Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 267: Chim trĩ đừng mong biến thành phượng hoàng




Hôm nay, Kiều Bích Ngọc thức dậy rất sớm, nhanh chóng đi tắm rửa, thay quần áo, đến cả bữa sáng cũng không ăn liền vội vàng bắt taxi đi
đến nơi mà cô không muốn đến. “An Lỗi, Chủ nhiệm An, ông có đó không?” Hiển nhiên là cô đã đến quá sớm, trời mới chỉ tờ mờ sáng, phần lớn các bác sĩ trong bệnh viện còn chưa đi làm.
Y tá trong phòng cấp cứu đưa mắt nhìn một cái, thấy trên người cô không có vết thương nào rõ ràng, giọng điệu liền không được nhiệt tình cho lắm, xua đuổi cô: “Nếu cô muốn đến khám bệnh thì mời qua bên tay phải lấy số rồi xếp hàng chờ, bên cấp cứu chúng tôi không được chỉ định bác sĩ khám bệnh.”
“Tôi có việc gấp cần tìm An Lỗi.”
Y tá thấy cô vô lý vô cớ liền lạnh giọng đuổi đi.
“Bệnh nhân nào cũng nói có việc gấp tìm bác sĩ, nhưng bác sĩ cũng là người, bọn họ cũng cần ăn cần ngủ, nếu không lấy đâu ra tỉnh thần xem bệnh cho mấy người.”
Thấy Kiều Bích Ngọc vẫn ngoan cố không chịu đi, cô y tá phải trực đêm tính khí càng thêm nóng nảy, sắc mặt tối sầm lại: “Chủ nhiệm An không làm ở khoa cấp cứu, cô có việc thì để đến tám giờ đến khoa tổng hợp…
Ở bệnh viện, An Lỗi cũng được coi là bác sĩ có tiếng, đối với bác sĩ đầu ngành được mời về từ nước ngoài đảm nhận công việc thì không thể mỗi ngày đều ngồi làm như cỗ máy thời gian ở trong cái phòng cấp cứu này được.
Kiều Bích Ngọc sững người, lập tức phản bác lại: “Rõ ràng lần trước tôi có nhìn thấy ông ta ở đây.”
“Đó là do cô nhìn nhầm người rồi, Chủ
nhiệm An không thuộc khoa cấp cứu.”
Y tá tỏ ý không muốn tiếp cô nữa: “Chúng tôi rất bận, còn có rất nhiều người cần khám bệnh thay thuốc, phiền cô đứng sang một bên.”
Kiều Bích Ngọc lùi sau mấy bước, ngồi trên
hàng ghế ở cạnh hành lang, sắc mặt có chút đờ dẫn, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ điện tử gắn trên tường đang hiện 5 giờ 30 phút sáng.
Đúng là vẫn còn quá sớm.
Nhưng rốt cuộc là do cô chưa tỉnh hẳn hay thực sự là đã nhớ nhầm?
Lần trước khi cô bị trẹo chân rõ ràng là An Lỗi đã băng bó cho cô. Hôm qua cô nghe được cuộc nói chuyện giữa Đường Tuấn Nghĩa với Mạc Cảnh Sơn, có vẻ bọn họ đã lấy được video từ trong USB của An Lỗi.
Cô không biết video đó là gì, nhưng vốn dĩ An Lỗi đã rất đáng nghi, bây giờ đến cả Đường Tuấn Nghĩa cũng tìm đến ông ta thì chắc chắn là có vấn đề.
“Cô Kiều, lần trước chân cô bị thương chưa khỏi sao?”
Một giọng nói trẻ trung ngọt ngào vang lên phía trên đầu cô. Cô ngước lên nhìn, trước mặt lúc này là một ý tá thực tập khoác trên mình bộ đồng phục màu hồng nhạt: “Cô đang nói chuyện với tôi sao?”
Người đối diện có chút ngượng ngập cười nói: “Tôi nhận ra cô, lần trước Chủ nhiệm An đã đích thân băng bó chân cho cô.”
Câu nói ngắt quãng, cô ấy lại nói thêm: “Còn nữa, hôm ấy khi cô rời đi, người đàn ông đó có quay lại tìm cô đấy.”
