Cầu Xin Nam Thần Cạo Trọc

Chương 8



Edit: Cẩm Anh

Beta: Mel

Mông Manh cầm điện thoại ngớ ra, hiện tại nên làm gì bây giờ? Cô có nên trả lời không? Cứ đồng ý lời tỏ tình của anh ta luôn chắc cũng ổn he??

Dù sao cô cũng thích tạo hình đầu trọc Lâm Tư Sở, nếu đến lúc đó mà biết tạo hình đầu trọc của Lâm Tư Sở không đẹp, vậy… Chia tay luôn?

Đột nhiên Mông Manh cảm thấy bản thân mình quá khốn nạn.

Nhưng nói thật, Mông Manh không bao giờ nghĩ tới Lâm Tư Sở sẽ thích cô, cô cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.

Hơn nữa yêu đương với một đại minh tinh…

Cô yên lặng suy nghĩ về tình yêu của những minh tinh, không biết nói thế nào, hình như trở thành bạn gái của minh tinh khổ lắm? Đầu tiên sẽ bị fans chửi nhỉ?

Lúc cô đang rối bời, không biết Lâm Tư Sở ở đầu kia cũng đang cầm điện thoại hồi hộp chờ cô trả lời.

Anh thừa nhận mình đang rất gấp, vốn anh muốn đợi đến khi hai người nói chuyện qua mạng đến giai đoạn mập mờ đã, rồi mới bày tỏ rõ tâm ý của mình.

Đương nhiên, nếu có thể khiến cho Mông Manh chủ động bày tỏ rõ tâm ý, vậy thì càng có lợi.

Dù sao anh cũng là một tên… Haizzz.

Lâm Tư Sở sờ sờ cái đầu hói của mình, trong phòng không có lấy một cái gương. Dưới góc nhìn của người khác, anh đẹp trai bao nhiêu thì trong mắt anh, anh xấu xí bấy nhiêu.

Xấu đến mức đến anh còn không dám nhìn mặt mình, xấu thế mà còn có gan đi làm diễn viên!

Khi chứng hói đầu mới xuất hiện, Lâm Tư Sở đã từng nghĩ đến việc rời khỏi giới giải trí, làm việc nhiều năm như vậy, anh kiếm đủ tiền rồi, cũng đã nhìn hết thói đời nóng lạnh của giới giải trí, anh không còn lưu luyến gì nữa.

Chỉ là hợp đồng anh ký còn chưa hết hạn, anh không muốn bồi thường tiền vi phạm hợp đồng nên chỉ có thể tiếp tục làm đến khi hợp đồng hết hạn rồi mới tính đến chuyện rút lui.

Mông Manh suy tư thật lâu, lúc này mới chậm rãi gõ mấy chữ: [Anh có nghiêm túc không đấy? Ý của tôi là, anh còn chưa từng gặp tôi, không biết tôi trông thế nào, tính cách ra sao…]

Thậm chí cô còn nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất chính là Lâm Tư Sở là một tên bại hoại nhã nhặn, nghe vẻ lão luyện như vậy, trên thực tế có thể là một tên khốn nạn thích lợi dụng fans nữ?

Lâm Tư Sở: [Tôi đã gặp em rồi, tôi biết em thế nào.]

Lâm Tư Sở chỉ nói sự thật mà thôi, nhưng không ngờ lại khiến Mông Manh sinh ra hiểu lầm lớn hơn.

Mông Manh vừa nhìn đã cảm thấy rợn cả người, chẳng lẽ cô bị Lâm Tư Sở theo dõi?

Hơn nữa Lâm Tư Sở có ỷ vào thân phận minh tinh để làm mấy chuyện xấu hổ không?

Tư duy của Mông Manh rất sáng tạo.

Cô hít một hơi thật sâu: [Anh nói như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy anh theo dõi tôi lâu rồi đấy. Tôi không nghi ngờ anh, tôi chỉ… Anh và tôi không cùng một thế giới, sao anh biết tôi được, quá ảo rồi.]

Vốn phải nên vui vẻ nhưng ngược lại, Mông Manh cảm thấy có chút phi thực tế.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà cuộc sống của cô đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lâm Tư Sở cũng rất khổ sở, nếu như không phải vì cái đầu hói này thì anh đã sớm thổ lộ rồi!

May thay, dù trong lòng buồn bực nhưng IQ của anh vẫn online, kịp thời gửi tin nhắn hỏi cô một câu: [Vậy em có muốn yêu thử một thời gian không? Nếu em chưa chấp nhận được thì chúng ta cứ trò chuyện qua mạng đã.]

Mông Manh lăn vài vòng trên giường, sau đó mới cầm điện thoại bị cô đá vào góc giường, ngồi xếp bằng nhìn một hồi.

Trái tim đập thình thịch, Mông Manh tự nhủ ‘Đừng hồi hộp như vậy!’ vừa nhập tin nhắn: [Ok.]

