Chân Tiên

Chương 41: Cường thế trở về




Thế nhưng, tốc độ hiện tại của Cổ Thần còn nhanh hơn gấp đôi độc ly giao, vô luận độc ly giao có đuổi thế nào thì khoảng cách với Cổ Thần cũng ngày càng xa, không bao lâu sau, thân hình Cổ Thần trong mắt độc ly giao chỉ còn là một điểm quang mang bay trước rất xa.

Một đạo kiếm quang phá không mà đến, không có chút điểm dừng lại, trực tiếp bắn vào sơn động tối đen trong Khô Hồ Cốc, độc ly giao vẫn còn ngoài xa hơn mười dặm, Cổ Thần không có nhiều thời gian, phải lập tức hái dẫn hồn hoa rồi nhanh chóng rời đi, nếu như bị độc ly giao vây lại trong động, như vậy có chắp cánh cũng khó thoát.

Địa hình sơn động phức tạp, làn đầu tiên tiến vào tuyệt không dám ngự khí phi hành bên trong, nếu như không may còn đâm thẳng vào tường động.

Bất quá, kiếp trước Cổ Thần đã từng đến sơn động này, đối với thông đạo bên trong vẫn còn ghi nhớ, duy trì độn tốc như cũ, rất nhanh hướng bên trong động bay đi, sơn động cũng không dài, xa không đến trăm trượng, Cổ Thần vừa bay một chút đã thấy một động thính rộng trăm trượng vuông xuất hiện trước mắt.

Trong động sảnh có một hồ nước rộng chừng ba mươi trượng vuông, ngay giữa hồ có nhô lên một gò đất chỉ rộng chừng hơn trượng vuông, trên đó có một gốc hoa tươi màu đỏ vô cùng kiều diễm.

Một gốc hoa đỏ như máu, khổ hoa to cỡ bàn tay, cực kỳ mỹ lệ, đó chính là dẫn hồn hoa.

Dẫn hồn hoa ngoại trừ thân rễ, cũng chỉ có một bông, không một phiến lá nào.

Vừa nhìn vào dẫn hồn hoa, hai mắt Cổ Thần liền cảm giác đau đớn, lập tức lấy ra khổ diệp liên, hái vội một phiến lá rồi nhét vào trọng miệng, nhất thời thần thanh khí sảng.

- Nhắm mắt, nín hơi…

Cổ Thần quát nói với Tiểu bạch, chân đạp phi kiếm hóa thành một đạo lưu quang bay về phía dẫn hồn hoa, vừa tới gần dẫn hồn hoa, Cổ Thần đưa tay ngắt, thu lấy dẫn hồn hoa vào trong tay.

Một chiếc hộp gỗ liền xuất hiện trong tay Cổ Thần, đây chính là hộp gỗ đặc chế chuyên dùng đựng linh thảo, cho dẫn hồn hoa vào bên trong, thu vào Càn Khôn Trạc, sau đó Cổ Thần không hề dừng lại, lập tức bay nhanh ra ngoài động.

Chạy ra ngoài động, vẫn giữ nguyên tốc độ, nếu không gặp phải độc ly giao, là sống.

Bị chắn lại trong động, lấy tu vi của Cổ Thần, đối chiến với độc ly giao chỉ có tuyệt vọng, là chết.



Một đạo kiếm quang nhanh như xuyên toa lướt trong sơn động, cự ly chỉ có hơn trăm trượng nhưng trong lòng Cổ Thần lúc này lại giống như đường xa vạn dặm, mỗi một khắc trôi qua đều bức ép, dày vò hắn.

Đột nhiên…

Phía trước bừng lên ánh sáng, động khẩu ở ngay trước mắt.

Càng là lúc cuối cùng, Cổ Thần càng trấn định, bảo trì cảnh giác, nhanh chóng lao ra ngoài động.

Rống…

Vừa mới thoát ra ngoài động đã nghe tiếng rống giận của độc ly giao truyền đến, con độc ly giao này ở trong động đã mấy trăm năm, khí tức của nó và dẫn hồn hoa đã sớm thành mối tương liên, trong lòng liên minh bạch, dẫn hồn hoa đã bị Cỏ Thần ngắt.

