Chẳng Phụ Giang Sơn Chẳng Phụ Ngươi

Chương 16: Thành thật



Khi Thừa Ngân tỉnh lại lần nữa thì trời đã gần sáng. Trong phòng lại vô cùng ấm áp, một chậu than hồng đặt cạnh giường, nến vàng thắp căn phòng sáng lung linh. Hắn cảm thấy toàn thân như vừa trải qua một trận chiến lớn, đau nhức rã rời. Hắn run run nâng cánh tay xoa xoa huyệt thái dương. Bất giác như nhớ ra thứ gì đó liền trừng mắt sáng hơn sao, giơ bàn tay trước mặt quơ quơ.

"Ngươi còn sống!"

Liền nghe giọng nói khàn khàn bên cạnh, âm mũi có chút nặng nề, dường như chủ nhân giọng nói cũng đang bị cảm. Hắn liền xoay đầu qua nhìn người nằm bên cạnh, đắp cùng chăn với mình mà trân trân mắt. Thì ra là Hà Bá bằng hữu tốt của hắn. Bất giác, Thừa Ngân nhào qua ngực Hoàng Cảnh Thiên khóc lớn.

"Hà Bá... Hà Bá... oa oa..."

Hình như lâu rồi hắn không có khóc như vậy, lần cuối cùng cũng đã là lúc nào đó mà hắn cũng không còn nhớ nổi nữa.

"Bố còn sống, con mẹ nó, Hà Bá, lão tử còn sống nhăn răng. Đệt, lão tử còn tưởng khi nãy mình xuống làm bạn với hà bá rồi chứ! Chó má, lão tử mới không muốn làm bạn với hà bá sớm như vậy đâu Hà Bá! Lão tử còn chưa có sống đủ... ha ha, lão tử còn chưa biết mùi vị của đàn bà, lão tử chưa có hẹn hò... lão tử muốn được yêu... Oa oa..."

Hắn nói ra một tràn Hà Bá này Hà Bá kia, rốt cuộc cũng không ai hiểu hắn đang nói gì nữa. Vừa khóc vừa cười, nước mũi nước mắt chùi cả vào ngực áo Hoàng Cảnh Thiên khiến y không rõ tư vị gì.

Lúc nãy, Hoàng Cảnh Thiên tương kế tựu kế cùng Lý Hữu, tìm một cô nương có dung mạo tương đồng với mẫu thân của Bạch Lãng thuở thiếu thời, thổi điệu tiêu vọng cố hương yêu thích của nàng để thử phản ứng của Bạch Lãng.

Nhưng mà ngoài ý muốn, lời cuối cùng bọn họ nghe thấy lại chính là 'cô nương đừng chết nha' của hắn. Xem ra loại trừ khả năng Bạch Lãng đang diễn tuồng. Trước đây, Bạch Lãng tuy thông minh, nhưng mà hắn ghét nhất là nói dối. Mỗi lần nói dối đều không được tự nhiên. Huống chi, hắn cũng mẫu thân đã xa cách nhiều năm như vậy, nàng sống chết ra sao chính là cái gai trong lòng của Bạch Lãng. Trên đời này người hắn nghe lời nhất chính là mẫu thân, cũng yêu thương nàng nhất. Năm đó, phụ thân của nàng bị đổi tội oan mà bị đày đến biên ải, trên đường đi còn bị người ta hại chết. Huynh trưởng của nàng liền sinh hận triều đình, quyết tâm đứng về phía Hoàng Cảnh Dương để tạo phản. Nàng vì vậy cũng góp sức vào trả thù cho phụ thân mình.

Khi đó Bạch Lãng mười tám tuổi đã rời khỏi hoàng cung đứng về phía cửu cửu của mình. Mẫu thân hắn trước khi gả đi thì là nô tì thiếp thân của thái hậu. Cho nên được thái hậu tha mạng, giam lỏng ở hoàng lăng, ngày ngày chăm sóc lăng mộ cho tiên đế. Từ đó Bạch Lãng cũng không còn gặp lại mẹ mình nữa.