Mông Manh và Lâm Tư Sở chính thức bắt đầu mối tình qua mạng, nói là tình yêu trực tuyến nhưng thật ra đối với Mông Manh thì cũng không có thay đổi gì nhiều.

Thay đổi lớn nhất có lẽ là thời gian dùng điện thoại lâu hơn.

Trên mạng có câu hỏi thế này: Yêu qua mạng là trải nghiệm gì?

Trả lời: Giống như bạn yêu đương với cái điện thoại vậy.

Trước kia Mông Manh cảm thấy không đúng lắm, nhưng bây giờ cô thấy nó cực kỳ chuẩn.

Mỗi buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên là nhắn tin chào buổi sáng với Lâm Tư Sở, trao đổi công việc trong ngày cho nhau, nói một vài truyện cười, chia sẻ một số tin tức hoặc hình ảnh thú vị, vân vân…

Trải qua mấy ngày ở chung, ấn tượng của Mông Manh với Lâm Tư Sở càng thêm sâu sắc, cô nhận ra tuy Lâm Tư Sở là một minh tinh nổi tiếng, nhưng minh tinh cũng là con người, thật ra cũng không khác gì người bình thường.

Ừm… Vẫn có sự khác biệt, công việc của Lâm Tư Sở khá bận rộn, rep cô một câu, sau đó phải đợi câu tiếp theo của anh rất lâu.

Không chỉ mỗi lúc này thôi đâu, Mông Manh luôn có cảm giác thời gian chờ đợi rất dài.

Cảm giác này vô cùng nguy hiểm, cô có thể nhận ra rằng mối quan tâm của cô dành cho Lâm Tư Sở cũng tăng lên từng chút một.

Không ổn, rất không ổn, chẳng lẽ cô thật sự sẽ yêu Lâm Tư Sở thông qua việc hẹn hò online sao?

Mặc dù Mông Manh đồng ý tạm thời yêu thử qua mạng với Lâm Tư Sở, nhưng trong lòng cô vẫn không quá tin tưởng vào nó.

Mấy chuyện lừa đảo qua mạng này rất nhiều, cô hy vọng bản thân có thể cảnh giác hơn.

Dưới đủ loại băn khoăn, cuối cùng Mông Manh cũng đưa ra yêu cầu với Lâm Tư Sở vào một ngày nào đó.

[Chúng ta có thể gặp nhau không?] Sau khi Mông Manh hoàn thành công việc gần đây của mình, cô uể oải ngồi trên ghế văn phòng, dựa vào lưng ghế, gõ một câu rồi bấm gửi.

Trạng thái của đối phương là 4G đang hoạt động, bình thường nếu hiển thị trạng thái mạng như vậy thì chứng tỏ Lâm Tư Sở còn chưa về nhà, có thể sẽ không trả lời tin nhắn ngay được.

Cho nên Mông Manh có đủ kiên nhẫn chờ đợi, cho dù quá trình này như cực hình với cô.

Thậm chí cô còn thẳng lưng, đi nấu cơm hoạt động gân cốt được 1 phút thì đã có nửa phút cô tìm đủ loại lí do để xem điện thoại rồi.

Nếu màn hình điện thoại sáng lên thì có nghĩa là có thông báo mới.

Cứ như vậy, ngày thường chỉ cần 30 phút là cô nấu cơm xong, nhưng bây giờ hơn 1 tiếng còn chưa ra đâu vào đâu.

Trong cơn tức giận, Mông Manh dứt khoát tháo pin điện thoại ra, đặt pin điện thoại di động ở nơi mình lười lấy.

Thực tế đã chứng minh rằng khi con người kiên trì làm một việc gì đó ở một mức độ nhất định thì dù người đó có lười biếng đi chăng nữa, người ta cũng sẽ chăm chỉ để đạt được mục tiêu.

Mông Manh đặt pin điện thoại vào trong túi một bộ quần áo cũ, cô còn dùng kim chỉ khâu cái túi lại, sau đó lại nhét bộ quần áo này xuống dưới cùng, trộn lẫn với các loại quần áo khác để mình không có khả năng phân biệt.

Cô đã làm đến mức này, khi đang ăn cơm nửa chừng, cô chợt nhận ra mình đã tháo pin ra hơn mười phút rồi, trong lòng lập tức ngứa ngáy.

Lỡ đâu trong khoảng thời gian mình không xem điện thoại, Lâm Tư Sở rep tin nhắn thì sao?

Càng nghĩ càng bồn chồn.

Càng nghĩ càng ăn không vào.

Cho nên Mông Manh lại mất hơn chục phút để tìm ra cục pin vừa giấu.

Lắp pin vào xong, Mông Manh mới ý thức được mình đã làm ra chuyện ngu ngục gì.

Yêu vào cái là chỉ số IQ giảm mạnh!

Điều ngu ngốc nhất là dù cô biết mình bị ngu nhưng cô vẫn vui vẻ lắp lại pin, mở máy, mở app.

Ting! Bạn đã nhận được một tin nhắn mới!