Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 141: Quyết định cuối cùng thuộc về Thanh Phi



Bùi Thanh Phi không hề hay biết về cuộc gặp mặt này.

Còn Tề Tranh, không cần hỏi lí do của cuộc hẹn gặp, bằng vào suy đoán của mình, cô cũng đã tự đưa ra được đáp án.

Địa điểm hẹn gặp là một nhà hàng nằm cách bệnh viện trung tâm của thành phố B. Khi nhìn đến định vị, trong lòng Tề Tranh liền mơ hồ cảm thấy, ba Bùi và mẹ Bùi hẳn là vừa nhận được kết quả kiểm tra, nhân đó liền tìm một nơi thích hợp để cùng mình gặp mặt. Kiểu sắp xếp như thế này khiến trong lòng Tề Tranh xuất hiện cảm giác bất an cực kỳ mãnh liệt.

Chiếc xe taxi đưa Tề Tranh đến nơi đã hẹn trước. Vừa mới xuống xe, thông qua cánh cửa sổ trong suốt dưới lầu một của nhà hàng, Tề Tranh lập tức nhìn thấy vị trí của hai vợ chồng nhà họ Bùi.

Ngay lúc đó cô chỉ muốn bỏ chạy, không muốn đi vào một chút nào. Cô thấy sợ hãi kết cục mình còn chưa biết đến kia. Nhưng rồi cuối cùng Tề Tranh vẫn dứt khoát sải rộng bước chân, cố giữ tinh thần vững vàng rồi đi thẳng vào trong đó.

Mẹ Bùi cùng chồng đi đến bệnh viện, nhưng cuối cùng, chỉ có duy nhất một mình Bùi Sĩ Phương mới là người biết được kết quả kiểm tra.

Buổi sáng hôm nay, khi hai người cùng đi tới bệnh viện, Bùi Sĩ Phương để cho vợ ở bên ngoài chờ mình, sau đó một mình ông tiến vào phòng làm việc của bác sĩ.

Bọn họ ở lại trong đó nói chuyện rất lâu, lâu đến nỗi mẹ Bùi phát hoảng.

Cuối cùng, khi Bùi Sĩ Phương đi ra, hai tay của ông nắm chặt lại, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Mẹ Bùi vừa mở miệng định hỏi ông bác sĩ nói như thế nào thì ông lại hỏi bà trước. Ông hỏi có phương thức liên lạc với Tề Tranh hay không, ông muốn hẹn với Tề Tranh đến gặp mặt.

Phương thức liên lạc sao? Đương nhiên là mẹ Bùi có rồi. Tuy rằng đã hơn hai năm nay bà chưa từng một lần gọi điện thoại cho Tề Tranh, nhưng đứa nhỏ này lại là đứa nhỏ bà tận mắt nhìn nó lớn lên, phần tình cảm được bồi đắp từ khi nó còn nhỏ cho đến khi lớn lên ấy không phải là giả. Vậy nên trong danh sách những người mình cần liên hệ, mẹ Bùi sớm đã thành thói quen khi giữ lại số điện thoại có cái tên của nha đầu Tề Tranh.

Mẹ Bùi hỏi chồng, ông muốn làm cái gì.

Bùi Sĩ Phương thở dài một cái rồi nói, giờ đã đến lúc nên có quyết định được rồi.

Tề Tranh đi tới chỗ ngồi gần bên cửa sổ, cô đang định mở miệng để chào hỏi thì dừng lại.

Từ nhỏ đã có lối xưng hô thân mật thắm thiết với hai vợ chồng này, vậy mà vào giờ này khắc này, Tề Tranh lại không biết bây giờ hai người bọn họ có còn nguyện ý cho phép cô gọi họ là ba Bùi, mẹ Bùi như ngày trước hay không nữa.

Nhưng nếu không dùng cách xưng hô này thì mình nên gọi là gì mới phải đây?

Chú? Dì?

Như vậy thì quá kì quái đi. Dù sao Tề Tranh cũng không thể gọi được.

