Chẳng Phụ Giang Sơn Chẳng Phụ Ngươi

Chương 39: QUÁ KHỨ và HIỆN TẠI



Ngày hôm đó, Hoàng Cảnh Thiên sau khi giải quyết xong công việc thì trở về phòng liền nhìn thấy Hứa Thừa Ngân đang ngồi trên ghế, hai chân mở rộng gác lên cửa sổ. Toàn thân không xương mềm nhũn tựa vào thành ghế. Mắt nhìn chằm chằm thân cây đào bên mái hiên. Y tiến đến gần khom xuống ôm hắn từ phía sau, cằm gác trên hõm vai hắn.

"Nhìn gì đó?"

Thừa Ngân liền đưa tay lên miệng làm động tác cấm nói với Hoàng Cảnh Thiên. Y từ từ đến bàn ngồi xuống nửa ngày không nhúc nhích nhìn lên thân đào nhưng không phát hiện gì mới lạ. Một lát sau, bỗng dưng Thừa Ngân ngồi thẳng dậy.

"Đi ăn cơm!"

Hoàng Cảnh Thiên nhàm chán nhướng mày một cái rời khỏi bàn, ôm lấy eo hắn.

"Không nhìn nữa sao?"

"Chắc nó ngủ rồi!"

"Cái gì?"

"Con kiến đó, sáng ta thấy nó bò ra, sau khi làm tình xong thì bò vào. Sau đó... à không có sau đó, chắc nó đi ngủ rồi!"

"Con kiến làm tình?"

Hoàng Cảnh Thiên vừa nói vừa sờ trán hắn một cái. Không phải chứ? Chẳng lẽ mới một ngày không gặp hắn đã điên rồi?

"Ngươi không sao chứ?"

"Bố có thể có sao hay sao? Mà cho dù bố có sao thì ngươi có thể làm bố không có sao được hay sao?"

Hoàng Cảnh Thiên cũng không nghe kịp những gì hắn nói, nhưng mà hiện tại y biết rõ hắn đang buồn chán đến sắp chết. Y liền siết chặt vòng tay ở eo hắn, rúc mặt vào gáy hắn hôn một cái rồi ôm cả người ngồi xuống ghế. Thừa Ngân đã quen nằm cả ngày, hiện tại vừa cảm thấy có cái đệm thịt liền sảng khoái buông toàn bộ sức nặng lên người Hoàng Cảnh Thiên, còn thư thái gác chân lên cửa sổ.

Hoàng Cảnh Thiên cũng không để ý, cằm gác trên hõm vai hắn khàn khàn giọng.

"Ngươi có muốn ra ngoài chơi hay không?"

"Đi đâu?"

"Mỗi ngày ngươi sẽ ở thư phòng mài mực cho ta, lúc buồn chán có thể ra khỏi Cảnh Hiên cung. Nhưng mà ngươi phải mang theo Trần Ổn."

"Bố thực sự được ra ngoài? Hoàng cung của ngươi đẹp như vậy bố cũng chưa từng được ngắm!"

Hoàng Cảnh Thiên ngừng lại một chút, ánh mắt lơ đãng như có như không phát hiện ra con kiến đã bò khỏi tổ. Chỉ là y không gọi hắn.

"Nhưng ngươi phải nhớ, hiện tại thân phận mình là chất tử Triệu quốc. Nhìn thấy phi tầng ở hậu cung thì tránh đi một chút, đừng nói chuyện với các nàng."

"..."

"Lòng người như biển cả, thâm sâu khó lường.

"Ờ!"

Thừa Ngân 'ờ' một tiếng cũng không ý kiến gì. Y là hoàng đế đương nhiên hiểu rõ nguy hiểm hơn hắn. Không tò mò chính là kỹ năng sinh tồn hiếm có của Thừa Ngân. Hắn mới không tự chuốc họa vào thân. Cái gì mà cung đấu hắn đã thấy nhiều ở trên phim, tính tò mò sẽ giết chết một con mèo, không phải sao?