Độc ly giao chỉ còn cách cửa động hơn trăm trượng…

Trong lòng Cổ Thần thầm nghĩ nguy hiểm, thân thể gập lại, lập tức chuyển người sang hướng tây, hóa thành một đạo lưu quang, bỏ chạy.

Phía sau độc ly giao không ngừng rít gào đuổi theo hướng Cổ Thần, thế nhưng độn tốc của Cổ Thần cực nhanh, khoảng cách so với độc ly giao ngày càng kéo xa, rất nhanh trong mắt độc ly giao chỉ còn lại một điểm quang mang trên bầu trời.

Cổ Thần điên cuồng bỏ chạy… Sau nửa canh giờ đã trốn tới mấy trăm dặm, bỏ xa độc ly giao chừng hơn hai trăm dặm, sớm đã thoát khỏi tầm nhìn của độc ly giao.

Trên người Cổ Thần chợt lóe thanh mang, hàng linh phù một lần nữa xuất hiện trong tay phải, nguyên bản linh lực trong hàng linh phù còn không nhiều lắm, hầu như đã cạn kiệt, nhưng lần này chỉ là phi độn, còn nếu phải liều mạng chiến đấu với độc ly giao, sợ rằng hàng linh phù đã tiêu hao không còn.

Tuy rằng chỉ còn lại một chút linh lực nhưng hàng linh phù vẫn là thứ bảo mệnh của Cổ Thần, cẩn thận thu nhập vào trong Càn Khôn Trạc, thân hình lại chuyển về hướng tây nam, tiếp tục bỏ chạy.

Đã thoát khỏi tầm nhìn của độc ly giao, Cổ Thần lại thay đổi phương hướng, dù độc ly giao vẫn đuổi theo nhưng rất khó bắt gặp, đồng thời độn tốc của Cổ Thần cũng không chậm hơn so với độc ly giao, khoảng cách đã xa như vậy, độc ly giao càng khó đuổi tới hơn.

Chuyển sang hướng tây nam, Cổ Thần tiếp tục chạy nhanh, được tới hơn ngàn dặm mới tiếp tục chuyển về hướng chính tây, lại chạy thêm ngàn dặm, sắc trời đã chuyển tối, lúc này Cổ Thần mới ngừng phi hành, tìm một chỗ hẻo lánh đặt chân.

Kiểm tra phạm vi ngàn trượng không có gì uy hiếp, Cổ Thần lập tức nuốt một viên nguyên linh đan, mỗi tay nắm một viên linh thạch, rất nhanh khôi phục nguyên khí.

Liên tục chạy trốn mấy ngàn dặm, dù là ai cũng phải mệt mỏi, hơn nữa trong sơn động ngắt lấy dẫn hồn hoa, tuy thời gian rất ngắn nhưng tinh thần lại tiêu hao rất lớn, tới giờ vẫn chưa thể hồi phục.

Rất nhanh Cổ Thần liền tiến vào trong trạng thái nhập định, thông qua nguyên linh đan và linh thạch khôi phục, qua nửa canh giờ, Cổ Thần đã khôi phục hoàn toàn.

Không dừng lại, Cổ Thần tiếp tục tu luyện.

Cổ Thần nhớ kỹ, năm nay giải nhất trong tỷ thí tông tộc chính là một phần huyết hống.

Hiện tại, dẫn hồn hoa đã có được, chỉ cần tìm nội đan chích hổ là có thể bố trí thành Tuyệt Tử, Tuyệt Sát, Tuyệt Diệt đại trận.

Có Tam Tuyệt đại trận, cho dù tu vi Cổ Thần là Tiên Thiên cảnh cũng có thể cường ngạnh phá Tu Di Kim Cương đại trận.

Đến lúc đó, toàn bộ linh dược trong dược viên đều thuộc về sở hữu của Cổ Thần.

Tài liệu còn thiếu duy nhất chỉ còn lại nội đan chích hổ.