Bùi Sĩ Phương lại không để ý tới sự lúng túng này của Tề Tranh. Ông vừa đưa tay chỉ chỉ vào chỗ ngồi đối diện vừa nói với Tề Tranh: "Tề Tranh tới rồi hả. Ngồi đi."

Tề Tranh có chút co quắp ngồi ở phía đối diện với hai vợ chồng này.

Cô không khỏi cảm thấy hết sức căng thẳng, không biết mình nên xử sự như thế nào mới phải. Trên mặt bàn có một chén trà, Tề Tranh liền bưng chén trà lên nhẹ nhàng hớp một ngụm. Dòng chất lỏng ấm áp xuôi theo cuống họng đi xuống, nhờ đó mà tâm tình của Tề Tranh ổn định trở lại.

"Những ngày vừa qua chỉ vì thân thể này mà ta đã thật sự quấy rầy tới con rồi." Bùi Sĩ Phương nói.

Tề Tranh để xuống cái ly rồi liên tục xua tay: "Không phải vậy đâu. Đây là việc bọn con nên làm mà."

Bùi Sĩ Phương chỉ hơi cười cười: "Thanh Phi là con gái của ta, mà người một nhà thì không cần thiết khách khí như vậy. Nhưng con lại là bạn của nó, nên ta vẫn muốn nói với con một lời cám ơn đấy."

Rút cuộc thì nụ cười trên môi Tề Tranh đã không giữ lại được nữa. Chỉ với một từ "bạn" này, ba Bùi đã lôi cô trở lại với thực tế. Thái độ của ông đã quá rõ ràng: ông không thừa nhận sự tồn tại tình cảm của mình và Bùi Thanh Phi.

Bầu không khí bỗng trở nên cứng ngắc.

Mẹ Bùi hết nhìn Tề Tranh lại nhìn chồng, lúc này bà thật sự không biết nên nói cái gì mới phải.

Không khí dường như ngưng trệ.

Giữa trưa trong nhà hàng chỉ có tiếng người huyên náo, nhưng giữa ba người bọn họ lại an tĩnh đến đáng sợ.

Trong đầu Tề Tranh hiện lên ngàn vạn ý niệm.

Mình có nên cường ngạnh hơn một chút hay không?

Hay là mình nên uyển chuyển một chút?

Mình có nên cân nhắc lại tình cảm của mình đối với Bùi Thanh Phi hay không? Hay là khẩn cầu cha mẹ của cô ấy tán thành?

Ngay trong khi Tề Tranh còn đang nghĩ đến những vấn đề này, còn chưa thể ra được quyết định cuối cùng thì lại thêm một tiếng sấm nữa, lần này vẫn do Bùi Sĩ Phương ném ra.

"Tề Tranh, từ khi còn nhỏ con đã là một đứa trẻ thông minh, bởi vậy chúng ta hãy cùng nhau đi thẳng vào vấn đề luôn nha: ta nghĩ rằng hẳn là con cũng biết tình huống của ta lúc này. Lần này ta đến thành phố B chính là để xem bệnh. Buổi sáng hôm nay ta vừa mới có kết quả chẩn đoán chính xác, sợ là phải lên bàn giải phẫu rồi. Con cũng biết rồi đấy, chỉ cần là giải phẫu thì sẽ có mạo hiểm, cho nên ta hy vọng vạn nhất có một ngày ta phải rời khỏi nơi này, không thể ở lại bảo vệ con gái của ta được nữa, ta hy vọng nó sẽ giống như những người bình thường khác: kết hôn sinh con, bình an vui vẻ đi qua cả cuộc đời. Nó sẽ không cần phải gánh vác ánh mắt chất vấn của người ngoài, không cần phải cố gắng hơn những người khác để trả giá cho sự lựa chọn này. Những lúc nó phải ngừng suy nghĩ hoặc là muốn được nghỉ ngơi sẽ có một người có thể cho nó một bầu trời che chở cho nó được bình yên."

Con cũng có thể làm được!

Trong ánh mắt bi thương của Tề Tranh, cuối cùng những lời này cũng bị chặn lại ở trong cổ họng, không cách nào hùng hồn nói ra khỏi miệng.