"A Hà!"

"Hửm?"

"Ngươi... tên là gì? Lão tử chỉ nghe người ta gọi ngươi là bệ hạ hoặc Cảnh đế, cũng chưa từng biết tên của ngươi."

"Hà Bá!"

Thừa Ngân hơi sững người một chút.

"Gì chứ?"

"Không phải ta đã có tên do ngươi đặt rồi hay sao?"

"Lão tử không giỡn với ngươi nha. Lão tử giờ già yếu lắm, xương cũng không còn cứng cáp, nằm đâu liền muốn nằm mãi một chỗ... đừng chọc lão tử có được hay không?"

Thừa Ngân nói chậm rì rì. Hắn cảm thấy mới nằm mấy ngày mà xương cốt toàn thân muốn không trụ nỗi nữa. Hắn vốn là người quen làm việc, cũng yêu thích lao động chân tay. Hiện tại nằm một chỗ hết ăn rồi ngủ khiến hắn có chút không quen. Hắn thật nể mấy người ở hậu cung, có thể ăn rồi suốt ngày ngồi chơi chờ bệ hạ đến thị tẩm hay sao? Chẳng trách nhàn cư vi bất thiện, rãnh rỗi quá nên hay sinh sự hại người.

Nghe chất giọng ỉu xìu của Thừa Ngân, Hoàng Cảnh Thiên liền cười một cái, khàn khàn giọng thì thầm vào tai hắn.

"Hoàng Cảnh Thiên! Đó là tên của ta. Nhưng mà ta thích ngươi gọi là a Hà. Ta thích cái tên của ngươi đặt, vô cùng thích!"

"Hoàng Cảnh Thiên, Hoàng Cảnh Thiên... ha ha... cũng không thuận tai bằng tên Hà Bá của lão tử! Nè, tên ta cũng vất vả lắm mới nghĩ ra đó. Ngươi còn không mau đưa bạc cho bố đi?"

Thừa Ngân vừa nói vừa bật cười một cái. Hoàng Cảnh Thiên liền cắn vào tai hắn, áp má mình vào má hắn. Lưng Thừa Ngân dán sát vào lồng ngực y, cảm nhận hơi thở cùng nhịp tim mãnh liệt đập trong lồng ngực y.

"Còn Dụ nhi?"

"Hoàng Cảnh Dụ!"

"Ờ..."

Hắn ngẫm ngẫm cái tên của Dụ nhi một chút rồi lại tiếp tục.

"A Hà... ngươi có còn người thân nào hay không? Tỷ như mẫu thân... à gọi là thái hậu đi? Còn huynh đệ tỉ muội thì sao?"

"Ta có một người mẹ. Nhưng ta từ nhỏ cũng chưa từng được nàng ôm, nên cũng không hiểu rõ tâm tư của nàng lắm! Ta từng có rất nhiều huynh đệ tỉ muội, nhưng hiện tại chỉ còn lại một người, lại là kẻ thù của ta."

Thừa Ngân nhất thời yên lặng. Hắn cảm thấy dường như Hoàng Cảnh Thiên vừa nói lại cố ngăn đi một tiếng thở dài. Dù chỉ hai câu ngắn ngủi, nhưng rõ ràng trong đó là cả một nỗi đau mà có lẽ cũng chỉ có mình y mới có thể hiểu hết được.

"Ngươi yên tâm, ngươi có Dụ nhi và cả ta nữa, sau này chúng ta sẽ ở bên cạnh ngươi!"

Thừa Ngân vừa nói vừa nắm lấy bàn tay Hoàng Cảnh Thiên đang đặt ở thắt lưng mình siết nhẹ.

"Sinh ra trong gia tộc đế vương thì vốn không tồn tại bốn chữ thủ túc tình thâm. Ta năm đó vì leo lên vị trí này đã hy sinh rất nhiều thứ, kể cả tính mạng của huynh đệ ruột thịt..."

