Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 7: Thân thế của Dương Hinh Nhi



“Báo cáo, đã có kết quả! Trong tất cả các gia tộc nổi tiếng ở Đại Hoa, không có nhà họ Dương!”

“Quả nhiên là như thế!”

Trần Đắc Huy quả quyết lên tiếng!

“Điều tra không có nhà họ Dương, vậy thì chứng minh cậu Dương kia hoàn toàn là giả mạo, tên đó hoàn toàn không phải cậu chủ! Lại càng không quen biết Lý Sơn Phàm!”

“Anh ta chỉ biết được em đang buôn người, may mắn tố cáo thành công mà thôi! Một tên rác rưởi vô dụng, cáo mượn oai hùm, ỷ vào thế của Lý Sơn Phàm!”

Giờ phút này Trần Hoàng Thiên không nhẫn nhịn được nữa, lửa giận dâng lên ngút trời: “Khải Hoàng, cha sẽ lập tức đến đòi công đạo cho con!”



Náo nhiệt đã hạ màn, Trương Bắc Thần bắt đầu sắp xếp phòng sang trọng nhất cho mấy người Dương Tiêu, suốt quá trình đều cung kính khom lưng cúi người.

“Có thời gian rảnh, đổi xe đi.”

Dương Tiêu đột nhiên mở miệng khiến Trương Bắc Thần sững sờ.

“Ăn mặc đẹp lên, sau này vị trí nhà giàu có nhất ở Giang Thành này sẽ là của ông.”

Sửng sốt một hồi, Trương Bắc Thần mới hiểu được ý của Dương Tiêu, không nhịn được mừng rỡ như điên!

Vội vàng cong eo, điên cuồng cảm kích nói: “Cảm ơn, cảm ơn cậu Dương! Không, cảm ơn đế tôn, ngài đại ân đại đức, Trương Bắc Thần tôi không bao giờ quên!”

Lúc đầu, vị trí nhà giàu nhất trong khu này của ông ta chính là do Dương Tiêu cất nhắc lên, không nằm ngoài dự tính hoàn toàn chấm dứt lăn lộn, chỉ còn kém nhà giàu nhất thành phố một trăm lẻ tám ngàn bước thôi.

Hôm nay, chính miệng Dương Tiêu nói ông ta sẽ trở thành nhà giàu nhất Giang Thành, Trương Bắc Thần chỉ cảm thấy hạnh phúc tới quá đột ngột, trong lòng thầm hạ quyết tâm đời này sẽ thề chết theo Dương Tiêu,

Linh Ân cũng cười nói một câu: “Con người ông cũng xem như biết điều đấy, biết thuận theo đế tôn thì sống, nghịch đế tôn thì chết.”

Dương Tiêu nhìn Linh Ân, một cái, nói: “Đừng đắc ý quá sớm, tôi vẫn còn chưa nói cô đâu đấy.”

Lời này vừa được thốt ra, Linh Ân le lưỡi một cái.

“Được rồi, hai người các người ra xử lý hiện trường đi.”

“Ừ.” Trả lời một tiếng, Lý Sơn Phàm và Trương Bắc Thần lập tức rời khỏi phòng.

Xoay đầu lại, Dương Tiêu nghiêm túc nhìn Linh Ân, lập tức khiến cô gái tuổi cũng không lớn lắm này không dám động đậy nữa.

Thở dài một tiếng, trong đầu Dương Tiêu nghĩ: ‘Có phải mình quá cưng chiều cô ta rồi không?’

Cô nàng này càng ngày càng tự do phóng khoáng, lại không thèm đợi mình đồng ý, tự tiện đưa ra quyết định, lái máy bay trực thăng vũ trang tới.

Còn kéo cả Lý Sơn Phàm vào chuyện này.

Mặc dù xét từ kết quả cũng xem như không tệ lắm, nhưng dù sao cũng hành động tự tiện, không dạy dỗ một chút không được.

Đừng thấy cô nàng này tuổi còn nhỏ, vừa tròn mười tám tuổi, bây giờ lại còn ăn mặc theo kiểu một thư ký quèn ngây thơ, hoạt bát, vô hại.

Trên thực tế, ở thế giới ngầm, cô ta có một danh hiệu có thể khiến người vừa nghe thấy đã cảm thấy khiếp đảm: “Quả phụ đỏ”.

Đã từng bởi vì nhiệm vụ, Linh Ân đã ám sát một CEO của một tập đoàn đa quốc gia sau đó thả xuống hải phận quốc tế làm mồi cho cá, được công nhận là vua trong giới sát thủ.

Thấy sắc mặt Dương Tiêu trầm xuống, Linh Ân cũng biết mình đã phạm sai lầm, bĩu môi bắt đầu làm nũng.

“Thật sao, đế tôn, Linh Ân biết lỗi rồi, sau này nếu không nhận được sự cho phép của ngài, chắc chắn sẽ không dám hành động, cũng không dám dùng “đồ chơi” của ngài nữa.”

Thấy Dương Tiêu vẫn không phản ứng gì, cái miệng nhỏ nhắn của Linh Ân lầm bầm: “Đế tôn, hay là cứ theo lệ đi, để ngài đánh một chút PP trừng phạt?”

Nói tới, hai tay Linh Ân chống lên ghế sô pha, chủ động mân mê tới.

Nếu cảnh tượng này bị một vài nhân vật lớn bắt gặp, chắc chắn sẽ há hốc mồm.

Vua sát thủ lạnh lùng, một “quả phụ đỏ” khiến vô số người nghe tiếng thấy sợ ở thế giới ngầm, bây giờ lại đưa ra đủ loại nũng nịu, cầu xin tha thứ với một người đàn ông.

