Chẳng Phụ Giang Sơn Chẳng Phụ Ngươi

Chương 2: Thừa nước đục thả câu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau khi mặt trời đã lên cao, Thừa Ngân vì ngã xuống đất mà tỉnh dậy. Đêm qua hắn sau khi lôi 'hà bá' kia lên bờ, tùy tiện làm vài phương pháp sơ cứu căn bản, rồi nằm vật ra một mỏm đá ngủ say quên trời quên đất. Từ ngày làm việc đưa người vượt biên thì hắn rất ít khi được nghỉ ngơi, cho nên thân thể đã sớm không còn chống đỡ nổi. Vừa nằm xuống liền ngủ một giấc đến sáng.

Thừa Ngân bật ngồi dậy, xoa xoa cái mông đập xuống nền đất lởm chởm mà bị đau ê ẩm, mặt nhăn thành đoàn xấu xí. Hắn phát hiện trời đã gần trưa thì kinh hãi đứng dậy.

"Hả? Con mẹ nó muộn mất rồi!"

Hắn phủi phủi quần áo định nhanh chân trở về bến tàu, nhưng vừa bước được vài bước như nhớ ra chuyện gì liền quay đầu lại.

"Hà bá?"

Thừa Ngân nhìn nam nhân to lớn đang nằm bên cạnh đống lửa nhỏ sớm chỉ còn lại một chút khói tàn của đêm qua. Y nằm trên nền đất lạnh nhưng tướng nằm lại vô cùng đẹp mắt, ngay ngắn, hai tay còn đặt trên bụng, hai chân duỗi thẳng. Bộ trường bào màu đen tuy nhàu nát, lấm lem bùn đất không nhìn ra rõ hoa văn, nhưng càng làm cho thân hình y thêm chói mắt.

Đêm qua thiếu ánh sáng không nhìn rõ, hiện tại mặt trời rực rỡ làm lộ ra gương mặt góc cạnh tiêu sái bức người của y. Mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhếch lên. Lông mày lưỡi mác càng làm dung mạo y có nét lạnh lùng tàn khốc. Đôi vai rộng, chân tay dài, thân hình cao lớn.

"Chặc chặc chặc..."

Hứa Thừa Ngân hai tay chống nạnh, từ lúc nào đã cúi người kê sát vào mặt y, đôi mắt dán chặt vào gương mặt kia liên tục chặc lưỡi, điệu bộ rõ vẻ tiếc hận.

"Chạy nạn chứ không phải đi du lịch đâu đại ca! Nằm đoan trang như vậy cho ai xem? Đệt! Đẹp trai làm cái quỷ gì, đẹp trai có kiếm tiền được hay không? Đệt, đẹp trai còn hơn bố, con mẹ mày!"

Hắn liên tục âm thầm chửi rủa trong bụng. Kiếp trước hắn cũng rất đẹp trai, chỉ là không bằng người đang nằm trước mặt này. Vì cái gì trong xã hội loạn lạc, vô tình vớt dưới sông lên lại vớt trúng một người đẹp trai như vậy? Rõ ràng là muốn chọc tức hắn mà! Dung mạo hiện tại của hắn cũng không phải là không đẹp, chỉ là hắn không thích cái vẻ đẹp này. Hắn thích ngoại hình cường tráng nam tính, tám múi. Còn thân thể hắn đang mang lại thon dài yếu nhược nho nhã, thậm chí là có một chút xinh đẹp!

"Xinh đẹp? Cái đệt!"

Hứa Thừa Ngân mới sáng sớm nhìn thấy mặt người khác tâm tư lại trở nên khó ở như vậy. Hắn giận chó đánh mèo, giận cá chém thớt. Sau khi kiểm tra thấy y vẫn còn thở, thì liền không nhanh không chậm cố tình vươn tay ra vả vào má 'hà bá' mấy cái.

