Chẳng Phụ Giang Sơn Chẳng Phụ Ngươi

Chương 44: Chẳng phụ giang sơn chẳng phụ ngươi



Phí Lời đuổi theo Cổ Trạch đến một rừng trúc thì ngừng lại. Cổ Trạch ôm Thừa Ngân bay là đà xuống đất.

"Ngươi chỉ là một ám vệ, cần thiết gì phải mạo hiểm tính mạng như vậy? Hiện tại chúng ta đã ở trên lãnh thổ của Trì quốc, ngươi nếu không quay lại thì nhất định sẽ bỏ mạng tại chỗ này! Ta thấy ngươi là nhân tài, chết cũng thật đáng tiếc!"

Phí Lời không rảnh đôi co với Cổ Trạch, hắn đời này ghét nhất chính là những kẻ nói nhiều. Phí Lời đương nhiên hiểu rõ mình đã rời khỏi Tề quốc rồi, chỉ là bản chính là ám vệ, bản năng bảo vệ chủ tử, cho dù có chết thì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của mình. Hắn giương đôi mắt lạnh lẽo đầy tử khí nhìn Cổ Trạch.

"Thả người ra!"

Cổ Trạch liền nhếch môi lên cười một cái.

"Đáng tiếc, người này phải mang về cho Úc Trì, không thể để ngươi mang đi được!"

Dứt lời, một trăm sát thủ từ trên cao phi thân xuống bao chặt lấy Phí Lời thành một vòng. Cổ Trạch cười một cái rồi ôm Thừa Ngân bay đi.

Phí Lời nheo mắt, trường kiếm trong tay hắn khẽ run lên, chưa ai kịp nhìn thấy gì, nhoáng một cái từ trên cao chém xuống. Kiếm khí làm lá trúc trong không trung cuộn lại thành một vòng, Phí Lời đảo tay một cái, lá trúc tựa như hàng vạn mũi tên sắc bén xoắn vòng phóng đến sát thủ. Chỉ trong nháy mắt, mười mấy sát thủ toàn thân bị cắt lìa nổ tung. Máu thịt tung tóe vương vãi khắp nơi.

Bọn người còn lại vừa tản ra, thì Phí Lời lập tức biến mất. Trong không khí chỉ còn lại một mảng yên lặng, thậm chí một tiếng lá rơi cũng không có. Bất giác, từ trên mặt trăng, Phí Lời như ác quỷ hiện hình tung thân chém xuống hai nhát. Mặt đất liền nổ tung. Bọn sát thủ bị hất văng ra xa nằm trên mặt đất rên rỉ.

Khi hoàn hồn lại thì đã không còn nhìn thấy Phí Lời đâu nữa. Hắn trên đường đi cướp được một con hắc mã, hiện tại hỏa tốc phóng về phía thành Kỳ An. Chưa đi được bao xa, đến một bãi đất trống, bỗng từ dưới đất dựng nên một rào chắn. Ngựa liền bị đốn hạ hai chân trước ngã nhào xuống đất. Phí Lời tung thân bay lên cao.

Khi chân hắn vừa chạm đất liền bị sát thủ độn thổ bay lên chém trúng chân phải. Hắn nhíu mày lại một cái rất nhanh lùi về phía sau. Mùi máu tươi xộc vào không khí. Sát thủ ra tay vô cùng hiểm ác. Vết chém vừa sâu vừa rộng.

Bất giác, Phí Lời nhăn mặt một cái, phát hiện ra hàn khí từ dưới chân đang lan dần lên trên. Hắn lập tức đưa kiếm lên đâm vào đầu ngón tay mình rồi ngồi xuống nhắm nghiền mắt vận khí ép độc chảy ra ngoài.

"Đệ nhất ám vệ Tề quốc xem ra chỉ có như vậy! Hôm nay lại chết thảm dưới tay thất sát bọn ta."

Bọn chúng có bảy người. Những kẻ này đều là những dị nhân nổi tiếng trên giang hồ thủ đoạn tàn ác, hành vi quái gở. Trong đó còn có cả cao thủ dùng độc. Kẻ chết dưới tay bọn chúng đều vô cùng thê thảm. Thường thì bộ phận cơ thể sẽ không còn nguyên vẹn.