Hoàng Cảnh Thiên nói đến đó thì ngừng lại. Lần nữa hình ảnh các vị hoàng tử chết thảm lần lượt như thủy triều vỡ đê ào ạt tràn về. Từ ngày có Thừa Ngân, y dường như không còn mơ thấy ác mộng nữa. Cũng đã lâu lắm rồi y không nhớ đến Hoàng Cảnh Thừa. Trong tất cả các huynh đệ tỉ muội thì hắn chính là huynh đệ đồng phụ mẫu duy nhất của y.

Năm xưa cũng từng rất thân thiết. Chỉ là lúc trưởng thàn tình cảm dần dần phai nhạt. Y còn nhớ Bạch Lãng vì là nhi tử của thái phó nên được đặc cách đến học cùng các vị hoàng tử. Năm đó, Hoàng Cảnh Thiên tính tình âm trầm lạnh nhạt, Hoàng Cảnh Thừa hoạt bát vui vẻ, Bạch Lãng cao lãnh thoát tục. Ba người dù tính cách không giống nhau nhưng đã tạo thành một giai thoại trong chốn kinh thành hoa lệ. Rồi nhiều chuyện hậu cung thêu dệt làm nên chuyện tình tay ba đầy trắc trở.

Nhưng họ đã không biết rằng, Hoàng Cảnh Thiên cùng với Bạch Lãng cũng chưa từng trải qua bất kỳ luyến ái nào. Y năm đó trong lòng chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là người sống sót cuối cùng để trèo lên hoàng vị. Trái tim của y chưa từng tồn tại một chữ tình.

Năm đó, Bạch Lãng vô cùng yêu thích Hoàng Cảnh Thiên, còn y thì biết rõ Hoàng Cảnh Thừa yêu thích Bạch Lãng. Sau này vì sự đố kỵ cùng chia rẽ quyền lực, Hoàng Cảnh Thừa đã đứng về phía lục hoàng tử chống đối y.

Hoàng Cảnh Thiên khi đó hoàn toàn biết rõ, Hoàng Cảnh Thừa tuy là người thông minh nhưng lại vô cùng cảm tính và dễ kích động. Chính vì như vậy, đến thời điểm mấu chốt, y cố tình qua lại không rõ ràng với Bạch Lãng, bức Hoàng Cảnh Thừa đi nước cờ mưu sát mình, sau đó tự chuốc lấy thảm kịch chết không toàn thây.

Chính vì như vậy những năm về sau này, cho dù Bạch Lãng có từng đi theo Thiên Sát nhiều lần đối nghịch, nhưng y vẫn để hắn một con đường sống. Có lẽ vì tình xưa nghĩa cũ, cũng có lẽ vì bản thân mình năm đó không dưới một lần lợi dụng hắn.

Nhưng mà việc này y cũng sẽ chôn chặt vào lòng mãi mãi cũng không nói ra với bất kỳ ai, nhất là Thừa Ngân. Y không muốn hắn ghê sợ mình. Những người năm đó thực hiện kế hoạch này, người thì đã chết, kẻ bị y giết. Hiện tại có lẽ cũng chỉ duy nhất còn sống mà biết được chính là thái hậu nương nương. Chỉ là đã từ rất lâu rồi y cũng không đến thỉnh an nàng.

"A Hà, ngươi ngủ sao?"

Thừa Ngân nghe thấy hơi thở đều đều phả vào má mình, Hoàng Cảnh Thiên từ lúc nào đã ngủ quên mất. Đã mấy ngày liên tục y phải họp bàn chính sự với quân cơ đại thần. Phía Úc Trì gần đây bắt đầu có biến, dường như hắn không chỉ một mình mà còn bắt tay cùng Triệu quốc và Kỳ quốc. Xem ra sắp tới trận chiến lớn sẽ không thể tránh khỏi.

