Chẳng Phụ Giang Sơn Chẳng Phụ Ngươi

Chương 6: Nguy hiểm tính mạng



Sau khi Thừa Ngân cùng Hà Bá đăng ký gia nhập quân ngũ thì chỉ được thảnh thơi đúng một canh giờ để thu xếp chỗ ở. Sau đó mặc cho tuyết đang rơi, tất cả tân binh đều phải ra ngoài trời xếp hàng rèn luyện thể lực. Chạy bộ, gánh nước, luyện giáo mác, bắn cung, cưỡi ngựa... Trong số tân binh, có rất nhiều người bao nhiêu năm đã quen chuyện buôn bán hoặc làm ruộng, hiện tại rèn luyện thể lực quá sức khiến họ sớm phải mệt nhừ.

"Ba mươi lượng, ba mươi lượng, ba mươi lượng!"

Thừa Ngân vừa tập bắn cung vừa rầm rì đọc thần chú. Cánh tay của hắn sớm đã run rẩy vì luyện tập quá nhiều. Giữa mùa đông lạnh giá mà mặt hắn còn đỏ hơn mặt trời buổi sớm mai.

"Ngươi nói gì đó?"

Một quan binh từ lúc nào đến bên cạnh âm trầm nét mặt.

"Dạ? Không có...không có thưa đô úy. Thuộc hạ chỉ đang tự lẩm bẩm một chút!"

"Tập trung vào!"

"Dạ!"

"Con mẹ nó, tập trung tập trung, bố mới không thèm tập trung!"

Thừa Ngân nghiến răng nghiến lợi cắn cắn khớp hàm, nhắm hồng tâm như đang nhắm gã đàn ông đã cướp đi Thiên Thiên của mình mà bắn. Bất giác vèo một cái, mũi tên lệch hồng tâm một khoảng lớn.

"Móa nó!"

Hắn tức đến nổ gan nổ phổi, liền giương cung lên lần nữa, nhất định lần này phải bắn chết gã kia. Ngoài trời những hạt tuyết lại không ngừng rơi xuống.

Sau một ngày luyện tập vất vả, Thừa Ngân vừa trở về phòng liền nằm vật ra giường, chân tay cũng không thèm nhấc. Hắn nằm ngửa nhắm mắt, đôi chân buông thõng xuống đất như kẻ chết rồi.

"Ngươi không tắm hay sao? Tắm xong còn ăn cơm, đi muộn sẽ không còn thứ gì để ăn nữa."

Hà Bá một bên đeo giày, một bên chỉnh sửa y phục.

"A Hà!"

"..."

Hà Bá không trả lời hắn. Hắn liền nhắm mắt đưa tay lên ngoắc ngoắc.

"Qua đây, qua đây..."

"Chuyện gì?"

"Ngươi nhìn xem, nhìn trán lão tử xem!"

Hà Bá hừ một cái nhưng vẫn đi qua, cúi đầu xuống nhìn mặt Thừa Ngân. Bất giác, hắn mở mắt ra, học thế vật lộn hôm nay ở thao trường mà một khắc xoay trở liền áp lên người Hà Bá, hạ thân bên dưới cọ cọ vào nhau thân mật nhưng Thừa Ngân không để ý. Ngược lại vẻ mặt Hà Bá lập tức trở nên khó coi. Thừa Ngân trừng đôi mắt đầy tơ máu đỏ nhìn y.

"Ngươi xem, ngươi nói thử xem đây là cái gì?"

Hắn vừa nói vừa chỉ vào mặt mình, ngữ điệu không còn chút sức lực. Thậm chí cưỡi trên người y cũng không vững, eo có chút run.

"Là mồ hôi đó. Hai mươi mấy năm trong cuộc đời, bố cũng chưa từng chảy nhiều mồ hôi như vậy. Còn môi, ngươi coi, nứt hết rồi."

Thừa Ngân kề mặt nghiêng môi đến cho Hà Bá nhìn. Mắt y càng lúc càng tối sầm lại.