Vì vậy, chỉ còn một khả năng chính là Bạch Lãng bị mất trí nhớ. Nhưng khi nãy hắn suýt nữa chết đuối. Bạch Lãng có nội lực, từ nhỏ đã luyện một môn võ công điều tức hơi thở, cơ thể nhịn thở được rất lâu. Dù mất ký ức thì phản xạ vẫn còn. Vừa rồi Thừa Ngân vừa chìm xuống đã quơ quào lung tung, nếu Hoàng Cảnh Thiên không nhảy xuống cứu thì có lẽ giờ hắn đã thực sự đã đoàn tụ cùng hà bá như lời hắn vừa nói khi nãy. Cho nên, đã có thể khẳng định hắn không phải mất trí nhớ, cũng không phải là Bạch Lãng giả vờ, mà chính là tá thi hoàn hồn.

"Nín đi!"

Hoàng Cảnh Thiên vỗ vỗ vai của kẻ đang dùng ngực áo mình làm khăn chùi mũi mà không khỏi sinh khí. Y từ nhỏ đã không để bất kỳ ai quá thân cận mình, những lúc lâm hạnh sủng phi đều không cùng các nàng qua đêm ở một chỗ, đừng nói đến việc ôm ấp lại có hành động thân mật thế này.

Bạch Lãng năm đó cũng là người có vị trí nhất định trong lòng y, nhưng mà giữa hai người vẫn trong sáng như thanh thiên bạch nhật, chưa có hành vi nào vượt qua lễ giáo.

Cho nên, những ngày qua ngủ bên cạnh Hứa Thừa Ngân, khiến y trong lòng thỉnh thoảng cảm thấy kỳ lạ không quen, hiện tại còn bị kẻ này xem như một nơi để trút nỗi niềm.

Bất giác, Hứa Thừa Ngân đang khóc thảm thì ngồi bật dậy, mắt trừng trừng nhìn Hoàng Cảnh Thiên. Giống như người vừa khóc hôn thiên địa ám lúc nãy cũng không phải mình. Thừa Ngân bỗng dưng nhớ ra kẻ đã cứu mình nhưng cũng lợi dụng lúc hắn mê mê tỉnh tỉnh mà ăn chút đậu hủ. Tuy cái xác này cũng không phải của hắn, nhưng mà như vậy hắn cảm thấy mình không cam tâm. Hắn kéo tà áo Hoàng Cảnh Thiên lên hết sức tự nhiên xì mũi một cái rồi hỏi y.

"Ai cứu ta vậy?"

Hoàng Cảnh Thiên nhìn tà áo ẩm ướt của mình rồi nhìn Thừa Ngân, mặt lạnh xuống hơn phân nửa. Thừa Ngân không nghe thấy trả lời thì trợn mắt nhìn y.

"Là ngươi?"

Hoàng Cảnh Thiên không nói chỉ nhướng mày một cái.

"Móa..."

Thừa Ngân buông ra tiếng chửi, bất giác khóe môi giật điên cuồng. Hắn nhớ mình đã cầu xin ông trời cho sống lại nhất định bỏ chửi thề, hiện tại chửi như vậy có khi nào ngay tức khắc sẽ chết bất đắc kỳ tử hay không?

"Cứu ngươi ngươi còn mắng?"

Hoàng Cảnh Thiên nhíu mày thành hàng, kẻ này nhất định phải dạy dỗ lại, dù chỉ mang cái xác của Bạch Lãng đi chăng nữa thì nhất định cũng không thể để khí chất tà đạo lấn át quá nhiều. Gương mặt thanh tú diễm lệ thế này mà cái miệng tiện thế kia thật sự không hợp.

"Lợi dụng bố..."

Thừa Ngân tính chửi nhưng hắn không có cách, hắn quen chửi thề nhiều năm nay. Hiện tại bảo hắn chửi mà không dùng những từ ngữ thô tục e là đã làm khó hắn rồi. Nhất thời hắn không biết phải phát tiết như thế nào mới đúng.

Hoàng Cảnh Thiên nhìn Thừa Ngân lắp bắp trong miệng, biết hắn không cam tâm nên y nảy sinh ý định sẽ dạy dỗ hắn ngay lúc này. Bất giác, y kéo tay hắn ngã xuống giường, trở người một cái đè lên người hắn.

