Chẳng Phụ Giang Sơn Chẳng Phụ Ngươi

Chương 17: Kết thúc



Hai người về đến phòng, Thừa Ngân rời khỏi lưng Hoàng Cảnh Thiên rồi nhảy nhào lên giường lăn qua lộn lại trên chiếc chăn bông dày. Y từ từ đến bàn ngồi xuống uống tách trà. Ngọn nến in bóng lưng cao lớn của y trên vách nhà. Thừa Ngân nhìn liền không khỏi hồi tưởng. Vậy là hắn đến đây đã gần hai tháng. Hai tháng này đều ăn uống, sinh hoạt, ngủ nghỉ cùng Hà Bá. Chỉ trừ vài ngày bọn họ xa nhau cũng là những lúc hắn ăn khổ không ít. Cảm thấy cuộc đời quả nhiên kỳ diệu. Lúc mang y từ dưới suối lên cũng không ngờ hai người sẽ trải qua những ngày tháng gắn bó như vậy, càng không có những thời khắc hoang đường như vừa rồi.

"A Hà!"

Thừa Ngân vừa nằm sấp trên giường, ngực ôm đống chăn, chỉ lộ ra đôi mắt đen lay láy nhìn chiếc bóng Hà Bá in trên vách nhà. Không biết từ lúc nào, Thừa Ngân bỗng dưng thích thú nhìn vào chiếc bóng y như vậy. Có lẽ khi đó, hắn sẽ cảm thấy trong căn nhà ngoài hắn ra thì còn có một người khác. Sự ấm áp này thật nhiều năm rồi hắn mới có lại. Cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ cảm thấy thật lạ, thật vô cùng thích thú.

"Hử?"

"Vậy ngươi có đi hay không?"

Thừa Ngân rất muốn biết suy tính của Hà Bá. Nếu y đi thì hắn sẽ đi, nếu y ở lại thì hắn cũng sẽ ở lại. Bởi vì hắn ở đây chỉ có duy nhất một người thân là y. Hắn cũng không có kẻ thù nào, sống ở đâu mà chẳng giống nhau? Ở đây có việc làm, có ăn có uống, có giường mềm để ngủ, còn có than hồng sưởi ấm. Hắn cầu cũng còn không được. Ngoài kia, những thứ này muốn có đều phải bỏ ra một số tiền không nhỏ. Hắn cũng không muốn trong nhất thời phải chi nhiều như vậy. Ngân lượng tích cóp muốn dùng cho những việc quan trọng bất khả kháng sau này.

Hoàng Cảnh Thiên nghe Thừa Ngân hỏi thật lâu sau cũng không trả lời. Y phóng mắt nhìn ra ngoài, bóng cây lung lay in những hình thù kỳ quái trên cửa sổ.

"Vài ngày nữa sẽ đi!"

Thừa Ngân đã sắp ngủ đến nơi thì nghe giọng nói trầm khàn của y. Thật lạ, hôm nay hắn cảm thấy Hà Bá dường như có rất nhiều tâm sự, chỉ là hắn không hiểu y đang nghĩ gì mà thôi.

"Ngươi đã nghĩ thông suốt rồi?"

"Ừ."

Thừa Ngân cũng không nói nữa, hắn lăn vài vòng quanh chiếc chăn, quấn lấy mình như nhộng rồi nằm yên trong đó.

Một lúc sau hắn lại thò đầu ra.

"Nhưng... chúng ta sẽ đi đâu?"

Hoàng Cảnh Thiên lại trầm ngâm một lúc.

"Đến một nơi rất xa chỗ này. Nơi đó đông người, có thể mở một quán lẩu cho ngươi!"

Thừa Ngân nghe xong thì mỉm cười hài lòng. Phải rồi, hắn phải nghĩ về quán lẩu của hắn, hắn ban đầu tự đứng nấu, Hà Bá sẽ chạy vặt và phục vụ bàn. Sau đó khá giả hơn sẽ thuê người nấu. Còn mình chỉ phụ trách thu ngân lượng thôi. Hắn nghĩ đến tương lai nằm trên đống bạc mà cảm thấy lòng dạ hết sức vui vẻ. Hắn rất sớm sẽ mua nhà, nhà không cần nhiều phòng, nhưng phòng phải có giường lớn để hắn cùng Hà Bá ngủ không phải chen chúc nữa. Thừa Ngân cười cười rồi xoay mặt vào tường nhắm mắt ngủ. Bên ngoài thỉnh thoảng gió rít lên từng cơn.

