối, cũng học được tự mình phát đường rồi."

Tạ Gia Nhiên lắc đầu nói không phải.

Suy nghĩ một chút, liền nghiêm túc sửa lời của cậu ta: "Tôi như vậy, chỉ có thể gọi là phu xướng phu tùy."

Thoát ra khỏi diễn đàn, cậu theo thói quen mở wechat ra, dừng lại ở khung trò chuyện của cậu và Lương Túc Niên rất lâu, cậu nhắn mấy tin rồi mà vẫn chưa thấy bên kia trả lời.

Đang định nhắn thêm một tin nữa, Lâm Sam bỗng nhiên "Ôi chao" một tiếng, lấy tay che đi màn hình của cậu.

"?" Tạ Gia Nhiên khó hiểu quay đầu: "Sao vậy?"

Lâm Sam hỏi: "Cậu ta chưa trả lời tin nhắn, cậu lại phải tiếp tục gửi tin nhắn sao?"

Tạ Gia Nhiên do dự: "Đúng vậy... Không được sao?"

"Đương nhiên là không được!"

Lâm Sam hận rèn sắt không thành thép hừ một tiếng: "Quả nhiên là nhóc con lần đầu biết yêu, làm sao lại hấp tấp nóng nảy như vậy hả?"

Tạ Gia Nhiên ngơ ngác, Lâm Sam trầm giọng truyền thụ kinh nghiệm "lấy nửa đời đổi được" cho bạn tốt: "Bảo bối à, cậu yêu đương như vậy là không được, cứ nghĩ thử xem, có người con trai nào lại đồng ý để người yêu quản lý động thái của mình mình 24h một ngày, mở điện thoại lên lại là tin nhắn oanh tạc liên tiếp chứ?"

"Tôi không có ý muốn quản lý anh ấy."

Tạ Gia Nhiên nỗ lực giải thích: "Hơn nữa tôi cũng chỉ gửi có ba tin thôi..."

Nói xong, cậu lại có chút nghi ngờ bản thân liếc nhìn điện thoại.

Vậy cũng tính là oanh tạc tin nhắn sao?

"Chỉ khác biệt về số lượng, xét về bản chất thì không khác mấy."

Lâm Sam kiên nhẫn: "Gia Nhiên, cậu nghe tôi nói, cậu cũng là con trai, cũng biết nam sinh cũng cần có bí mật nhỏ của riêng mình, điểm này thì dù có là sau khi yêu đương rồi cũng không thay đổi đâu."

Bé trai Tạ Gia Nhiên tỏ ra rất hoang mang: "Là như vậy sao?"

"Đương nhiên!" Lâm Sam thề son sắt nói: "Cậu có thể không tin dự báo thời tiết nhưng vĩnh viễn có thể tin tưởng Sam Sam bảo bảo, mấy cái này đều là tinh hoa rút ra từ kinh nghiệm yêu đương nhiều năm đấy!"

"Bí quyết duy trì ngọn lửa tình yêu chính là giữ khoảng cách thích hợp, cảm giác thần bí và mới mẻ là chất xúc tác thần kì trong tình yêu giữa hai người, là thứ có giá trị nhất."

"Quan trọng nhất là không thể quá dính người, không thì rất dễ gây ra tâm lý phản nghịch của đối tượng, cậu càng dính lấy tôi, tôi lại càng không muốn phản ứng lại cậu, biết không?"

"..."

Bạn học Tạ đồng vừa mới yêu đương nhìn thấy mấy tin nhắn chưa được trả lời kia, lông mày khẽ nhíu lại, tâm tình bỗng nhiên trở nên hơi thấp thỏm.

Lẽ nào cậu thật sự, có chút quá dính người sao?

-

Lương Túc Niên thuyết trình thử PPT trước khi làm chính thức, chuyện đầu tiên làm sau khi từ trên bục giảng trở lại chỗ ngồi là lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của bạn trai.

"Lương ca, Lương ca."

Tiêu Trì đặt sách lên bàn, đụng đụng cùi chỏ của hắn: "PPT làm trâu bò như vậy, tối hôm qua thức đêm đúng không? Chẳng trách sáng nay lên lớp lại muộn đến năm phút đồng hồ."

Lương Túc Niên thuận miệng nói: "Không thức đêm, tới chậm cũng không phải là vì dậy trễ."

