Cậu Ôm Tôi Một Chút

Chương 6: Đưa nước



Tạ Gia Nhiên nói được là làm được, xin nghỉ sớm hai mươi phút trước khi hết giờ chạy tới sân bóng.

Cũng không quên phải vòng qua siêu thị mua một chai soda lạnh trước.

Có lẽ là do trận chung kết hôm nay tuyên truyền không đúng chỗ nên người tới xem ít đi hơn nửa so với hôm qua nhưng một đám người tập hợp lại đối với Tạ Gia Nhiên mà nói vẫn là vượt quá khả năng tiếp nhận.

Trên sân đang thi đấu đến khí thế hừng hực.

Chỉ còn vài phút nữa là đến lúc giải lao, cậu đứng bên ngoài, cách đoàn người khá xa, nghiêm túc nghĩ xem nên làm thế nào để không phải tiếp xúc với những người khác mà vẫn đi được đến hàng đầu đưa nước.

Một tiếng còi lanh lảnh báo hiệu, trọng tài giơ tay ra hiệu ngừng lại, nửa đầu trận đấu đã kết thúc.

Khoa Chính trị và Luật trong giây cuối cùng đã vào rổ một quả ba điểm, kéo khoảng cách giữa hai đội càng ngày càng xa.

"Đã nói rồi mà, chỉ cần Lương ca bỏ thêm hai phần thực lực, khoa tiếng Trung phải ngoan ngoãn cúi đầu gọi ba, còn đòi thi đấu thêm để quyết định thắng bại, thực sự là tiện cho bọn họ quá mà."

Tiêu Trì mất công tốn sức nhấc khuỷu tay khoác lên vai Lương Túc Niên, cách biệt 10 cm khiến động tác của cậu ta trông vô cùng buồn cười.

"Ôi chao~ "

Một cậu trai thân hình cường tráng, chiều cao ít nhất cũng hơn 1m90 ôm bóng đi lại đây, chỉ vào Tiêu Trì vui vẻ nói: "Tôi đã nói lúc đi lên núi Nga Mi đã từng gặp cậu, cậu lại còn không thừa nhận."

Tiêu Trì đầu đầy dấu chấm hỏi: "Tôi lên núi Nga Mi lúc nào?"

Nam sinh: "Khi đó cậu cũng giống như bây giờ, rõ ràng là tay ngắn chân ngắn cũng nhất định phải bá vai một ông chú mà xưng huynh gọi đệ."

Tiêu Trì: "???"

Nam sinh: "Chỉ vì nửa quả chuối tiêu cắn dở trong tay người ta."

Tiêu Trì: "Cậu nói ai tay ngắn chân ngắn."

Tiêu Trì: "..."

Tiêu Trì: "Đậu má con khỉ đột này!! Lưu Mao Mao cậu muốn ăn đòn có đúng không, đừng tưởng rằng hôm nay cậu mặc quần áo màu con gái này thì tôi không dám đánh cậu nhé!!!"

Lưu Mao Mao nhếch miệng: "Tôi không ngắn, cậu có thể nhảy lên đánh đầu gối tôi, với sửa lại một chút, đây không phải là màu con gái, gọi là màu thịnh hành của năm nay."

"Nhảy em gái cậu! Màu mẹ cậu!"

Tiêu Trì cao 1m75, là người thấp nhất trong số bọn họ, đây chính là vảy ngược của cậu ta, động vào liền phát nổ: "Hôm nay tôi phải mở mang kiến thức cho cậu một chút xem cái gì gọi là trán bóng rổ!"

Mao Mao thấy tình thế không tốt, quyết đoán lui lại, Tiêu Trì liền đuổi theo.

Hai người ồn ào khắp sân bóng rổ, gộp lại sáu tuổi cũng thấy nhiều.

"Hai kẻ ngu si."

Trần Văn Diệu cầm hai chai nước đi tới, đưa một chai chưa vặn ra cho Lương Túc Niên: "Ngày mai là cuối tuần, tối hôm nay cùng đi ra ngoài ăn bữa tiệc lớn chúc mừng một chút chứ?"

Cậu ta, Tiêu Trì và cả Lưu Mao Mao đều là bạn cùng phòng trước đây của Lương Túc Niên, cả đám chỉ có hai ham muốn duy nhất, ngoại trừ bóng rổ chính là liên hoan phòng ký túc xá.