"Tề Tranh, con có thể hiểu được không?" Ánh mắt của Bùi Sĩ Phương rất nặng, nặng đến nỗi Tề Tranh không thể không dời đi ánh mắt của mình.

Mà mẹ Bùi thì đang hoảng hốt vô cùng. Hiện tại, thông qua mấy câu nói rất mơ hồ của chồng bà mới biết được phần nào kết quả kiểm tra cuối cùng.

"Làm sao vậy? Tại sao lại có thể như vậy đây? Bác sĩ yêu cầu ông phải phẫu thuật?"

Bùi Sĩ Phương gật gật đầu.

Mẹ Bùi trở nên luống cuống, những lời vừa nói kia của Bùi Sĩ Phương đã làm cho bà cảm thấy rất có thể chồng của mình sẽ không an toàn xuống khỏi bản mổ. Bà gấp đến nỗi hai mắt đều đỏ lên.

Bùi Sĩ Phương cầm lấy tay của vợ, nhưng ánh mắt của ông lại không một giây rời khỏi Tề Tranh.

"Tề Tranh! Ta muốn nghe quyết định của con vào lúc này."

"Con... Cho con một chút thời gian, có thể chứ?" Tề Tranh khó khăn mở miệng.

"Tề Tranh, ta không còn có thêm nữa thời gian cho con nữa rồi." Bùi Sĩ Phương nói.

Tề Tranh nhìn chén trà trước mặt mình, vừa nãy cô đã uống hết gần một nửa, nửa chén nước trà còn lại an tĩnh nằm ở trong đó. Không một chút gợn sóng, thậm chí ngay cả một mẩu lá trà cũng không có.

Tề Tranh hoàn toàn trầm mặc, rút cuộc thì Bùi Sĩ Phương đã không tiếp tục thúc giục cô nữa. Ông chỉ ngồi ở phía đối diện, yên tĩnh chờ đợi.

Tề Tranh cầm lên cái ly không ngừng lắc cho nó đảo quanh. Bao nhiêu gian nan đã được cô và Bùi Thanh Phi cùng nhau vượt qua giờ đây đang lần lượt hiện lên trước mắt.

Những kỷ niệm khi các cô còn nhỏ, những hồ đồ cũng như lờ mờ hiểu ra của tuổi thanh xuân khi còn học cấp ba. Những năm sau này, khi các cô xác định được cảm tình lại không thể không tách ra... Phải gánh chịu trăm cay nghìn đắng, phải chịu đựng không một chút dễ dàng hết thảy những điều này, rút cuộc, đến bây giờ các cô mới được ở bên nhau, kết thành đôi cả đời. Cho dù không nhận được lời chúc phúc cũng như tán thành, nhưng chỉ cần mỗi ngày mở mắt ra lại nhìn thấy người kia cũng thấy đã đủ rồi.

Tề Tranh đã từng nghĩ tới, sẽ phải rất lâu nữa phần tình cảm chân thành này của các cô mới nhận được sự đồng ý của thân nhân. Nhưng bây giờ ba Bùi lại nói cho cô biết rằng, ông không có nhiều thời gian nữa.

"Tề Tranh!" Mẹ Bùi nhìn đứa nhỏ không biết từ lúc nào đã lệ rơi đầy mặt mà nhức nhối trong tim.

Tề Tranh ngẩng đầu lên, cô đưa tay lên lung tung lau đi hai dòng nước mắt, nhưng chỗ nước mắt này căn bản lau không khô. Cô vừa cười vừa trả lời: "Ba Bùi, con sẽ tôn trọng mọi quyết định của Thanh Phi. Nếu như cậu ấy đi qua được cuộc sống mà cô ấy chọn cho mình, con sẽ chúc phúc cho cậu ấy."

Nét mặt của ba Bùi trước sau gì cũng nhìn không ra có hài lòng với cái đáp án này của Tề Tranh hay không, ông chỉ gật gật đầu: "Thanh Phi bên kia chúng ta sẽ lại động viên nó. Các con tuổi đang còn trẻ, rồi cũng sẽ gặp được người thích hợp thôi."

Lệ rơi không ngừng, Tề Tranh vẫn cười như cũ: "Con đã gặp được người thích hợp nhất, nên sẽ không còn người khác nữa."

