Chẳng Phụ Giang Sơn Chẳng Phụ Ngươi

Chương 40: Bão mùa hè



Đó là một ngày mùa hè trời mưa bầu trời âm u, tiếng mưa rơi rền rả trên mái hiên không dứt. Hoàng Cảnh Dương đang ngồi trên ghế trong phòng, hóng mắt ra cửa sổ nhìn về chiếc hồ xa xa với những cánh sen lặn hụp trong làn mưa trắng trời. Y nhớ rất rõ mùa hè năm đó lúc y vừa tròn mười lăm tuổi, mẫu thân cũng trong một ngày mưa gió thế này đã qua đời.

Trước khi mất, thân thể nàng vô cùng yếu ớt, những ngày tháng bị giam cầm trong lãnh cung khiến nàng sức tàn lực kiệt. Không còn hình bóng một Hoa phi kiêu ngạo chốn hậu cung nữa.

Nàng năm đó dung mạo khuynh thành, kiều nữ gia tộc quyền thế. Phụ thân nàng tiếng tăm lừng lẫy, là tướng quân kiệt xuất của Tề quốc. Còn nàng một thân dung mạo xinh đẹp, cầm kỳ thi họa, là nữ tài tử như hoa như ngọc.

Lúc tiến cung, chỉ trong vòng một năm đã được phong làm hoàng quý phi. Khi đó, nàng quyền hành chỉ dưới Từ Hiên hoàng hậu. Hoàng Cảnh Dương năm đó tuy còn nhỏ nhưng đã lộ tư chất thông minh hơn người, khôi ngô tuấn lãng, hoạt bát lanh lợi, lại ấm áp như mặt trời khiến người gặp người yêu. Y từ nhỏ đã được hoàng đế đau sủng. Những lần đi săn hoặc tuần du, hoàng đế thường mang y và Hoa phi theo. Vì vậy sớm trở thành cái gai trong mắt của nhiều người.

Từ lúc thiếu thời, Hoàng Cảnh Dương cũng chưa từng một lần nhìn ngó đến ngôi vị hoàng đế. Khi đó tại đông cung đã có một thái tử Hoàng Cảnh Thiên âm trầm, tâm tư thâm sâu khó lường. Mẫu thân của y càng không muốn nhi tử mình bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt quyền lực, nàng chỉ mong y được tự do sống theo ý mình.

Nhưng mà hoàng cung vốn dĩ là khởi đầu mọi sầu não, biến không thành có, thêu dệt không ít chuyện thị phi. Năm Hoàng Cảnh Dương mười ba tuổi đã chứng kiến mẫu thân mình bị hãm hại đẩy vào lãnh cung. Nàng từ một đệ nhất sủng phi biến thành thân tàn ma dại, mấy năm trời tịch mịch cô liêu nơi lãnh cung, chịu đày đọa, chịu khổ cực.

Người từng nói những lời đường mật với nàng, gã hoàng đế đó nhanh chóng có sủng phi khác. Và Hoa phi năm nào đã chìm vào quên lãng. Hoàng Cảnh Dương từ một người ấm áp như vầng thái dương biến thành cô đơn tịch mịch, ít nói ít cười, thu liễm, bắt đầu sống khép kín. Những nơi nào hoàng đế xuất hiện y đều tận lực tránh đi.

Khi đó rất nhiều người chê y ngốc. Lẽ ra phải tranh thủ sự sủng ái của hoàng đế mà tiến lên một bước. Nhưng mà không có, Hoàng Cảnh Dương càng lúc càng thụt lùi về sau, cho đến khi trong cung dường như cũng không còn ai nhớ đến sự tồn tại của một hoàng tử từng được vạn người ngưỡng mộ nữa.

Ngoại tổ phụ của Hoàng Cảnh Dương sau một lần mang quân đánh Triệu quốc trọng thương không may đã qua đời. Từ đó y không còn bất kỳ thế lực nào chống lưng nữa. Về sau, người ta phát hiện y âm thầm qua lại với Vệ thừa tướng.