Tiêu Trì: "Vậy thì vì cái gì? Cậu lạc đường sao?"

"..."

Lương Túc Niên không nói liếc nhìn cậu ta một cái: "Cả ngày đều nghĩ linh tinh cái gì thế, không lạc đường, chỉ là đưa bạn cùng phòng đi học thôi."

Bạn cùng phòng của hắn đương nhiên là Tiêu Trì đều biết, không tốn nơ ron thần kinh nào cũng đoán được người hắn nói đến là ai: "Đưa Tạ Gia Nhiên sao?"

Lương Túc Niên lười biếng ừ một tiếng.

"Hừ, đã hiểu, hóa ra không phải là cậu lạc đường, là đi cùng bạn cùng phòng sẽ lạc đường nha."

Tiêu Trì dùng vai đẩy hắn một chút: "Tôi nói này Lương ca, quan hệ giữa cậu và Tạ Gia Nhiên cũng quá thân thiết rồi, quả thực không khác gì anh em ruột, không phỉa mọi người đều nói tính cách của Tạ Gia Nhiên quá lạnh, không dễ ở chung sao? Rốt cuộc là cậu làm sao làm được thế?"

Lương Túc Niên: "Cậu biết cậu ấy từ trong miệng người khác sao?"

Tiêu Trì: "Đương nhiên là không phải, chúng ta đã cùng đi Hoa sơn rồi mà, đương nhiên là tôi biết cậu ấy không giống như lời người ta nói, nhưng cảm giác xa cách đúng là vẫn có đúng không?"

Cậu ta đang nghĩ xem nên tìm từ như thế nào: "Giống như chúng ta tuy là đều chơi đùa cùng nhau nhưng lại không cùng chủng loại, chúng tôi là mấy con Samoyed, Tạ Gia Nhiên là mèo Ragdoll, đều sẽ có loại khoảng cách vô hình không đánh tan được, hiểu không?"

"Thế nhưng Lương ca, cậu lại không giống như thế, cậu vừa là mèo vừa là chó, có thể biến đổi qua lại giữa hai trạng thái vô cùng nhuần nhuyễn, rất trâu bò!"

Giọng Tiêu Trì chân thành mà khoa trương, thuận tiện xin kinh nghiệm: "Có thể truyền thụ một chút kinh nghiệm, là làm sao làm được vậy không?"

Lương Túc Niên: "... Cậu lấy cái ví dụ gì như não bị tắc động mạch chủ vậy?"

Tiêu Trì khà khà cười: "Hình tượng thôi mà, mọi người đều là thẳng nam, đừng để ý mấy chi tiết nhỏ."

"Thật không tiện, thiên phú, không có cách nào truyền thụ —— "

Nói chuyện được một nửa, Lương Túc Niên bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: "Chờ đã, cậu vừa nói cái gì?"

Tiêu Trì: "Tôi nói mọi người đều là thẳng nam, đừng để ý mấy chi tiết nhỏ."

Lương Túc Niên: "Không phải câu này, một câu trước."

Tiêu Trì chần chờ: "Cậu vừa là mèo vừa là chó?"

"..."

Lương Túc Niên: "Cậu vừa là mèo vừa là chó, không phải, câu trước nữa."

"Cái gì chứ?" Tiêu Trì nỗ lực nhớ lại: "Quan hệ giữa cậu và Tạ Gia Nhiên rất thân thiết, không khác gì anh em ruột?"

Đúng rồi, chính là câu này.

Lương Túc Niên cong khóe miệng, có chút đau răng: "Thoạt nhìn rất thân thiết sao?"

Tiêu Trì: "Đúng đó."

Lương Túc Niên lại hỏi: "Như anh em ruột?"

Tiêu Trì: "Đúng vậy."

Lương Túc Niên: "..."

Cái hình dung này hình như đã từng nghe qua.

Lương Túc Niên rất nhanh nhớ ra, câu nói này Chử Tư Tư cũng đã từng nói với hắn:

—— Cậu nói cho rõ, tôi là bạn gái của cậu, không phải bái anh em kết nghĩa với cậu.

—— Lương Túc Niên

—— Cậu đến cùng có nghiêm túc yêu đương với tôi không?!