"Tứ ca, huynh nói xem, cánh tay của hắn có thể mang về cho thất nương làm dược liệu hay không? Khi nãy nhìn hắn dùng kiếm, hẳn là gân vô cùng tinh túy."

"Được, vậy cánh tay là của thất nương. Còn ta sẽ lấy đầu hắn!"

Vừa dứt lời tiếng cười quái dị lại vang lên. Trong rừng trúc thăm thẳm chỉ có ánh trăng xuyên qua kẽ lá, tạo thành những mảnh tranh sáng tranh tối ảm đạm. Kẻ định cắt tay Phí Lời cầm đao tiến đến. Vừa đi vừa nhe răng ra cười, tròng mắt thèm thuồng như muốn nhảy ra ngoài. Đã lâu lắm rồi y mới cảm nhận được người có linh mạch mạnh mẽ như vậy.

Đang giơ kiếm lên bất giác Phí Lời mở mắt ra, nhanh như chớp chém ngang bụng y. Y hét thảm một tiếng rồi gục đầu quỳ xuống đất tắt thở. Sáu kẻ còn lại lập tức xông đến. Xích chùy nặng trăm ký vung lên đập vào bụng Phí Lời một cái, khiến hắn mồm phun ra một ngụm máu tươi. Hiện tại độc tố trong người đang hoành hành khiến tay chân Phí Lời dường như đã tê cứng. Dùng kiếm cũng không còn linh hoạt như trước nữa.

Bất giác, hắn đảo tròng mắt một cái vận nội công, một luồng khí cực mình xoáy vào không khí, lá cây xôn xao rung lắc dữ dội. Bỗng dưng, Phí Lời ngã khụy xuống, xung quanh liền yên ắng trở lại. Hắn dùng kiếm chống lại thân thể đứng không vững của mình. Mồ hôi nhễ nhại, thái dương cùng cổ gân máu nổi lên thành từng cuộn. Nhìn thấy hắn lảo đảo, bọn sát thủ liền thở phào nhẹ nhõm.

"Đại ca, nhân lúc độc chưa giải hết giết chết hắn đi. Kẻ này nội công vô cùng mạnh mẽ!"

Dứt lời, sáu tên sát thủ đồng loạt bay đến, Phí Lời cắn răng một cái cánh tay phải vận khí, hắn gầm lên một tiếng. Một cỗ nội lực khủng khiếp phóng ra, sáu kẻ kia trợn mắt nhìn cơ thể đang phồng to của mình.

"KHÔNG!!!!!!!!!!!"

Một tiếng hét cùng tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Thân xác sáu kẻ kia giờ chỉ còn là một đống máu thịt bầy nhầy. Phí Lời chống kiếm rê trên mặt đất, máu từ miệng hắn chảy tràn ra ướt cả cổ áo. Hắn vận công lực điều tức một chút rồi lập tức phóng lên ngựa, trong màn đêm thăm thẳm chỉ còn nghe tiếng vó ngựa hướng về thành Kỳ An.

Lúc này trời đã quá khuya. Xung quanh thành Kỳ An vắng lặng đến kỳ lạ, thậm chí lính gác cũng không có. Phí Lời đến nơi chưa kịp vào thành thì nhìn thấy Cổ Trạch đang ngồi trên trường thành nhìn xuống hắn. Nhưng mà Phí Lời không còn nhìn thấy Thừa Ngân đâu nữa. Hắn nhắm nghiền mắt cắn răng nhịn xuống máu tươi đang chực trào ở cuống họng.

"Quả nhiên không khiến ta thất vọng!"

Cổ Trạch nhìn hắn cười cười. Phí Lời nhíu mày.

"Chất tử đâu?"

"Hắn? Ha ha, chắc giờ này đang trên đường đến Thiểm Tây rồi!"

Phí Lời liền trừng mắt.

"Ngươi dụ ta đến đây?"

Cổ Trạch nhếch môi lên cười một cái.

"Phí thị vệ, thật ra chủ tử của ngươi chưa từng ở trong tay ta. Sau khi ngươi đuổi theo ta thì người của Thiên Sát ở trong cung đã lén lút mang hắn đi rồi!"