Đêm qua hắn vất vả lắm mới sơ cứu được vết thương trên đầu người kia, rồi xé tà áo mình qua loa quấn mấy vòng trên đầu y. Kiểm tra thì trên bụng y còn có một vết thương khá sâu nhưng không rõ là bị vật gì làm thương tổn. Vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng hắn vẫn cẩn thận quấn thêm một vòng vải nữa mới an tâm.

Hứa Thừa Ngân nghĩ nghĩ, nếu ngày mai y tỉnh thì tốt, còn không tỉnh e là hắn cũng đành phải bỏ người ở lại đây. Vì thời thế loạn lạc, hắn cũng không có cách vác người nặng như vậy ra khỏi cánh rừng tìm đại phu. Coi như tùy vào số phận của y đi. Một tuần đến đây chứng kiến nhiều nhất chính là cảnh người chết. Ngoài đường cũng đầy xác người, cho nên hiện tại thêm một người nữa chết hắn cũng không có gì là quá ngạc nhiên. Loạn lạc, chiến tranh, sống nay chết mai, sống được ngày nào chỉ có thể nghĩ đến ngày ấy mà thôi.

Giữa rừng sâu trời rất lạnh, kẻ kia lại từ dưới nước vớt lên, thân thể vô cùng lạnh lẽo. Hắn phải cọ rất lâu mới đốt được lửa để sưởi ấm cho người này, rồi ngồi trông chừng thân nhiệt của y hơn một giờ đồng hồ mới dám đi ngủ. Hứa Thừa Ngân hắn tuy có chút tham tiền, nhưng mà đối diện với sống chết của một người, hắn cũng không thể không quan tâm. Huống chi, đầu của y là do hắn đập vỡ. Nhưng Hứa Thừa Ngân cũng tự nhủ với mình, nếu bè của hắn không đi qua thì tên kia cũng sẽ bỏ mạng. Cho nên bù qua sớt lại thì hắn lại cảm thấy mình đã làm một việc thiện cứu đời.

Hứa Thừa Ngân rất tham tiền, ngay cả cái tên của hắn cũng hàm ý là 'dư tiền'. Cái này không phải chỉ hắn biết mà cả xã hội đều công nhận. Bạn tiểu học, trung học, cấp ba, đại học, hàng xóm, đồng nghiệp...toàn bộ đều biết hắn là một tên bán mạng vì đồng tiền. Hứa Thừa Ngân tham tiền như vậy là bởi vì lúc hắn mười tuổi, mẹ hắn chê ba hắn nghèo mà bỏ đi cùng người đàn ông khác.

Năm hắn học năm nhất đại học, bạn gái bỏ hắn để chạy theo một thằng ranh với siêu xe màu đỏ đặc biệt chói mắt. Hứa Thừa Ngân còn nhớ khi đó hắn đang dắt chiếc xe đạp thể thao mới mua, định mang khoe nàng. Nhưng nàng chỉ nước mắt lưng tròng nói lời chia tay rồi nhảy lên chiếc siêu xe kia đi mất. Khi chiếc xe lướt qua, hắn còn nhớ rất rõ gió quất vào mặt mình lạnh đến mức nào.

Năm hắn học năm ba đại học, ba hắn đã qua đời vì không có đủ tiền để phẫu thuật tim. Từ đó, Hứa Thừa Ngân bán mạng vì đồng tiền. Hắn không muốn phải nhìn thấy bất cứ người thân nào rời bỏ mình chỉ vì nghèo khổ nữa. Chuyến du lịch sinh thái vừa rồi là chuyến đi chơi thực sự đầu tiên trong đời hắn. Ấy vậy mà hắn đã phải ra đi, bỏ lại một đống tiền trong ngân hàng. Chó má! Cuộc đời đúng là chó má với hắn.

"Ưm..."