"Bố còn nhai cơm nổi sao?...A Hà ngươi nói thử xem, cái này có phải là phước do ngươi ban tặng bố hay không?"

Dứt lời, hắn ngã xuống dựa cả cơ thể trên người Hà Bá. Đầu áp lên cổ y nhắm nghiền mắt lại, phả hơi thở nóng hổi vào mặt y. Hà Bá vỗ vỗ lên lưng hắn mấy cái nhưng hắn không phản ứng.

"Còn không chịu đi tắm?"

"..."

"Thừa Ngân!"

"..."

Thừa Ngân đã ngủ say từ lúc nào. Hắn cứ như vậy mà treo vắt vẻo trên người Hà Bá ngủ ngon lành. Cả cơ thể nóng hầm hập giống như người phát sốt. Dường như hắn không chịu nổi được quá nhiều nặng nhọc. Vậy mà cũng muốn có cơ thể lực lưỡng hay sao?

"Hừ!"

Hà Bá nhìn nhìn Thừa Ngân một lúc khẽ hừ một tiếng rồi đẩy hắn nằm xuống giường. Bản thân đứng dậy nhìn hắn thêm một lúc. Ánh mắt từ lạnh nhạt bỗng dưng trở nên tối tăm, vừa sâu vừa không nhìn rõ nội tâm y lúc này.

"Thừa Ngân, trách chỉ là trách ngươi tâm tư khó lường... người không thành thật tham lam vô độ ắt sẽ nhận báo ứng."

Hà Bá nhếch mép lên cười một cái rồi lẳng lặng rời đi. Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng dày đặc. Những ngọn gió đông thổi bụi tuyết khẽ bay bay. Lúc này trời đã sập tối, Hà Bá hướng ra cánh rừng sau lưng doanh trại, nhìn trước ngó sau rồi phi thân một cái. Cả thân ảnh lập tức chìm vào màn đêm thăm thẳm.

Thừa Ngân giật mình thức dậy cũng đã là quá nửa đêm. Bụng đói đến sắp dán vào lưng. Hắn mò mẫm ngồi dậy dụi mắt. Cánh tay đau đến chỉ cần cử động một chút liền nghiến răng nghiến lợi. Nhìn sang một bên chỉ là một mảng trống vắng.

"Đi đâu rồi?"

Không thấy Hà Bá đâu, hắn khẽ lầm bầm nhưng cũng không suy nghĩ thêm. Hắn đã quá đói bụng cho nên cũng không thể quan tâm đến Hà Bá nữa. Nhớ lại chiều nay, nhìn y không chút mệt mỏi thật khiến hắn hâm mộ, ước gì hắn cũng được như y. Mà không phải, sau khóa luyện tập này chắc hẳn bản thân bụng cũng co lại được thành vài múi. Nghĩ đến đây, hắn bỗng dưng cảm thấy tâm tư phần nào được an ủi.

Hôm nay trong lúc luyện binh, thượng cấp Hàn đô úy có nói bảy ngày sau sẽ tổ chức thi, dựa theo kết quả mà điều đến chỗ làm việc mới. Rất nhiều chỗ được chỉ ra nhưng Thừa Ngân đặc biệt chú ý đến một nơi. Đó chính là làm tư binh phủ thành chủ Úc Trì. Vào đó làm tất nhiên sẽ vô cùng tốt, nếu đã làm lính, thì tại sao không làm lính ở chỗ lớn nhất chứ? Nơi đó tuy công việc yêu cầu cao nhưng bạc kiếm được tuyệt nhiên không ít. Nếu may mắn được thành chủ để ý thì hắn sẽ nhanh chóng thăng cấp. Chỉ là, hắn nhớ lại người chủ quán mì ở đầu trấn hôm qua có nói thành chủ thích chơi đồng tính. Nhưng hắn cũng không phải đồng tính, thân thể cũng không có chút hấp dẫn. Thành chủ có chơi cũng sẽ chơi Hà Bá, tám múi... chặc chặc... y anh tuấn hơn hắn nhiều không phải hay sao?