Thừa Ngân gọi y vài tiếng vẫn không thấy trả lời. Hoàng Cảnh Thiên xưa nay chưa từng ngủ mà không đề phòng. Nhưng mà từ ngày Thừa Ngân xuất hiện y liền ngon giấc. Hiện tại đã ngủ thật say rồi. Thừa Ngân nhẹ nhàng đứng dậy, đến bên giường lấy chăn đến đắp cho y. Hắn ngồi xổm xuống đất ngắm nhìn Hoàng Cảnh Thiên đang âm trầm ngủ.

Hốc mắt y hõm xuống, cả gương mặt đều hằn sâu vẻ mệt mỏi. Hắn nhẹ nhàng vươn tay đến chạm nhẹ vào gò má y một cái.

"A Hà... từ nay ta sẽ ở bên cạnh ngươi. Cho dù ngươi ở đâu, ngươi làm gì ta cũng đều ủng hộ. Những ngày qua chắc ngươi đã vô cùng mệt mỏi rồi, ta lại chưa từng hiểu được cảm giác của ngươi. Xin lỗi!"

Thừa Ngân thở dài một hơi.

"Quyền lực, vương vị... cũng không thể làm cho ngươi được một ngày bình tâm. Chỉ mong sau này ngươi có thể từ bỏ tất cả, cùng ta tiếu ngạo giang hồ, trải qua những ngày tháng vô ưu vô lo."

Thừa Ngân nhìn Hoàng Cảnh Thiên một lúc rồi rời khỏi phòng.

"Phí Lời!"

"Chất tử?"

"Gọi Dụ nhi đến đây. Chuẩn bị cho ta một số đồ. Tối nay ăn lẩu!"

"Dạ?"

Phí Lời nhíu mày nhìn Thừa Ngân sau đó khàn khàn giọng.

"Dạ!"

Hai người liền nhanh chóng khuất dạng, Thừa Ngân đi đến nhà bếp, còn Phí Lời thì sai người chuẩn bị những thứ hắn cần.

Hoàng Cảnh Thiên sau khi tỉnh dậy thì trong phòng không còn bất kỳ ai. Y đứng lên để lại chăn trên giường rồi từ từ rời khỏi Cảnh Hiên cung. Hướng y đến chính là cung của thái hậu nương nương. Khi đến nơi thì Từ Hiên đang ngồi trên bàn uống trà. Cung nữ nhanh chóng được Hoàng Cảnh Thiên cho lui xuống.

Lúc này chỉ còn hai mẹ con bọn họ ngồi đối diện cùng nhau. Cũng không ai nhìn ai, căn phòng lộng lẫy đầy ắp trân châu bảo ngọc, nến hồng thắp sáng lung linh, nhưng ngược lại một chút ấm áp cũng không có. Thật lâu sau Hoàng Cảnh Thiên lên tiếng.

"Mẫu hậu, người vẫn khỏe chứ?"

Từ Hiên đưa tách trà lên hớp một ngụm, nàng cũng không nhìn y, chỉ hơi cong khóe môi lên cười.

"Đã bao lâu? Nửa năm? Hay một năm ngươi và ai gia không gặp nhau?"

Hoàng Cảnh Thiên không trả lời, y chỉ hơi mím môi một chút. Nhìn từng sợi tóc đã điểm hoa sương của Từ Hiên mà trong lòng không rõ tư vị gì.

"Sắp đến ngày giỗ của Thừa nhi, ngươi là huynh trưởng, không định cho nó một chút ân huệ hay sao? Thân xác lại để ở ngoài như vậy?"

Hoàng Cảnh Thiên liền nhắm nghiền mắt hít một hơi. Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau cũng chính là nói đến vấn đề này.

"Mẫu hậu!"

Từ Hiên bất giác giáng tay xuống bàn một cái.

"Đủ rồi! Nếu ngươi không mang xác bào đệ của ngươi vào hoàng lăng thì cũng không cần đến gặp ai gia nữa. Ngươi về đi! Sau này ai gia có quy tiên, ngươi cũng không cần để tang tỏ lòng hiếu thảo!"

Hoàng Cảnh Thiên liền đỏ mắt, hắn khàn khàn giọng.

"Mẫu hậu!"