Hoàng Cảnh Thiên vẫn ngồi đó uống trà. Lưng y thẳng như trúc. Hai tay đặt trên bàn nhìn tách trà bốc khói nghi ngút. Hôm nay y nhận được rất nhiều thông tin, cũng nghe được thái hậu ở trong cung đang bệnh. Hôm nay là ngày giỗ của Thất hoàng tử Hoàng Cảnh Thừa, là đệ đệ đồng phụ mẫu với Hoàng Cảnh Thiên. Nhiều năm trước đã chết. Năm đó, hắn cũng chết trong một ngày tuyết rơi đầy trời thế này.

Hoàng Cảnh Thiên lại nghĩ đến Hoàng Cảnh Dương, cuộc chiến này rất lớn, sơ suất một nước cờ liền mất đi tất cả. Giang sơn của y, xã tắc của y đều sẽ không còn nữa. Giang sơn gấm vóc này để có được y đã phải tắm máu tướng sĩ, đã giẫm nát lên xác thịt của huynh đệ ruột thịt của mình mà giành lấy. Cửu ngũ chí tôn, nơi cao nhất chính là nơi cô độc nhất. Y là một bạo quân, bách tính thiên hạ đều nói như vậy mỗi khi nhắc về Cảnh đế. Từng tấc đất, từng dặm quan san nơi nào không có xác người chết? Để Tề quốc hùng mạnh, y đã không tiếc vùi thây biết bao nhiêu mạng người.

"Cảnh đế, ta nguyền rủa ngươi, cả đời sống trong cô độc, tuyệt tử tuyệt tôn, chết không toàn thây!"

Đó là lời nói cuối cùng của Lục hoàng tử Hoàng Cảnh Tự khi bị y dùng độc ép chết. Những lời nói khi đó y nghe nhưng không một chút cảm xúc nào. Bởi lẽ, y không tin trên đời này có quỷ thần, càng không tin vào những lời nguyền rủa. Nhưng mà quả thật năm năm qua, y đã vô cùng cô độc. Bên cạnh có người trung thành nhưng họ không thể cùng y chia sẻ gánh nặng trong lòng. Có lẽ làm hoàng đế định là suốt đời phải sống trong cô độc. Đế vương đời này qua đời khác, mấy ai có thể ung dung tự tại?

Hoàng Cảnh Thiên ngồi đó thật lâu cho đến khi ngọn nến cũng sắp tàn. Y đứng dậy thổi tắt nến rồi từ từ đến giường nằm xuống bên cạnh Thừa Ngân. Hắn đã ngủ thật say rồi, còn phát ra tiếng thở nho nhỏ.

"Ta nghĩ... hay là chúng ta bỏ đi, rời khỏi Tề quốc, đi đâu cũng được. Hay đến Kỳ quốc đi, chúng ta mở một quán lẩu. Thứ đó ở đây chưa có đâu. Ta đảm bảo hàng ngày cũng kiếm đủ ăn."

Hoàng Cảnh Thiên nhớ đến câu nói lúc nãy của Thừa Ngân, bất giác y vươn cánh tay chạm vào gò má hắn.

"Sống như ngươi thật tốt... không lo không nghĩ, ngốc tử!"

Thừa Ngân chép chép miệng mấy cái rồi xoay mặt đi. Hoàng Cảnh Thiên cũng từ từ nhắm mắt lại vỗ về giấc ngủ.

Đêm đó, Hoàng Cảnh Thiên gặp ác mộng. Y nhìn thấy mình lúc còn chưa đăng cơ hoàng đế, đang ngồi trên ghế đông cung thái tử, bên dưới là Hoàng Cảnh Thừa quỳ dưới đất, ôm lấy chân y khóc thảm. Nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt.

"Tứ ca, tha cho đệ đi, tha cho đệ đi mà. Đệ sau này nhất định không làm như vậy nữa! Tứ ca, chúng ta cùng một mẹ sinh ra, huynh nỡ giết đệ hay sao?"

Hoàng Cảnh Thiên từ trên cao nhìn xuống, gương mặt lạnh lẽo không biểu tình, ánh mắt chỉ còn lại hàn ý.