... Vậy nên, bây giờ hắn thật sự biến chuyện yêu đương thành tình anh em sao?

Đệt.

Phần sau mọi người thay nhau lên bục giảng thuyết trình PPT, Lương Túc Niên không có tâm tình nghiêm túc nghe, hắn lén mở trình duyệt trên điện thoại, nhập mấy từ khóa vào khung tìm kiếm:

【 Lúc yêu đương phải làm cho đối phương những gì? 】

Đáp án nhảy ra phải nói là muôn màu muôn vẻ:

【 Muốn tạo ra lãng mạn cho nàng, chán mấy cái ý tưởng nghìn bài như một trên mạng? Shangweiai.com, chúng tôi có đội ngũ lên kế hoạch chuyên nghiệp... 】

【 Tặng nàng hoa hồng nàng chế quá dung tục, đưa nàng đi ngắm sao nàng còn nói quá đơn điệu, vậy tôi phải tặng gì đây? Hoa hướng dương có được không? 】

【 Lần đầu tiên yêu đương, xin hỏi tặng quà gì cho bạn gái thì tốt? Dây chuyền, đồ trang sức? Hay là váy? 】

...

Lương Túc Niên nhìn mà khóe mắt co giật, quyết đoán bổ sung thêm từ khóa:

【 Tôi là nam sinh, đối tượng cũng là nam sinh. 】

Lúc này kết quả tìm kiếm nhảy ra hữu dụng hơn nhiều.

Hắn nghiêm túc nghiên cứu từng cái một.

Chỉ là còn chưa tìm được cái ưng ý nhất, hắn đã nhìn thấy một cụm từ xuất hiện dày đặc trong kết quả làm hắn tò mò.

Công thụ?

Này là có ý gì?

Căn cứ vào tinh thần hiếu học ham học hỏi, vì đam mê tìm kiếm lời giải, hắn chuyên tâm tìm hiểu một chút.

Mở ra trang web giải thích, sau đó ——

———— sửng sốt một lúc lâu.

Tiêu Trì cũng không có hứng thú với đoạn thuyết trình PPT, cúi đầu chơi game trí tuệ.

Bỗng nhiên khoe mắt nhìn thấy cử chỉ của người nào đó có chút kỳ quái.

Quay đầu định thần nhìn lại, Lương Túc Niên đặt điện thoại úp trên bàn, khuỷu tay chống lên mặt bàn, lòng bàn tay che mắt, không biết đang suy nghĩ gì, vành tai hồng đến sắp nhỏ máu.

"?"

Tiêu Trì đầu đầy dấu hỏi mà liếc nhìn về phía bục giảng, thầy giáo đang đánh giá một phần thuyết trình PPT.

Làm sao vậy, PPT này có sức cuốn hút thế sao?

Làm cho người này cảm động phát khóc?

-

Vào lúc nghỉ giữa giờ, Tạ Gia Nhiên nhận được tin nhắn của Lương Túc Niên, nội dung chỉ có một câu "Nhiên Nhiên".

Cậu đã chờ một lúc lâu mà không đợi được đoạn sau, không nhịn được trả lời một câu "Làm sao vậy", kết quả là gần như đồng thời, đối phương liền nhắn đến một câu "Thôi không có chuyện gì, ngoan ngoãn lên lớp nhé ^_^."

"..."

Tạ Gia Nhiên nhìn đoạn đối thoại này, không nói gì cuộn ngón tay lại.

Buổi tối, sau khi kí túc xá tắt đèn, Tạ Gia Nhiên nhận được một lời mời thêm bạn tốt, avatar của đối phương nhìn rất quen mắt, ID cũng nhìn rất quen mắt.

Cậu suy nghĩ chuyện khác, mất tập trung nhấn vào chấp nhận, đối phương vào lúc cậu xác nhận đã lập tức gửi tin nhắn đến:

Trôi chảy bình an: 【 Tạ Gia Nhiên, tôi phải nói cho cậu một chuyện! Linh cảm cho bức tranh kia của tôi không phải do tôi tự mình nghĩ ra được, là tôi hỏi lớp trưởng, nghe thấy từ chỗ cô ấy. 】