Phí Lời cảm thấy hơi thở mình càng lúc càng nặng nề. Máu trong cơ thể dường như đang đông lại, lạnh lẽo vô cùng. Hắn không nói với Cổ Trạch nữa, khẽ động dây cương định rời đi.

"Còn muốn tìm hắn hay sao? Phải xem ngươi còn mạng rời đi không đã!"

Dứt lời, Cổ Trạch đánh xuống một chưởng, ngựa liền nổ banh xác. Phí Lời tung thân bay ngược về phía sau ngã nhào trên mặt đất, ho sặc sụa.

"Khụ khụ!"

Cổ Trạch từ trên không bay đến phát chưởng liên tục. Phí Lời trong nháy mắt biến mất vào không khí. Bất giác trường kiếm sáng loáng vút tới, Cổ Trạch liền rút gươm ra, hai thanh bảo kiếm va vào nhau chang chát.

Cổ Trạch bay lên cao, Phí Lời liền tung thân chém đến. Cổ Trạch bay lùi về phía sau chạm mấy nhịp vào tường lộn nhào một cái liền đứng trên trường thành cao ngất. Phí Lời cũng bay lên, hai người đứng cách nhau gần hai mươi mét.

Phí Lời lập tức vận công lực, gió xung quanh dường như bị hắn gom lại cùng một khối. Liền sau đó vung tay lên, một chưởng phong với sức mạnh khủng khiếp bung ra hướng về Cổ Trạch. Y liền xoay tay đối chưởng. Hai luồng công lực cực mạnh va vào nhau tạo thành một trận nổ lớn. Cổng thành Kỳ An liền đổ xuống. Phí Lời và Cổ Trạch bị hất văng ra xa. Cổ Trạch rơi xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu nhưng y rất nhanh trụ lực.

Còn Phí Lời, lúc này hắn tựa như chiếc lá, từ trên thành rơi xuống rồi nằm bất động trên mặt đất. Cổ Trạch không để hắn kịp hồi phục, liền vung kiếm chém tới. Phí Lời nhíu mày một cái thân ảnh liền biến vào không khí. Cổ Trạch híp mắt, bất giác y nhếch mép lên cười, rất nhanh tung một chưởng vào góc tường.

"Hự!"

Phí Lời liền ngã nhào xuống đất.

"Quả nhiên cao thủ ẩn thân trong giới ám vệ. Sát thủ như ta vẫn chưa thể học được cao chiêu này. Bất quá mùi máu đã phản bội ngươi."

Cổ Trạch rê mũi kiếm trên mặt đất từ từ tiến đến. Bất giác có tiếng ngựa hý vang. Liền sau đó một bóng đen thân thủ nhanh nhẹn phóng đến, chỉ trong chớp mắt đã cướp lấy Phí Lời bay lên yên ngựa. Sau đó lập tức vụt ngựa phóng đi. Người đến chính là Trần Ổn, hắn đã mất cả đêm chạy về thành Kỳ An. Chưa kịp bao xa đã nghe tiếng lướt gió đuổi theo.

Trần Ổn cảm thấy không xong. Quả nhiên chớp mắt một cái nhìn thấy Cổ Trạch đã đứng chặn ở phía trước. Trần Ổn ghì cương, ngựa liền tung hai chân trước lên rồi ngừng lại. Trần Ổn nhìn xuống Cổ Trạch, tay đã đặt trên chui kiếm chuẩn bị ứng chiến.

"Cổ Trạch, có thể tha cho hắn một mạng hay không?"

Cổ Trạch nhướng mày một cái.

"Cho ta một lý do!"

Trần Ổn trầm tư một lúc rồi khàn khàn giọng.

"Vì hắn cũng như chúng ta. Một kẻ lãng du không còn nhà để về!"

Cổ Trạch bất giác nhíu mày thành hàng nhìn chằm chằm vào Phí Lời không rõ tư vị gì. Sau đó phất tay áo xoay lưng bước đi. Trần Ổn liền hỏi y.

"Ngươi đi đâu?"

Cổ Trạch nhếch môi lên cười. Bất quá lúc này Trần Ổn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của y.