"Cảnh Thừa! Lúc tạo phản ngươi có từng nghĩ đến ta là huynh trưởng của ngươi không? Họa này là do ngươi gây ra, phải tự mình gánh chịu!"

Hoàng Cảnh Thiên vừa nói vừa gỡ tay Hoàng Cảnh Thừa khỏi chân mình rồi đẩy hắn ngã nhào xuống đất.

"Tứ ca, đệ chết mẫu hậu nhất định sẽ rất đau lòng, cho đệ gặp mẫu hậu đi, tứ ca, xin ca!"

Hoàng Cảnh Thiên bất giác nhếch khóe môi lên một chút.

"Mẫu hậu chỉ cần nhi tử của người làm hoàng đế, bất luận là ai, kẻ còn lại vốn không cần nữa! Người đâu, lôi hắn xuống!"

Y vừa dứt lời, cấm vệ quân đã tiến đến hai bên xách lấy Hoàng Cảnh Thừa lôi đi.

"Tứ ca, tứ ca, huynh nhẫn tâm sao, tứ ca, tha cho đệ đi mà, TỨ CA!!!!!!!!!!!!!!"

Thất hoàng tử Hoàng Cảnh Thừa năm đó kết hợp cùng ngũ hoàng tử và lục hoàng tử mưu đồ ám sát Hoàng Cảnh Thiên. Năm đó, y vừa được phong làm trữ quân. Nửa tháng sau, ngũ hoàng tử và thất hoàng tử bị trảm tại ngọ môn, đầu treo ở cổng thành thị chúng. Đôi mắt vẫn mở trừng trừng không nhắm lại. . truyện ngôn tình

Vài ngày sau hoàng quý phi cũng là mẫu thân của ngũ hoàng tử khóc lóc cầu xin, đầu hắn mới được mang xuống chôn cất. Còn Hoàng Cảnh Thừa, thái hậu đã lén lút mang về quê ngoại an táng. Một thời gian rất lâu hai mẹ con thái hậu và Hoàng Cảnh Thiên ngoài nóng trong lạnh, dù gì y cũng đã giết chết đứa con ruột thịt của nàng, nàng làm sao dễ dàng có thể tha thứ cho y chứ?

Trong giấc ngủ, Hoàng Cảnh Thiên nhìn thấy mình đang đứng trên tường thành, nhìn xuống hai chiếc thủ cấp của hoàng đệ mình treo lơ lửng ở cổng thành. Bất giác, chiếc đầu của Hoàng Cảnh Thừa xoay lại trừng mắt nhìn y. Máu tươi từ hốc mắt chảy tràn ra.

"Tứ ca, ta chết thảm lắm. Trả mạng lại cho ta, tứ ca!"

Liền sau đó nó bay đến xông về phía Hoàng Cảnh Thiên. Y dùng kiếm chống đỡ nhưng vô phương. Những chiếc đầu lâu từ đâu cũng vây đến, dìm Hoàng Cảnh Thiên xuống.

"Cảnh đế, trả mạng lại cho ta, trả mạng lại cho ta!"

"Ư..."

Hoàng Cảnh Thiên trong cơn mê man khẽ rên lên. Mồ hôi tuôn đầy thái dương.

"A Hà, tỉnh dậy, a Hà!"

Thừa Ngân gọi nhưng Hoàng Cảnh Thiên không tỉnh, hắn hơi hoảng một chút. Bất giác, hắn bóp mũi y một cái.

"Con bà nó già đầu nằm mơ thấy ác mộng còn rên. Tỉnh dậy cho bố!"

Tất nhiên, hắn chỉ âm thầm chửi trong lòng, cái này chắc ông trời không biết nên sẽ không tính trên đầu hắn đi?

Chỉ trong chốc lát, Hoàng Cảnh Thiên liền bật ngồi dậy há miệng thở dốc. Thừa Ngân còn tự bật ngón cái khen mình thông minh. Bất giác hắn nghĩ ra một ý xấu, hiếm khi mới nhìn thấy Hà Bá yếu đuối, còn không nhân lúc này mà nhát ma y đi? Để xem, Hà Bá chắc sẽ hét lên một tiếng. Há há, cho mất hết uy phong, bình thường hay làm mặt ngầu ăn hiếp hắn.