Sau đó không lâu Hoa phi ở lãnh cung bị hạ độc. Hoàng Cảnh Dương đến cầu hoàng đế, hắn mới nhớ rằng mình cũng từng có một Hoa phi. Khi mang ra ngoài thì nàng đã gần đất xa trời, chỉ còn lại một mảnh hương tàn mà thôi.

Y còn nhớ rất rõ, ánh mắt bi thương và thống khổ của nàng trước lúc chết. Bàn tay lạnh lẽo run run của nàng chạm vào má y, dặn dò y hãy quên đi mọi oán hận, lập tức rời khỏi hoàng cung mà đến một vùng đất khác. Chỉ có như vậy nàng mới có thể an tâm nhắm mắt. Hoa phi là tài nữ, trong quá khứ cũng là một người vô cùng khoan dung độ lượng. Chưa từng để ý đến tranh đoạt lợi danh. Nhưng y thì khác, nhìn thấy mẹ mình chết thảm như vậy y không thể nào buông tay. Hoàng Cảnh Dương trong đêm mưa gió gào khóc bên di thể của mẫu thân mình. Tiếng mưa não ruột bi ai khắc họa sâu thêm nỗi hận trong lòng y.

Hoàng Cảnh Dương biết rõ, chính Từ Hiên hoàng hậu là người đã hại Hoa phi vào lãnh cung. Lúc phát hiện y qua lại cùng Vệ tướng thì Hoàng Cảnh Thiên ra đòn kết liễu mẫu thân mình. Mục đích chỉ có một, chính là chặn mọi cơ hội cho y đông sơn tái khởi.

Những năm nay y đã hy sinh quá nhiều, cũng từ bỏ quá nhiều thứ mới có thể gầy dựng nên lực lượng chống lại Hoàng Cảnh Thiên. Nhưng mà cuối cùng y thất bại. Không thể giết được Hoàng Cảnh Thiên, bản thân còn bị tàn phế, mỗi ngày đều chịu sự dày vò của quá khứ và hiện tại. Sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông. Thất bại ở hoàng thành năm đó đã khiến đêm nào y cũng mơ thấy ác mộng. Từng tiếng kêu gào thảm thiết của thuộc hạ luôn ám ảnh lý trí Hoàng Cảnh Dương, mỗi đêm đều như hồn ma ai oán tìm về than khóc.

"Công tử, người có muốn dùng cơm hay chưa?"

Một tì nữ từ lúc nào đã đến bên cạnh hỏi Hoàng Cảnh Dương nhưng y cũng không xoay đầu lại, ánh mắt chung thủy nhìn về mặt hồ xa xa.

"Ngươi báo với Úc Trì, ta muốn gặp hắn!"

Từ khi cung nữ rời đi chỉ trong thời gian ngắn ngủi Úc Trì đã đến. Hôm nay trên người hắn vẫn như lúc trước, nồng nặc mùi rượu. Vừa đến cửa, hắn nghẽ ngừng lại chỉnh sửa y phục cùng tóc tai một chút rồi mới đẩy cửa bước vào. Hoàng Cảnh Dương từ ngày bị thương nặng cũng chưa từng chủ động nói chuyện huống chi là tìm hắn. Hắn thật vui sướng trong lòng, phải chăng y đã đổi ý rồi hay không?

Úc Trì vừa tiến vào đã nhìn thấy một bàn thức ăn cùng bình rượu mở nắp thơm lừng. Trong phòng nến hồng lung linh, Hoàng Cảnh Dương ngồi trên ghế dường như đang chờ hắn.

"Ngươi chưa ăn hay sao?"

"Ta chờ ngươi!"

Úc Trì thụ sủng nhược kinh, không tin nổi mà từ từ tiến đến bàn ngồi xuống. Hôm nay, Hoàng Cảnh Dương mặc một mảnh lụa màu trắng, mái tóc dài được cột gọn gàng để lộ vầng trán cao ngất cùng gương mặt tuấn lãng. Có lẽ từ rất lâu rồi hắn mới lại thấy y nhìn mình.

Hoàng Cảnh Dương gắp một đũa thịt vào chén Úc Trì, hắn liền há miệng ăn. Vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt Hoàng Cảnh Dương. Úc Trì không biết rằng ánh mắt mình với y lúc này hoàn toàn si tình mê luyến.