"Về nhà!"

Dứt lời, Cổ Trạch liền phi thân đi, hình bóng tựa như chim ngàn biến mất trong không gian lạnh lẽo dưới ánh trăng.

Trần Ổn không ngờ lại có thể thoát qua một kiếp nạn. Lúc gặp nhau ở hoàng cung Cổ Trạch không giết y, bởi vì bọn họ lúc ở Thiên Sát cũng có chút giao tình, không ít lần kề vai sát cánh chiến đấu. Lần này y lại chừa cho Phí Lời một mạng. Có lẽ Cổ Trạch hiểu rõ hơn ai hết, sát thủ chính là kẻ bất hạnh nhất thiên hạ. Không còn bất kỳ ai, không còn bất kỳ người nào chờ đợi bọn họ. Vừa rồi Cổ Trạch nói về nhà, nhưng mà nhà ở đâu mà về chứ?

Trần Ổn không hiểu, bất quá y không thể tiếp tục suy nghĩ, thân thể Phí Lời phía sau lưng đang lạnh dần. Đầu gục trên hõm vai y hơi thở cũng lúc có lúc không. Trần Ổn băng băng trong rừng trúc, cho đến khi Phí Lời bất giác buông tay khỏi eo y rồi ngã nhào khỏi ngựa. Trần Ổn kinh hãi nhảy xuống kéo hắn dậy.

"Phí Lời, Phí Lời tỉnh dậy đi!"

Y vừa nói vừa vỗ vỗ gương mặt Phí Lời, hắn từ từ hé mở mí mắt yếu ớt. Nhưng trước mắt dường như không nhìn thấy Trần Ổn, chỉ thấy mảnh trăng cô độc treo trên cao.

"Khụ khụ..."

Hắn liền phun ra một ngụm máu. Độc tố trong người đã lan đến khắp cơ thể, lục phủ ngũ tạng đang vô cùng đau đớn như có ngàn cây đao đâm vào.

"Nói... nói với bệ hạ... ta... ta không thể mang chất tử trở về... ta... ta đã không làm tròn nhiệm vụ... khụ khụ..."

"Huynh đừng nói nữa, đừng nói nữa mà. Huynh nhất định không có chết. Đứng dậy, ta cõng huynh đi tìm đại phu!"

"Vô...vô ích thôi... ta... chân khí đã sắp đoạn... không thể sống được nữa..."

Trần Ổn mặc kệ liền xốc hắn lên vai cõng đi. Định sẽ nhảy lên ngựa nhưng hiện tại ngựa chạy sẽ vô cùng xốc nảy, chỉ sợ cơ thể hắn không chịu nổi.

"Trần Ổn..."

Bất giác, Phí Lời ở trên vai hắn nói một câu.

"Ta không muốn làm sát thủ nữa... ta muốn về nhà!"

Trần Ổn cắn răng một cái.

"Ngươi khỏe mạnh sống sót, ta sẽ đưa ngươi trở về nhà."

"Nhà... ta rất nhớ nhà... được về nhà thật tốt!"

Ngôi nhà của y nói chính là nơi cùng với nghĩa phụ ở lúc xưa. Chỉ là mười mấy năm trước nghĩa phụ bị giang hồ truy sát, ngã xuống vực sâu sau đó biệt vô âm tín. Khoảng thời gian ngắn ngủi đó chính là thứ mà hắn luôn nhớ đến, trong mơ cũng rất nhiều lần mong được trở về.

"Ta nhất định sẽ đưa ngươi đi!"

Nghe Trần Ổn nói, Phí Lời bỗng nhiên trên vai y nở ra một nụ cười, hình bóng nghĩa phụ từ từ hiện lên trong tâm trí, dường như còn đang vẫy tay với hắn.

"...Được..."

Phí Lời nặng nề nói ra một chữ, sau đó cánh tay từ từ buông thõng xuống, hơi thở cũng lịm dần.