Thừa Ngân liền che giấu nội tâm đen tối của mình, nhe hàm răng trắng phếu ra cười, mắt trợn trợn lắc lắc đầu trước mặt y. Giọng hạ xuống một tông lạnh lẽo.

"Ngươi không sao chứ?"

Hoàng Cảnh Thiên bần thần cả người, bất giác y liếc sang liền nhìn thấy cái đầu trong đêm lúc lắc trước mặt mình, mắt bừng bừng sáng, giọng nói lạnh lẽo giống hệt giọng nói của Hoàng Cảnh Thừa, thứ âm hồn bất táng đã ám ảnh y.

Hoàng Cảnh Thiên không suy nghĩ, liền vung tay lên đập vào cổ Thừa Ngân một quyền. Đòn này ra tay không hề nương tình. Thừa Ngân chưa kịp hiểu trời trăng mây gió đã trợn mắt ngã nhào xuống giường ngất đi. Trước lúc bất tỉnh, hắn kịp giương ngón trỏ chỉ vào mặt Hoàng Cảnh Thiên bật ra một câu.

"Con bà mày!"

Sáng hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện ngay cổ có thêm một chiếc nẹp. Thừa Ngân chỉ có thể nằm thẳng, không thể xoay trở. Hắn mở mắt ra, nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra thêm lần nữa, nghiến răng nghiến lợi, bàn tay dưới chăn siết lại thành quyền tức đến muốn nội thương.

"Hà Bá! Hà Bá! HÀ BÁ!!!!!!!!!!!!!!"

"Gào cái gì mà gào, mới sáng sớm đã ồn ào rồi!"

Bên ngoài một người mang chậu nước đẩy cửa tiến vào. Giọng nói còn rất quen, không lẽ nào...

Thừa Ngân chưa kịp dứt suy nghĩ thì Trần Ổn đã đến trước mặt đặt mạnh chậu nước xuống sàn, vắt cái khăn rồi đến định lau mặt cho Thừa Ngân.

"Ngươi... ngươi... ngươi!"

Thừa Ngân chỉ chỉ người trước mặt, Trần Ổn cũng trợn mắt nhìn hắn.

"A Lãng!"

"Con mẹ nó khi không đưa quỷ thần đến cho ta nha?"

Hắn thầm oán cha gọi mẹ. Khi không từ sát thủ lại trở thành người hầu rồi? Biết bao nhiêu phòng không đến lại chạy đến đúng phòng của hắn. Nghiệt duyên, con mẹ nó nghiệt duyên nha! Có phải hay không muốn truy cùng diệt tận hắn? Cũng may Hà Bá đã đi ra ngoài, còn hai ngày nữa bọn họ đã rời khỏi đây, hy vọng mọi việc sẽ thuận lợi.

"Ngươi ngươi ngươi... khụ khụ khụ!"

Thừa Ngân bất giác bị sặc. Cổ vừa đau lại ho động vết thương làm hắn nghiến răng nghiến lợi.

"A Lãng, ngươi không sao đó chứ?"

"Con mẹ nó, mày thấy bố giống không sao sao?"

Đương nhiên Thừa Ngân chỉ chửi thầm, hiện tại hắn chính là người tao nhã, con người thô lỗ trước đây hắn đã nói lời tạm biệt rồi, cũng không một chút quyến luyến. Hắn nhất định sẽ trở thành người tao nhã, cái đó có gì là khó chứ? Chỉ cần hắn cố gắng, không phải hay sao?

Thừa Ngân bất giác nhớ đến đêm qua tuyết rơi trắng trời, Trần Ổn đó vẫn còn chưa bị tuyết đông chết hay sao?

"Ta không sao. Ổn... ngươi có ổn không Ổn?"

"Cái gì mà ổn với không ổn chứ? Ta đương nhiên ổn!"

Hai người nhanh chóng kết thúc lời hỏi thăm nhàm chán. Trần Ổn liền ngồi xuống bên giường nhìn nhìn chiếc cổ Thừa Ngân, sờ đông sờ tây.

"Phải rồi Ổn, sao ngươi lại đến đây? Lúc trước không phải nói đến chỗ thành chủ hay sao? Không lẽ ngươi chưa tìm thấy... hắn?"