"Nè, làm gì? Cưỡng gian trai nhà lành đi?"

Thừa Ngân bỗng dưng lấy hai tay che ngực, mặt còn làm ra vẻ ủy khuất. Hoàng Cảnh Thiên thật rất muốn cười, nhưng lúc này y muốn dạy dỗ kẻ này, thật sự phải nghiêm khắc.

"Ngươi thích mắng người lắm mà, mắng một tiếng ta nghe!"

Thừa Ngân đảo đảo tròng mắt, bỗng dưng hắn đặt hai tay chống lên ngực Hà Bá, đánh đánh liên tục ngả ngớn chọc người. Muốn chỉnh hắn? Còn khuya!

"Quỷ sứ hà, ăn hiếp trai nhà lành, ghét ghê hơm!"

Hắn vừa nói vừa bĩu bĩu bờ môi hồng hồng của mình, vừa nói vừa lộ ra đầu lưỡi đỏ đỏ. Bất giác Hoàng Cảnh Thiên nhíu mày, mắt từ từ tối sầm lại. Y cảm thấy môi khô miệng khát, nhớ đến nụ hôn lúc cứu hắn, bỗng dưng cảm thấy thật muốn cắn hắn lần nữa.

Lúc nãy khi nhìn thấy Thừa Ngân rơi xuống hồ. Ban đầu định thử xem khả năng bế khí của hắn ra sao. Nhưng sau đó phát hiện người quơ quào trong nước không theo quy luật nào, thì y liền gấp gáp nhảy xuống cứu. Khi đó Phí Lời cùng Lý Hữu và nhiều ám vệ khác cũng không ngăn được y. Y chỉ cảm thấy nếu như để Hứa Thừa Ngân chết đi thì không được, y nhất định không thể để hắn chết.

Hoàng Cảnh Thiên nhìn Thừa Ngân thêm chút nữa, bỗng dưng nắm lấy cằm hắn rồi cúi đầu xuống ngậm lấy phiến môi của hắn nút vào.

"Ưm..."

Thừa Ngân bất giác trừng mắt. Không phải lần nữa lại làm Hà Bá này động dục rồi chứ? Từ ngày y tỉnh dậy cho đến nay thì hai người bọn họ cũng không có thân thân, thật lâu lắm rồi đi? Hắn cũng quên mất phải đẩy y ra, tay từ lúc nào đặt lên cổ y, mắt nhắm nghiền lại, mơ mơ màng màng hùa theo đầu lưỡi của y chơi đùa.

Hoàng Cảnh Thiên ban đầu chỉ định hôn một chút, vậy mà lại biến thành hôn sâu. Người này có một sức hút kinh người khiến Hoàng Cảnh Thiên nhất thời mê hồn đảo trí. Y luồn lưỡi vào trong quấn lấy lưỡi hắn mút vào, liên tục nút nhả. Trong đêm khuya thanh vắng nghe rõ tiếng môi lưỡi quyện vào nhau 'chốc chốc'.

"Ưm... a Hà..."

Thừa Ngân gọi một tiếng như vậy, bất giác Hoàng Cảnh Thiên như nhớ ra điều gì liền rời khỏi môi hắn. Sau khi y buông ra, hai mái đầu tựa vào nhau cùng thở dốc. Y luyến tiếc hương vị này, cúi đầu liếm một cái trên khóe môi hắn.

"Ngươi là ai?"

Y khàn khàn giọng hỏi hắn. Hắn gò má còn ửng hồng, đáy mắt ướt át có chút đê mê. Hắn không xong rồi, có lẽ lâu quá hắn không quay tay, cho nên nhất thời bị động chạm của Hà Bá làm cho động tình. Nhưng hắn cảm thấy thời thế không có điều kiện quen phụ nữ, thì đàn ông giúp nhau một chút cũng không có gì xấu. Xem như chính mình an ủi đi! Hắn tự biện hộ cho hành động ngầm đồng ý còn hùa theo Hà Bá của mình khi nãy.

"Ngươi không phải a Lãng!"