Lương Túc Niên nhận nước, nhếch khóe miệng: "Cái gì mà gia đình với anh em chứ, chỉ có mỗi cái cuối tuần cũng cần làm bữa tiệc lớn để chúc mừng, giản dị một chút có được không."

"Hừ, nếu tất cả phú nhị đại trên thế giới đều có ý nghĩ giống cậu thì thiên hạ thái bình rồi."

Trần Văn Diệu cũng cười, tầm mắt nhìn thấy cái gì, bỗng ngừng lại.

"Này, lão Lương." Mu bàn tay cậu ra vỗ cánh tay Lương Túc Niên, hất cằm hướng về phía sau lưng hắn: "Tôi không đeo kính nên nhìn không rõ, cậu nhìn thử xem, bên kia có phải là bạn cùng phòng mới của cậu không?"

Lương Túc Niên quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tạ Gia Nhiên đứng sau đám người.

Cậu khẽ cau mày, nhìn trước đám người trước mặt, lại nhìn chai nước trên tay mình, tiến thoái lưỡng nan, trên mặt loáng thoáng vẻ xoắn xuýt.

Không hiểu sao lại đáng yêu chọc người quá mức.

Lương Túc Niên bị đáng yêu làm cho không nhịn được cười thấp ra tiếng: "Ừ, cậu không nhìn lầm, là cậu ấy."

Trần Văn Diệu ngạc nhiên: "Không phải cậu ta nổi tiếng là không thích đám đông ồn áo náo nhiệt thế này sao? Giờ này lại tới đây làm gì?"

"Nếu không đoán sai, chắc là đến đưa ấm áp rồi."

Lương Túc Niên đưa chai nước trả lại cho Trần Văn Diệu: "Cái này tôi không uống được, trả cậu, tôi đi một lát."

"Hả?"

Tạ Gia Nhiên đang rơi vào giằng co mãnh liệt chợt nghe thấy một trận thì thầm ầm ĩ:

"A, cậu ấy đi về phía này!"

"Trời đất, là hướng chúng ta đứng, mau cứu, cứu mạng, tim tớ đập nhanh quá!"

"Nếu cậu ấy nói chuyện với tớ, tớ nên nói gì đây?!"

"Ha ha ha nghĩ gì thế?"

"... Cũng không phải là không có khả năng mà!"

Tạ Gia Nhiên ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Lương Túc Niên đã tới bên rìa sân lại bị một cô gái tóc xoăn ngăn lại.

Vóc dáng mảnh khảnh đứng trước Lương Túc Niên nhìn lại càng nhỏ bé hơn, lúc ngửa đầu nhìn hắn ngay cả sau gáy cũng lộ ra sự ngượng ngùng.

Không biết là nữ sinh nói với Lương Túc Niên cái gì, Tạ Gia Nhiên chỉ nhìn thấy hai mắt cô long lanh, hai tay cầm một chai nước khoáng đưa tới trước mặt Lương Túc Niên.

"..."

Tạ Gia Nhiên im lặng không nói gì một lúc lâu, yên lặng thu hồi ánh mắt quay người chuẩn bị rời đi.

Kết quả là vừa mới đi được mấy bước đã bị nam sinh bước chân nhẹ nhàng đuổi tới cản lại.

Lòng bàn tay trống rỗng, lại ngẩng đầu, Lương Túc Niên đang cười với cậu

"Không phải đã nói là đến đưa nước cho tôi sao, "

Lương Túc Niên lắc lắc chai nước tự mình vừa cướp lấy, thấy là mới lấy từ trong tủ lạnh ra không lâu, bên ngoài vẫn còn đọng một tầng giọt nước: "Tại sao đưa được nửa đường rồi lại muốn chạy?"

"Không phải là đã có người đưa cho cậu rồi sao?"

Tạ Gia Nhiên khách quan thuật lại sự thực, vừa dứt tiếng lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến vài tiếng kinh ngạc cố đè thấp thốt lên.

Là mấy cô gái từ khi nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ liền nhìn chằm chằm không chớp mắt, bây giờ không biết bị câu nói của Tạ Gia Nhiên nhắc nhở gì, ánh mắt vốn đang mơ màng liền sáng lên rất có tinh thần.

Thấy bị phát hiện, các cô liền cười ý nói xin lỗi, nhanh chóng dắt tay nhau rời đi.