Thừa Ngân vừa nói tròng mắt vừa đưa qua đưa lại. Nếu là bình thường cổ hắn nhất định xoay tới xoay lui, hiện tại chỉ có mỗi tròng mắt là có thể cử động, thật giống đang làm chuyện gì đó xấu xa.

Trần Ổn lập tức dùng tay bịt miệng hắn, xoay cổ đưa mắt nhìn ra ngoài.

"Ngươi nói nhỏ một chút! Chỗ này không giống quân doanh, ám vệ có ở khắp nơi, không khéo bị bọn chúng nghe được!"

"Ỏ ay a!"

"Gì?"

"A ói ỏ ay a!"

Thừa Ngân vừa nói vừa liếc liếc bàn tay đang đặt trên miệng mình, y hiểu liền buông ra. Lập tức, Thừa Ngân chu môi phun phun.

"Con mẹ nó, đồ cái thứ mất vệ sinh! Bố muốn tao nhã ai cho bố tao nhã? Khi không bắt bố thô lỗ. Bực mình!"

Tay y khi nãy mang cái chậu không được sạch sẽ hắn nhìn thấy rõ. Hắn bị trật cổ chứ không phải bị mù. Trần Ổn khi không bị ăn chửi liền gãi gãi đầu một cái. Y tròn mắt nhìn hắn, đi tới đi lui chặc chặc lưỡi.

"A Lãng, thật sự nếu không phải là khuôn mặt này giống y như đúc, thì ta nghĩ ngươi cũng không phải ngươi."

Thừa Ngân nhíu mày một cái.

"Ý gì?"

"A Lãng, trước đây ngươi không có thô lỗ như vậy đi?"

"Bố thế nào? Bố vốn là người thô lỗ. Ngươi ý kiến sao?"

Thừa Ngân thật bực mình. Hiện tại ai so sánh hắn với các xác này hắn liền không cảm thấy vui vẻ. Trước đây hắn chưa từng để ý, nhưng cũng không biết từ lúc nào bỗng dưng hắn trở nên như vậy. Có một chút bực mình.

"A Lãng... a Lãng chặc chặc!"

"Ổn, từ nay đừng gọi ta là a Lãng nữa. Nếu người khác nghe được thân phận của ta không phải sẽ nguy hiểm hay sao?"

"Chỗ này cũng chỉ có hai chúng ta, ta gọi không quen."

"Cái gì mà quen với không quen chứ? Tập nói từ từ sẽ quen. Lúc nãy chẳng phải ngươi mới nói ám vệ khắp nơi hay sao?"

"Được rồi được rồi. Hứa Thừa Ngân chứ gì? Được được."

Thừa Ngân nghe thấy tên mình liền hài lòng.

"Phải rồi, Ổn... từ lúc ta bị bệnh thật sự có một số việc ta nhớ không rõ nữa."

"Việc gì?"

"Ngươi nói ta biết... trước đây, ta... ta có từng yêu thích người nào hay không?"

"Hỏi vậy là sao?...Chuyện đó ngươi cũng không có nói ta biết!"

"Vậy sao?"

Trần Ổn ngẫm ngẫm một lúc.

"À phải rồi, thật rất lâu trước đây, có một lần ta thấy ngươi từ trong rừng trở về, có mang theo một thứ."

"Cái gì?"

"Một mảnh ngọc bội. A Lãng... à không phải, Thừa Ngân, ngươi sau đó có một đoạn thời gian mỗi ngày đều mang nó ra ngắm, sau đó... sau đó ngươi bỗng dưng ném nó đi! Ta nghĩ có thể đó là của người trong mộng ngươi tặng đi?"

Thừa Ngân liền nhíu mày một cái.

"Ngươi có nhớ nó như thế nào hay không?"

"Thừa Ngân, thật ra... thật ra sau đó ta đã nhặt nó!"

"Ể?"

Trần Ổn đứng lên lộ vẻ khó xử, y gãi gãi đầu, đấu tranh tâm lý nửa ngày, cuối cùng đến gần Thừa Ngân, mặt không che đậy nét áy náy.

"Cũng đừng trách ta, vì quê ta quá nghèo. Ngươi ném ta nhặt lại, định sẽ mang ra chợ bán kiếm chút ngân lượng. Nhưng mà khi mang ra chỗ tiệm đồ quý họ không dám mua, nói thứ đó rất quý... còn kêu ta mang đến chỗ huyện lệnh..."