Trôi chảy bình an: 【 Hình ảnh 】

Trôi chảy bình an: 【 đây là lịch sử trò chuyện giữa tôi và lớp trưởng, tôi đã xác nhận với cô ấy, quả thật là vì cô ấy nhìn thấy tranh của cậu trước, rồi tiện thể nói đến chủ đề với rôi vào lúc sau. 】

Trôi chảy bình an: 【 Coi như là vô ý thì tôi vẫn là tham khảo linh cảm của cậu! Tôi đã nói với thầy giáo rút lui khỏi cuộc thi lần này, toàn bộ nguyên nhân tôi cũng nói cho cậu biết, Tôn Hàm tôi dám làm dám chịu, không làm chuyện khuất tất! 】

Tạ Gia Nhiên nhìn thấy tin nhắn lúc đầu có hơi mờ mịt, mãi đến tận khi nhìn thấy đối phương tự xưng tên, mới biết người kia là ai, không biết có chuyện gì.

Thật ra chuyện bức tranh vốn dĩ cậu cũng không để ở trong lòng.

Muốn nói là không sao cả, nhưng nhìn thấy đối phương cũng không nói xin lỗi, đáp lại như thế không thỏa đáng, vì vậy suy nghĩ một chút, trả lời:

【 Được, tôi biết rồi. 】

Kết quả là không biết lại chạm đến cái dây thần kinh nhạy cảm nào của Tôn Hàm, người liền bùng nỏ:

Trôi chảy bình an: 【 Biết rồi??? 】

Trôi chảy bình an: 【 Tạ Gia Nhiên, cậu cho rằng cậu đang phê tấu chương sao?! 】

Trôi chảy bình an: 【 Tôi đang nói xin lỗi với cậu, cậu chỉ nói "Biết rồi"? 】

Tạ Gia Nhiên: "..."

Tuy rằng là thế, nhưng cái cậu xin lỗi này của cậu thật sự quá lòng vòng.

Đang muốn gõ chữ nói không sao cả, đối phương thiếu kiên nhẫn lại nhắn tin tới:

Trôi chảy bình an: 【 Thật không biết đến cùng là cậu vênh váo cái gì! Có chồng thì rất đáng gờm sao?! 】

Trôi chảy bình an: 【 Không chấp nhận thì thôi! Tôi thu hồi câu áy náy của tôi, chờ xem, lần sau thi đấu tôi nhất định sẽ đường đường chính chính thắng cậu! 】

X.: 【... 】

Lực chú ý bị dời đi một lát lại quay trở về.

Tôn Hàm không gửi tin nhắn đến nữa, Tạ Gia Nhiên để điện thoại xuống, tầm mắt lại thoáng lướt qua phía đối diện một lần nữa.

Từ sau khi trở về kí túc xá vào buổi chiều, cậu đã phát hiện ra Lương Túc Niên có chỗ không đúng.

Muốn nói là chỗ nào không đúng thì cũng không rõ, chỉ là có vài lần hình như muốn nói với cậu cái gì đó, đến lúc mở miệng thì muốn nói lại thôi, trong ánh mắt có sự bối rối không thể bỏ qua.

Đến cuối cùng cũng không nói ra nguyên nhân, lại làm cho trong lòng cậu càng thêm thấp thỏm.

Hắn sẽ nói với cậu duy trì khoảng cách thích hợp, đừng quá dán vào hắn sao...

-

Hai người có lẽ làm cùng với người không tên tâm sự cả một đêm.

Ngày hôm sau, Lương Túc Niên lại đưa Tạ Gia Nhiên đi học, dọc đường đi hai người đều có tâm sự, từ ký túc xá đến tòa nhà nghệ thuật hai người cũng không nói được mấy câu.

"Anh, em lên trước đây."

Tạ Gia Nhiên quay người muốn chạy, chưa được hai bước bỗng nhiên bị Lương Túc Niên gọi lại: "Nhiên Nhiên!"

Cậu quay đầu lại nhìn hắn, Lương Túc Niên đứng ở trước mặt cậu, ánh mắt nhiều lần xoắn xuýt, há miệng định nói, nhưng đến cuối cùng vẫn không hề nói gì.

Hắn nghiến răng hàm, giấu đầu hở đuôi giơ tay gãi gãi sau gáy, cười cười với cậu: "Không có chuyện gì, nhanh đi học đi, anh đi đây."

