Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 196: Đi đời nhà ma




Cuộc đại chiến hoa lệ nóng nảy vẫn còn tiếp tục, lưu quang đủ màu sắc bay đầy trời, đem cả phạm vi vài trăm thước tại Thương Khê chiếu sáng như giữa ban ngày, nhóm người Hình Tuấn Phi cùng nhóm người Ngô Húc Đông đánh nhau phi thường náo nhiệt, nhưng theo thời gian trôi qua, cảm xúc bất an trong lòng Ngô Húc Đông ngày càng thêm rõ ràng.
Từ khi tin tức truyền ra đến bây giờ, đả qua một giờ, theo lý mà nói một giờ thời gian cho dù từ nội thành Khánh Châu thị chạy tới đập chứa nước Thương Khê cũng đã đủ rồi! Nhưng hắn không nhìn thấy được viện quân chạy đến, mà người của hắn đã mệt thở hồng hộc, đang cắn răng kiên trì công kích.
Trong khi năm người Hình Tuấn Phi lại như đi dạo sân vắng, giơ tay nhấc chân thật thoải mái, hoàn toàn trái ngược hẳn với người của Dị Sát.
- Chẳng lẽ bọn hắn dùng kế vây điểm đánh viện binh?
Tình cảnh này làm trong lòng Ngô Húc Đông hiện lên một suy đoán cực kỳ kinh sợ, năm người này ngay từ đầu không hề tính toán tiêu diệt đám người bọn hắn, mà là vây quanh, hấp dẫn những tiểu đoàn thể khác tiến đến cứu viện, sau đó trên đường ra tay đánh lén…
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, càng suy đoán càng cảm thấy hoảng sợ!
Động tác trong tay không khỏi chậm lại, tâm tình Ngô Húc Đông phức tạp tới cực hạn.
Ngay khi hắn còn đang kinh hoàng không biết nên làm thế nào cho phải, một đạo lưu quang màu trắng ngà từ hướng đông nam bay tới, vững vàng dừng lại ngay trên đỉnh đầu mọi người, thân hình Triệu Dung Dung hiện ra như trích tiên hạ phàm, thanh âm mềm mại lại ôn hòa vang lên bên tai mọi người:
- Chủ nhân có lệnh, các dị nhân của tổ chức Dị Sát đến viện trợ đã toàn bộ gạt bỏ, nhóm người của Dực Yêu Ngô Húc Đông…
- A! Ta liều mạng với các ngươi!
Chuyện lo lắng nhất rốt cục biến thành sự thật, Ngô Húc Đông căn bản không đợi Triệu Dung Dung nói hết lời, đã rống giận mở to đôi cánh, lộ ra tư thế tử chiến đến cùng.
Nhưng còn chưa đợi hắn hoàn toàn mở ra hai cánh, Triệu Dung Dung đã nhướng mày, nâng tay đánh ra một đạo lưu quang màu trắng ngà, đem Ngô Húc Đông vừa bay khỏi mặt đất đánh rơi trở xuống như con chó chết, uy thế hiển lộ làm những dị nhân khác hoảng sợ đến mức tâm kinh đảm chiến, làm sao còn dám có chút dị động?
- Vây khốn.
Triệu Dung Dung nhẹ nhàng phất tay, truyền ra mệnh lệnh:
- Chủ nhân muốn đem bọn hắn luyện tập một chút.
Thẳng đến lúc này nhóm người Hình Tuấn Phi mới hoàn toàn buông ra khí thế của mình, uy thế tương đương S cấp thượng đoạn thậm chí còn cao hơn lập tức hiển lộ đi ra, áp lực ngập trời như sóng lớn cuồn cuộn trong phút chốc tràn lan khiến nhóm dị nhân sắc mặt trắng bệch!
Trời ạ! Như thế nào…làm sao có nhiều linh thể S cấp thượng đoạn như thế? Ngay cả người mà Ngô Húc Đông tưởng lầm là đầu lĩnh, hắn cũng chỉ là một linh thể!
Sương trắng dần dần tán đi, bộ dáng Đường Thái Nguyên liền bại lộ trước mắt.
Ngô Húc Đông quỳ rạp trên mặt đất không thể nhúc nhích nhìn thấy rõ khuôn mặt Đường Thái Nguyên, thất thanh nói:
- Đường Thái Nguyên! Tại sao là ngươi?
- Dực Yêu, đã lâu không gặp.
Đã hoàn thành xong nhiệm vụ Diệp Dương Thành giao phó, giờ phút này tâm tình Đường Thái Nguyên thật thoải mái, nhìn thấy Ngô Húc Đông nhận ra chính mình, cũng không hề che giấu, khẽ cười một tiếng hỏi:
- Không nghĩ tới đi?
- Ngươi…ngươi phản bội tổ chức!
Cảm xúc Ngô Húc Đông phi thường kích động, gắt gao nhìn chằm chằm Đường Thái Nguyên, rít gào:
- Ngươi là tên phản đồ! Long đầu lão nhân gia sẽ không bỏ qua ngươi! Sẽ không!
- Câm miệng!
Ngô Chấn Cương vừa chạy tới nghe được tiếng rít gào của Ngô Húc Đông, chú ý tới ánh mắt của Diệp Dương Thành, liền ngầm hiểu giận quát một tiếng, nâng tay tung ra hai đạo khí lưu đem miệng của hắn phong kín lại.
Tiếng ồn ào nhất thời biến mất, Diệp Dương Thành chậm rãi bước đi tới trước đứng cách nhóm người Ngô Húc Đông chưa đầy mười thước, thích ý giãn ra gân cốt, nói:
- Tổ chức Dị Sát, thật sự đui mù đâu.