Thừa Ngân sau đó quyết tâm sẽ luyện tập chăm chỉ để được vào phủ của thành chủ. Cho nên, ngày hôm nay mới vắt kiệt sức của hắn như vậy. Thừa Ngân từ từ đứng dậy rồi rời khỏi phòng, hắn vừa đi vừa xoa xoa cái bụng hõm sâu của mình, mắt nhắm mắt mở hướng thẳng đến chỗ nhà ăn.

"Ngươi đi đâu đó?"

Một lính gác chặn hắn lại.

"A, ta đói quá! Đại ca, có thể cho ta qua đó một chút không?"

Quan binh nhìn nhìn Thừa Ngân từ đầu đến chân rồi nhanh chóng trả lời.

"Không còn thứ gì cho ngươi ăn đâu. Trở vào ngủ đi. Giữa đêm không được đi lung tung!"

"Không phải chứ!"

"Lập tức trở về!"

"Mẹ mày!"

Thừa Ngân âm thầm chửi rủa trong lòng rồi từ từ xoay người trở về. Nhưng đến ngay khúc rẽ, hắn nhìn thấy không có ai để ý mình liền lẻn nhanh vào một góc tối, theo lối phía sau mà đi đến nhà ăn. Đến nơi, hắn trèo từ cửa sổ vào, loay hoay một chút liền nhìn thấy một ít cơm chiên còn sót lại trong chảo. Thừa Ngân chưa kịp mừng rỡ thì ngọn đèn bên ngoài vụt tắt. Hắn liền đứng bất động, dù không nghe tiếng mở cửa hay bất kỳ âm thành gì nhưng hắn vẫn thầm kêu không ổn. Lập tức không tiếng động chui vào gầm bàn. Liền sau đó, trước mặt xuất hiện thêm một đôi giày đen, người này đi nhẹ nhàng đến mức ngay khi đến bên cạnh nhưng Thừa Ngân vẫn không hề nghe thấy tiếng chân. Xem ra thân thủ tuyệt đối không tầm thường.

Trong đêm, Thừa Ngân liếc thấy kẻ kia vậy mà đang xúc cơm ăn, trái khế chạy dọc lên xuống, xem ra ăn uống rất không tồi! Hắn thầm oán hận, cơm bị tên này ăn hết thì đêm nay hắn sẽ đói chết. Bất quá cũng ăn vụng như nhau, Thừa Ngân liền liều mạng nắm lấy gấu quần người kia giật giật, sau đó chính là đối diện với ánh mắt đầy sát khí của y, khiến hắn giật mình một cái buông tay ra nhưng vẫn nhe răng cười.

"Huynh đệ, có thể nào chừa cho ta một chút cơm có được hay không?"

Người kia nuốt xuống một cái đánh giá hắn, rồi không nhanh không chậm gật đầu. Vậy là huynh một muỗng, ta một muỗng, thoáng một cái đã hết phần cơm. Thừa Ngân còn luyến tiếc liếm liếm chiếc muỗng, cũng không ngại nước miếng bẩn của người kia. Thời buổi này, miếng cơm manh áo mới là quan trọng, nước miếng có gì quan trọng chứ?

Ăn xong, Thừa Ngân mới bắt đầu nhìn kỹ gương mặt người kia, sát khí khi nãy cũng không còn nữa, hoặc là hắn đã nhìn nhầm đi?

"Huynh đệ, ngươi ở doanh trại nào? Ta ở doanh trại phía bắc. Ta là tân binh, sáng nay vừa đến."

"Ta ở phía nam, cũng mới đến sáng nay!"

Người kia không nhanh không chậm trả lời. Giọng hơi trầm thấp tựa như không thường xuyên mở miệng nói chuyện. Mặt không chút biểu cảm. Trong đêm tối, Thừa Ngân nhìn thấy rõ làn da trắng nhợt của y, hắn chớp chớp mắt mấy cái, trong lòng bất chợt liên tưởng đến hai từ 'cương thi' khiến hắn khẽ lạnh.