Hoàng Cảnh Dương rót ly rượu uống cạn một hơi, ánh mắt dường như chìm vào một khoảng không gian xa xôi nào đó của quá khứ.

"Úc Trì, ngươi có còn nhớ lúc nhỏ, mùa hè ngươi thường mang ta ra ngoài thành chơi hay không?"

Úc Trì khàn khàn giọng.

"Ta nhớ rất rõ!"

Hoàng Cảnh Dương bỗng cong môi lên cười nhạt một cái.

"Khi đó trời mưa rất to, chúng ta đã không thể trở về. Còn cùng ngươi qua đêm ở trên núi..."

Úc Trì liền cười cười.

"Sau đó trở về còn bị nương nương dùng roi đánh một trận."

"Khi đó ngươi đã chắn cho ta..."

Hai người nhìn nhau âm trầm một lúc. Sau đó từ từ ăn hết bữa cơm. Hoàng Cảnh Dương ăn không nhiều. Hầu như y đều một bên gắp đồ ăn cho Úc Trì.

Sau khi ăn uống xong xuôi, Hoàng Cảnh Dương bảo Úc Trì đẩy y đến bên cửa sổ. Hắn đứng phía sau cho y tựa đầu vào mình. Hoàng Cảnh Dương hóng tầm mắt ra xa, dường như cơn mưa ngày càng nặng hạt. Gió rít lên từng cơn làm ngọn nến trong phòng nhảy múa liên tục. Hoàng Cảnh Dương bỗng rùng mình một cái.

"Lạnh sao?"

Úc Trì định đến giường lấy áo khoác vào cho y liền bị nắm tay níu lại.

"Úc Trì, ôm ta!"

Úc Trì bỗng chốc ngỡ mình như nằm mơ, hắn liền cong khóe môi lên cười, kéo một chiếc ghế lớn đến, rồi ôm lấy Hoàng Cảnh Dương lên đùi mình. Cằm đặt trên hõm vai y, hít hà mùi thơm dịu mát từ cơ thể y. Đây có lẽ là thứ mà hắn từ nhỏ đã luôn muốn được ngửi thấy. Hoàng Cảnh Dương tựa vào hắn, toàn thân thả lỏng, cảm nhận cơn mưa lạnh lẽo réo rắt ngoài kia.

"Ngươi từ nhỏ cái gì cũng nhường nhịn cũng bảo vệ ta. Nhưng ta một chút cũng chưa làm cho ngươi!"

Úc Trì nhắm mắt hít một hơi, áp vào má y thở dài một cái.

"Ngươi ở bên ta chính là làm tất cả cho ta rồi!"

Hoàng Cảnh Dương yên lặng, thật lâu sau y mới cất giọng.

"Úc Trì, ngươi có từng hối hận không?"

Hắn không hiểu lắm liền nhíu mày thành hàng.

"Về điều gì?"

"Hối hận vì theo ta tiến đánh Cảnh đế?"

Úc Trì liền bật cười, phóng tầm mắt ra màn mưa rồi khẽ lắc đầu.

"Ta chỉ hối hận năm đó không thể mang ngươi rời khỏi kinh thành. Hối hận vì đã không thể bảo vệ được nụ cười của ngươi!"

Hoàng Cảnh Dương bất giác một giọt nước mắt lăn dài xuống má, nhưng Úc Trì hoàn toàn không nhìn thấy.

"Vậy sao... còn ta... thì đã hối hận rồi!"

Phải, y đã hối hận, hối hận mình vì oán thù đã làm sinh linh đồ thán, máu chảy đầu rơi. Năm xưa ngoại tổ phụ y là anh dũng đại tướng quân giết giặc giữ nước, giúp hoàng đế bảo vệ sơn hà xã tắc. Nhưng y lại vì oán thù mà vấy động can qua.

Năm đó khi y đứng trên hoàng thành nhìn xuống, hàng vạn binh lính vì y mà phải bỏ mạng. Hoàng Cảnh Dương bất lực nhìn thấy những người từng chung vai sát cánh với mình bị giày xéo dưới gót ngựa, nghe thấy tiếng khóc than ai oán của thân nhân bọn họ. Chiến tranh, máu đổ đầu rơi, cuối cùng y có được gì?