Ba Bùi thở dài: "Tương lai còn rất dài, đừng nói những lời không còn đường lui như thế, các con nên..."

Tề Tranh vừa cười vừa lắc đầu: "Con đã không có cách nào đem Thanh Phi từ trong sinh mệnh của con rứt ra được nữa rồi."

"Nếu như các con chịu buông tha cho chút tình cảm này, về sau cũng nên bắt đầu cuộc sống mới."

"Sẽ không! Con sẽ không thể có cuộc sống mới."

Bùi Sĩ Phương nhíu mày: "Nhưng con vừa mới đồng ý..."

Tề Tranh sợ người này hiểu lầm nên vội vàng giải thích: "Xin ngài yên tâm, nếu như Thanh Phi làm ra quyết định của cậu ấy, nhất định là con sẽ không bao giờ quấy rầy cậu ấy. Con... Con chỉ là đang nói chính mình."

Nước mắt từ trên đôi má Tề Tranh trượt xuống, rồi rơi vào trong cái chén trà vẫn được cô một mực không buông ra kia.

"Con không biết là mình có nên nói với ngài những chuyện này hay không. Ngay từ khi còn nhỏ con đã cùng Thanh Phi ở bên nhau rồi, ban đầu là bạn thân, về sau là người yêu. Nói hơi khoa trương một chút thì là, cái người này, nhất cử nhất động của cậu ấy, một cái nhăn mày, một nụ cười đều đã khắc vào trong cốt nhục của con rồi. Nếu như có thể rút gân bóc xương ra được thì tốt quá, nói không chừng như thế con còn có cơ hội quên đi cậu ấy." Tề Tranh cười buồn bã: "Chính vì hiểu rõ cậu ấy, cho nên con biết là Thanh Phi rất yêu rất thương hai người. Nếu hai người dùng tình huống hiện tại để yêu cầu cậu ấy phải làm theo ý của hai người, con tin là cậu ấy sẽ thỏa hiệp. Cho đến bây giờ Thanh Phi vẫn luôn là cái người không làm được cái kiểu bằng mặt không bằng lòng. Nếu như cậu ấy thật sự đáp ứng buông tha con, thì cậu ấy thật sự buông tha, như thế thì bọn con sẽ không có khả năng sống bên nhau được nữa. Con tôn trọng hai người thân là cha mẹ của Thanh Phi, cũng như tôn trọng quyết định của cậu ấy, vậy nên con sẽ không quấy rầy cuộc sống của cậu ấy. Nhưng mà con cũng yêu cầu hai người có thể lý giải cùng thông cảm một chút cho con. Ngoài cậu ấy ra, con sẽ không yêu bất cứ kẻ nào khác, sẽ không bao giờ cùng những người khác sống chung quãng đời còn lại. Đây cũng là quyết định cuối cùng của con. Nếu như... Nếu là có một ngày hai đứa chúng con đều già đi..."

Nói đến đây, Tề Tranh thật sự không cách nào nói tiếp được nữa, cô cố nén xuống cảm giác đau đớn trong lòng, nhờ đó mới không để cho mình vì không khống chế được mà khóc rống lên.

Ba Bùi liếc nhìn sang mẹ Bùi một cái, mẹ Bùi lập tức ngầm hiểu. Đôi mắt vẫn đỏ hồng lên, bà cầm lên một cái khăn giấy đưa cho Tề Tranh.

"Tề Tranh." Bùi Sĩ Phương hơi cân nhắc khi mở miệng nói với Tề Tranh: "Từ hôm nay trở đi ta sẽ phải nằm viện tiếp nhận trị liệu. Buổi chiều hôm nay ta sẽ gọi Thanh Phi tới đây, mọi việc cũng đã quyết định xong, có lẽ đến lúc đó các con có thể ở trước mặt nói lời từ biệt."

***********

Bùi Thanh Phi nhận được điện thoại của mẹ liền vội vàng hấp tấp xin phép nghỉ với công ty, lập tức chạy đến bệnh viện.