Đây chắc chắn là hình ảnh mà bất kỳ người nào cũng không dám tưởng tượng!

Dương Tiêu lắc đầu cười khổ: “Linh Ân, cô đã trưởng thành, sau này đừng hở tí là bày ra tư thế này.”

Lời này vừa được thốt ra, gương mặt xinh đẹp của Linh Ân đỏ bừng, nhưng vẫn bĩu môi như cũ.

“Tôi, tôi chỉ biết làm thế đối với ngày, ngài đánh là được, ngài đánh là hết giận, cũng không truy cứu Linh Ân nữa.”

Dương Tiêu thở dài nói: “Lần này cũng tạm chấp nhận, nhưng nhớ kỹ cho tôi, không được có lần sau.”

Lời này vừa được thốt ra, Linh Ân mới lập tức thả lỏng, mừng rỡ cười nói: “Cũng biết đế tôn hiểu rõ Linh Ân nhất.”

“Nhưng ngài thật sự không đánh sao?”

Linh Ân vẫn giữ nguyên tư thế.

Dương Tiêu không biết làm sao cười một tiếng, năm đó, khi cô ta còn nhỏ, nghịch ngợm không nghe lời, đúng là anh đã đánh PP cô ta xem như trừng phạt.

Nhưng bây giờ, cô ấy đã là một thiếu nữ mười tám tuổi, sao có thể trừng phạt như thế chứ?

“Không đánh, mau đứng lên đi.”

Nghe thấy lời này, Linh Ân mới ngoan ngoãn đứng lên, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy có hơi mất mác.

Đế tôn không đánh PP mình, mình lại cảm thấy mất mác? Rốt cuộc mình bị sao vậy chứ?

Linh Ân biết mình vẫn luôn đi theo Dương Tiêu, chỉ là.

Cô ta chưa từng nhận ra, những năm gần đây sống chung với nhau, tình cảm cô ta dành cho Dương Tiêu đã không còn là tình cảm cấp trên cấp dưới nữa rồi, trong đó còn kèm theo tình yêu.

Sau khi tách ra với Linh Ân, Dương Tiêu đi đến chỗ ở của Hinh Nhi.

Trước đó đã vội vàng gặp nhau một lần, hôm nay cũng có không ít lời muốn nói với cô nhóc này.

Trương Bắc Thần sắp xếp bốn năm cô phục vụ đến chơi với cô bé, Dương Tiêu bảo tất cả mọi người lui ra ngoài.

Thế là, trong phòng chỉ còn lại hai cha con họ mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Cô nhóc cũng cảm thấy rất có hứng thú với Dương Tiêu, còn lên tiếng trước: “Chú thật sự là cha cháu sao?”

Dương Tiêu cười nói: “Đương nhiên, cô bé ngốc.”

“Thế nhưng, cháu còn chẳng biết tên cha cháu là gì.”

“Cha tên Dương Tiêu, thế Hinh Nhi tên là gì thế?”

“Hinh Nhi tên là Trần Hinh Nhi…”

Dương Tiêu suýt nữa đã ngã xuống: “Nếu cha họ Dương, tại sao Hinh Nhi lại là họ Trần?”

Câu hỏi này là đang hỏi cô nhóc này, cô bé vò vò mái tóc xù, trong lúc bất chợt không trả lời được.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô bé, Dương Tiêu không nhịn được cười một tiếng, lại nói: “Thế mẹ con tên là gì?”

“Mẹ tên là Lương Nhã Trân…”

Quả nhiên.

Bây giờ Dương Tiêu đã biết, tin tình báo mà anh nhận được hoàn toàn thật, mặc dù mình và Lương Nhã Trân chưa từng gặp nhau.

“Cha, Hinh Nhi nhớ mẹ.”

Dương Tiêu gật đầu, nắm bàn tay nhỏ của cô bé, nói: “Đi thôi, cha đưa con đến chỗ mẹ.”

“Thật sao? Tốt quá rồi!”

Anh bảo Trương Bắc Thần chuẩn bị xe, lên đường tiến thẳng về phía khu biệt thự nhà họ Lương.

Trên xe, Hinh Nhi nằm ngủ trong lòng Dương Tiêu, trông thấy cô bé cũng đã bị chuyện trước đó doạ sợ.

Đây cũng là lần đầu Dương Tiêu ôm con gái trong lòng, cảm giác này giống như ôm cả thế giới vào lòng.

Trong suốt bốn năm qua, anh đã bỏ lỡ quá nhiều.

Kể từ giờ trở đi, anh nhất định sẽ bồi thường trở lại, cho cô bé tất cả thứ tốt nhất trên đời này!

Dương Tiêu có chút xúc động lại hồi tưởng lại hàng loạt chuyện.

Ngoại trừ Trần Khải Hoàng, thật ra còn có một người cũng biết được bí mật về sơ suất trong y tế lúc trước, hơn nữa cũng tra ra được chân tướng.

Người đó đúng là ông ngoại của Hinh Nhi, cha của Lương Nhã Trân, Lương Minh Trạch!

Sau khi Lương Minh Trạch biết được chân tướng, vận dụng tất cả khả năng của mình, thề phải tra ra được những việc làm sai trái của người “con rể thật sự” này, lên kế hoạch gọi anh về.

Theo ông ấy thấy, Hinh Nhi cần một người cha ruột.

Dù chỉ gặp mặt một lần cũng tốt.

Nhưng ông ấy không ngờ, cha ruột của Hinh Nhi lại là đương kim thất tinh chiến tướng đế tôn!

Bây giờ, vị đế tôn này đang đưa đưa bé chuẩn bị trở về gặp mẹ ruột của cô bé.

Còn về phần vì sao lúc đầu lại đông t*ng trùng, thật ra là bởi vì…