Mẫu thân cũng đã chết, bằng hữu thuộc hạ tất cả đều hy sinh. Hiện tại cũng chỉ còn Úc Trì bên cạnh, nhưng mà bản thân lại là phế nhân, còn hắn đã là một hoàng đế. Hắn có tam cung lục viện để sủng ái. Sau này khi y bệnh tật thân thể không còn như xưa, liệu có làm hắn trở nên chán ghét hay không? Y không biết, nhưng trên đời này tình yêu rồi cũng dần phai nhạt, cũng như phụ hoàng và mẫu phi của y. Năm đó đầu ấp tay gối nói lời yêu thương, nhưng cuối cùng nàng cũng phải ra đi trong lạnh lẽo.

Y biết Úc Trì luyến tiếc quá khứ, luyến tiếc một Hoàng Cảnh Dương ấm áp sáng rực như ánh mặt trời mùa xuân. Còn y hiện tại chỉ như chiếc lá sắp lìa cành, lạnh lẽo đìu hiu. Đến bản thân nhìn mình trong gương còn chán ghét.

"Cảnh Dương, sau này dọn về ở cùng ta được không? Mỗi ngày ta đều muốn được ôm ngươi, mỗi ngày đều muốn cùng ngươi ăn cơm, được ngươi gọi ta hai tiếng Úc Trì!"

Úc Trì vừa nói vừa kéo cằm y lại đối diện cùng mình, hắn chỉ muốn nhận được một cái gật đầu từ y. Như vậy đã hết sức mãn nguyện rồi.

Hoàng Cảnh Dương nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên khóe môi cong lên thành một nụ cười. Có lẽ đó là nụ cười đẹp nhất, rạng rỡ nhất mà hắn từng nhìn thấy từ y.

"Được!"

Úc Trì hơi mím môi lại, nước mắt bỗng chảy tràn xuống gò má hắn. Hắn từ nhỏ đã ngước nhìn người này, thiếu niên phấn đấu vì người này, trưởng thành bảo vệ lý tưởng của người này. Hiện tại và những năm về sau nữa nhất định sẽ yêu thương, trân trọng từng khoảnh khắc ở bên cạnh y.

Hoàng Cảnh Dương vươn ngón tay lau đi giọt lệ trên gò má hắn, rồi tiến đến đặt lên môi hắn một nụ hôn. Úc Trì lập tức ghì lấy gáy y, luồn lưỡi vào miệng quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào thơm tho của y mà nút vào. Từng chút từng chút một cảm nhận hương vị thanh xuân của ái tình. Hắn yêu y, y chính là mạng sống của hắn, cả cuộc đời này cũng chỉ sống vì y mà thôi!

Đêm đó, hai người ở trên giường rong rủi trong thân thể nhau. Giống như đây là lần đầu tiên của bọn họ, vừa sung sướng, vừa thỏa mãn, vừa hạnh phúc dâng trào.

Ngày hôm sau mặt trời sáng lạng. Sau những ngày mưa gió bập bùng thì hôm nay trời trong gió mát. Từng cánh bướm vờn quanh khóm hoa hồng hồng trắng trắng như trêu chọc lòng người. Úc Trì sau khi thượng triều thì lập tức trở về tìm Hoàng Cảnh Dương. Mới sáng nay hai người còn nằm bên nhau, trước khi rời khỏi hắn còn hôn lên trán y một cái, căn dặn buổi trưa nhất định phải chờ mình về cùng ăn cơm. Chỉ mới một buổi không gặp, hắn đã nhớ y đến phát điên.

Nhưng khi đẩy cửa bước vào thì không nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Cảnh Dương đâu nữa. Úc Trì liền nghe thị vệ báo cung nữ đã đưa y đến bờ hồ ngắm hoa sen. Úc Trì liền mỉm cười, một đường đi tìm y. Đến góc khuất bất giác hắn nhìn thấy cung nữ thân cận của Hoàng Cảnh Dương thì liền nhíu mày một cái.