Chích hổ tuy rằng chỉ ở dưới lòng đất nơi có dong hỏa (lửa dung nham), thế nhưng cũng không phải cứ chỗ nào có dong hỏa đều có chích hổ sinh trưởng, vì vậy muốn tìm được chích hổ cũng không phải chuyện dễ dàng, còn phải chờ vào vận khí.

Tu luyện một đêm, tu vi Cổ Thần lại có tinh tiến, cảnh giới đề thăng, Cổ Thần cũng không có cảm giác bình cảnh, chỉ cần tu vi vừa đến, là có thể tự động đột phá.

Mỗi ngày cần cù tu luyện không thể thiếu, với Cổ Thần việc tìm được nội đan chích hổ hay không cũng không phải đặc biệt trọng yếu, tu vi tăng trương mới là vấn đề bức thiết nhất.

Đã tới Tiên Thiên cảnh tầng hai, nơi này cách Thành Nhạc Thủy còn hơn chín vạn dặm, Cổ Thần ngự khí phi hành cũng cần thời gian một tháng.

Thời điểm tỷ thí tông tộc cuối năm còn trên dưới ba tháng nữa, Cổ Thần vẫn còn hai tháng đi tìm tung tích chích hổ.

Nếu như tu vi là Thần Hải cảnh, đi tìm chích hổ sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng tu vi Cổ Thần chỉ có Tiên Thiên cảnh tầng hai, ở trong Đông Hoang cũng chỉ có phạm vi mấy ngàn dặm được tính là an toàn.

Tìm kiếm tại khu vực nguy hiểm không phải chuyện dễ dàng, tỉ lệ yêu cầm trong yêu thú tuy rằng không lớn, nhưng ở trong Đông Hoang muốn gặp một đầu yêu cầm cũng không khó.

Yêu cầm Tiên Thiên cảnh trung kỳ, Cổ Thần rất khó ứng phó, đồng thời tốc độ yêu cầm so với tu sĩ nhân loại bình thường nhanh hơn rất nhiều, yêu cầm Tiên Thiên cảnh trung kỳ, Cổ Thần còn có thể dùng Tật Vũ Phi Phong chạy trốn.

Yêu cầm Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, tốc độ so với độc ly giao còn muốn nhanh hơn, chẳng may gặp phải sẽ rất gay go.

Yêu thú trong Đông Hoang, trên cơ bản lấy thực lực phân chia địa bàn, tiến vào càng sâu trong Đông Hoang sẽ gặp được yêu thú càng cường đại.

Thâm nhập qua mười vạn dặm, là nơi yêu thú Thần Hải cảnh thường xuyên lui tới, ngoài mười vạn dặm này là địa bàn của yêu thú Tiên Thiên cảnh.

Trong ba vạn dặm là địa bàn yêu thú Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, từ ba đến sáu vạn dặm là địa bàn yêu thú Tiên Thiên cảnh trung kỳ, từ sáu đến chín vạn dặm là địa bàn yêu thú Tiên Thiên cảnh hậu kỳ.

Hiện Cổ Thần đang ở khu vực thường lui tới của yêu thú Tiên Thiên cảnh hậu kỳ.

Cho dù có Tật Vũ Phi Phong, Cổ Thần cũng không muốn lưu lại lâu trong khu vực này, bởi vậy vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ, bay về phía chính tây.

Thẳng đến khi tiến nhập khu vực yêu thú Tiên Thiên cảnh trung kỳ hay lui tới, Cổ Thần mới triển khai tìm kiếm tung tích chích hổ, đồng thời vẫn dùng phần lớn thời gian dành cho tu luyện.

Tốc độ tu luyện trong Đông Hoang nhanh hơn so với bế quan tu luyện trong gia tộc, dù sao nhìn về khía cạnh tâm tình, trong rừng rậm Đông Hoang so với cảnh tù túng trong phòng tại gia tộc càng làm cho tâm tình người ta thư thái.

Mỗi ngày luyện hóa nguyên linh đan và hấp thu lượng lớn linh thạch, chân khí Tiên Thiên của Cổ Thần tăng trưởng cực nhanh, mỗi ngày đều cảm giác tu vi mình tăng mạnh.