"Không giống nhau, nước con gái đưa không thể tùy tiện nhận."

Lương Túc Niên vặn nắp chai nước, uống mấy hớp liền hết non nửa chai, ánh mắt vẫn luôn rơi trên người Tạ Gia Nhiên, thấy ánh mắt của cậu không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ gì liền hỏi cậu: "Có phải là không thoải mái không?"

Tạ Gia Nhiên lắc đầu: "Không có."

Cậu đã đợi được một lúc, làn da dưới ánh mặt trời chiếu vào trắng đến phát sáng, chóp mũi rịn ra một chút mồ hôi chưa kịp lau.

Tầm mắt Lương Túc Niên đảo qua, quay đầu liếc nhìn sân bóng, đóng nắp chai nước lại hỏi Tạ Gia Nhiên: "Lát nữa bọn họ định đi ăn mừng, cậu có muốn đi ăn cùng nhóm chúng tôi không? Tôi mời cậu một bữa tiệc lớn."

"Cảm ơn, nhưng không cần đâu."

Tạ Gia Nhiên lắc đầu, cậu không quen ăn cơm với người lạ.

Đáp án như trong dự liệu, Lương Túc Niên cười cười, cũng không để ý.

Sợi tóc mềm mại của Tạ Gia Nhiên bị gió thổi bay bay, Lương Túc Niên nhìn thấy liền thấy hơi ngứa tay.

Đáng tiếc là vừa mới đánh bóng xong, tay rất bẩn, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

"Buổi chiều không có tiết sao?"

"Ừm." Hôm nay cậu chỉ có tiết buổi sáng.

"Vậy thì nhanh về ký túc xá đi."

Lương Túc Niên gập ngón tay, dùng đốt ngón tay sạch sẽ vuốt lọn tóc rối xong nhanh chóng thu tay về, ý cười trong sáng: "Bên ngoài rất nắng, đừng phơi quá lâu."

Trở lại sân bóng, hai phút nữa là bắt đầu nửa sau của trận đấu.

Tiêu Trì và Mao Mao đã đùa xong, xáp lại gần: "Trâu bò nha Lương ca, quan hệ với hoa khôi trường từ lúc nào lại tốt như vậy? Kiểu người như vậy sẽ cố ý ra đây xem cậu chơi bóng sao?"

Lương Túc Niên thuận miệng sửa lời: "Không phải đến xem bóng, chỉ là đến đưa chai nước thôi."

"Chỉ là đưa chai nước thôi?" Tiêu Trì chỉ thứ hắn cầm trên tay, nói rất khoa trương: "Cậu cho rằng cái này chỉ là một chai nước thôi sao?"

Lương Túc Niên liếc cậu ta: "Không phải sao?"

"Cái này gọi là ân! Ban thưởng! Được không?" Tiêu Trì tha thiết đưa tay qua: "Nhanh đưa tôi uống một ngụm, để tôi cũng được cọ chút thánh quang của hoa khôi trường."

Lương Túc Niên vỗ bỏ tay cậu ta: "Bạn cùng phòng của tôi có bệnh sạch sẽ, uống của cậu đi."

Tiêu Trì không tin được mở to mắt: "Bạn cùng phòng của cậu có bệnh sạch sẽ thì liên quan gì đến chuyện tôi muốn uống nước hả?"

Trọng tài thổi còi, nửa sau trận đấu chuẩn bị bắt đầu.

"Vật theo chủ, chai nước này đương nhiên là cũng có bệnh sạch sẽ."

Lương Túc Niên đặt nửa chai nước còn lại sang một bên, vỗ vai Tiêu Trì, quay người hô lớn: "Đi thôi, đánh sớm xong sớm."

"Hừ, làm sao mà người hào phóng nhất như Lương ca cũng bắt đầu giấu đồ ăn rồi."

Tiêu Trì méo miệng mắng hai câu, chạy đuổi tới: "Đừng ai cướp với tôi, trận này tôi muốn làm tiên phong!"

"Duyệt Duyệt, phát ngốc gì vậy?"

Duyệt Duyệt chính là cô gái vừa rồi đưa nước cho Lương Túc Niên, vẫn giống như những cô gái trước đây, không đưa nước thành công.

"Cậu ấy nhận nước của người khác." Cô nhìn về phía sân bóng, giọng rầu rĩ: "Rõ ràng là trước đây người khác đưa nước cậu ấy chưa bao giờ nhận."