Từ Hiên liền nhếch môi lên cười một cái, ánh mắt sắc lạnh nhìn y.

"Ngươi đã lên ngôi bảy năm thì có tám năm bào đệ của ngươi không được về nhà."

Hoàng Cảnh Thiên liền gằn giọng.

"Mẫu hậu, năm đó Cảnh Thừa mưu đồ thích sát trẫm. Nếu trẫm không làm như vậy thì bây giờ người không thể trở về chính là trẫm!"

Từ Hiên rống lên một tiếng.

"LÀ NGƯƠI ÉP NÓ!"

Nàng vừa nói vừa trỏ tay vào mặt Hoàng Cảnh Thiên, trừng mắt nhìn nhi tử đang ngồi đối diện mình.

"Chính ngươi, ngươi đã chính tay đẩy bào đệ của mình vào chỗ chết. Người một nơi đầu một ngả... Năm đó ta đã xin ngươi tha cho nó một mạng, mãi mãi nó cũng sẽ không trở về kinh thành uy hiếp ngươi nữa. Cảnh Thừa chỉ là một đứa trẻ ham chơi. Nó thích chiếm ngôi của ngươi sao? Nó muốn làm hoàng đế hay sao? Nó cái gì cũng không muốn. Nó chỉ muốn cùng kẻ họ Bạch kia bạc đầu giai lão! Tại sao ngươi lại không thể thành toàn cho nó? Vì cái gì còn dùng Bạch Lãng khích nó?"

Hoàng Cảnh Thiên nhíu mày cắn răng một cái. Nhưng y không chối bỏ những gì Từ Hiên đã nói. Y chính là đã lợi dụng Bạch Lãng để khiêu khích Hoàng Cảnh Thừa tạo phản, chuyện đó không gì có thể chối cãi được.

"Mẫu hậu, nếu không có Bạch Lãng thì Cảnh Thừa cũng đứng về phe lục hoàng tử chống đối trẫm! Bây giờ nếu mang hắn về hoàng lăng chẳng khác nào phủi sạch tội lỗi năm xưa? Chẳng khác nào hất nước bẩn lên trẫm? Mẫu hậu, Cảnh Thừa cũng đã mất nhiều năm như vậy, vì sao mẫu hậu vẫn còn hận trẫm?"

"Đủ rồi!"

Từ Hiên mím môi lại thành hàng. Bàn tay trên bàn đã siết lại thành quyền. Hoàng Cảnh Thiên nhìn chỉ thấy tâm mình đau một mảng.

"Ngươi giờ đã là hoàng đế, công lý đương nhiên thuộc về ngươi. Ai gia vô đức vô năng, không có phúc phận có đứa con máu lạnh vô tình như ngươi, mưu hại huynh đệ, lợi dụng thanh mai trúc mã. Giờ ngươi đã cùng kẻ họ Bạch kia ân ân ái ái, muốn chọc tức ai gia hay sao? Sau này ai gia cũng không muốn nhìn thấy hắn nữa, nói hắn không cần xuất hiện trước mặt, lại khiến ai gia mất hứng!"

"Mẫu hậu..."

Từ Hiên không nhìn y, chỉ nhìn bình trà trước mặt.

"Đi đi..."

"Mẫu hậu! Người không thể quên đi chuyện xưa hay sao? Cảnh Thừa cũng đã chết rồi..."

Từ Hiên liền nhếch môi lên một cái. Trong mắt nàng lúc này là thương tâm tràn ngập. Hoàng Cảnh Thừa, đứa con mà nàng yêu thương nhất, luôn làm trò quỷ để chọc nàng vui vẻ. Năm đó khi nàng nhìn thấy hắn thì thân xác đã thành hai mảnh lìa nhau. Máu tươi nhầy nhụa, đó là thứ mà cả cuộc đời này nàng sẽ không thể quên được. Cho nên, nàng không có cách tha thứ cho Hoàng Cảnh Thiên. Dẫu biết rằng năm đó Hoàng Cảnh Thừa đáng tội chết.