***

Mùa thu năm 939 sau CN, Cảnh đế mang chín mươi vạn đại quân cùng với đại bác của Tây dương tiến về Thiểm Tây. Sau nửa tháng đánh nhau long trời lở đất, đội quân thiện chiến của tam quốc do Úc Trì thống lĩnh, ngày đêm đánh vào thành Thiểm Tây nhưng không thành công. Nửa tháng này toàn quân cả hai bên đều vô cùng mệt mỏi. Binh lính đêm ngủ ngay trên thành, vũ khí cũng cầm sẵn trong tay.

"Bệ hạ, đạn Tây dương không còn nhiều nữa. Đến lúc này Úc Trì vẫn chưa xuất ra đội binh chủ lực của mình. Hắn nhiều ngày giằng co như vậy, chỉ sợ là muốn chúng ta tiêu hao vũ khí!"

Hoàng Cảnh Thiên âm trầm. Chỉ mới nửa tháng y đã già hơn chục tuổi. Trên gương mặt thấm đẫm phong sương nheo mắt nhìn xuống chiến trường khốc liệt dưới kia.

"Úc Trì từng là đệ nhất dũng sĩ của Tề quốc. Hắn từ trên lưng ngựa và chiến trường mà lớn lên. Đương nhiên vô cùng xuất chúng. Nhưng mà hắn có một điểm yếu..."

"Bệ hạ?"

Hoàng Cảnh Thiên trầm ngâm một lúc.

"Mang kẻ đó đến đây!"

"Dạ bệ hạ!"

Người bọn họ mang đến chính là một tiểu quan có dung mạo giống hệt Hoàng Cảnh Dương. Chỉ mặc áo còn để trần thân dưới. Trên trường thành một viên tướng râu ria xồm xoàm ngồi trên ghế đang liên tục ra vào bên trong y.

Úc Trì nhìn thấy bất giác tròng mắt đỏ ửng. Gân xanh thái dương từng cuộn nổi lên.

"Úc Trì, xem ta chơi Ung vương có sướng hay không?"

Tướng quân trên trường thành hô lớn, xung quanh những tiếng cười cợt nhả vang lên. Bên dưới tướng sĩ của Úc Trì nhìn nhau kinh hãi, có không ít tiếng xì xầm.

"Ung vương không phải đã mất rồi hay sao? Lý nào lại ở trên đó?"

"CÂM MIỆNG!"

Úc Trì từ trên chiến xa gầm lên một tiếng.

"Không được sỉ nhục danh tiết của hắn! Cảnh đế, hôm nay ta sẽ khiến ngươi chết thê thảm, hãy trả lại những uất ức của Hoàng Cảnh Dương!"

Vừa dứt lời, hắn liền phóng lên yên ngựa hô lớn.

"Công thành!"

Tiếng trống trận tù và rền rả vang lên. Úc Trì đương nhiên biết đó chính là kế khích tướng của Hoàng Cảnh Thiên, nhưng mà hắn không chịu nổi. Mấy ngày nay hắn đã vô cùng nóng nảy vì Hoàng Cảnh Thiên mãi vẫn chưa cho quân chủ lực tiến ra khỏi thành. Dù gì hắn cũng không còn muốn sống, tam quốc thắng hay bại cũng không quan trọng. Hắn không cần xã tắc, không cần giang sơn, không cần bá tánh hay bất kỳ ai cả. Hắn chỉ cần giết được Hoàng Cảnh Thiên trả thù cho người mình yêu mà thôi!

Hàng vạn binh lính xông đến bắc thang trèo lên trường thành. Bên dưới từng chiếc cọc lớn liên tục đánh vào hòng phá hủy cổng thành.

Lúc này, bên trong Hoàng Cảnh Thiên đã yên vị trên lưng ngựa cùng với kỵ binh sẵn sàng ứng chiến. Chỉ cần cổng thành bị phá, lập tức đội quân chủ lực sẽ xông ra.

"CHUẨN BỊ. BẮN!"

Bên trên thành, đại tướng quân Tề quốc không ngừng điều binh sử dụng đại bác. Không lâu sau, quân lính Trì quốc đã leo lên được trường thành liên tục giao chiến với binh lính Tề quốc. Hai bên đánh nhau kịch liệt, xác người chết ngổn ngang, phần nhiều rơi xuống trường thành chết thảm.