Gặp phải yêu thú Tiên Thiên Cảnh trung lỳ, nếu như là tầng bốn, Cổ Thần sẽ chiến đấu một hồi, lĩnh ngộ trong chiến đâu bao giờ cũng có hiệu quả hơn rất nhiều so với tĩnh tu.

Nếu như là yêu thú Tiên Thiên tầng năm, tầng sáu, vậy không nói hai lời, lập tức xoay người bỏ chạy.

Với tiêu chí như vậy, Cổ Thần tại ba vạn đến sáu vạn dặm sâu trong Đông Hoang tìm kiếm gần hai tháng.

Trong thời gian này có không ít lần chiến đấu với yêu thú, tu vi đề thăng, chân khí Tiên Thiên tăng trưởng hơn rất nhiều so với thời điểm vừa bước vào Tiên Thiên cảnh tầng hai.

Cách tỷ thí tông tộc còn hơn một tháng, trong hai ngày này, Cổ Thần cũng cảm giác được tu vi đã đạt tới đỉnh, đồng thời cũng chạm tới đỉnh của Tiên Thiên cảnh tầng hai, xem ra những ngày gần đây tu vi liền có thể đột phá lên Tiên Thiên cảnh tầng ba rồi.

Tung tích chích hổ vẫn chưa có, tu luyện đến giai đoạn đột phá, Cổ Thần liền quyết định dành toàn bộ thời gian vào tu luyện.

Trùng kích liên tục năm sáu ngày, rốt cuộc cũng đột phá bình cảnh tầng hai, bước chân vào Tiên Thiên cảnh tầng ba.

Thời gian đã trôi về cuối năm, còn có một tháng nữa là diễn ra tỷ thí tông tộc rồi.

Cổ Thần nghĩ lại, mới có mười một tháng, ngay cả một năm còn chưa tới, tu vi của Cổ Thần từ một gã phế tài Hậu Thiên cảnh tầng hai đã đạt được Tiên Thiên cảnh tầng ba.

Tại Thành Nhạc Thủy, Tiên Thiên cảnh tầng ba cũng tính là cao thủ rồi, có rất nhiều tu sĩ dù tu luyện cả đời cũng khó bước vào Tiên Thiên cảnh?

Một tu sĩ Tiên Thiên cảnh có thể ngự khí phi hành, đối với người dân Thành Nhạc Thủy mà nói, đó chính là tiên nhân rồi.

Tiên Thiên cảnh tầng ba, có thể bắt đầu tu luyện Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ tam trọng rồi, kiếp trước Cổ Thần tu luyện Thiên Cương Thối Thể đại pháp tới đệ thập trọng, tu luyện mỗi trọng đều có kinh nghiệm sẵn có, thế nên luyện thành Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ tam trọng cũng không tốn bao lâu thời gian.

Sau khi bước vào Tiên Thiên Cảnh tầng ba, Cổ Thần dùng thời gian mấy ngày củng cố tu vi, lúc này cũng sắp tới tỷ thí tông tộc, bởi vậy liền quyết định lên đường trở về.

Tu vi Tiên Thiên cảnh tầng ba, sử dụng Tật Vũ Phi Phong tăng tốc, độn tốc so với trước đó đề cao không ít, mỗi ngày Cổ Thần phi độn về hướng tây chừng ba ngàn dặm, thời gian còn lại liền tìm một chỗ tu luyện Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ tam trọng.

Cứ như vậy qua hai mươi ngày, Cổ Thần rốt cuộc rời khỏi Đông Hoang, Thành Nhạc Thủy cũng ở ngay trước mắt.

Qua mỗi ngày khổ tu, Thiên Cương Thối Thể đại pháp đệ tam trọng cũng luyện được sáu bảy phần, chiếu theo tốc độ này, chỉ cần nửa tháng là có thể tu luyện hoàn thành.

Có kinh nghiệm kiếp trước, quá trình tu luyện lần này luôn luôn thông thuận, không có một điểm đường vòng, không chỉ có tốc tộ tu luyện tăng nhanh mà bình cảnh tu luyện cũng giảm nhiều.

Hầu như là thông suốt, Cổ Thần liền một đường thẳng tiến tới Tiên Thiên cảnh tầng ba, bình cảnh ngăn cách giữa mỗi tầng hoàn toàn không thể cản trở xu thế đề thăng tu vi của Cổ Thần.