"Khi nào ngươi mang Cảnh Thừa vào hoàng lăng, ta sẽ vẫn là mẫu thân của ngươi!"

Hoàng Cảnh Thiên đỏ mắt nhìn Từ Hiên thêm một lúc, cuối cùng đành phất áo rời đi. Y bước ra ngoài, ngẩng đầu hít chút gió nhẹ. Mặt trăng từ lúc nào đã treo cao một mảnh, cô độc tựa như chính y lúc này. Hoàng Cảnh Thiên nén một tiếng thở dài rồi từ từ trở về Cảnh Hiên cung.

Lúc này trên mái nhà, một thân bạch y trắng xóa đang đứng thất thần. Một hồi lâu, y phi thân một cái đã đến hậu viên. Đó chính là Bạch Lãng, hôm nay y lén lút theo chân Hoàng Cảnh Thiên và vừa rồi đã nghe thấy điều mình không nên nghe.

"Thì ra chỉ là lợi dụng ta..."

Bạch Lãng vừa bay xuống liền lảo đảo chống toàn thân vào thân trúc. Y bất giác ngửa đầu nhìn trời cong môi lên cười một cái. Nước mắt thành hàng lăn xuống. Máu tươi một dòng chảy ra khóe môi. Lần trước trúng mũi tên sức khỏe y đã không còn như xưa. Hiện tại vì quá xúc động nên nộ khí công tâm.

Bất giác, Bạch Lãng như cánh bướm ngã xuống nằm ngửa trên mặt đất nhìn mảnh trăng trong sáng treo trên cao. Từng lá trúc bay bay trong gió, y vươn tay lên nắm lấy một chiếc lá đưa đến trước mặt rồi siết lại.

"Minh nguyệt vô ưu nhưng lòng ta lại muôn nỗi ưu phiền... minh nguyệt vô ưu minh nguyệt vô ưu..."

Bạch Lãng lẩm bẩm, trái tim y lúc này tựa như mảnh lá trúc khô đang vỡ tan trên tay.

"Nếu trước đây ta không sống lại, có phải mãi mãi cũng không biết được lòng ngươi hay không, Cảnh Thiên? Thanh mai trúc mã... yêu thương gì gì đó cuối cùng chỉ còn lại trong ta một nỗi uất hận. Vì sao chứ?"

Y vừa nói vừa vô thức như thói quen tìm kiếm mảnh ngọc bội mà lúc trước Hoàng Cảnh Thừa từng tặng y. Nhưng mà năm ngoái Hoàng Cảnh Thiên đã đập vỡ rồi còn đâu.

"Cảnh Thừa, ta sai rồi. Ta đã hại huynh thê thảm như vậy! Nếu thời gian quay ngược lại, ta sẽ chọn không gặp huynh... đều là do ta. Cảnh Thừa..."

Xa xa có tiếng đàn tì bà vọng lên sầu não ruột. Trên mái nhà Cổ Trạch đang nhìn Bạch Lãng.

"Ái tình chỉ làm người ta sinh hận. Bạch Lãng, ngươi chết một lần còn không tỉnh hay sao?"

Năm trước, Cổ Trạch chính là người đã ra tay sát hại Thừa Ngân, khi đó hắn còn trong thân xác của Bạch Lãng. Cổ Trạch chỉ nhớ, khi hắn đến gần thì nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Bạch Lãng, đã định bồi cho y thêm một nhát, nhưng lại nhìn thấy ở khóe mắt y một dòng nước mắt tràn ra. Không hiểu vì sao hắn đã không thể xuống tay. Có lẽ y cũng như hắn, đã từng có quá khứ chịu nhiều tổn thương, nên gương mặt mới sầu não như vậy. Cũng là kẻ tứ cố vô thân, lang bạt giang hồ, không bằng hữu không tri kỷ. Lúc đó, Cổ Trạch đã không giết Bạch Lãng. Hiện tại lại nhìn thấy thân ảnh tịch mịch của y lẫn khuất trong mảnh rừng trúc xanh rì, bất giác cảm thấy lòng có chút tưởng nhớ đến những năm tháng thiếu niên khổ cực ở Triệu quốc của mình.