Hoàng Cảnh Thiên vừa vuốt ve gò má Thừa Ngân, ánh mắt y thẳm sâu nhìn thẳng vào mắt hắn, như muốn từ đó có được một lời khẳng định nào đó. Bất giác, Thừa Ngân trong cơn hứng tình tỉnh lại, câu nói của Hà Bá làm tim hắn khẽ nhói lên một cái.

"Bố đã nói bố không phải Bạch Lãng rồi mà. Ngươi còn không tin bố? Bố chỉ là mượn hồn đoạt xá, có cần phải nhắc lại với ngươi hay không? Hay ngươi vẫn còn nghi ngờ là bố trước đó hại ngươi? Bố kéo ngươi từ dưới sông lên còn không cảm ơn bố, cho ăn cho ở gần hai tháng không tính tiền cũng không biết ơn bố. Một chút tin tưởng cũng không có! Thật cứu con chó còn được nó trả ân!"

Thừa Ngân bỗng dưng nảy sinh giận dỗi, nói liền một mạch đến hơi thở cũng phập phồng. Hắn không biết vì sao mình giận đến như vậy, nhưng trong lòng có một chút uất ức. Hà Bá này đã sống với hắn vài tháng, hai người ngày nào cũng ở cùng nhau, cùng ngủ một giường, còn làm qua biết bao chuyện thân mật như vậy. Nhưng mà y một chút cũng không tin hắn, còn gọi hắn bằng 'a Lãng'. Vì sao hắn chưa từng nghe y gọi mình là 'a Ngân' chứ? Thật bực mình nha!

Thừa Ngân sinh khí liền đẩy Hà Bá khỏi người mình rồi nằm nghiêng mặt qua một bên, hờn dỗi giật hết chăn ôm trong ngực.

Hoàng Cảnh Thiên khi nghe xong cũng không biết trong lòng y đang nghĩ gì, nặng nề nằm xuống. Trước đây y cũng từng suy đoán như vậy, nhưng mà giờ chính miệng Hứa Thừa Ngân thừa nhận làm y có chút ngoài ý muốn. Bạch Lãng của quá khứ thực ra chỉ là một tá thi hoàn hồn. Hiện tại trong thân xác này đích thị là một người xa lạ mà trước đây y chưa từng quen biết.

Vậy ra Hứa Thừa Ngân thực sự đã cứu y, hai tháng qua bọn họ ngày ngày ở cạnh nhau. Nhưng mà một chút ký ức của quãng thời gian đó y hoàn toàn không ấn tượng gì. Còn nụ hôn vừa rồi...

Hoàng Cảnh Thiên không tiếp tục suy nghĩ nữa, y lặng lẽ nhắm mắt lại. Thừa Ngân cũng trằn trọc, mấy ngày qua biểu hiện của Hà Bá có chút khác thường. Đặc biệt là ánh mắt không còn thân thiết như trước nữa. Trước đây, hắn cũng chưa từng nghe y gọi mình là 'a Lãng' bao giờ. Có khi nào y đã nhớ lại cái gì đó rồi hay không? Vậy ra, mối quan hệ của Bạch Lãng và Hà Bá cũng không tầm thường chút nào. Vậy nụ hôn vừa rồi và cả những lần trước đây nữa là Hà Bá dành cho ai? Bạch Lãng hay là Hứa Thừa Ngân trong thân xác Bạch Lãng? Thừa Ngân đập đập gối rồi nằm sấp xuống giường, chôn cả mặt và người vào chăn.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy thì Thừa Ngân đã không nhìn thấy Hoàng Cảnh Thiên đâu nữa, có lẽ y đã đi làm việc gì đó cho giám quan rồi. Hắn ngồi dậy thất thần một lúc rồi mang chậu ra rửa mặt. Sau đó đến chỗ quản gia nhận việc. Đêm hôm qua, việc hắn bị ngã xuống hồ vậy mà dường như không ai biết, cũng không ai hỏi han hay nhắc đến.

"Quái lạ!"