Bây giờ hỏi chuyện như vậy thực sự quá kỳ quái, vẫn là chờ thêm một chút đi.

Đợi hắn tìm được từ ngữ để nói, nghĩ xem làm thế nào để mở miệng.

Tạ Gia Nhiên đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng nhanh chân đi xa của hắn.

Một lúc lâu, cậu quay người lên lầu.

"Làm sao mới có thể không dính người như vậy nữa?"

Lâm Sam chớp chớp đôi mắt: "Cái này còn phải dạy sao? Quá đơn giản, chính là ý trên mặt chữ, đừng dính người như vậy nữa là tốt rồi!"

Tạ Gia Nhiên mất tập trung pha màu, nghe vậy động tác càng chậm hơn.

"Nhưng mà Lâm Sam à, tôi cảm thấy thật là khó."

Lương Túc Niên dùng một loại tư thế không thể từ chối chen vào thế giới của cậu, sau khi cậu không giữ lại chút nào mà tiếp nhận hắn, tất cả ánh mặt trời chiếu trên thế giới này, giống như đều bị hắn nắm giữ.

Cậu vẫn luôn là một cây bồ côn anh lặng yên lớn lên ở nơi không ai biết đến, lớn lên dưới bầu trời âm u không ánh sáng, nhưng một ngày nào đó rốt cục mây mở sương tan, cậu nhìn thấy ánh trăng.

Lương Túc Niên chính là ánh trăng của cậu.

Bị vẻ đẹp của ánh trắng đánh bại, lại vui vẻ vì mình cũng có thể được ánh trăng dịu dàng chiều chuộng soi sáng, cậu quả thực là hạnh phúc đến mức không biết phải làm thế nào mới tốt.

Vì vậy mà cậu không ngừng tới gần, không ngừng muốn chiếm hắn làm của riêng, hoặc là bị hắn chiếm làm của riêng.

Cậu thật sự rất thích hắn.

Chỉ cần vừa nghĩ tới hắn, liền sẽ cảm thấy cuộc sống có nhiều hơn một sắc thái không có cách nào truyền tải, sẽ cảm thấy từng ngôi sao trong thế giới nhỏ của cậu đều được thắp sáng.

Tốt như vậy, làm cho cậu trở thành người hắn thích, lại vất vả trở thành bạn trai của hắn, rốt cuộc phải dùng phương pháp gì mới có thể kìm chế không tới gần hắn đây?

Thật là khó, thật sự quá khó.

So với việc cậu sửa một bức tranh bị nước dội ướt nhòe hết còn khó hơn.

Không đúng, là một trăm bức, một ngàn bức.

"Nhiên bảo bối, không nên như vậy."

Lâm Sam nói: "Cậu là tuyển thủ có thiên phú, sóng to gió lớn đều đã trải qua, làm sao có thể mắc lại trong cống ngầm này chứ?"

Tạ Gia Nhiên đau lòng đến mức không muốn nói chuyện.

Cậu không phải là tuyển thủ thiên phú gì đó, cậu chỉ là một người bình thường, người bình thường bị bản năng chi phối muốn đến gần người trong lòng mà thôi.

Lâm Sam thở dài, nói: "Được rồi, nếu đã như vậy, vậy thì tôi cố gắng tổng kết mấy cái công thức, tự cậu chọn dùng linh hoạt một chút."

Hắn bẻ ngón tay lần lượt nói từng cái: "Không dính người, giải thích ra thì chính là giữ một khoảng cách, không thể cứ nghĩ muốn chiếm lấy tất cả của cậu ta, cậu phải chừa cho cậu ta một không gian riêng thích hợp."

"Không nên liên tục gửi tin nhắn, có một số việc có thể không phiền đến cậu ta thì không làm phiền cậu ta, phải chấp nhận các cậu không phải là sự tồn tại duy nhất trong thế giới của nhau, cậu ta cũng có vòng tròn riêng của cậu ta, có đúng không?"

"Khoảng cách sinh ra vẻ đẹp, ngay cả người thân máu mủ ruột thịt ngày nào cũng nhìn thấy nhau dần dần cũng sẽ sinh ra phiền chán, cũng sẽ sản sinh mâu thuẫn."

Cuối cùng cậu ta hạ giọng nhấn mạnh nói: "Nhiên bảo bối, không dính người chính là vì gìn giữ cảm giác thần bí cuối cùng giữa hai người."