Bên dưới, đội quân của Úc Trì tắm mình trong biển lửa. Trên trường thành cung tên không ngừng bắn xuống. Dưới thành xác chết ngổn ngang. Úc Trì một mình một ngựa phi nước đại, giương cung nhắm bắn quân lính điều khiển đại bác. 'Vút' một cái đại bác bắn đi liền bị lệch mục tiêu.

Trường bào màu đen của hắn bay phất phới trong gió, vết sẹo nơi đuôi mắt dưới ánh mặt trời chói lọi càng làm cho gương mặt Úc Trì lãnh khốc, bạo tàn. Hắn mím môi bắn liền mấy phát, tướng quân râu ria xồm xoàm cùng tiểu quan lúc nãy cùng nhau rơi khỏi trường thành. Bọn họ đang lồm cồm bò dậy thì Úc Trì phi ngựa đến, trường kiếm từ trên cao vút xuống, đầu tên tướng quân cùng tiểu quan đồng loạt lìa khỏi cổ văng vài vòng trên mặt đất. Máu tanh bắn lên má Úc Trì. Hắn chửi một tiếng.

"Đê tiện!"

Cổng thành đã bị phá thành công. Giữa chiến trường mịt mù lửa khói và máu tanh liền nghe tiếng hét lớn.

"TIẾN LÊN!"

Hoàng Cảnh Thiên dẫn đầu nhóm kỵ binh phi ngựa xông ra cổng thành. Hai bên đánh nhau kịch liệt. Nhưng lúc nãy binh lính của Úc Trì đã tổn thương rất nhiều vì đại bác, hiện tại không còn đủ sức mạnh nữa.

Úc Trì trên lưng ngựa đánh đông đánh tây. Kiếm hắn chém chết không biết bao nhiêu mạng người. Đầu binh sĩ như rạ lăn lóc trên mặt đất.

"Vút!"

Bỗng dưng một mũi tên từ trên cao bắn trúng ngực Úc Trì, hắn liền nhíu mày lại. Sau đó hàng loạt mũi tên đồng loạt bắn tới. Hắn liền giơ kiếm lên đỡ, nhưng đã bị trúng thêm ba mũi tên nữa. Úc Trì cắn răng nắm lấy đuôi tên, dùng kiếm chém một nhát rồi vứt xuống đất. Trên ngực và bụng là bốn mũi tên cắm sâu. Máu chảy xuống trường bào một mảng ẩm ướt. Úc Trì từ trên yên ngựa rướn xuống nhặt một thanh thương, nghiêng người phóng một cái. Cao thủ bắn tên trên trường thành liền ngã xuống đất chết tươi.

Úc Trì đảo mắt tìm kiếm thì phát hiện ra Hoàng Cảnh Thiên đang cưỡi ngựa tay vung kiếm thoăn thoắt. Hắn liền mặc kệ vết thương trên người mà phi ngựa thẳng đến.

Chỉ còn cách Hoàng Cảnh Thiên khoảng ba mươi mét, Úc Trì liền nâng cung lên. Chỉ là cánh tay bị thương có chút run. 'Vút' một cái, mũi tên xé toạc gió cắm vào lưng Hoàng Cảnh Thiên. Y liền lảo đảo ngã xuống ngựa. Úc Trì lập tức phóng đến, giơ trường kiếm trên cao chém xuống. Hoàng Cảnh Thiên liền lăn một vòng tránh hắn. Sau đó nhặt được thanh gươm liền đỡ lấy trường kiếm chém xuống liên tục của Úc Trì.

"Hự!"

Úc Trì bỗng 'hự' lên một tiếng ngã khỏi ngựa. Một mũi tên nữa cắm vào hông hắn. Máu tươi chảy ra bê bết. Hoàng Cảnh Thiên liền xông đến bồi cho hắn một nhát. Úc Trì như điên như dại chém đông chém tây. Hai bên quần nhau một trận. Bỗng dưng có tiếng hô lớn.

"Cảnh đế ngừng tay lại!"

Từ trên trường thành, chủ nhân của Thiên Sát Tào Kiếm Bình nắm lấy Thừa Ngân treo lơ lửng. Hắn sau nhiều ngày bị chuyển tới chuyển lui cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Chỉ là hiện tại trước mắt lại là chiến trường ác liệt. Xác người ngổn ngang làm hắn một trận kinh hãi. Thừa Ngân nhìn thấy Hoàng Cảnh Thiên đang ngẩn người nhìn mình.