Thừa Ngân ngẫm ngẫm, đêm qua hắn nhớ hình như có nghe thấy tiếng ồn ào, không phải chỉ một mình Hà Bá ở đó. Huống chi còn cô nương kia, lính canh cách đó cũng không xa, động tĩnh lớn như vậy bọn họ không thể không biết. Vậy mà hiện tại giống như đêm qua không có chuyện người ngã xuống hồ. Cuộc sống gì thế này, dù hắn chỉ là một người làm mới, nhưng mà cũng nên hỏi thăm một chút chứ? Hắn bực nha!

Thừa Ngân vất vả nửa ngày, trưa chạy đến nhà ăn cùng hạ nhân. Nhà ăn cũng khá lớn, hắn đảo mắt nhìn quanh nhưng tuyệt nhiên không thấy Hà Bá.

"Đại thúc, người làm của phủ dùng cơm trưa đều phải ở đây đúng không?"

"Đúng. Ngươi có ý kiến gì?"

Đại thúc bên cạnh không khách khí nhíu mày trả lời. Thừa Ngân thấy vậy thì nhe răng cười lấy lòng một cái, dù gì cũng ăn ở dài hạn, hắn không thể làm mất lòng người ta. Vậy sau này nhất định khó sống!

"A vậy thì không có, ta chỉ thắc mắc vị bằng hữu vào phủ cùng ta hôm qua ở đâu thôi!"

"Hắn? Hắn theo lão gia làm việc rồi. Ngươi đó, mới đến đây đừng có nhiều chuyện, lo thân mình đi!"

Thừa Ngân liền nhíu mày thành hàng. Hắn nhớ ngày hôm qua sau khi bọn họ vào thì có thêm một nhóm người mới nữa cũng theo sau.

"Hôm qua đến nhận việc có mấy người nữa, hắn sao biết mình đang nói về ai chứ?"

Thừa Ngân không nghĩ nữa mà bắt đầu ăn cơm. Sau đó hắn tiếp tục đi chăm vườn hoa ở hậu viên. Đến gần tối tắm rửa, ăn cơm xong trở về phòng thì cả người cũng mệt nhoài. Hắn ngồi bên cửa sổ vừa nhâm nhi tách trà vừa hóng tầm mắt ra hậu viên. Chiều nay trời bỗng đổ xuống cơn mưa tuyết. Hiện tại tuyết vẫn còn rơi. Phòng hắn ở đêm nay đã được hạ nhân mang đến một chậu than hồng và một chiếc chăn bông mới tinh dày cộm. Hắn nghĩ có lẽ vì trời đổ tuyết nên chủ nhân của phủ này làm việc từ thiện đi? Đúng là một ông chủ tốt nha!

Uống trà nhiều quá, đêm đó Thừa Ngân đang nằm trên giường thì buồn tiểu. Vốn trong phòng có bô nhưng hắn không thích sử dụng cái này. Đàn ông con trai khi không đi vào bô, hắn thật cảm thấy không vui. Bên ngoài giá lạnh cũng sợ 'thằng nhỏ' bị đông chết, nhưng hắn cảm thấy khá hơn dùng bô. Vì vậy, giữa trời tuyết trắng bay mịt mù, hắn quyết định đi nhà xí. Lúc này, chắc ai cũng chăn ấm nệm êm rồi. Xung quanh ngoài tiếng gió gào thét thì không có bất kỳ âm thanh gì nữa.

Đang loay hoay kéo quần thì Thừa Ngân nghe thấy có tiếng thì thầm.

"Trần Ổn, sự việc sao rồi?"

Thừa Ngân liền giật mình một cái. Con mẹ nó, đi đến đây còn gặp khắc tinh, ông trời quả nhiên muốn dày vò hắn. Thừa Ngân áp tai vào vách nhà xí, nghiến răng nghiến lợi nghe lén tình hình bên ngoài.

"Đại ca, rất khó để tiếp cận khu nhà chính. Lính canh khá dày đặc, chỗ kia còn có mấy chốt chặn đến con muỗi cũng khó lòng bay lọt."

"Vậy phải làm sao? Hay là đêm nay nhân lúc bão tuyết ngươi đến đó xem thử!"

"Nơi này ám vệ dày đặc, chỉ sợ chưa kịp nhìn thấy người thì đã chết dưới lưỡi đao của chúng rồi!"

"Vậy ngươi có cao kiến gì không?"