"Cậu phải biết, nếu quá nhiệt tình quá chú tâm, vĩnh viễn là ngọn nguồn xui xẻo của soái ca mỹ nữ..."

Thầy giáo đang nói đến tỉ lệ màu sắc trong tranh, dùng bài luyện tập sắc thái mà Tạ Gia Nhiên vẽ tuần trước làm bài mẫu.

Các bạn học đang nghiêm túc ghi nhớ bút pháp trong tranh của cậu, chỉ có tác giả là đang mất tập trung.

Cầm điện thoại lên lại thả xuống, thả xuống lại cầm lên, hết lần này tới lần khác cứ lặp đi lặp lại, chỉ vì muốn ngừng không gửi tin nhắn cho Lương Túc Niên.

Cuối cùng cậu nhắm mắt lại, thất vọng ủ rũ cúi đầu.

Thật sự là, quá khó.

-

Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Nhiên Nhiên, tiết chuyên ngành cuối cùng của bọn anh hôn nay cũng xong rồi, từ sau cho đến khi nghỉ hè cũng không có tiết tự chọn *xoay vòng* 】

Bảo bối Nhiên Nhiên: 【 Chúc mừng. 】

Túc Dĩ Vãng Niên: 【 video 】

Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Tiêu Trì mới vừa gửi cho anh, cậu ta mua mũ đội tai thỏ và váy hai dây hoa nhí cho Sàm Sàm, bảo là muốn trước khi con trai lớn lên cho cậu ta hưởng chút lạc thú khi nuôi con gái, buồn cười không chứ? 】

Nhiên Nhiên bảo bối: 【 Ừm, rất đáng yêu. 】

Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Nhiên Nhiên, lát nữa tan học chúng ta ra cổng Nam ăn cơm đi, lần trước Lý Đường và bạn gái đi ăn ở nhà hàng bán món Quảng Đông kia, nghe nói mùi vị rất được.]

Nhiên Nhiên bảo bối: 【 Không cần đâu, em và Lâm Sam cùng ăn là được rồi, buổi tối còn một tiết nữa.]

...

Phòng học chuyên ngành khoa luật.

Lương Túc Niên nhìn thấy tin nhắn mang theo ý tứ qua loa của bạn trai, rơi vào trầm mặc.

Mất một lúc lâu, hắn cau mày mở trình duyệt, lại nhập từ khóa tìm kiếm:

【 Bạn trai bỗng nhiên lạnh nhạt với tôi thì phải làm sao bây giờ? 】

【 Chọc giận bạn trai phải dỗ thế nào? 】

【 Bạn trai chê tôi không biết yêu đương, muốn chia tay với tôi thì làm sao bây giờ? 】

【 Bàn chuyện yêu đương, người anh em à, xin hỏi tôi còn được cứu không? 】

...

Buổi tối, ở phòng 205 trong ký túc xá, Tiêu Trì ngồi khoanh chân trên tấm thảm yoga trăm năm không sờ đến, lại cố gắng đội cái mũ tai thỏ nhỏ xíu lên cho Sàm Sàm lần nữa, đồng thời nỗ lực dạy dỗ bạn mèo nhỏ tư thế đội chính xác.

Hai vị mãnh nam khác có mặt trong kí túc xá, mặt đã cau đến mức có thể hằn thành nếp nhăn.

"Giống như bạn học Tiêu Trì này."

Lưu Mao Mao thực sự không nhìn nổi nữa, động thân đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu ta: "Tôi chỉ muốn hỏi một câu, cậu còn có đạo đức không? Hả?"

Tiêu Trì liếc cậu ta: "Tôi thỏa mãn giấc mộng thiếu nữ của con trai tôi thì có lỗi gì? Chính cậu lớn như vậy còn mặc áo hoodie hồng in hình quả dâu tây đấy, cậu có đạo đức không?"

Nói xong nghĩ một chút cảm thấy cũng không đúng, liền sửa lời nói: "Thay đổi một chút, cậu còn mặt mũi sao?"

"Tôi đây gọi là thiếu nam có sức sống thanh xuân."

Lưu Mao Mao tiêu sái hất mũ lên, tự thắt một cái nơ trên đầu mình: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy tôi là phong cảnh xinh đẹp nhất trong phòng kí túc xá của chúng ta sao?"