Hứa Thừa Ngân đang vả vả thì 'hà bá' tỉnh dậy. Đầu tiên, y nhíu nhíu đôi mày đẹp của mình, môi mỏng hơi nhếch lên một chút phát ra tiếng rên đặc biệt khàn khàn gợi cảm bức người. Hứa Thừa Ngân biết, dạng nam nhân này chính là kẻ thù điển hình của mọi đàn ông trong xã hội. Hắn trừng mắt nhìn y, trừng cho đến khi 'hà bá' mở mắt ra nhìn mình. Bất giác, Hứa Thừa Ngân cảm thấy hơi lạnh sống lưng. Ánh mắt của người kia vậy mà vô cùng sắc bén lại lạnh lẽo, nó như một mũi đao có sức mạnh đang phóng về hướng mình, tuyệt nhiên không giống người vừa từ cơn thập tử nhất sinh tỉnh dậy. Bất giác, Hứa Thừa Ngân nhớ đến cảnh đêm qua hắn dùng đá đập đầu y như đập đầu cá, có khi nào hiện tại y sẽ đập chết hắn hay không?

"Khụ khụ!"

Hứa Thừa Ngân ho nhẹ một cái rồi đứng thẳng người dậy, nhanh chóng rời khỏi người kia ba bước. Dù gì hắn thân mình yếu nhược nhưng được cái chân rất dài, có thể chạy nhanh hơn người đang bị thương kia chứ?

"Tỉnh rồi thì ta đi đây! Ta đã cứu ngươi nhưng cũng không cần báo đáp. Cáo từ!"

Dứt lời, hắn nhanh chóng lủi đi nhưng liền nghe thấy giọng nói từ phía sau lưng vang lên, kèm theo đó là tà áo bị kéo lại.

"Đây là đâu?"

Nam nhân kia từ lúc nào đã ngồi dậy, cánh tay dài còn rất hữu lực nắm lấy tà áo Hứa Thừa Ngân giật lại, khiến hắn lảo đảo ngã ngồi xuống đất, cái mông bị đau khi nãy lần nữa tiếp đá làm hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

"Đệt. Đau chết bố!"

Nhưng nam nhân cũng không hề vì hắn kêu đau mà buông tay, ngược lại tóm lấy cổ áo hắn, chân mày hơi nhíu một chút, ánh mắt lạnh thêm chín phần, tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào gương mặt Hứa Thừa Ngân, khiến cho mắt phải hắn khẽ giật giật. Y không phải là sát thủ đó chứ? Có phải hay không sẽ lấy mạng mình?

"Đây là đâu? Ta là ai?"

"Phải rồi, đây là đâu, còn ngươi là ai?"

Hứa Thừa Ngân đối diện với ánh mắt tối đen của người kia thì bỗng dưng nói nhăng nói cuội. Vừa dứt lời hắn liền nhận ra điều gì đó, miệng hơi lắp bắp, giương đôi mắt anh đào xinh đẹp chớp chớp nhìn người kia.

"Ngươi...không nhớ mình là ai hay sao?"

Trong đầu hắn lại đang nghĩ.

"Mất trí nhớ rồi? Con mẹ nó, chuyện trong phim thật sự xảy ra rồi hay sao? Đại ca, đây không phải là đóng phim đi!"

Người kia im lặng âm trầm nhìn hắn không trả lời. Nhưng từ từ chân mày nhíu lại, tay nắm ở cổ áo hắn cũng khẽ buông lỏng, tròng mắt đảo một chút, nét mặt có chút sững sờ. Thừa Ngân biết, lòng y đang thủy triều dậy sóng. Mà cũng phải, bỗng dưng sau khi tỉnh dậy không nhớ ra mình là ai thì đúng là thảm họa, bình tĩnh được như y là phản ứng ngoài dự liệu của Thừa Ngân rồi.

Bất giác, hắn như mở cờ trong bụng, nếu đã không nhớ mình là ai thì cũng không nhớ hắn đã ra tay đập đầu y. Vậy thì xem như không ai nợ ai rồi! Mà khoan đã, không phải hắn mới chính là ân nhân cứu mạng y hay sao? Bất giác trong đầu Hứa Thừa Ngân vụt ra một ý tưởng không tệ. Thời buổi chiến tranh loạn lạc này, nếu có được một người bạn đồng hành cũng tốt. Huống chi kẻ này vừa tỉnh dậy mà sức lực khỏe như vậy, biết đâu cũng là cao thủ. Ít nhất tạm thời có thể làm bảo kê cho hắn một thời gian, hoặc làm giúp hắn vài việc nặng nhọc. Rất là không tệ!