"Ồ, vậy ra là tân binh. Ngươi cũng là người Kỳ quốc?"

"Ừm."

"Ha ha, đồng hương. Vậy, tốt rồi tốt rồi!"

Thừa Ngân mở miệng cười, cảm thấy cũng không nên tự dọa ma dọa quỷ mình. Hắn vừa nói vừa thân thiết bá vai y. Người kia hơi cứng người một chút nhưng sau đó cũng dần thả lỏng.

"Ta là Hứa Thừa Ngân. Huynh đệ, ngươi tên gì?"

"..."

"Hả?"

"Phí Lời!"

Thừa Ngân lập tức nhíu mày thành hàng.

"Cái gì? Huynh đệ, ta chỉ hỏi tên huynh, khi không huynh chửi ta nha?"

"Phí Lời!"

Thừa Ngân khóe môi hơi giật giật, cánh tay đang quàng qua vai người kia cũng từ từ buông xuống, nhưng hắn vẫn trưng nụ cười vạn năm bất biến trên mặt.

"Khinh bố, con mẹ nó dám khinh bố. Bố đết thèm biết tên ngươi!"

"Ha ha, huynh đệ, không thèm nói thì thôi. Ăn xong rồi, ai về nhà nấy đi!"

Thừa Ngân kéo áo định đứng dậy thì người bên cạnh liền mở miệng.

"Ta họ Phí, tên Lời!"

"Đệt!"

Thừa Ngân mắng đông chửi tây, có cha mẹ nào lại đặt con mình cái tên khó nghe như vậy chứ?

"Ha ha, sao không chịu nói sớm. Phí huynh đệ. Thật ngại quá, lúc nãy ta hiểu lầm ngươi."

Thừa Ngân lại thân thiết quàng tay lên bả vai y. Phí Lời hơi nhếch môi lên một cái.

"Không có gì. Vậy...ngươi cứ ở lại chơi, ta trở về trước."

Dứt lời, y đứng lên rồi nhanh chóng phóng qua cửa sổ đi mất. Thừa Ngân nhìn bóng hình người kia thoắt một cái đã không còn tăm hơi mà mắt phải giật điên cuồng.

"Má nó, chỗ này có gì vui mà ở lại chơi. Phí Lời ơi là Phí Lời, ngươi dúng là phí lời nha!"

Sau khi Thừa Ngân trở về phòng thì nhìn thấy Hà Bá đã trở lại, y đang đều đều hơi thở, chắc là đã ngủ say. Hắn liền nhẹ nhàng cởi giày rồi trèo lên chỗ nằm của mình.

"Đi đâu?"

Trong đêm tối, Hà Bá hỏi một câu như vậy. Thừa Ngân cảm thấy việc đi ăn vụng cơm cũng không có gì vinh quang để khai báo. Huống hồ hôm qua mình còn dõng dạc nói sẽ không đi ăn trộm.

"Đi đâu đâu? Ta đi nhà xí. Câu đó ta phải hỏi ngươi mới phải. Lúc nãy ngươi đã đi đâu?"

Hà Bá không nói gì nhưng y biết hắn đang nói dối. Y đã trở về rất lâu cũng không thấy Thừa Ngân đâu cả. Đến khi hắn xoay lưng nằm sấp xuống ngủ thì nghe Hà Bà bên cạnh lẩm bẩm một câu.

"Quen thói gạt người!"

Nhưng Thừa Ngân không nghẽ rõ lắm nên xoay đầu lại hỏi hắn.

"Cái gì?"

Hà Bá cũng không nhìn Thừa Ngân, y chỉ khẽ thì thầm một câu.

"Ngủ đi!"

Sáng hôm sau như cũ chia đội luyện tập. Đến trưa thì vào lều ăn cơm.