"Thôi đi, phong cảnh cay mắt nhất thì còn tạm được."

Tiêu Trì mặc kệ cậu ta, tiếp tục cố gắng "chà đạp" con trai, Sàm Sàm giãy dụa đến mệt lử, ngửa cái bụng lên, sống không còn gì luyến tiếc để mặc cha thích làm gì thì làm.

"Cậu đừng hành hạ người ta như thế."

Lưu Mao Mao trực tiếp cướp lấy con mèo, Tiêu Trì trừng hai mắt một cái đang định nói chuyện, Lưu Mao Mao liền cướp luôn cả cái mũ tai thỏ kia.

"Thật sự là tôi không nhìn nổi nữa rồi, cậu đội kiểu này là sai rồi."

Lưu Mao Mao tháo một cái nút ẩn bên dưới ra: "Thấy không, chỗ này chặt như thế cậu cũng không tháo ra, cái đầu con mèo có nhỏ hơn một vòng nữa cũng không đeo được!"

Tiêu Trì bỗng nhiên tỉnh ngộ ồ một tiếng: "Vậy cậu nhanh đội lên cho con trai tôi đi!"

Thuận tiện cầm lấy một cái khăn ren bên cạnh, "Còn có cái này nữa, cùng đeo lên đi!"

Trần Văn Diệu: "..."

Nhịn!

Người tốt nghiêm túc không nói gì cũng chỉ có một mình cậu ta.

"Lương ca, cậu thật sự không định quản bọn họ sao?"

Trần Văn Diệu nhìn về phía người ngồi ở đối diện, Lương Túc Niên: "Cứ để mặc họ trêu đùa con nuôi của cậu à?"

Lương Túc Niên bị Tiêu Trì kéo sang đây xem còn mèo nhỏ thay đồ.

Chỉ là từ lúc vào cửa đã không nói lời nào, thỉnh thoảng nhìn di động, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

"Nhẹ tay một chút, đừng làm đau con nuôi của tôi là được."

Thuận miệng ném câu này, hắn liền gõ cho màn hình điện thoại sáng lên để nhìn, thông báo tin nhắn của wechat vẫn trống rỗng.

Tính từ lúc tin nhắn cuối cùng đến, đã hơn ba tiếng đồng hồ Nhiên bảo bối không nhắn tin cho hắn.

Hắn tự an ủi mình, có thể là vì tiết chuyên ngành không thể phân tâm, thế nhưng liên tưởng đến nội dung hai người trò chuyện lúc chiều, hắn liền không nhịn được suy đoán theo chiều hướng xấu.

Biến cố đến quá đột nhiên, hắn thật sự là không có tâm tình đùa giỡn.

Cũng không cười nổi.

Tiêu Trì bị Lưu Mao Mao cướp trắng, rảnh rỗi không có chuyện làm, nghiêng đầu nhìn Lương Túc Niên: "Lương ca, có phải là cậu gặp phải chuyện gì phiền lòng không?"

Lương Túc Niên cũng không ngẩng đầu lên: "Không."

Tiêu Trì không tin: "Vậy hai ngày nay cậu làm gì cái gì mà chỉ có mỗi một khuôn mặt, làm gì cũng không có tâm trạng tốt?"

Lương Túc Niên tính khí tốt bao nhiêu bọn họ đều biết, xưa nay không đỏ mặt tức giận với người nào, giống như chuyện phiền lòng gì cũng không đáng bị để ở trong lòng, khó khăn gì vào tay hắn cũng đều có thể giải quyết dễ dàng.

Lần đầu tiên thấy hắn bị cái gì đó quấy nhiễu đến buồn bực như vậy, thực sự không quen.

Hơn nữa thậm chí ngay cả bạn nhỏ Sàm Sàm đáng yêu như vậy cũng không thể chữa cho hắn.

Tiêu Trì và Lưu Mao Mao liếc mắt nhìn nhau, như không có việc gì ngồi bên cạnh Trần Văn Diệu, trong mắt đều viết mấy chữ bó tay toàn tập.

Xem ra liệu pháp dùng sự đáng yêu bạo kích của con mèo nhỏ cũng không phải là vạn năng.