"Khụ khụ!"

Hứa Thừa Ngân lấy tay che miệng ho nhẹ một cái, cánh tay từ lúc nào đặt lên vai người trước mặt vỗ vỗ. Còn hết sức thâm tình nói.

"Không nhớ ra cũng không sao. Từ từ rồi nhớ lại. Hà Bá à!"

"..."

"Hà Bá!"

"Hà Bá?"

"Phải rồi, là tên của ngươi đó. Ngươi họ Hà, tên là Bá nha. Là huynh đệ kết nghĩa của ta. Ta là đại ca, còn ngươi là nhị đệ. Hừ...Hôm qua ngươi đi chọc cô nương bị kẻ thù truy đuổi ngã xuống suối. Ta vất vả lắm mới cứu được ngươi trở về. Ta vừa là đại ca vừa là ân nhân cứu mạng của ngươi. Ngươi từ nay phải nghe lời lão tử đó, có biết hay không?"

Hứa Thừa Ngân vừa nói vừa âm thầm cười cợt trong lòng. Hà bá hà bá, cái tên gọi cũng thật thuận miệng.

"Hừ, đẹp trai cũng được, cho ngươi một cái tên dễ gây liên tưởng, từ nay đừng hòng tranh giành cô nương với lão tử! Há há."

Nam nhân trước mặt nét mặt lạnh lùng từ từ chuyển sang khó coi. Chân mày nhíu thành hàng, chặt đến có thể kẹp chết một con ruồi.

"Sao hả? Không lẽ ngươi chán ghét cái tên do phụ mẫu mình đặt cho?"

"Hừ!"

Nam nhân hừ một tiếng, dường như vẫn không thể hình dung nổi bản thân và cái tên đó có liên hệ gì với nhau. Còn người trước mặt này, nhìn kiểu gì cũng không có vẻ đáng tin. Rất ư là xảo quyệt! Phải rồi, chính là dùng hai từ 'xảo quyệt' để hình dung. Nhất là nụ cười của hắn. Nam nhân không nhìn cũng không hỏi nữa, y từ từ đứng lên, khẽ khởi động gân cốt. Sự thật thì từ từ y sẽ nhớ lại, hiện tại hỏi cũng chưa chắc đã thu được thứ mình cần nghe.

Hứa Thừa Ngân thấy y không hỏi thì cũng không nói. Hắn đâu có ngu, hỏi tiếp thì hắn phải bịa chuyện rất phiền não. Còn có sau này nếu kẻ đó nhớ lại, mất công tội hắn lại càng thêm chồng chất. Khi đó nếu như Hà Bá là sát thủ, không phải hắn có chín cái mạng cũng không thoát khỏi hay sao? Hắn ở đây thân cô thế cô, pháp luật cũng không bảo hộ tính mạng con người, cho nên hắn phải hết sức thận trọng, tránh được cái gì liền tránh. Đợi sau khi kiếm được đủ số bạc, tùy tiện bỏ lại Hà Bá ở một chỗ nào đó rồi rời đi cũng không muộn có phải hay không?

Liều thì ăn nhiều, Hứa Thừa Ngân âm thầm gật đầu với sự thông minh của mình. Sau đó đảo mắt một cái nhìn nhìn tấm lưng cao lớn của Hà Bá.

"Con mẹ nó, vặn eo cũng đẹp trai như vậy?"

Hắn cũng bắt chước vặn eo một cái. Sau này hẳn hắn nhất định sẽ tập luyện cho ra tám múi. Không được thì sáu múi cũng đã là thành công.

"Ngươi còn đau chỗ nào không? Có thể đi được chưa?"

Hà Bá nhìn nhìn cái tướng vặn eo không chút khí thế của Thừa Ngân mà mắt nheo lại tỏ vẻ xem thường.

"Danh tính?"

"Hả?"

Nói nhiều một chữ thì chết chắc? Muốn tỏ ra ngầu với bố hay sao? Má nó!