"Sau đó?"

"Sau đó? Đương nhiên không có sau đó! Chúng ta là sát thủ, làm sao gặp huyện lệnh được chứ? Nhưng mà khi đó, ta cũng chưa thể bán được nên tạm thời giữ nó bên mình. Nếu ngươi muốn lấy lại ta sẽ đưa ngươi!"

Nghe đến đây bất giác Thừa Ngân nảy sinh hảo cảm với Trần Ổn, thời đại này tìm được người không tham như y quả là khó như lên trời. Nếu là hắn nhất định đã ém đi, đời nào trả lại thứ mà kẻ khác đã ném đi chứ?

Trần Ổn nói xong thì lấy sợi dây cùng mảnh ngọc bội ở cổ kéo xuống đưa cho Thừa Ngân. Đó là một mảnh ngọc màu xanh, trên đó khắc một chữ Cảnh. Thừa Ngân nhìn tới nhìn lui không phát hiện thêm thứ gì nên nắm vào bàn tay nhíu nhíu mày.

"Thừa Ngân, để ta đeo nó giúp ngươi!"

Trần Ổn nắm lấy sợi dây rồi đeo vào cổ Thừa Ngân làm hắn cảm thấy hết sức ngoài ý muốn. Hắn không định sẽ lấy lại, dù gì cũng là của Bạch Lãng, hắn chỉ muốn nhìn qua một chút mà thôi.

"Ổn, ngươi đến đây tìm kẻ kia phải không? Ta đến phủ này vài ngày rồi, cũng đã đi tìm nhiều nơi nhưng không có, ta nghĩ có lẽ hắn vẫn chưa đến đây!"

"Vậy sao? Ta đêm qua đã dùng ngân lượng mua chuộc được một quản vụ, hắn cho ta vào làm việc. Ta định sẽ tranh thủ lúc làm việc đi dạo một vòng quanh phủ, biết đâu có cơ may nhìn thấy hắn. À phải rồi, cổ ngươi bị làm sao vậy?"

"Nha..."

Thừa Ngân kêu lên một tiếng, mới nhớ ra đêm qua mình bị Hà Bá đánh ngất, lòng lại trở nên sân hận.

"Bị Hà Bá làm trẹo cổ!"

"Hà Bá?"

"Cái người ở quân doanh cùng ta đó!"

"Nha!"

Trần Ổn ngân lên một tiếng, mặt y biểu cảm vô cùng sống động. Y còn nhớ rất rõ chuyện đêm đó ở nhà xí, mùi xạ hương vẩn vơ trong không khí. Ha ha, Bạch Lãng, ngươi cũng thật quá phong lưu nha, rời khỏi quân doanh còn như bóng với hình với tình nhân, bị đánh trật cổ hay là quần nhau đến trật cổ đây chứ?

Nhìn thấy nét âm hiểm trên mặt Trần Ổn, Thừa Ngân liền đánh hơi có mùi tà đạo thì nhíu mày gằn giọng.

"Gì chứ?"

"Không gì, ha ha, không gì nha!"

"Sự việc không như ngươi nghĩ, ta với hắn cái gì cũng không có."

"Thì ta có nói gì đâu chứ?"

"CON MẸ NÓ!"

"Rồi, ta ra ngoài, rảnh thì đến nhà xí tìm ta. Ta đang phụ trách hốt phân ở đó."

Thừa Ngân nghe xong thì trợn mắt một cái.

"Cái gì? Vậy... sao ngươi mang chậu rửa mặt vào cho ta?"

"Khi nãy người kia bị đau bụng nên ta mang vào giúp!"

"Con mẹ nó!"

Thừa Ngân vừa gào lên vừa dùng chăn chùi miệng mình. Trần Ổn ngửa mặt cười sặc sụa rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Chọc Thừa Ngân thật thú vị, từ ngày hắn bị bệnh, khi gặp lại liền cảm thấy không còn u uất như xưa nữa, bệnh thật tốt, bệnh cũng thật là tốt!

Trưa hôm đó, Hoàng Cảnh Thiên sau khi cùng một nhóm ám vệ âm thầm theo dõi huấn luyện tư binh của Hoàng Cảnh Dương thì trở về. Hôm nay y vô cùng mệt mỏi, có lẽ vì đêm qua sau khi gặp ác mộng thì không ngủ lại được.