"Ta không biết, huynh thấy sao?"

"Tạm thời ngươi ở trong này quan sát đêm nay đi."

"Nhưng mà bão tuyết..."

"Ngươi dùng chăn quấn đỡ đi!"

Trần Ổn nhìn bọc chăn nhăn nhúm mỏng manh mà không biết trong lòng có tư vị gì. Đêm nay có khi nào y sẽ bị đông chết? Người kia dường như hiểu được ánh mắt của y liền không nhanh không chậm vỗ vai y.

"Tổ chức sẽ ghi công ngươi. Yên tâm! Phụ mẫu dưới quê của ngươi hôm qua vừa được chủ nhân gởi đến một bao ngô. Mùa đông năm nay sẽ có ngô ăn cũng không phải nhịn đói!"

Trần Ổn nghe xong thì hết sức cảm động, y nhìn tấm chăn mà không còn cảm thấy lạnh nữa. Hắn bẩm sinh không phải thích làm sát thủ, ai mà thích giết người làm nghề cơ chứ? Chẳng qua ở nông thôn không có việc gì làm, phụ mẫu già yếu, sắp đói chết thì được Tào Kiếm Bình nhặt được. Từ đó y gia nhập Thiên Sát để có chút cơm cháo gửi về báo hiếu cho cha mẹ già. Hôm nay nghe tin phụ mẫu có ngô ăn, không phải đói khát trong mùa đông này nữa thì liền hết sức vui mừng. Thừa Ngân còn nghe rõ tiếng sụt sùi của y.

"Đa tạ đại ca, đa tạ chủ nhân!"

"Được rồi, ta đi đây! Mấy ngày nay Thiên Sát tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy động tĩnh của hắn, hy vọng Lý Hữu cũng chưa tìm được hắn."

Sau khi nghe tiếng chân người nhảy khỏi tường, Thừa Ngân vẫn ngồi lại trong nhà xí. Hắn biết rõ Trần Ổn vẫn chưa rời đi. Hiện tại nếu hắn ra ngoài thì biết phải làm sao? Trần Ổn đang tìm Hà Bá, dù bức tranh đó khó có được đầu mối, nhưng mà tránh còn hơn tự chuốc họa vào thân.

Hắn ngồi nửa buổi chân cũng tê rần, toàn thân lạnh cóng. Trần Ổn vẫn còn đi đi lại lại xoa xoa toàn thân, dường như y vẫn chưa tìm được một chỗ tránh tuyết. Bên kia có lính canh, chỉ sợ di chuyển thêm chút sẽ bị phát hiện.

Một lúc sau, Thừa Ngân nghe có tiếng chân người đạp tuyết mà đến, sau đó Trần Ổn hình như rất nhanh liền lủi đi. Thừa Ngân nhìn thấy đôi giày đen dưới cửa thì tim đập nhanh một cái.

Hắn phát hiện, giữa trời đông bão tuyết thế này nếu bản thân bị giết người diệt khẩu cũng chẳng ai biết. Nhà xí thật xa khu phòng vệ của phủ giám quan. Nếu lần này thoát được, hắn thề sau này mỗi lần đi tiểu sẽ dùng bô!

"Cộc, cộc, cộc!"

Ba tiếng gõ cửa vang lên, Thừa Ngân ngồi dưới sàn nhà vừa bịt miệng vừa rón rén lấy cục gạch thủ sẵn trong tay. Bất giác cánh cửa mở ra, người xuất hiện trước mắt hắn vậy mà lại là Hà Bá! Thừa Ngân thở ra một hơi, bẹp lưng vào vách tường nhắm nghiền mắt lại, tưởng là một khắc vừa rồi đã bị cao thủ giết chết. Hắn lắp bắp nắm lấy quần Hoàng Cảnh Thiên lay lay.

"A Hà... làm bố sợ muốn chết!"

Thừa Ngân vừa nói xong thì đỡ tường đứng dậy nhưng rất nhanh liền ngã xuống. Hoàng Cảnh Thiên lập tức tiến đến đỡ lấy hắn.

"Đau?"

"Hả? Không có, chân tê cóng không đứng được!"