Thừa Ngân âm thầm sỉ vả.

"Danh tính?"

"Hả?"

Hắn cố tình chỉnh y. Hà Bá dường như đã hiểu nhưng cũng không nói nhiều hơn, kiên nhẫn chờ hắn trả lời.

"Con mẹ nó, rõ ràng là muốn ghẹo gan bố!"

Thừa Ngân mắng chửi trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn khẽ cười cười.

"Hứa Thừa Ngân. Ngươi gọi ta là đại ca, không cần phiền phức!"

Hà Bá nhìn nhìn Thừa Ngân từ trên xuống dưới, rồi nhìn lại chính mình. Cái thân hình nhỏ nhắn, liễu yếu đào tơ, mặt hoa da phấn kia mà cũng muốn làm đại ca y? Rõ ràng là không tự lượng sức, còn nói dối không chớp mắt. Xảo quyệt!

Hà Bá vẫn không trả lời, nhìn xung quanh rồi lạnh mặt bước đi. Thừa Ngân âm thầm kêu không ổn, hắn đang vô cùng bực mình nhưng cũng lẽo đẽo chạy theo.

"Đi đâu đó?"

"Rời khỏi rừng!"

"Ngươi nhớ đường hay sao?"

"Hừ!"

Hà Bá lại hừ một cái, chân không ngừng lại, bước đi vô cùng vững chãi dứt khoát. Nhưng hướng y đi lại rất đúng. Quả nhiên, kẻ này dù mất trí nhớ nhưng lại có khả năng phán đoán hướng đi chuẩn xác. Dựa vào những vết tích mà Thừa Ngân để lại trong những lần vận chuyển người mà rời khỏi, dù vết tích đó cũng không rõ ràng gì.

"Hay lão tử nhân cơ hội này làm vài chuyến buôn lậu hàng?"

Thừa Ngân vừa đi vừa âm thầm suy nghĩ, với năng lực và sức khỏe của Hà Bá, nếu hắn mở thêm ngành hàng buôn lậu, hẳn sẽ có đất dụng võ. Thời buổi chiến tranh này thì lương thực và thuốc men là thứ bán vô cùng đắt. Hắn phải nghiêm túc suy nghĩ thêm mới được.

"Ui da!"

Vừa đi vừa suy nghĩ, Hà Bá từ khi nào đã ngừng lại, hắn nện gương mặt mình vào tấm lưng chắc nịch của y, làm chiếc mũi cao thanh tú của hắn đỏ ửng như quả cà chua.

"Khi không ngừng lại làm gì?"

Thừa Ngân tức giận nhíu mày nhìn Hà Bá. Y đặc biệt cao lớn, đứng bên cạnh lại cho người ta có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, áp bức không thể tả. Hứa Thừa Ngân dừng động tác xoa xoa chiếc mũi của mình mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt y. Hai người ngực chạm ngực, hơi thở quấn quanh mũi, gương mặt Hà Bá anh tuấn đập vào mắt hắn, mà Hà Bá vẫn đứng yên nhìn hắn, cũng không xoay mặt đi. Bất giác, Hứa Thừa Ngân cảm thấy giữa ban ngày ban mặt hai người đàn ông lại đứng nhìn nhau như thế này có cái gì đó không đúng lắm. Hắn hơi ngượng ngùng một chút rồi nhanh chóng lùi lại phía sau hai bước.

"Đi đâu?"

Hà Bá lạnh giọng buông một câu, ánh mắt từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Hứa Thừa Ngân. Thừa Ngân quan sát đường phía trước mặt, quả nhiên chỗ này khá gần bến tàu nên hắn đã vô cùng cẩn thận xóa đi dấu vết, hiện tại chính là lúc hắn phát huy hiểu biết của mình.

"Lão tử nói này...a Hà!"

"A HÀ?"