Khi trở về nhìn thấy chiếc giường trống thì nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần một lúc. Lúc này, Thừa Ngân cũng vừa ăn cơm tối xong trở về. Hôm nay dù cổ bị thương nhưng hắn vẫn phải đến hoa viên làm việc, còn làm việc nặng nhọc hơn những ngày thường. Cả người đau nhức ê ẩm, hôm nay lúc ăn cơm cầm đũa còn có chút run.

Hắn vừa về nhìn thấy Hoàng Cảnh Thiên đang nằm ngủ, bất giác hắn nuốt xuống một cái, món nợ bẻ cổ đêm qua hắn còn chưa quên đâu. Thừa Ngân nhè nhẹ tiến đến bên giường cúi đầu xuống, tay mang theo gối đầu, định sẽ ép y nghẹt thở.

"Ăn hiếp lão tử, đánh lão tử. Hôm nay bố sẽ dạy ngươi biết thế nào là lễ độ!"

Vừa vung tay lên thì cổ tay liền bị nắm chặt, Hoàng Cảnh Thiên mở mắt ra, trong đôi mắt đầy tơ máu đỏ có sát ý. Thừa Ngân bất giác rùng mình một cái, biết y hôm nay không nên chọc đến, hắn liền nhe răng cười lấy lòng.

"Đại ca, ta chỉ đùa một chút, buông ra đi nha!"

Hoàng Cảnh Thiên lạnh mặt đẩy Thừa Ngân một cái. Nhưng vì cổ hắn bị cố định, mất đà ngã ngửa xuống, mông chạm đất 'bịch' một cái, cổ dường như còn nghe một tiếng 'rắc'. Thừa Ngân đau đến nước mắt cũng sắp tràn ra.

"Ui da!"

Nhưng Hoàng Cảnh Thiên cũng không đếm xỉa đến hắn mà nhắm nghiền mắt lại. Nhìn thái độ này của y, đầu Thừa Ngân bỗng nhiên phát hỏa.

"Mẹ mày, hôm qua đánh bố sáng còn không xin lỗi, giờ thái độ này là sao? Thấy bố hiền ăn hiếp phải không?"

Hắn tức khí bay lên giường, cưỡi trên eo y nện gối xuống đánh Hà Bá.

"Con mẹ mày, ít nhất mày cũng phải xin lỗi bố chứ!"

"HỖN XƯỢC!"

Hoàng Cảnh Thiên bỗng gầm lên một tiếng, nắm lấy tay Thừa Ngân siết lại, hắn ăn đau nghiến răng nghiến lợi cũng không thể thoát khỏi tay y. Bất giác, ánh mắt Hoàng Cảnh Thiên ngừng lại trên cổ áo Thừa Ngân, khi nãy vì hắn nháo loạn mà mảnh ngọc bội thò ra ngoài. Hoàng Cảnh Thiên liền ngồi bật dậy, giật lấy ngọc bội giơ lên nhìn. Từ lúc nào mắt y tràn đầy lệ khí, gằn lên từng tiếng một.

"Cái này chẳng phải là của Hoàng Cảnh Thừa hay sao... ngươi còn dám giữ? Năm đó rõ ràng ta đã bảo ngươi vứt đi rồi mà? Ở bên cạnh ta còn chưa quên được hắn?"

Hoàng Cảnh Thiên sau khi gầm lên liền nhớ lại người trước mặt cũng không phải Bạch Lãng năm đó. Y nhíu nhíu mày một cái, liền nghiến răng ném chiếc ngọc bội vào tường vỡ nát.

Thừa Ngân cũng chưa từng nhìn thấy y nóng giận như vậy. Nhưng mà những điều y nói khi nãy là sao? Thừa Ngân bất giác cảm thấy lòng mình nhói lên một cái, hắn ngưng lại một chút hít một hơi rồi thở ra.

"Ngươi... đã nhớ lại?"

Hoàng Cảnh Thiên nheo đôi mắt đỏ ngầu của mình nhưng cũng không trả lời. Thừa Ngân chờ một lúc không động tĩnh gì thì lồm cồm rời khỏi eo y, bước xuống giường. Với tay lấy tay nải treo trên vách rồi xoay lưng đi.