"Phí Lời, Phí Lời. Là ta nè!"

Hứa Thừa Ngân vừa cầm bát cơm vừa gọi to còn vẫy vẫy. Hà Bá đang ngồi bên cạnh cũng khẽ ngẩng đầu lên nhìn về hướng người được hắn vẫy.

"Hứa huynh đệ?"

"Lại đây, ngồi cùng bọn ta."

Thừa Ngân sốt sắng đứng dậy, chỉ chỉ vào chỗ trống đối diện.

"Phí huynh, đây là Hà Bá. Còn đây là Phí Lời!"

Người xung quanh nghe thấy bất giác cả đám ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ. Cái gì là Hà Bá, cái gì là Phí Lời chứ? Phụ mẫu của tân binh năm nay thật biết cách đặt tên.

Hà Bá và Phí Lời đều âm trầm một chút, lặng lẽ ăn phần cơm của mình, cũng không để ý đến những người xung quanh.

"Ngươi không phải gọi là Bạch Lãng hay sao? Tại sao nói là Hứa Thừa Ngân?"

Phí Lời nhìn thẻ trúc treo trên cổ bị lộ ra ngoài giáp phục của Thừa Ngân, hắn liền vui vẻ nhét vào lại bên trong.

"Bạch Lãng là tên phụ mẫu ta đặt. Còn Hứa Thừa Ngân mới là tên ta thích."

"Còn hắn?"

Phí Lời hỏi Hà Bá.

"Hắn à...Hà Bá là ta đặt cho hắn. Trần Ổn mới là tên thật của hắn. Nhưng ngươi cứ gọi hắn là Hà Bá được rồi, hắn không thích ai gọi mình là Trần Ổn đâu!"

Phí Lời ngừng nhai cơm nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Thật phức tạp! Có tên phụ mẫu đặt còn không thích, lại thích dùng tên khác. Huống chi Hà Bá... cũng không giống một cái tên thì y thích chỗ nào chứ? Trần Ổn nghe thuận tai hơn rất nhiều nha!

Sau khi ăn uống xong thì mỗi người chào nhau một tiếng rồi lại bắt đầu luyện tập. Chiều hôm đó, Thừa Ngân trở về liền tắm rửa rất nhanh, khi Hà Bá trở vào thì nhìn thấy hắn đang đeo giày vào chân. Không khỏi nhướng mày một cái.

"Hôm nay sớm vậy?"

Rõ ràng là đang móc xỉa hắn.

"Không sớm thì không còn cơm ăn. Bố cũng không phải thằng ngu!"

Thừa Ngân biết rõ nhưng vẫn cười cười, còn tằng hắng một cái rồi xỏ luôn chiếc giày còn lại vào chân, không quên giậm giậm mấy cái.

"Hôm nay ta không mệt. Người xem nè, cơ tay đã chắc hơn một chút rồi. Xem đi xem đi!"

Hắn vừa nói vừa gồng bắp tay lên một cái. Còn nắm tay Hà Bá đặt vào chỗ đó.

"Chắc không?"

Nhìn nét mặt hứng khởi chờ được khen của hắn mà Hà Bá nét mặt hơi co rút. Người này, muốn thành lực lưỡng đến điên rồi hay sao, chỉ mới tập luyện hai ngày, có thể lên cơ nhanh như vậy? Y nhíu nhíu mày rồi rút tay lại.

"Còn không nhanh lên!"

Dứt lời, hai người nhanh chóng đi ăn tối. Nhưng mà hôm nay Thừa Ngân đảo mắt tới lui cũng không nhìn thấy Phí Lời đâu cả, bất quá cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị ăn uống của hắn.

Đến giữa khuya, hắn bị đau bụng mà tỉnh dậy, nằm lăn qua lăn lại không yên.

"Chuyện gì?"

Hà Bá mở mắt ra nhìn hắn.

"Không gì, không gì, ngủ đi!"