"Cảnh Dương ở đâu? Sao ngươi không theo hầu hắn?"

"Dạ công tử nói muốn yên tĩnh một chút, nên nô tì không dám quấy rầy!"

Úc Trì bất giác có linh cảm không lành, hắn liền chạy một mạch đến hồ. Nhưng mà nhìn quanh một lượt cũng không thấy bóng dáng Hoàng Cảnh Dương. Trên bờ chỉ còn lại một chiếc xe lăn.

"Cảnh Dương, Cảnh Dương, CẢNH DƯƠNG!"

Úc Trì hoảng loạn liền lao đến bờ hồ thì nhìn thấy một mảnh lụa trắng nổi trên mặt nước. Hắn lập tức nhảy 'ùm' xuống nước. Mùa hè nhưng nước hồ thật lạnh, hắn lặn xuống, tâm tư một mảnh nóng nảy. Liền nhìn thấy Hoàng Cảnh Dương đang chìm xuống đáy. Hắn lập tức sải tay lặn xuống ôm lấy y phóng lên bờ. Trên bờ thị vệ cung nữ kinh hãi đứng thành một vòng xung quanh bọn họ.

"Cảnh Dương tỉnh lại đi, Cảnh Dương đừng bỏ ta mà, xin đừng bỏ ta!"

Úc Trì vừa gào vừa khóc, nước mắt nước mũi một mảnh nhập nhằng trên gương mặt. Hắn bò trên mặt đất hô hấp nhân tạo cho y, lay gọi y nhưng Hoàng Cảnh Dương hoàn toàn không cử động.

Úc Trì ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của Hoàng Cảnh Dương vào lòng, ngồi bệt trên mặt đất ngẩng mặt nhìn trời cao gào thét.

"CẢNH DƯƠNG!!!!!!!!!!!!!!!"

***

Lúc này đã là giữa khuya, Hoàng Cảnh Thiên đang ngủ bỗng bật người ngồi dậy, trên trán mồ hôi chảy đầm đìa. Y vừa mơ thấy ác mộng. Trong mơ, y nhìn thấy Hoàng Cảnh Dương một thân đầy máu tươi u sầu đứng nhìn mình.

"Ngươi sao vậy?"

Thừa Ngân cũng ngồi dậy nhìn y. Hoàng Cảnh Thiên liền vỗ vỗ vai hắn.

"Ta không sao, ngủ tiếp đi!"

Nhưng mà sau khi nằm xuống, y cũng không có cách vỗ về giấc ngủ nữa.

***

Buổi trưa hôm đó sau buổi thượng triều, Hoàng Cảnh Thiên đến thư phòng phê duyệt tấu chương. Bất giác, Phí Lời từ bên ngoài tiến vào, bước đi khá vội vã.

"Bệ hạ."

"Có chuyện gì sao?"

Hoàng Cảnh Thiên vẫn không ngẩng đầu lên, tay đều đều cầm bút ngự phê.

"Nguyệt Thần báo tin, Ung vương hôm qua nhảy sông tự sát rồi!"

Hoàng Cảnh Thiên bất giác ngẩng đầu lên thất thần, chiếc bút trên tay rơi xuống lăn nhiều vòng để lại vài vết mực nhạt nhòa trên mặt đất.

***

Hôm nay Thừa Ngân được ra ngoài, cả buổi sáng hắn hết ngắm đông rồi lại ngắm tây. Hoàng cung quả thật cao sang giàu có. Kiếp trước hắn không có điều kiện đi du lịch, nên danh lam thắng cảnh hoàng cung gì đó chỉ có thể nhìn trên tivi. Hiện tại, chính mình đặt chân ở nơi đong đầy dấu ấn lịch sử thế này, nhất thời khiến hắn choáng ngợp.

"Ngươi đi đủ chưa?"

Trần Ổn đi theo hắn cả buổi sáng, sớm đã buồn chán muốn chết. Thừa Ngân này hiện tại đã gả cho hoàng đế nhưng một chút sang trọng cũng không ăn nhập gì với hắn. Hắn đi đến đâu, nhìn thấy cái gì đẹp, cái gì lạ mắt liền sờ sờ mó mó, yêu thích không rời tay, hệt như một gã nhà quê lần đầu lên chốn kinh thành.