“Người đàn ông đó” chắc là nói đến Quách Cao Minh. Ngoại hình của cô và anh đều rất xuất chúng.Bác sĩ y tá hôm đó nhận ra cô cũng không có gì là lạ, cô ý tá này còn đặc biệt đi nhìn xem tên cô là gì.
“Cô với Chủ nhiệm An đều là bạn bè quen biết sao, bình thường ông ấy đều không xuống khoa cấp cứu. Ông ấy được điều đi nước ngoài rồi, cô không biết chuyện này ư?”
An Lỗi bị đi nước ngoài rồi?
Kiều Bích Ngọc rời khỏi bệnh viện, trong đầu có chút rối bời. Cô y tá thực tập đó không giống như đang nói dối, tuy không chắc là ông ta có bị điều đi nước ngoài thật hay không nhưng chắc chắn là bây giờ đã không còn ở bệnh viện nữa rồi.
Ai đã điều ông ta đi chứ?
Cô ngồi ở ghế đá bên ngoài cổng bệnh viện, ngây người ra, không can tâm, lễ ra nên sớm hỏi
chuyện rõ ràng từ An Lỗi.
“Cô ơi cô có hứng muốn ứng tuyển vào công ty chúng tôi không?”
Cô men theo con đường trở về, đi bộ hai tiếng đồng hồ cũng không thấy mệt, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ.Đến quảng trường Đông Ninh thì bỗng nhiên có một cô gái dáng người cao gầy, trong tay cầm một tờ rơi tiến đến trước mặt cô.
Kiều Bích Ngọc đang định lướt qua, nhưng người đó có vẻ rất kiên trì, đi theo cô một đoạn: “Cô ơi, tôi thấy hình tượng của cô rất thích hợp để làm người nổi tiếng trên mạng của công ty chúng tôi. Hiện giờ nghề này đang rất hot, đảm bảo cô sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
“Tôi không có hứng thú với tiền.”
Đối phương nghe thấy cô từ chối thẳng thừng như vậy lấy làm thắc mắc: “Cuộc sống không phải là vì kiếm tiền, tiêu tiền hay sao? Vậy cô sống là vì cái gì?”
Kiều Bích Ngọc cảm thấy câu hỏi của người phụ nữ này thực sự đã hỏi trúng tâm tư của cô. Sống vì điều gì ư?
Cô dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy: “Tôi cũng không biết nữa”
Cô thật sự không biết bản thân mình cố gắng đến bây giờ rốt cuộc là vì điều gì.
Cô mơ màng nhìn một lượt những người đi lại trong quảng trường Đông Ninh phồn hoa.Mọi người đều vì cuộc sống mà bận rộn, đều theo đuổi những hạnh phúc riêng. Còn cô thì sao? Khóe môi lộ ra nụ cười tự giễu cợt, chua xót và bất lực.
Cô gái ấy nhìn cô một hồi lâu, lông mày hơi nhướng lên, đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Tôi là Lucy, đây là danh thiếp của tôi. Cô cầm lấy, biết đâu đó có một ngày cô Kiều đây lại cần tôi giúp đỡ.”
Cô gái tên Lucy này cứ thế nhét tấm thiếp vào tay Kiểu Bích Ngọc, cô còn chưa kịp phản ứng thì cô gái đó đã đi mất.
“Sao cô ấy lại biết mình họ Kiều nhỉ?”
Cô nhanh chóng liếc nhìn tấm danh thiếp phổ thông trên tay, Lucy chắc là tên nghệ danh. Cô ấy là ai chứ? Tuy ngoại hình trông giống người Trung Quốc nhưng khi nói tiếng Trung nghe lại có vẻ không tự nhiên cho lắm.
Kiều Bích Ngọc định đuổi theo, vừa muốn đi thì một giọng nói ở hướng khác truyền đến khiến cô khựng lại. “Chị dâu.” Là Quách Thanh Châu.
Cô vô cùng ngạc nhiên, còn Quách Thanh Châu dường như rất phấn khích, giống như xa cách lâu ngày không gặp vậy, lao đến ôm chầm lấy cô.