Hắn vừa nói vừa nhăn nhăn mặt. Chiều hôm nay có lẽ hắn đã tham lam ăn quá nhiều, nên lúc này đặc biệt cảm thấy khó chịu như vậy. Một lát sau, hắn không nhịn nổi nữa liền bật dậy xỏ giày.

"Đi đâu?"

"Nhà xí!"

Dứt lời, Thừa Ngân vụt một cái liền không nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa. Qủa nhiên, Tào Tháo rượt thì không nên chậm trễ! Sau khi giải quyết xong, hắn vô cùng thoải mái đi ra liền đụng phải Hà Bá đang đứng khoanh tay dựa tường.

"Ngươi đi theo ta?"

"Hừ!"

Hà Bá lạnh mặt bước vào trong.

"Ăn cũng nhiều còn làm bộ thanh cao. Bố khinh!"

Thừa Ngân bĩu môi phủi phủi tay định đi vào, nhưng bất giác nghĩ ra ý xấu định trêu chọc Hà Bá, hắn liền trốn vào một bụi cỏ nằm chờ. Dù gì sống ở thế giới này cũng không có nhiều trò giải trí, hắn sớm đã buồn chán đến phát điên. Hiện tại, chọc phá tên tám múi kia cũng làm hắn trở nên vui vẻ.

Một lúc sau, bỗng dưng Thừa Ngân nhìn thấy một bóng người đi tới. Y chính là Phí Lời. Cũng như hôm qua, bước chân hoàn toàn không có tiếng động. Sau đó, Thừa Ngân nhìn thấy Phí Lời nhìn trước ngó sau rồi phi thân vào trong một doanh trại. Thừa Ngân nhíu mày thành hàng. Phí Lời rõ ràng đang làm việc ám muội. Hắn liền từ từ tiến đến gần, khoét một lỗ nhỏ trên vách. Trong bóng đêm nhập nhằng, hắn nhìn thấy Phí Lời cầm một tờ giấy trên tay, kê sát vào mặt từng tên lính nhìn nhìn ngó ngó. Bỗng dưng, bên ngoài tiếng báo động của lính canh vang lên, Thừa Ngân lập tức chạy về bụi cỏ khi nãy nằm rạp xuống. Chưa kịp thở ra thì bên cạnh hắn liền xuất hiện thêm một người cũng đang trốn quan binh. Mặt Thừa Ngân như nứt ra, hắn miễn cưỡng nở nụ cười.

"Phí huynh đệ, ha ha, thật trùng hợp nha."

Phí Lời nhìn thấy hắn thì nhíu mày thành hàng.

"Khuya rồi ngươi không ngủ, lại đi đâu?"

"Ta đi nhà xí nha. Thấy mỏi chân nên ngồi nghỉ."

Bất giác, Phí Lời siết lấy yết hầu Thừa Ngân, ngón tay lạnh lẽo của y chỉ trong chớp mắt xuyên qua da thịt hắn, làm hắn toàn thân phát lạnh. Máu tươi lập tức chảy xuống cổ áo. Hắn liền nắm lấy tay Phí Lời, vừa run vừa lắp bắp.

"Phí huynh, Phí huynh, đừng làm bậy nha! Hà Bá... Hà Bá bên trong nhà xí thân thủ rất tốt, hắn ra thấy ta nằm chết ở đây, hắn nhất định không tha cho ngươi đâu! Huống chi lúc nãy...là...là hắn cùng ta đã nhìn thấy ngươi vào trong lều tìm người."

Thừa Ngân đang nói dối để cứu lấy mạng mình, nhưng ánh mắt hắn không có nửa điểm giả dối. Nghe đến đây, Phí Lời nhíu mày càng chặt. Y đang suy nghĩ có nên giết Hứa Thừa Ngân rồi xông vào nhà xí giết Hà Bá luôn hay không. Nhưng mà như vậy nhất định sẽ đánh động quan binh. Thân thủ của Hà Bá thế nào y còn chưa lãnh hội qua.