Cổ Trạch nhìn Bạch Lãng thêm một chút rồi phi thân rời đi. Tiếng đàn tì bà càng lúc càng réo rắt, thê lương ảm đạm.

***

Lúc này Hoàng Cảnh Thiên đã trở về Cảnh Hiên cung, áo bào ướt đẫm phong sương. Vừa đi được một đoạn liền nhìn thấy Thừa Ngân đang ngồi trên bậc cửa hóng mắt trông y về. Vừa thấy y, Thừa Ngân liền nhảy nhảy đến.

"Ngươi đi đâu?"

Hoàng Cảnh Thiên nhìn hắn một lúc mới khàn khàn giọng.

"Đợi ta sao?"

"Phải!"

Hoàng Cảnh Thiên bỗng nhiên vươn tay lên chạm má Thừa Ngân một cái rồi kéo hắn ôm vào lòng. Thừa Ngân liền nhìn thị vệ xung quanh, cũng không ai để ý bọn họ. Hắn liền an tâm một chút mà tựa vào trong ngực y.

"Ngươi sao vậy?"

"Ta vừa gặp thái hậu trở về!"

Một câu nói thì Thừa Ngân đã biết y gặp chuyện không vui. Không phải y lúc nãy còn nói từ bé cũng chưa từng được nàng ôm hay sao? Hiện tại người đẫm phong sương, giọng nói khàn khàn, có chút cô đơn. Thừa Ngân ngước mắt lên nhìn y, thấy tròng mắt Hoàng Cảnh Thiên giăng đầy tơ máu, ẩn ẩn trong đó là một nỗi buồn sâu thẳm. Hắn liền vươn tay lên vuốt nhẹ mi tâm của y.

"Nàng có mắng ngươi không?"

Câu hỏi giống như bất kỳ gia đình nào. Mà gia đình thì có cha mẹ, có con cái. Mẫu thân mắng con trai cũng là điều bình thường không phải sao?

Hoàng Cảnh Thiên hơi mỉm cười nhìn hắn.

"Nàng không mắng ta!"

"Vậy được rồi! Khi nào nàng mắng ngươi thì hãy nói với ta một tiếng, lão tử nhất định sẽ bênh vực ngươi!"

Hoàng Cảnh Thiên nhìn sâu vào mắt Thừa Ngân, một chút tinh nghịch, một chút thật lòng, một chút sủng nịnh y. Y liền hôn một cái lên môi hắn rồi tách ra.

"Được!"

Hai người mỉm cười nhìn nhau rồi khoác tay cùng bước vào phòng. Bên trong một nồi lẩu đặt chính giữa bàn. Hoàng Cảnh Dụ cùng Phí Lời và Trần Ổn đều đang ngồi trên bàn. Có rau xanh, có bún trắng mềm mại, còn có thịt tôm tươi sống. Nồi nước lẩu sôi ùng ục, mùi thơm tỏa ra hầm hập.

Vừa nhìn thấy Hoàng Cảnh Thiên bước vào thì cả ba người đều đứng dậy. Y ra dấu bảo không cần hành lễ. Phí Lời và Trần Ổn định ra ngoài thì bị Thừa Ngân giữ lại, Hoàng Cảnh Thiên cũng không có ý kiến. Năm người ngồi cùng bàn bắt đầu ăn lẩu.

Bên trong phòng sớm chỉ còn lại âm thanh ăn uống, tiếng cười nói của Thừa Ngân cùng Dụ nhi. Thỉnh thoảng còn vang lên giọng nói khàn khàn của Hoàng Cảnh Thiên. Không khí ngập tràn vui vẻ, bỏ mặc ánh trăng một mảnh cô độc treo trên cao, trong phòng chính là cảnh sinh hoạt gia đình đoàn viên ấm áp.

*******

- HẾT CHƯƠNG -