"Cảnh đế, ngươi một mình lên đây, ta sẽ thả hắn!"

Úc Trì máu me trên thân đầm đìa bỗng nhiên nở một trận cười.

"Ha ha, Hoàng Cảnh Thiên, ngươi lúc này cảm thấy thế nào? Nhìn thấy người yêu sắp chết trước mắt mình, cảm giác đó vô cùng thê thảm!"

Úc Trì vừa nói vừa phóng lên lưng ngựa phi về hướng chiến xa.

Lý Hữu cùng đội quân hộ vệ tiến đến bao quanh Hoàng Cảnh Thiên. Lúc này toàn quân của Úc Trì tan tác, bị thương chật vật nằm rên rỉ trên mặt đất. Tất cả đều ngừng lại nhìn về phía Hoàng Cảnh Thiên. Chiến trường một mảnh yên lặng.

Lúc này đã là hoàng hôn. Ánh tà dương tịch mịch soi rọi lên đầu cây ngọn cỏ. Bình nguyên rộng lớn với cờ chiến cùng xác người chồng chất lên nhau. Hoàng Cảnh Thiên giương mắt nhìn ra xa rồi nhìn lên Thừa Ngân vẫn đang giãy giãy ở trường thành. Dường như hắn đang khóc. Y thấy hắn môi mếu lại. Chắc là đã vô cùng sợ hãi.

"Thừa Ngân, ngươi sợ không?"

Hoàng Cảnh Thiên từ từ tiến đến dưới chân trường thành ngẩng đầu lên, khóe môi từ lúc nào bỗng cong thành một nụ cười hiếm thấy.

Thừa Ngân đỏ mắt, hắn vô cùng sợ chết. Nếu như đổi lại là cái chết êm ái, hắn có thể chấp nhận được. Nhưng mà hiện đại đứng ở trên cao thế này. Chỉ cần bị đẩy xuống liền sẽ gãy cổ chết tươi. Thanh gươm đặt sau lưng hắn càng đáng sợ hơn. Thừa Ngân tay chân co rút lại, cả thân người run lẩy bẩy. Hắn bỗng mếu máo gào lên.

"A Hà... bố sợ!"

Nghe tiếng khóc thảm của hắn, Hoàng Cảnh Thiên bật cười một cái. Nhưng mà từ đáy mắt y một dòng lệ chảy xuống. Bỗng dưng, Hoàng Cảnh Thiên từ từ đi vào cổng thành. Y không thể để hắn ở trên đó một mình trải qua sợ hãi được. Nhìn thấy hắn khóc, y không nỡ.

"BỆ HẠ!"

Lý Hữu cùng đại quân phía sau lưng nhìn y, ánh mắt vô cùng khẩn trương. Hoàng Cảnh Thiên liền giơ tay lên ngăn bọn họ rồi tự mình đi lên trường thành.

Đến nơi, y nhìn thấy Tào Kiếm Bình đã đâm vào lưng Thừa Ngân một đoạn, máu tươi theo y phục xanh ngọc của hắn chảy dài xuống đất.

"A Hà..."

Thừa Ngân nhìn thấy Hoàng Cảnh Thiên thì run rẩy mềm giọng. Nước mắt nước mũi đã tèm lem trên mặt hắn.

"Khóc gì chứ? Đau một chút cũng làm ngươi sợ đến như vậy? Bình thường không phải hung dữ lắm sao?"

Thừa Ngân mếu mếu môi.

"...Bố sợ!"

Chỉ hai chữ đã khiến Hoàng Cảnh Thiên tâm mềm một mảng. Y nhìn hắn yêu thương vô hạn.

"Cảnh đế, ta không nói nhiều với ngươi. Ngươi tự tay đâm mình một nhát rồi bảo binh lính lui về phía sau mười dặm."

Hoàng Cảnh Thiên nhìn Tào Kiếm Bình, ánh mắt trầm tĩnh không giống người đang bị đe dọa.