"Ngươi đang tìm người thân thất lạc phải không?"

Thừa Ngân trong cơn hoảng loạn cố gắng thả một nấc thang cho Phí Lời leo xuống. Hắn biết là rất khó để y tin tưởng mình, nhưng dù gì giết hắn thì Phí Lời cũng không có lợi.

"Ta sẽ tìm người thân giúp ngươi, ở đây ta quen rất nhiều bằng hữu. Thật đó, ta thề! Ta sẽ giữ bí mật cho ngươi..."

Phí Lời khẽ nheo mắt. Nếu bây giờ giết chết Hứa Thừa Ngân thì hoàn toàn không có lợi. Hắn là người thông minh, cũng có thể giúp y tìm ra người kia. Còn nếu bị cáo mật, thì bất quá y cũng sẽ lập tức rời đi mà không sứt mẻ sợi tóc nào. Dù gì cũng phải rời khỏi, thì ở lại lâu một chút cũng tốt hơn.

Thừa Ngân dùng ánh mắt mong chờ đầy hứa hẹn nhìn Phí Lời.

"Được không? Ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm hắn!"

Phí Lời không nói gì, nhưng bàn tay ở cổ Thừa Ngân từ từ thả lỏng.

"Các ngươi đang làm gì?"

Bỗng dưng từ trên đầu xuất hiện thêm một giọng nói, Thừa Ngân nghe thấy liền như trút được gánh nặng, hắn an tâm thở ra một hơi. Mặc dù không phải quá thân thiết, nhưng hắn tin trong cơn nguy khó Hà Bá nhất định không bỏ rơi mình.

"Không gì, ta nằm chơi một lúc."

Phí Lời cũng nhìn Hà Bá một cái, không hiểu sao, y có cảm giác vừa nhìn thấy sát ý từ ánh mắt Hà Bá.

"Trở về!"

Hà Bá không nói nhiều, hắn nắm lấy tay Thừa Ngân kéo giật dậy làm hắn xiểng niểng ngã vào ngực y. Hà Bá nhanh chóng nhìn thấy vết máu trên cổ Thừa Ngân thì lập tức ôm lấy hắn khẽ lùi lại phía sau mấy bước. Hàn ý trong mắt càng lúc càng sâu. Phí Lời nhìn thấy bỗng dưng y cảm thấy lạnh lẽo chạy dọc trên sống lưng. Một áp lực vô hình ập xuống. Y từng gặp qua rất nhiều loại người, cao thủ võ lâm có, quan viên quyền cao chức trọng có, cũng từng giết qua vô số người, nhưng chưa từng có bất kỳ ai khiến y cảm thấy áp lực như thế này. Chân mày Phí Lời nhíu chặt, tay từ lúc nào đã siết lại thành quyền.

"Không sao, không sao."

Thừa Ngân biết Hà Bá đã nhìn thấy máu trên người mình nên hắn nhanh chóng vỗ vỗ eo y.

"Hay là như vầy đi Phí huynh đệ, vào phòng của bọn ta nói chuyện được không?"

"Ngươi..."

Hà Bá trừng Thừa Ngân một cái, hắn liền lấy khủy tay huých vào bụng y.

"Phí huynh đệ, chúng ta đi! Yên tâm, a Hà là huynh đệ tốt của ta. Hắn còn rất giỏi, nhất định giúp được ngươi!"

Ba người nhanh chóng trở về phòng. Trong phòng một ngọn nến nhỏ được thắp lên. Hà Bá ngồi bên cạnh nhưng y có vẻ vô cùng cảnh giác, tay đã đặt lên đoản đao bên người từ lúc nào.

"Lấy ra đây!"

Thừa Ngân vừa dứt lời, Phí Lời nhìn hai người trước mặt một cái rồi từ từ lấy ra bức tranh. Trên đó phát họa chân dung một người. Mày kiếm, mắt to, mũi thẳng, môi mỏng, vẽ rất đẹp. Nhưng mà... cũng chỉ có như vậy!