Hoàng Cảnh Thiên nhìn hắn một lúc, bất giác xoay người lại khom lưng xuống.

"Làm gì?"

"Leo lên!"

"Ờ... ờ..."

Thừa Ngân từ sau lần ở khách điếm phát hiện mình với Hà Bá có phản ứng, thì bỗng dưng trở nên ngượng ngùng. Hắn nê từng chút một chạm tay vào vai y.

"Còn không nhanh?"

Hoàng Cảnh Thiên giọng trầm trầm nhưng dường như cũng không nổi nóng. Hắn bĩu bĩu môi cà nhắc vòng tay ôm cổ y, cả thân người cũng tựa trên lưng y. Hoàng Cảnh Thiên liền cõng hắn lên rồi đứng dậy, chầm chậm rời khỏi nhà xí.

Bên ngoài lúc này tuyết đã giăng kín mọi lối đi, từng hành lang, từng gốc cây thảm cỏ đều phủ đầy tuyết. Trên mái nhà cũng là màu trắng lạnh lẽo u tịch của tuyết.

Hoàng Cảnh Thiên hôm nay bàn chuyện cơ mật cùng với tướng sĩ, vừa trở về phòng liền không nhìn thấy Thừa Ngân đâu, hỏi lính canh thì họ chỉ hắn đến chỗ này. Hoàng Cảnh Thiên vốn dĩ đã được Lý Hữu bố trí ở một mật thất trong căn nhà này, nhưng mà sau đêm hôm qua y đã trở lại ngủ cùng Thừa Ngân. Cho nên hôm nay mới có người mang chậu than và chăn bông đến cho hắn.

Lúc này mỗi bước chân của y đều có ám vệ đi theo, chỉ là họ lẩn khuất đâu đó trong đêm tối, nên nhất thời không ai phát hiện ra. Khi nãy ám vệ đã nhìn thấy Trần Ổn, bất quá Hoàng Cảnh Thiên không nói gì, để xem thử Hứa Thừa Ngân có thành thật với mình hay không. Giữ mạng Trần Ổn lại biết đâu sẽ có lúc cần dùng đến.

"A Hà... sau này khi ngươi nhớ lại, có khi nào sẽ bỏ bố hay không?"

Thừa Ngân vừa nằm trên lưng cảm nhận hơi ấm phát ra từ nam nhân này, bất giác hắn cảm thấy cô đơn đến kỳ lạ. Từ sau đêm qua khi nghe tiếng tiêu trúc kia, hắn bỗng thấy lòng mình lạc lõng lạ thường.

"Vì sao lại nói vậy?"

Hoàng Cảnh Thiên khàn khàn giọng. Thật lâu sau, tưởng sẽ không nhận được câu trả lời thì Thừa Ngân lên tiếng.

"Bố không biết..."

"Ngươi... sẽ đau lòng?"

Thừa Ngân hừ một cái.

"Bố mới không thèm đau lòng!"

Hắn vừa nói vừa bĩu bĩu môi. Hoàng Cảnh Thiên liền âm thầm cười một cái, bỗng dưng muốn trêu chọc hắn. Người này như con chó nhỏ, chọc hắn, y cảm thấy vô cùng thú vị.

"Vậy ta nhất định sẽ bỏ ngươi lại!"

Thừa Ngân không nói gì, hắn biết y đang chọc mình, nhưng mà không giống ngày thường hay tranh cãi với y, hôm nay hắn đặc biệt không có tâm trạng. Thừa Ngân nghiêng mặt tựa cằm trên vai Hoàng Cảnh Thiên, phả hơi thở nóng hổi vào gáy y.

"A Hà, có phải ngươi đang bị kẻ nào đó truy sát hay không?"

Hoàng Cảnh Thiên không trả lời, mày cũng không nhíu mại một cái.

"Ngươi nhớ hai người ở trong quân doanh chứ? Một người là Phí Lời, một người là Trần Ổn."

Hoàng Cảnh Thiên không biết ai là Trần Ổn nhưng y vẫn gật đầu một cái.

"Ừ."