Thành Nhạc Thủy ngay trước mắt, Cổ Thần cũng không hạ xuống, trực tiếp bay vào trong.

Hiện tu vi đã tới Tiên Thiên cảnh tầng ba, hắn có thể cường thế quay về Cổ gia.

Có Tật Vũ Phi Phong, Thành Nhạc Thủy đã không còn tu sĩ nào có thể tạo thành uy hiếp cho hắn, dù là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bảy, luận tốc độ cũng không thể bằng được với Cổ Thần.

Tại trên tỷ thí tông tộc sẽ sử dụng thực lực Tiên Thiên cảnh, Cổ Thần cũng không né tránh, không phải sợ hãi người ta biết được hắn đã bước vào Tiên Thiên cảnh.

Chỉ là, địch nhân chưa lộ mặt còn nhiều lắm, Cổ Thần chỉ biểu hiện ra tu vi Tiên Thiên cảnh tầng một, cho mọi người biết hắn đã trở thành tu sĩ Tiên Thiên cảnh là đủ, tránh khỏi những rắc rối không cần thiết.

Thực lực hiện tại, còn chưa tới lúc hoàn toàn ngả bài.

Một đạo kiếm quang từ hướng đông bay tới tiến vào trong Thành Nhạc Thủy, hấp dẫn không ít ánh mắt, đặc biệt là người Cổ gia, ánh mắt nhìn lên người đạp phi kiếm vào thành kia rất rõ ràng.

- Cổ Thần? Ngự khí phi hành? Có phải ta hoa mắt rồi không? Hắn mưới mười một tuổi dĩ nhiên đã bước vào Tiên Thiên cảnh?

Nhất thời có không ít người Cổ gia không thể tin tưởng vào mắt mình.

Thế nhưng, dù bọn họ có dụi mắt thế nào thì sự thực vẫn không cho bọn họ quyền nghi ngờ, người ngự kiếm giữa không trung, không phải Cổ Thần còn là ai?

Mặc dù hắn ở giữa không trung, cũng không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng còn bạch hồ trên đầu vai hắn kia, cũng chính là tiêu chí đặc biệt của hắn.

Từng một lần, Cổ Thần sau khi thất tung bốn tháng, ngày trở lại Thành Nhạc Thủy, tu vi đã đạt được Hậu Thiên cảnh tầng chín, làm chấn kinh vô số người.

Lúc này đây Cổ Thần thất tung năm tháng, khi trở lại Thành Nhạc Thủy, tu vi đã đạt được Tiên Thiên cảnh tầng một, tin tức này khiến mọi người một lần nữa khiếp sợ, hoàn toàn khiếp sợ.

Cổ Thần trở về, tin tức hắc bước vào cảnh giới Tiên Thiên trong nháy mắt truyền khắp Cổ gia, có người vui mừng, có người ưu sầu, nhưng có điều không ngoại lệ chính là, trong mắt tất cả đều không giấu nổi vẻ khiếp sợ.

Một năm trước còn là một tiểu phế tài Hậu Thiên cảnh tầng hai.

Một năm sau dĩ nhiên đã trở thành đại tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng một.



Cổ Thần bước vào Hậu Thiên cảnh tầng chín cũng đủ khiến mọi người giật mình, không nghĩ tới, trong vòng một năm dĩ nhiên đã đột phá tới Tiên Thiên cảnh…

Trong lịch sử Thành Nhạc Thủy, cũng chưa từng xuất hiện qua thiên tài nào biến thái như vậy, không chỉ là thiên tài bình thường, như này đã trở thành yêu nghiệt mất rồi.

Vân Hiên đệ nhất thiên tài Thành Nhạc Thủy, 13 tuổi đạt Hậu Thiên tầng bảy, 15 tuổi đạt Hậu Thiên tầng chín, 16 tuổi đại Tiên Thiên tầng một… So với Cổ Thần ngay cả một góc cũng không bằng.