"Cái đệt... bức tranh này lão tử cũng có thể tùy tiện vẽ được. Dựa vào cái này thì tìm cả đời cũng không tìm ra... móa nó thằng họa sĩ!"

Nhưng hắn đương nhiên không ngu ngốc nói ra, hắn biết mạng của mình có thể giữ là nhờ còn có lợi ích cho Phí Lời. Hắn lập tức nâng tay lên gãi gãi cằm, tỏ vẻ suy tư.

"Ây da... hình như ta đã nhìn thấy người này ở đâu rồi nha!"

Phí Lời liền dựng thẳng thắt lưng, Hà Bá cũng nhìn hắn.

"Đúng rồi, trong đám tân binh, lúc ăn cơm ta nhớ là đã từng nhìn thấy."

"Ngươi đã nhìn thấy?"

Phí Lời mắt sáng lên, nhưng gương mặt vẫn như cá chết, không chút biểu cảm.

"Phải đó! Nhưng nhất thời chưa thể nhớ ra."

Thừa Ngân đưa ngọn đèn sát lại bức tranh, liền nhìn thấy một vệt nhỏ hơi tối màu trên cổ người trong tranh, hắn nghĩ là vết bẩn nên lấy tay cọ cọ nhưng không mất.

"Nốt ruồi? Hay bớt?"

Thừa Ngân liền giật mình một cái. Vết này hình như hắn từng thấy qua ở ai đó rồi. Nhưng cái này hắn cũng giữ bí mật cho riêng mình.

"Sao hả? Nhớ ra chưa?"

Phí Lời ngồi một bên sốt ruột.

"Ngày mai, ngày mai ta nhất định sẽ để ý. Yên tâm, Hứa Thừa Ngân đã nói nhất định không nuốt lời."

Ba người bọn họ lại lâm vào trầm mặc. Sau khi Phí Lời rời khỏi, thì Thừa Ngân vẫn ngồi thừ trên ghế không thay đổi tư thế. Hắn vừa rồi cảm thấy cái chết đến rất gần, nếu hắn không nhanh trí có lẽ Phí Lời đã ra tay đoạt mạng hắn rồi. Mồ hôi từ trên trán chảy dọc xuống cằm Thừa Ngân.

"Ngồi yên!"

Hà Bá từ lúc nào đã lấy khăn thấm nước lau lên vết thương nơi cổ hắn.

"A Hà, suýt nữa bố đã không nhìn thấy mặt ngươi lần cuối. Sau này ngươi nhớ phải đối xử với bố tốt một chút. Mai bố muốn ăn nhiều thịt."

"...Ừm."

Một lúc sau, khi hai người đã yên vị trên giường, thật lâu cũng chưa ai ngủ được.

"Xem ra những ngày tháng sắp tới không yên ổn rồi..."

"Ừm."

"A Hà! Nếu như... nếu như ngươi và hắn đánh nhau, ngươi nghĩ ngươi có thắng được hắn không?"

"Không!"

"Gì chứ?"

"Vì sẽ không có ngày đó!"

Thừa Ngân đưa tay lên bóp cổ Hà Bá, hung dữ trừng hắn.

"Ngươi không bảo vệ bố? Bố là ân nhân cứu mạng của ngươi mà!"

"Ngủ đi!"

"Mọe!"

Thừa Ngân trong màn đêm trừng mắt nhìn Hà Bá nhưng y không quan tâm mà nhắm mắt lại thản nhiên ngủ. Thừa Ngân trừng thêm chút nữa cảm thấy không tác dụng đành xoay lưng đi, vừa rầu rĩ chậm rì rì lẩm bẩm.

"Phản phản hết rồi... bố thật mẹ nó đáng thương! Đậu..."

Trong màn đêm, Hà Bá mở mắt ra nhìn vào ót Thừa Ngân không rõ tư vị gì.

*******

- HẾT CHƯƠNG -