“Chị dâu, sao chị không về nhà vậy?”
Kiều Bích Ngọc có chút không thoải mái khi bị ôm như vậy. Cô nhìn vào ánh mắt hồn nhiên trong sáng của Quách Thanh Châu, càng không
biết nên trả lời ra sao. “Thanh Châu, con đang làm cái gì vậy hả?”
Một giọng nói trầm ổn phát ra từ phía đường đối diện.
Quách Thanh Châu gần như là phản xạ có điều kiện vội thẳng người, sau đó quay đầu lại nhìn Giang Mỹ Linh ở bên kia đường, lập tức buông Kiều Bích Ngọc ra, lùi lại vài bước.
Giang Mỹ Linh đi giày cao gót nhanh chóng tiến đến, bà ta nói: “Không được phép giao du với loại người không đứng đắn này, lập tức đi lại đây cho mẹ”
Cô nhìn Quách Thanh Châu cúi thấp đầu, bến lẽn bước đến chỗ Giang Mỹ Linh đứng đó, không dám cãi lại nửa câu.
Bình thường khi gặp nhau, cho dù như thế nào thì cô cũng vẫn sẽ chào một tiếng.
Nhưng hiện giờ cô không tài nào mở lời, chỉ biết ngẩng đầu, im lặng nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.
“Đúng là không có giáo dục.” Từ trước tới giờ bà ta đều không ưa cô.
Kiều Bích Ngọc không muốn nói chuyện với bà ta nữa, cô quay người bỏ đi, nhưng Giang Mỹ Linh không có ý buông tha, nhìn theo bóng lưng cô hét lên: “Cô mau chóng ký đơn ly hôn đi.”
“Vốn dĩ chỉ là con chim trĩ, nghĩ mình có thai rồi thì có thể biến thành phượng hoàng được hay sao? Cô chỉ cần có nhận thức một chút thôi là cũng biết rằng không thể nào với tới nhà họ Quách chúng tôi. Giờ con trai tôi không cần cô nữa, cô đừng làm phiền nó nữa, nếu không thì đừng trách chúng tôi ra tay không khách khí.”
Trước giờ Giang Mỹ Linh vẫn luôn nói chuyện khó nghe như vậy, Kiều Bích Ngọc không biết đã đắc tội chỗ nào với bà ta.
Cô vẫn giống như trước đây, luôn tự nói với bản thân rằng mình không nghe thấy gì hết.
“Đứng lại! Tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không hả?”
Thấy cô phớt lờ mình, Giang Mỹ Lệ ở đằng sau hăm hở chửi bới.
“Bác gái có chuyện gì vậy?” Một bóng người khác chạy tới.
Kiều Bích Ngọc đang đi đến phía đường lớn để bắt taxi, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Hà Thủy Tiên, cô không nhịn được quay đầu lại.
Cô nghĩ, nếu như cô ta là cháu dâu của nhà họ Quách, thì chắc hẳn mẹ của Quách Cao Minh sẽ rất hài lòng.
“Bích Ngọc, cô không biết rằng Cao Minh cũng biết chơi đàn piano hay sao? Bác gái đã dạy Cao Minh chơi piano từ khi anh ấy còn nhỏ. Hôm qua anh ấy còn biểu diễn cho chúng tôi xem nữa. Anh ấy đàn rất hay. Bây giờ mọi người trong nhà đều rất hòa thuận với nhau, ai nấy cũng vui vẻ hạnh phúc. Vậy nên tôi hy vọng sau này cô sẽ không đến làm phiền anh ấy nữa.”
Mỗi lời của Hà Thủy Tiên nói ra đều là sự chế giễu. Trên mặt cô không một chút biểu cảm, cô vẫn giữ im lặng, nhanh chóng lên xe, đóng sầm cửa lại.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi, cô lơ đễnh nhìn
ra ngoài cửa sổ.Trước đây Quách Cao Minh ghét
chơi đàn piano như vậy, giờ đây quên cô rồi, cũng quên luôn cả những ký ức không mấy đẹp đẽ hồi còn nhỏ, hoặc cũng có thể đây đúng là một chuyện tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.