"Trẫm không phải trẻ con. Có thể tin lời ngươi hay sao? Ngay khi trẫm rút lui, các người lập tức chiếm thành Thiểm Tây, sau đó dựa vào địa thế sông Hoàng Hạc chia cắt Tề quốc. Chính vì như vậy ngươi mới dụ trẫm lên đây?"

Tào Kiếm Bình chưa kịp nói gì thì Hoàng Cảnh Thiên đã nhìn Thừa Ngân.

"Thừa Ngân, chết không có gì là đáng sợ. Không phải ngươi đã chết rất nhiều lần rồi hay sao? Nếu như lần này gặp may, biết đâu ngươi sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa. Ngươi sẽ tìm được một cô nương mà lấy nàng. Không phải lúc trước ngươi rất muốn như vậy hay sao?"

Thừa Ngân giương đôi mắt mờ mịt nhìn về Hoàng Cảnh Thiên. Mới không gặp y có nửa tháng mà hiện tại người đã gầy đi một vòng. Thừa Ngân nước mắt thành dòng chảy xuống, lắp bắp giọng.

"A Hà... ta xin lỗi vì lúc trước đã đánh ngươi. Là ta không chịu hiểu cho ngươi. Ngươi là hoàng đế, thân bất do kỷ, ngươi chắc cũng đã vô cùng khổ tâm rồi. Lẽ ra... lẽ ra lúc ngươi đau khổ nhất ta phải ở bên cạnh ngươi mới đúng. Nhưng mà... ta còn trách ngươi..."

Thừa Ngân vừa nói vừa khóc. Hắn hối hận rồi, vô cùng hối hận. Bây giờ hắn nhất định phải nói ra lòng mình, hắn sợ lát nữa sẽ không còn cơ hội. Nếu như Thừa Ngân lần này chết đi, chỉ sợ ông trời sẽ không cho hắn cơ hội làm lại nữa.

"A Hà. Ta đời này kiếp này cũng chỉ yêu một mình ngươi. Cho dù tái sinh, ta nhất định cũng sẽ chờ ngươi!"

Hoàng Cảnh Thiên liền cười tươi một cái, ánh mắt tràn ngập nhu hòa.

"Được. Có lời nói này của ngươi, ta đã mãn nguyện."

Dứt lời, nhân lúc Tào Kiếm Bình lơ là, Hoàng Cảnh Thiên lập tức xông đến. Tào Kiếm Bình tuy là chủ nhân của Thiên Sát nhưng hắn cũng như Lý Hữu, chỉ có tài điều khiển. Ngược lại võ công không cao. Hai bên giằng co một lúc, Thừa Ngân bỗng bị Tào Kiếm Bình đẩy một cái ngã nhào xuống. Hoàng Cảnh Thiên kinh hãi bay đến chụp hắn. Cả hai liền rơi khỏi trường thành. Hoàng Cảnh Thiên chỉ dùng một tay níu lại được thanh chắn. Tay kia nắm chặt cánh tay Thừa Ngân.

"Thừa Ngân, đừng sợ!"

Thừa Ngân nhìn y liền chảy nước mắt một cái. Tào Kiếm Bình lập tức xông đến đặt kiếm vào cổ tay Hoàng Cảnh Thiên.

"Lý Hữu, ngươi cho toàn bộ binh sĩ lui xuống mười dặm, nếu không, ta lập tức giết chết hoàng đế của các ngươi!"

Bên dưới vô cùng náo loạn. Lý Hữu căng mắt nhíu mày thành hàng. Lát sau, hắn giơ tay định thu quân. Hoàng Cảnh Thiên trên trường thành bỗng gầm lớn.

"Lý Hữu, vương vị trẫm truyền lại cho thái tử. Ngươi, trận chiến này nhất định phải giết sạch tàn dư của Úc Trì!"

Y vừa nói vừa liếc nhìn Thừa Ngân một cái, môi khẽ cong lên thành nụ cười.

"Chẳng phụ giang sơn chẳng phụ ngươi. Ta chết cũng không có gì hối tiếc!"

Dứt lời, y liền buông tay ôm lấy Thừa Ngân, cả hai cùng rơi xuống trường thành.

*******

- HẾT CHƯƠNG -