Cổ Thần mới 11 tuổi, 11 tuổi bước vào Tiên Thiên tầng một, so với 16 tuổi bước vào Tiên Thiên tầng một, cách biệt quá xa, mỗi tu sĩ đều biết rõ.

Biểu hiện mới chỉ Tiên Thiên cảnh tầng một đã đủ khiến mọi người trong Thành Nhạc Thủy chấn động thật sâu, nếu như bọn họ biết được tu vi thực sự của Cổ Thần đã bước vào Tiên Thiên cảnh tầng ba, không biết trong lòng mọi người lại có cảm tưởng gì?

Cổ Thần vẫn chưa dừng lại, sau khi tiến nhập vùng trời Cổ gia, rất nhanh liền hạ xuống trong gia viện của hắn.

- Thần nhi… Con… Con đã bước vào Tiên Thiên cảnh?

Cổ Thương Khung đứng trong viện, nhìn Cổ Thần hạ xuống, lập tức qua tới.

Vui mừng, trong lòng Cổ Thương Khung không kìm nổi vui mừng, thanh âm run lên nhè nhẹ.

Cổ Thần nhìn phía phụ thân mình, Cổ Thương Khung cũng đã bước vào Tiên Thiên cảnh tầng năm, công sức luyện chế nguyên linh đan quả nhiên không có uổng phí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn

Cổ Thần gật đầu, trong mắt cũng lộ vẻ vui mừng:

- Phụ thân, người cũng đạt tới Tiên Thiên cảnh tầng năm rồi.

- Tốt, tốt, tốt…

Cổ Thương Khung liên tiếp hô lên ba tiếng, nhìn Cổ Thần giống như nhìn một kiện bảo bối, hài lòng nói:

- Con ta có tiền đồ, con ta có tiền đồ rồi, ha ha… Cổ Tung là gì, Cổ Thái là gì, Vân Hiên là gì, Liễu Bách Sinh là gì… Nhi tử của ta mới chính là người có tiền đồ nhất, ha ha…

Tuy Cổ Thương Khung nói là thực, nhưng nghe vẻ kích động như vậy, Cổ Thần cũng không nhịn được đỏ mặt, bất quá nhìn phụ thân vui vẻ, hắn cũng rất hài lòng.

- Mẫu thân con trên trời có linh, biết con mười một tuổi bước vào cảnh giới Tiên Thiên, nhất định sẽ mỉm cười nơi chín suối, ha ha…

Cổ Thương Khung kích động nói.

- Phụ thân, chúng ta vào nhà hãy nói chuyện!

Cổ Thần thấy phụ thân quá kích động, nhắc nhở nói.

- Tốt, tốt… Vào phòng rồi nói.

Cổ Thương Khung kéo tay Cổ Thần, vừa đi vừa nói:

- Thần nhi, chuyến đi Đông Hoang lần này có gặp nguy hiểm gì không? Mau nói một chút, người vừa đi liền là mấy tháng, phụ thân mỗi ngày đều rất lo lắng cho ngươi.

Đi vào trong phòng, Cổ Thần không lập tức nói những sự việc hắn trải qua tại Đông Hoang, hỏi:

- Phụ thân, ta đi mấy tháng, Cổ gia có sự tình gì phát sinh?

Cổ Thương Khung suy nghĩ một chút, nói:

- Cũng có chút chuyện, cùng một ngày ngươi đi, Cổ Thương Hải cũng biến mất, đến nay còn chưa trở về, nhị trưởng lão nói hắn cũng đi Đông Hoang, con có gặp hắn hay không?

- Không có, hài nhi vào sâu trong Đông Hoang hơn ngàn dặm tu luyện, Thương Hải thúc khẳng định vào sâu hơn vạn dặm, có thể gặp chuyện gì giữ chân, xong xuôi sẽ trở lại thôi.

Cổ Thần nói, trong lòng còn buông lại một câu: trừ phi biến thành cương thi, chui ra khỏi lòng đất, bằng không vĩnh viễn không thể trở về!

Cái chết của Cổ Thương Hải và Cổ Hà, đánh chết Cổ Thần cũng không thừa nhận.

Cổ Thần lại hỏi:

- Ngoại trừ Thương Hải thúc, còn chuyện gì nữa không?