Cái tên Hà Bá đã rất khó nghe, hiện tại hai từ a Hà càng khiến cho y ngoài ý muốn tiếp thu. Mày nhíu lại thành hàng, khóe môi hơi giật giật. Nhìn nét mặt tức mà không có nơi phát tiết của y khiến Hứa Thừa Ngân hết sức vui vẻ.

"Chuyện gì ngươi cũng không nhớ, có phải hay không chuyện ta là đại ca ngươi cũng quên? Mà cho dù ngươi trong bụng không xem ta là đại ca đi chăng nữa thì bất quá lão tử cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi. Ngươi không thể vì vậy mà phủi mông chạy mất!"

"Nói thẳng!"

Hứa Thừa Ngân bất giác hít khí, con mẹ nó nói đến vậy mà y còn không biết mình muốn nói cái gì hay sao? Thứ máu lạnh vô tình này, con mẹ nó lão tử khinh! Nếu không phải vì miếng ăn trước mắt hắn nhất định đường ai nấy đi với Hà Bá, nước sông không phạm nước giếng, tránh sau này vì bực mà tức chết.

"Hừ. Cho nên...ngươi cũng nên hỏi kế hoạch của lão tử một chút chứ?"

"Nói!"

Hứa Thừa Ngân mím môi một cái. Người này, rõ ràng là ít nói đến đáng thương, hay y có vấn đề khiếm khuyết về ngôn ngữ? Hoặc cô giáo mầm non của y ngay ngày dạy luyện nói thì đột tử đi?

"Nơi này là Kỳ Quốc, đang có chiến tranh. Ra khỏi cánh rừng này là đến một bến tàu. Chỗ đó có một con sông lớn và một chốt chặn của quan binh. Hiện tại, bá tánh Kỳ Quốc đang tìm cách qua sông nhưng quan binh không cho họ qua."

"Cho nên?"

"Cho nên, chúng ta sẽ giúp họ qua sông...giúp...ừ thì lấy thêm chút đỉnh bạc."

"Ngươi là bảo tiêu?"

"...Không phải ta mà là chúng ta!"

"..."

"Bất quá hiện tại chưa thể làm bảo tiêu nhưng từ từ sẽ phải. Trước đây ta đã đưa được một số người qua sông rồi."

"Bạc của chúng ta đâu?"

"Không phải chúng ta mà là của ta! Mấy ngày trước ngươi đi chọc ghẹo cô nương nên không rảnh làm việc. Còn té xuống suối hại ta vì cứu ngươi mà mất một buổi sáng kiếm tiền. Hiện tại muốn chia thì phải cùng nhau vận chuyển. Nhưng mà...bè là ta làm, đường đi cũng là do ta tìm. Cho nên, bạc kiếm được sẽ chia làm ba, ta hai phần còn ngươi một phần. Ngươi có ý kiến gì không?"

"..."

"Không ý kiến gì vậy bây giờ theo ta. Nhưng nhớ, ngươi không cần mở miệng, chỉ cần ta nói gì thì ngươi làm theo là được rồi! Còn nữa, khi gặp người ta thì đừng bày ra vẻ mặt dọa quỷ đó nữa. Sẽ hù khách của ta chạy mất. Được rồi, thống nhất vậy đi!"

Dứt lời, Hứa Thừa Ngân rẽ phải rồi đi nhanh về phía trước. Hà Bá cũng không nói gì chỉ lạnh mặt theo sau.

"Tên kia, đứng lại!"

Vừa đến bến tàu, lập tức có một nhóm quan binh gọi Thừa Ngân. Hắn liền quay đầu lại.

"Đại nhân, gọi ta sao?"

"Không gọi ngươi thì còn gọi ai?"

Thừa Ngân trong lòng khẽ động một cái, bọn họ gọi chắc chắc không có chuyện gì tốt. Nhưng mà người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hắn liền nhoẻn miệng tươi cười, chân chó chạy đến bên cạnh, khom lưng cung hai tay lên thành quyền thành thật nghe mệnh lệnh.

"Đại nhân, có chuyện gì sai bảo?"

"Ngươi, đi cùng đám kia theo chúng ta đến phủ của thành chủ khuân đồ!"