Hắn càng không chịu thổ lộ, Tiêu Trì càng không nhịn nghĩ đến tình huống xấu nhất: "Lương ca, sẽ không phải là... Nhà cậu phá sản chứ?"

"..."

"..."

Cái suy đoán này, vừa nghe đã thấy rất ngốc nghếch.

Thế nhưng kết hợp với tình hình hai ngày nay của Lương Túc, ngẫm nghĩ một phen

—— cũng không phải hoàn toàn không thể!

Lưu Mao Mao và Trần Văn Diệu đều bị doạ sợ, trợn to mắt nhìn về phía Lương Túc Niên.

"Không phải chứ, Lương ca, chuyện này... Thiệt hay giả?"

"Nhà cậu, thật sự phá sản?"

"..."

Lương Túc Niên không nói: "Nói linh tinh cái gì, không phá sản."

Ba người yên lòng: "Ai, không là tốt rồi, không là tốt rồi."

Lương Túc Niên phun ra một hơi, đốt ngón tay đặt lên mi tâm xoa xoa, buồn bực mất tập trung: "Chỉ là... hình như tôi khiến một người tức giận rồi."

"A?"

Tiêu Trì ngơ ngác chớp mắt hai lần: "Ai vậy?"

Lương Túc Niên: "Một người rất quan trọng."

Người rất quan trọng?

Tiêu Trì quay đầu dùng khẩu hình nói với Lưu Mao Mao và Trần Văn Diệu: Cha cậu ấy hay là mẹ cậu ấy?

Lưu Mao Mao: Có thể là anh em họ bên cô bên chú của cậu ấy không?

Trần Văn Diệu: Hình như đều có khả năng.

Giải quyết mâu thuẫn gia đình không phải là chuyện dễ dàng.

Tiêu Trì ho khan hai tiếng hắng giọng một cái, cố gắng nỗ lực nói: "Cái này ấy mà, người một nhà đều là như vậy, nhà ai không có lúc mâu thuẫn chứ? Lương ca, cậu cũng đừng quá để ở trong lòng, cậu phải tin tưởng, coi như có giận, cậu vẫn là người quan trọng nhất trong lòng người kia!"

Lưu Mao Mao: "Tiêu Trì nói đúng, hoặc là cậu thực sự không thể đặt ở trong lòng thì tìm thời điểm thích hợp nhận sai rồi nói xin lỗi đi?"

Trần Văn Diệu: "Dầu gì thì cậu cứ thuận theo tự nhiên, ngược lại, dùng kinh nghiệm của tôi, qua mấy ngày rồi sẽ nguôi giận thôi, luôn có thời cơ để có thể trở về như cũ, cậu phải tin thời gian vạn năng có thể thay đổi tất cả."

Tiêu Trì: "Tôi giơ cả hai tay đồng ý với phương ngáp của lão Trần! Tôi cũng dùng rồi, trăm trận trăm thắng!"

Lương Túc Niên vô thức nghịch điện thoại, hình như đang cân xem có nên nhận lấy ý kiến của bọn họ không.

Nhanh chóng đến chín rưỡi, là lúc Tạ Gia Nhiên tan học.

Lương Túc Niên nhớ ra, đã sớm nhắn tin muốn đón cậu về kí túc xá, lại gặp phải câu từ chối lần thứ hai.

X.: 【 Không cần đâu anh, bọn em tan lớp lâu rồi. 】

"..."

Tiêu Trì tự mặc quần áo cho tiểu công chúa Sàm Sàm xong thì chụp ảnh, khóe mắt không ngừng quan sát tình trạng của Lương Túc Niên.

Thấy hắn bỗng cất điện thoại đứng lên, liền vội vàng ngẩng đầu: "Lương ca, cậu phải đi về à? Không ngồi thêm một lát sao?"

Lương Túc Niên: "Không ngồi, không có thời gian."

Tiêu Trì: "Không có thời gian làm gì???"

Lương Túc Niên: "Nhận sai, nói lời xin lỗi."

Trần Văn Diệu a một tiếng: "Vội như vậy sao? Người đó không chừng đang nổi nóng, nếu không thì đợi thêm hai ngày nữa đi?"

"Thôi, không chờ được."

Lương Túc Niên nhanh chân đi tới cửa, kéo cửa ra: "Rất gấp, không muốn để qua đêm."