"Đi đâu?"

Hoàng Cảnh Thiên thở ra một hơi hướng hắn khàn khàn giọng.

"Không liên quan ngươi!"

Dứt lời, Thừa Ngân đẩy cửa rời khỏi phòng. Đêm nay cũng giống đêm qua, tuyết rơi trắng trời, hắn lần nữa lại thấy nơi này thật cô độc, nhưng mà khác với sự ấm áp và hoan hỉ đêm qua, hôm nay hắn phát hiện thế giới này đã không còn bất kỳ người nào chờ đợi mình nữa. Hà Bá đã nhớ lại, cũng từng quen biết Bạch Lãng, nhưng mấy ngày qua y luôn giả vờ mình không nhớ. Thừa Ngân cảm thấy mình đã bị lừa, còn là một vố quá đau.

"Ở bên cạnh ta còn chưa quên được hắn?"

Những lời nói của Hoàng Cảnh Thiên lúc nãy Thừa Ngân đã nghe rất rõ, còn nhớ rất kỹ. Hắn nhìn những bông tuyết rơi rơi trên đầu mình mà bất giác cười lớn.

"Ha ha, thì ra là người xưa. Chẳng trách một tiếng a Lãng, hai tiếng cũng a Lãng!"

Thừa Ngân mở miệng cười to. Khóe môi mặn đắng còn có chút chua chua. Hắn lúc này mới cảm thấy được mùa đông năm nay lạnh đến thế nào.

"Bố không cần mày, bố cũng không cần bằng hữu! Rủ bố đi cùng hóa ra chỉ muốn nhìn mặt nhớ người. Bố mới không phải Bạch Lãng. Bố là Hứa Thừa Ngân mày có biết hay không? Bố không phải Bạch Lãng của mày!

Hắn gào lên một câu, nhìn lại con đường đêm qua Hoàng Cảnh Thiên cõng mình mà bất giác cảm thấy đau lòng. Hóa ra, con đường nào rồi cũng kết thúc, tiệc nào rồi cũng tan. Nơi này cũng không phải là nơi của hắn. Hắn lầm bầm trong miệng.

"Bố không thèm mày nữa, bố về Kỳ quốc mở quán lẩu. Ở đây bố chán quá rồi! Thật sự chán quá!"

Hắn lắc lắc đầu một cái rồi nhanh chóng ly khai. Chỗ này vào phủ thì khó nhưng ra phủ thì rất dễ. Lính canh nhìn thấy bộ dáng của hắn thì chặn lại.

"Tối còn đi đâu?"

"Bị quản gia đuổi việc!"

Thừa Ngân vừa nói vừa chỉ chỉ vào chiếc cổ băng cố định của mình. Bọn lính như đã hiểu thì mở cửa cho hắn ra ngoài. Hắn đứng trước cửa nhìn lại phủ giám quan lần nữa, cũng nhìn lại thành Kỳ An lần nữa, hai tháng trôi qua như một giấc mộng.

"Vĩnh biệt a Hà, vĩnh biệt Hà Bá... Hứa Thừa Ngân đi đây!"

Hắn nhanh chóng đạp tuyết đi về hướng cánh rừng, nơi mà hắn từng đưa người vượt biên trở về Kỳ quốc. Từ sau khi chiến tranh kết thúc, lính canh cũng không còn cẩn mật như trước.

Tuyết trắng trời, một hàng dấu chân cô đơn của hắn in mãnh liệt trên nền tuyết dày. Hắn đi rất nhanh, cũng không biết là ẩn trong hốc cây, một kẻ giương cung lên, hướng thân ảnh Thừa Ngân bắn tên đến.

"Viu..."

Chỉ kịp nghe một tiếng lướt gió, thân ảnh Thừa Ngân liền chấn động mạnh rồi gục xuống nền tuyết, một mảng máu lênh láng chảy dọc ra thấm đẫm nơi hắn nằm. Nơi đó không có ai, chỉ một mình hắn cùng với những bông tuyết tầng tầng rơi xuống. Mí mắt hắn giật giật mấy cái, khẽ chớp chớp nhìn những bông tuyết lạnh đang rơi xuống mặt mình, cảm thấy hơi thở yếu dần, yếu dần rồi tắt hẳn.

*******

- HẾT CHƯƠNG -