Nghe đến đây, Thừa Ngân khẽ lắp bắp một chút.

"Đại nhân...không phải thành chủ mấy ngày nữa mới đến hay sao?"

"Nói nhiều làm gì? Còn không mau đi!"

Hứa Thừa Ngân nhíu nhíu mày, đầu hơi cúi xuống che đi tròng mắt đang đảo qua đảo lại của mình. Bỗng dưng, mắt hắn sáng lên.

"A đại nhân, huynh đệ của thảo dân hôm qua bị thương nặng, hiện tại thảo dân phải mang hắn đi tìm đại phu..."

Vừa dứt lời, hắn liền xoay đầu lại nhìn Hà Bá. Y vẫn như cũ, lưng thẳng như trúc, khí thế chắp tay sau mông mà nhìn đám quan binh như nhìn cỏ rác. Vừa thấy ánh mắt của y, đám quan binh bỗng dưng cảm thấy sống lưng mình hơi lạnh. Bất giác, Thừa Ngân tằng hắng một cái rồi đến bên cạnh, một tay nắm lấy cánh tay Hà Bá, còn không quên trừng y một cái.

"Hừ!"

Kèm theo tiếng hừ chính là Hà Bá một tay quàng qua ôm eo Thừa Ngân, còn tựa người vào vai hắn như thể không đi nổi, thân thể khẽ lảo đảo một chút, kèm theo chân mày nhíu chặt. Nét mặt âm trì hậm hực khó chịu của y nhìn kiểu gì cũng giống người đang bị thương cố gắng nhịn đau. Trên đầu y quấn miếng vải rỉ máu đỏ tươi, nét mặt xanh xám. Qủa thật là người đang bị thương nặng.

"Hay là vầy đi đại nhân, thảo dân mang huynh đệ đến gặp đại phu, sau đó nhất định đến trình diện đại nhân. Rất nhanh thôi!"

Thừa Ngân vừa nói, vẻ mặt hắn như là muốn khóc đến nơi. Thật đúng là một người lo lắng cho huynh đệ nhà mình.

"Ngươi là người ở đâu? Khai danh tính!"

"Thảo dân là Bạch Lãng, người ở Vĩnh Khê. Đây là thẻ trúc của thảo dân."

Hứa Thừa Ngân liền dâng lên thẻ trúc. Trên đó quả nhiên có viết danh tính và nơi ở. Ở Kỳ Quốc, mỗi người dân đều được cấp một thẻ trúc, cũng giống ID của ngày nay. Có thứ này thì quan binh cũng không sợ hắn chạy mất.

"Được rồi, đi mau đi mau còn nhanh trở lại!"

Quan binh xua xua tay, Thừa Ngân nhìn thấy thì cúi đầu xuống thành kính cảm kích.

"Đa tạ đại nhân!"

Thừa Ngân vừa nói vừa nắm lấy tay Hà Bá định kéo đi, thì quan binh kia liền một bên nói xen vào.

"Ngươi cõng hắn cho nhanh, chỗ thành chủ đang thiếu người!"

"...Dạ dạ!"

Thừa Ngân dứt lời thì khom người xuống, ý tứ muốn cõng Hà Bá rất rõ ràng. Hà Bá hoàn toàn không khách khí mà trèo lên lưng hắn báo hại hắn ngã nhào về phía trước.

"Bố nợ mày, bố nợ mày, bố nợ mày. Mẹ nó!"

Hắn dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng cõng được Hà Bá rời khỏi. Đoạn đường ngã trái ngã phải vô cùng đáng thương. Mồ hôi chảy ròng ròng xuống cố áo khiến hắn càng cảm thấy mình đáng thương hơn. Vừa rẽ vào con hẻm, Hứa Thừa Ngân liền quăng Hà Bà xuống đất, không nhanh không chậm xoay lại đá một cái vào chân y, nhưng y tránh kịp. Hắn dùng sức quá mạnh khiến mũi chân đập vào tường 'binh' một cái.

"Ui da, đau chết mẹ bố!"

*******

- HẾT CHƯƠNG -