"Thật ra khi đó bức tranh là họ vẽ ngươi. Trần Ổn là sát thủ, hắn hình như đang truy sát ngươi. Ta... à không phải, Bạch Lãng có lẽ là cùng hội cùng thuyền với hắn. Lúc trước ta muốn đào binh cũng bởi vì cảm thấy ở lại có thể sẽ bị ngươi liên lụy. Ta cũng không biết rõ lai lịch của Bạch Lãng này..."

Sợ bị liên lụy mà đào binh hay sao? Hoàng Cảnh Thiên bất giác cảm thấy trong lòng có một chút mất mát.

"Khi nãy... ta nhận ra Trần Ổn đang ở đây. Bọn chúng đã tới đây tìm ngươi rồi đó! Còn một chuyện nữa, lúc trước ta nghe nói Lý Hữu cũng tìm ngươi... ta không biết rốt cuộc ngươi có thân thế gì, hay gây thù chuốc oán gì với bọn họ, nhưng mà ở lại đây một ngày nào đó họ nhận ra ngươi thì chẳng khác nào tự tìm đường chết."

Thật may là Hứa Thừa Ngân đã thành thật với y, nếu không y cũng không chắc mình có thể tiếp tục tin tưởng hắn hay không nữa. Bất giác, y trong lòng như vừa bỏ xuống một gánh nặng. Hai ngày nữa, Hoàng Cảnh Thiên cùng đoàn quân của mình sẽ hỏa tốc tiến về Lăng Hoa. Nếu Thừa Ngân không thành thật, e là sau này cũng khó mang hắn theo bên cạnh mình.

"Ta nghĩ... hay là chúng ta bỏ đi, rời khỏi Tề quốc, đi đâu cũng được. Hay đến Kỳ quốc đi, chúng ta mở một quán lẩu. Thứ đó ở đây chưa có đâu. Ta đảm bảo hàng ngày cũng kiếm đủ ăn."

Hai từ 'chúng ta' này đặc biệt có một ý nghĩa nào đó với Hoàng Cảnh Thiên. Hai mươi mấy năm qua cũng chưa từng có ai đánh đồng với y là chúng ta, càng không có ai đơn thuần nghĩ sẽ trải qua cuộc sống nhân sinh cùng với y như Hứa Thừa Ngân. Cuộc sống của y chỉ có quân thần, chủ tử bầy tôi, xã tắc sơn hà. Ngoài ra thì không có chỗ cho hai từ 'chúng ta'.

"Chúng ta?"

Thừa Ngân liền gật đầu một cái.

"A Hà, từ ngày đến đây ta chỉ có một mình ngươi là bằng hữu, ta không thân thiết với bất kỳ ai. Ta không muốn ngày ngày phải đối mặt với nguy hiểm. Sau này nếu ngươi nhớ ra... ngươi muốn đi đâu thì tùy ngươi. Ta cũng không cản... Nhưng mà trước đó ta không muốn ở một mình. Thực sự mùa đông năm nay quá lạnh, ta không biết sẽ trải qua những gì nữa..."

Hoàng Cảnh Thiên âm trầm.

"Ngươi không sợ ta liên lụy hay sao?"

"Có chứ! Ta cũng đâu phải thánh nhân. Khi đó ta sẽ chạy trước. Ha ha."

Hoàng Cảnh Thiên bất giác ngừng lại, Thừa Ngân nghĩ y sinh khí liền thò tay vuốt vuốt ngực y.

"Được rồi, bố nhất định có phước cùng hưởng, có họa cùng chia. Có được không?"

Hoàng Cảnh Thiên nghe xong khẽ hừ một tiếng rồi lại chầm chậm bước đi. Nhưng khóe môi y từ lúc nào đã nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ.

Tuyết rơi đầy trời, những hạt tuyết bay bay xoay tròn trong không khí một chạm rồi rơi xuống đất. Trên mái tóc hai người điểm xuyết những bông tuyết tinh khôi, mềm mại. Thừa Ngân khẽ vươn bàn tay ra hứng lấy vào tay mình rồi khẽ mỉm cười, lòng hai người bọn họ bình yên đến lạ. Hắc bào của Hoàng Cảnh Thiên để lại một vệt dài trên con đường đầy tuyết phủ.

*******

- HẾT CHƯƠNG -