"Ê, ngươi làm gì đó?"

Thừa Ngân đang khom xuống cầm lấy một chiếc đĩa trang trí bằng vàng ròng, phía viền còn nạm phỉ thúy xanh biếc mà không khỏi mặt nhăn lại thành một nhúm, ra vẻ tiếc hận.

"Uổng nha!"

"Chặc, uổng cái gì? Còn không mau buông tay?"

Trần Ổn vô cùng chán ghét, liền đánh vào mu bàn tay Thừa Ngân mấy cái hắn mới gian nan buông xuống. Hai người bọn họ đang dừng chân trước một lối nhỏ, ngay chỗ mái hiên cung nữ nội quan dọn dẹp mang những thứ không còn phù hợp mà bỏ đi.

"Đệt! Lão tử cả đời lăn lộn cũng chưa từng thấy kẻ nào mang vàng đi bỏ. Móa..."

Trần Ổn liền đưa tay lên bịt miệng Thừa Ngân lại, còn ngó dáo dác, thấy xung quanh không có ai mới buông hắn ra, trỏ vào mặt hắn một cái.

"Thừa Ngân, cẩn thận cái miệng của ngươi!"

Thừa Ngân liền dùng tay áo lau miệng mình.

"Lão tử biết rồi... nhưng mà cái đó... thật sự mang bỏ hay sao?"

"Sẽ có người lén lút giữ lại."

Thừa Ngân liền trợn mắt.

"Ai?"

"Tổng quản thái giám Lý Phúc. Trong cung này ngoài hắn ra thì còn có thể là ai nữa? Hoàng cung có quy định, những thứ nào không được ban thì dù bỏ cũng không được nhặt. Nếu không sẽ bị chặt tay."

"Gì?"

Thừa Ngân liền nhìn xuống bàn tay mình không khỏi rùng mình mấy cái. Chặt tay rồi sau này hắn lấy cái gì mà gắp thức ăn đây chứ? Trên đời này có còn đạo lý hay không đây? Kẻ thì nghèo khó đến ngô còn không có ăn. Còn hoàng cung thì vàng ròng mang bỏ cũng cấm người ta nhặt. Thừa Ngân nhíu nhíu mày thành hàng. Không được rồi, trở về hắn nhất định thuyết phục Hà Bá bỏ quy định khắc nghiệt này đi. Cái đĩa vàng ròng đó ít nhất cũng có thể nuôi sống một gia đình bốn miệng ăn vài tháng, lý nào lại có thể mang bỏ chứ? Còn Lý Phúc công công gì đó, là tổng quản thì có thể tích trữ làm của riêng hay sao? Thật không còn công đạo mà!

"Ổn!"

"Gì?"

"Ngươi... con mẹ nó thật nhiều chuyện nha. Ngươi vào cung còn sau lão tử, vì cái gì có thể biết? Ngươi cũng giống lão tử, không thể rời khỏi Cảnh Hiên cung đi?"

Trần Ổn liền không nhìn Thừa Ngân mà tằng hắng mấy cái.

"Có người kể."

Thừa Ngân liền chớp chớp mắt tò mò.

"Ai?"

"Phí Lời!"

Thừa Ngân bất giác cong môi lên rồi lại liếc nhìn Trần Ổn. Hình như hắn có một cảm giác gì đó không đúng lắm, bọn họ trước đây không phải từng là đối thủ của nhau hay sao? Từ lúc nào lại trở nên thân thiết như vậy?

"Ngươi có đi không? Không đi thì ta đi trước!"

Trần Ổn dứt lời liền nhanh chân rời khỏi. Thừa Ngân âm trầm gõ gõ cằm nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của Trần Ổn, bất giác nhếch môi lên cười một cái.

"Móa... thì ra là như vậy! Ha ha. Trần Ổn chờ ta với, ngươi mắc cỡ làm cái gì? Ha ha ha."

Thừa Ngân vừa gọi Trần Ổn vừa chạy theo chân y. Khi bọn họ vừa khuất dạng, một thị vệ trốn trong góc liền bước ra, sau đó hắn rất nhanh tiến về phía đông cung của Hàn Yên Thiên.