Sau khi đến trước quầy lễ tân thông báo tên của người mình cần được gặp, được đưa đến cửa phòng bệnh, Bùi Thanh Phi liền trông thấy Tề Tranh cũng đang đứng ở bên ngoài.

Bùi Thanh Phi ngẩn người ra, hiển nhiên là Tề Tranh cũng đã nhìn thấy cô. Hai người cùng an tĩnh mà đứng ở trên hành lang bệnh viện.

"Sao cậu lại tới đây?" Bùi Thanh Phi mở miệng hỏi trước.

Tề Tranh khẽ cười, giọng của cô rất nhẹ: "Thì, đến xem ba Bùi."

Nghe thấy giọng của con gái, mẹ Bùi từ trong phòng bệnh nhô đầu ra nhìn, Bùi Thanh Phi hết sức lo lắng cho phụ thân của mình, cô đang định đẩy cánh cửa cùng theo bà đi vào.

Đúng lúc này Tề Tranh ôm lấy cô từ phía sau lưng, cô tựa đầu của mình lên sát cổ Bùi Thanh Phi, đôi cánh tay dùng sức ôm chặt lấy người này. Bùi Thanh Phi như có cảm giác mình bị Tề Tranh siết chặt đến đau nhức.

"Thanh Phi a." Tiếng của mẹ Bùi truyền đến.

Tề Tranh và Bùi Thanh Phi đều cùng nghe thấy, cô chậm rãi buông cánh tay của mình ra, thả cho Bùi Thanh Phi rời khỏi vòng tay của mình.

Bùi Thanh Phi mãnh liệt quay đầu nhìn lại, cô muốn mình nhìn cho thấu đang có chuyện gì xảy ra, chỉ là Tề Tranh lại làm cho người ta không phát hiện ra một chút khác thường nào.

"Cậu đang bị làm sao vậy?" Bùi Thanh Phi hỏi.

Tề Tranh cười: "Nhớ cậu chứ còn sao nữa! Đã vài ngày không gặp rồi. Nếu không phải vì quá nhiều người như vậy thậm chí mình còn muốn hôn cậu đây này."

Bao nhiêu thấp thỏm trong lòng Bùi Thanh Phi thoáng được thả lỏng. Vẫn còn có thể nói đùa, lại còn tranh thủ ăn bớt như vậy, đây vẫn là tiểu thư Tề Tranh của mình.

"Để mình vào xem sao. Cậu nhớ là phải ngoan ngoãn ở lại chỗ này, không cho phép bỏ đi." Bùi Thanh Phi chọc nhẹ Tề Tranh vài cái, giả bộ rất hung dữ, rất nghiêm túc.

Tề Tranh vừa cười vừa gật gật đầu, như thể vui vẻ khi được như vậy.

Đến lúc này Bùi Thanh Phi mới tiến lên đẩy cửa phòng bệnh ra.

Ngay lúc này, khi mà nụ cười trên mặt Tề Tranh sắp sửa sụp đổ, vừa mới bước nửa bước vào cửa Bùi Thanh Phi lại đột nhiên quay đầu lại, lần nữa cô nhắc nhở: "Không cho phép cậu bỏ đi, phải ở lại chỗ này chờ mình."

"Được." Tề Tranh đáp lời.

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, rõ ràng là Tề Tranh đang cười, thế nhưng trong ánh mắt của của người này lại như có một gợn nước, nhìn qua... Nhìn qua cũng đủ khiến cho trái tim của Bùi Thanh Phi không khỏi đau xót.

Mẹ Bùi thấy con gái tiến vào thì ngay lập tức bà đưa tay kéo vào trong phòng.

Cái lúc đóng cửa lại Bùi Thanh Phi tựa hồ thấy được Tề Tranh xoay người. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn theo, không cách nào quay lại.

Ngay lúc này đây, cô và Tề Tranh đã bị một cánh cửa ngăn cách.

Đừng đi! Mình xin cậu đấy, đừng đi! Cậu vừa mới hứa với mình đó thôi.

Đó là tiếng nói đến từ đáy lòng của Bùi Thanh Phi.

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng thì Tề Tranh có rời đi hay không?

1, Có.

2, Không.