- Hừ…

Ngữ khí Cổ Thương Khung đột nhiên biến đổi, nói:

- Cổ gia thật ra không có chuyện gì, bất quá Liễu gia lại muốn giẫm lên đầu Cổ gia.

- Liễu gia?

Ánh mắt Cổ Thần sáng lên.

Cổ Thương Khung nói:

- Lão thất phu Liễu Hỏa Nguyên kia dĩ nhiên muốn Cổ gia nhượng lại phân nửa sinh ý khoáng sản cho hắn, khẩu khí thật lớn, hơn nữa còn chỉ đích danh, muốn ta chắp tay dâng quáng động Bắc Thai Sơn cho hắn, hừ…

Quáng động Bắc Thai Sơn? Cổ Thần nhíu mày, Liễu Hóa Nguyên kia tồn tại trên đời, tuyệt đối là một tai họa.

Cổ Thần nói:

- Hắn chiếm lợi ích lớn nhất trong Thành Nhạc Thủy còn không biết đủ sao? Muốn Cổ gia đưa ra phân nửa sinh ý? Cổ gia cũng là một trong ba đại gia tộc tu chân, hắn còn dám cưỡng chế như vậy?

Cổ Thương Khung thở dài một hơi nói:

- Liễu gia có hai gã tu sĩ Tiên Thiên tầng bảy, thực lực hơn xa hai nhà Cổ, Vân. Phân phối lợi ích giữa ba nhà cứ mỗi trăm năm lại định ra quy củ, cách hai mươi năm lại cho đệ tử ba nhà quyết đấu, dựa theo kết quả quyết đấu để đưa ra phân phối lợi ích, Liễu gia thế lớn, hai nhà Cổ, Vân liên thủ chống lại, khó khăn lắm mới bảo vệ được vị trí ba đại tu chân gia tộc.

Cổ Thần cũng rõ chuyện này, cạnh tranh trong tu chân giới, so với phàm tục còn khắc nghiệt hơn, biểu hiện ra ngoài nhìn như ba đại gia tộc tu chân cùng nhau khống chế Thành Nhạc Thủy, trên thực tế vẫn luôn âm thầm tranh đấu rất nhiều lần, bất kể ai cũng muốn độc bá Thành Nhạc Thủy.

Kiếp trước, tu vi Cổ Thần yếu kém, Cổ Thương Khung tự nhiên sẽ không nói cho hắn biết chuyện này, bởi vậy chuyện tranh đấu giữa ba nhà, Cổ Thần cũng không quá rõ.

Cổ Thần nói:

- Hai mươi năm trước, là Liễu gia thắng?

Cổ Thương Khung gật đầu, nói:

- Đúng vậy, hai mươi năm trước Liễu Hóa Nguyên dẹp sạch đệ tử hai nhà Cổ, Vân, thành công tranh đoạt gần một nửa lợi ích Thành Nhạc Thủy cho Liễu gia, tới đây lại sắp hết một lần hai mươi năm, trong hàng đệ tử thứ ba có Liễu Bách Sinh là tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bốn, hai nhà Cổ, Vân không có người chống lại, tư chất Cổ Thái không bằng Liễu Bách Sinh, tu vi cũng chỉ đạt Tiên Thiên tầng hai, Vân Hiên tuy có tư chất mạnh hơn Liễu Bách Sinh, nhưng tuổi đời vẫn còn nhỏ, mới qua 19, tu vi đạt được Tiên Thiên cảnh tầng ba, nhưng vẫn không phải đối thủ Liễu Bách Sinh.

- Phụ Thân, người đừng lo lắng, phải sang năm mới hết hạn hai mươi năm, chuyện của sang năm, ai nắm chắc được!

Cổ Thần nói.

Hiện tại tu vi Cổ Thần đã tới Tiên Thiên tầng ba, sử dụng Thiên Cương Thối Thể đại pháp, Liễu Bách Sinh chưa chắc là đối thủ, đợi tới sang năm, hừ hừ…



Cổ Thần nói chuyện với phụ thân, cùng lúc đó nhị trưởng lão Cổ Nhân cũng đi tới quý phủ của đại trưởng lão Cổ Minh.