"Nương nương, chất tử Cố Hàn Dư cùng với thị vệ của hắn đã tiến về phía hậu viên."

Hàn Yên Thiên không trả lời, chỉ nhìn hai mảnh giấy đặt trên bàn. Một cái là bút tích của Cố Hàn Dư lúc còn ở Triệu quốc, một cái chính là bút tích của Thừa Ngân ở dịch trạm.

"Nương nương!"

Bên ngoài tiểu Ngọc hối hả chạy vào.

"Chuyện gì?"

"Nương nương, đã bắt được người hầu thiếp thân của Cố Hàn Dư rồi. Hiện tại đang đứng bên ngoài chờ."

Hàn Yên Thiên liền cong môi cười.

"Đến đúng lúc lắm, mang hắn vào đây!"

Người này chính là do Phí Lời mang từ Triệu quốc trở về, mấy ngày trước Hoàng Cảnh Thiên sai hắn thả đi. Nhưng mà, sau đó y không trở về Triệu quốc mà lại thường xuyên lui tới dịch trạm, mong muốn nhìn thấy Cố Hàn Dư một lần. Sau đó người của tiểu Ngọc nhìn thấy, cách ăn mặc của y hoàn toàn không giống bách tính Tề quốc. Dò la thì biết được chính là người hầu thiếp thân của Cố Hàn Dư. Khi trở về báo cáo thì Hàn Yên Thiên đã sai người đi bắt.

Người vừa vào đến liền bị đẩy qùy trên mặt đất.

"Ngươi... là tùy tùng thân cận của chất tử Cố Hàn Dư?"

Y hơi ngập ngừng một chút.

"Tiểu thư... tiểu thư là ai?"

"Ta là hoàng hậu đại Tề."

Y vừa nghe thấy liền ngã ngồi trên sàn nhà, mặt cắt không còn giọt máu.

"Nghe nói ngươi ngàn dặm xa xôi đến đây để tìm chất tử?"

"Thảo dân... thảo dân bị người khác bắt đến đây. Cũng không biết là kẻ nào nhưng mấy ngày trước đã thả thảo dân ra."

Y nói một vòng nhưng thái độ hết sức đề phòng, vẫn chưa nói ra bất kỳ thứ gì liên quan đến Cố Hàn Dư. Hàn Yên Thiên nhìn thấy liền mỉm cười một cái.

"Chất tử hiện tại đã vào hoàng cung. Nếu ngươi muốn gặp thì ta sẽ giúp!"

Y liền há hốc mồm nhìn nàng, vì sao hoàng hậu nương nương lại giúp mình chứ? Bọn họ vốn chưa từng có bất kỳ giao tình gì.

"Ngươi yên tâm, ta không có ý xấu. Chẳng qua chất tử gần đây thân thể không được khỏe, nên có một chút quên nhớ. Ta xem hắn như tiểu đệ, cảm thấy cũng thật xót xa. Muốn mang một người từng thân cận đến trước mặt để giúp hắn nhớ lại chuyện xưa."

"Chất tử bị bệnh hay sao?"

Người tùy tùng liền hoảng sợ, nét mặt thập phần lo lắng.

"Ngươi cứ theo sau ta và giữ yên lặng. Nếu hắn không nhận ra thì ngươi có thể rời khỏi hoàng cung, đừng lên tiếng sẽ làm hắn hoảng sợ."

"Thảo dân... thảo dân đã hiểu!"

"Được rồi. Hiện tại hắn đang dạo chơi ở hoa viên, chúng ta đến đó nhìn hắn một chút vậy!"

Nói xong, Hàn Yên Thiên lập tức đứng lên. Trước khi rời khỏi phòng, nàng khẽ liếc về phía bức màn nơi giường ngủ của mình rồi cong môi lên cười. Nơi đó, một bóng hắc y nhân nhíu mày thành hàng suy nghĩ một lúc, rồi nhanh chóng phi thân ra cửa sổ theo chân Hàn Yên Thiên.

*******

- HẾT CHƯƠNG -