"Chắc là bạn bè đưa thì khác thôi."

Bạn tốt cười cô: "Hơn nữa cậu bị ngốc à, dù có nhận danh hiệu hoa khôi đi chăng nữa thì Tạ Gia Nhiên không phải cũng là nam sinh à?"

Tuy nói là vậy nhưng Duyệt Duyệt vẫn không thấy được an ủi tí nào.

Cô cắn môi dưới, thấp giọng lẩm bẩm: "Nhưng mà Tạ Gia Nhiên... không phải là cậu ta có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng sao?"

-

Tạ Gia Nhiên trở lại ký túc xá, Lý Đường đang ngồi xổm trên ghế dài, vừa ăn dưa hấu vừa xem video.

Nghe thấy động tĩnh quay đầu lại thấy rõ là ai, vội vã rút hai tờ khăn giấy lau hết vệt nước dưa hấu trên bàn xong mới vui cười hớn hở chào hỏi: "Ha, hôm nay về sớm vậy?"

Tạ Gia Nhiên ừ một tiếng, về chỗ đặt đồ đạc xuống.

Mở máy vi tính ra, cậu nhìn chằm chằm mặt bàn một chút, quên mất mình định làm gì, ngồi im một chốc, bỗng nhiên xoay người: "Lý Đường, có thể hỏi cậu một chuyện không?"

"!!!"

Lý Đường suýt nữa thì đánh rơi thìa.

Hai người làm bạn cùng phòng hơn hai năm, Tạ Gia Nhiên chưa từng chủ động nói chuyện với cậu ta, hôm nay vẫn lần đầu tiên phá lệ.

Lập tức thả quả dưa hấu xuống, quay người đàng hoàng trịnh trọng nghiêm túc mà ngồi thẳng, làm ra tư thế mời: "Đương nhiên là có thể, hoàn toàn không có vấn đề, cậu hỏi đi."

Tạ Gia Nhiên cố gắng tìm từ: "Lương Túc Niên, cậu ấy ở trường rất được hoan nghênh sao?"

Vốn định là biết gì nói nấy nhưng Lý Đường nghe xong câu hỏi này, nghẹn cả nửa ngày mới phun ra được một từ đơn: "Hả?"

Tạ Gia Nhiên đúng là không hiểu cách chủ động giao lưu với người khác.

Cậu cho là mình biểu đạt không rõ ràng, suy nghĩ một chút liền cảm thấy câu hỏi của mình đúng là rất kì quái, nhăn mày nghĩ thầm nói thôi, chỉ thấy Lý Đường bỗng trợn to mắt, giọng hơi kích động: "Cái này còn cần phải hỏi sao? Lương ca là nam thần nha, nam thần không được hoan nghênh thì còn ai có thể được hoan nghênh nữa?"

Tạ Gia Nhiên dùng giọng nghi ngờ lặp lại: "Cậu ấy là nam thần sao?"

Lý Đường gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy, chẳng lẽ cậu không biết sao?"

Tạ Gia Nhiên mờ mịt lắc đầu.

Không biết, cậu hoàn toàn không biết.

"Chuyện rầm rộ như thế mà cậu lại không biết?"

Lý Đường không thể tin được, lập tức lấy lấy điện thoại vào diễn đàn, giơ lên trước mặt Tạ Gia Nhiên chỉ vào hai cái tiêu đề đỏ chói: "Cậu xem, đây này."

Cậu ta tùy tiện mở ra một cái danh sách: "Đầu kì có mở một cuộc bình chọn, một là hoa khôi trường một là nam thần, cậu và Lương ca đứng hạng đầu mỗi bên, bỏ xa những đối thủ khác-- "

Nói được một nửa mới nghĩ ra cái gì, Lý Đường im bặt đi.

Cứng đờ vặn cổ nhìn về phía Tạ Gia Nhiên: "Vậy, có phải là cậu, cũng không đi lướt diễn đàn chứ?"

"Ừm." Tạ Gia Nhiên gật đầu, dùng điện thoại của mình vào diễn đàn: "Không lướt bao giờ."

"..."

Lý Đường liên tục nuốt nước miếng, câu chữ ngập ngừng: "Vậy cậu, cũng không biết chuyện mình là hoa khôi của Thanh đại sao?"