Trong phòng khách, ba người Cổ Minh, Cổ Nhân, Cổ Thương Nhạc phân biệt ngồi một chỗ, trong sảnh không có hạ nhân nào.

- Hai người đều đã biết! Tiểu tạp chủng kia dĩ nhiên đã trở về, dĩ nhiên còn ngự khí phi hành, hắn dĩ nhiên không có chết… Dĩ Nhiên còn bước vào Tiên Thiên cảnh…

Nhị trưởng lão có chút kích động, liên tiếp dùng bốn từ "dĩ nhiên", đủ có thể thấy trong lòng hắn chấn động như thế nào.

Đại trưởng lão gật đầu, trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ:

- Không nghĩ tới a! Vượt quá xa suy nghĩ của ta, ngắn ngủi trong một năm, tiểu tạp chủng này từ một tên phế tài lại đạt được thành tựu như vậy… Hắn ăn nhầm phải thần dược sao? Lão nhị, đệ xác định hắn đạp phi kiếm trở về chứ? Trên phi kiếm có thể là người khác hay không? Ta không tận mắt nhìn thấy, thật sự khó mà tin được.

- Ta dù chưa tận mắt thấy, nhưng trong phủ có không ít người thấy được, bọn họ tuyệt không dám soạn ra lời dối gạt ta, chuyện này khẳng định là sự thực…

Nhị trưởng lão nói.

- Ta cũng thấy tận mắt.

Cổ Thương Nhạc ngắt lời nói:

- Trên phi kiếm ngoại trừ hắn còn có một con hồ ly, không có bất luận kẻ nào khác, chính là hắn đang ngự khí phi hành, khẳng định hắn đã bước vào Tiên Thiên cảnh…

- Thương Hải đi ra ngoài lâu như vậy còn chưa trở về, hôm nay tiểu tạp chủng kia đã trở về, sao Thương Hải còn chưa thấy đâu… Thương Hải có thể bị tiểu tạp chủng này hại hay không?

Nhị trưởng lão cau mày, vẻ mặt cừu hận nói.

- Không có khả năng!

Cổ Thương Nhạc nói chắc như đinh đống cột:

- Thương Hải có tu vi Tiên Thiên tầng năm, cho dù tiểu tạp chủng kia đạt được Tiên Thiên cảnh nhưng thế nào có thể làm hại Thương Nhạc? Nhị thúc, điều đó không có khả năng!

- Ta cũng biết không có khả năng, thế nhưng tròn năm tháng vẫn chưa có tin tức gì của Thương Hải, chỉ sợ… Chỉ sợ…

Nhị trưởng lão nói hai câu, cuối cùng vẫn không nói nốt câu kế tiếp.

Bất quá đại trưởng lão và Cổ Thương Nhạc tự nhiên biết được ý tứ trong lời nhị trưởng lão.

- Lão nhị, nói không chừng Thương Hải có chuyện gì giữ chân, lấy tu vi của hắn, chỉ cần không tiến sâu vào trong Đông Hoang sáu vạn dặm, sẽ không có nguy hiểm gì, đệ đừng lo lắng quá…

Đại trưởng lão nói.

Cổ Thương Nhạc phụ họa, nói:

- Đúng vậy, nói không chừng, lúc nào đó Thương Hải sẽ trở lại.

Đại trưởng lão và Cổ Thương Nhạc nói ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng cũng minh bạch, biến mất năm tháng, tình huống tuyệt đối là lành ít dữ nhiều.

- Ai… Chín tháng trước, Cổ Hà và tiểu tạp chủng kia đi quáng động Bắc Thai Sơn, kết quá Hà nhi biến mất, năm tháng trước Thương Hải và tiểu tạp chủng kia đi Đông Hoang, kết quả Thương Hải cũng biến mất, tiểu tạp chủng kia có phải là một khắc tinh, chuyên khắc nhi tử, tôn tử của ta…

Nhị trưởng lão thở dài một tiếng, ngữ khí đột nhiên già đi không ít, đồng thời trong giọng nói cũng lộ ra khí tức cừu hận.