Đến lúc này nhóm dị nhân Dị Sát làm sao còn không rõ, đầu mục dị nhân huyện Ôn Nhạc mà bọn hắn trăm phương ngàn kế muốn tìm kiếm, chính là thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi đứng trước mặt!
Bọn hắn muốn phản kháng, nhưng bị các linh thể tản mát ra áp lực bàng bạc, áp đảo bọn hắn không dám có chút dị động, không thể nghi ngờ, hiện tại bọn hắn đã biến thành thú trong lồng, ngoại trừ bị người xử lý, không còn đường thứ hai có thể lựa chọn.
Ánh mắt chậm rãi đảo qua mười ba dị nhân đến từ các nơi trên thế giới, khóe môi Diệp Dương Thành thoáng nhếch lên, nói:
- Mười ba phản thần giả biến dị, không sai ah, mười ba người lại không có một người tốt!
- …
Trên mặt thành viên tổ chức Dị Sát lộ vẻ tức giận, nhưng chỉ có thể trầm mặc đứng nơi đó, không dám há miệng nhiều lời một câu nào.
Trên thực tế Diệp Dương Thành cũng không oan uổng bọn hắn, thân là sát thủ tổ chức Dị Sát, nhiều năm qua số người chết trong tay bọn hắn nhiều không biết bao nhiêu, cả đám sát thủ hai tay dính đầy máu tươi, còn là người tốt gì đây?
Cũng may Diệp Dương Thành cũng không có quá nhiều tâm tư trêu đùa bọn hắn, ánh mắt tập trung trên người Ngô Húc Đông, nhìn chăm chú một lát, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu Dung Dung, Triệu Dung Dung hiểu được ý tứ của hắn, lập tức thu lại khí thế nàng trấn áp trên người Ngô Húc Đông.
- Ah…
Áp lực đột nhiên biến mất, Ngô Húc Đông cũng không làm ra hành động dư thừa, gào thét nhảy dựng lên, nhưng không công kích Diệp Dương Thành mà hướng chỗ trái ngược bay đi, lựa chọn trốn chạy.
- Giam cầm thuật, đốt!
Ngay khi hai chân Ngô Húc Đông rời khỏi mặt đất, Diệp Dương Thành vung tay đánh ra, lần này hắn lựa chọn hạn mức tiêu hao linh lực cao nhất – 100.
- Phanh!
Một đạo năng lượng vô hình thẳng tắp đánh vào sau lưng Ngô Húc Đông, giam cầm thuật trực tiếp đánh hắn rơi xuống, phi thường chật vật.
Diệp Dương Thành bị giam cầm thuật làm hoảng sợ, Ngô Húc Đông không phải kẻ bình thường ah! Là một dị nhân S cấp hàng thật giá thật!
Giam cầm thuật -100 điểm linh lực, lại làm cho Ngô Húc Đông thậm chí chút cơ hội giãy dụa phản kháng, đã bị trực tiếp giam cầm.
Nhưng còn không đợi Diệp Dương Thành lộ ra sắc mặt vui mừng, chỉ thấy trên người Ngô Húc Đông chợt lóe hắc mang, sau đó bò lên, mở đôi cánh muốn tiếp tục chạy trốn.
Lần này Diệp Dương Thành cũng không khách khí, nâng tay nói:
- Thần lôi thuật, đốt!
- Oanh long long…
Thần lôi thuật tiêu hao 100 điểm linh lực, một tia chớp màu đỏ cỡ miệng chén trà từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác bổ vào thiên linh cái Ngô Húc Đông.
- Phanh!
Ngô Húc Đông vừa mới bay lên lại một lần nữa bị hung hăng đánh rớt, té trên mặt đất, lúc này khuôn mặt hắn cháy đen, tóc dựng thẳng, miệng sùi bọt mép, thân hình run rẩy…
Thế nhưng hiệu quả chỉ kéo dài vài giây thời gian, hắn lại khôi phục không ít, tuy rằng trong lòng hận đến cắn răng, cũng hiểu được tiếp tục lưu lại chỉ còn con đường chết, không quản nụ cười của Diệp Dương Thành, bật người đứng dậy lại mở hai cánh…
- Liệt diễm thuật, đốt!
Liệt Diễm thuật – 100 linh lực, từ đầu ngón giữa cùng ngón trỏ bắn ra hai đạo bạch sắc hỏa diễm nhỏ như chiếc đũa, thoát ly khỏi ngón tay chừng một thước hai đạo hỏa diễm dung hợp lại, phút chốc tăng vọt thành một đạo hỏa diễm dài chừng hai thước, lớn như bồn rửa mặt…
- Phanh!
- Hoa lạp…
Ngô Húc Đông lại bị đánh rơi xuống đất, lần này toàn thân hắn tản ra mùi khét lẹt…
- A…
Nhiều lần bị trêu đùa liên tục không ngừng, rốt cục Ngô Húc Đông mất sạch lý trí, bật dậy khỏi mặt đất đem hết toàn lực rít gào, xoay người đánh về phía Diệp Dương Thành!
- Băng sương thuật, đốt!
Diệp Dương Thành có mấy vạn linh lực ủng hộ, lúc này thật giống như nhà giàu mới nổi, nâng tay bắn ra…
- Phanh!
Ngô Húc Đông bị một đạo khí thể trắng mờ đông lạnh thành băng côn, nặng nề rơi xuống đất, bởi vì quán tính của băng tuyết sau khi rơi xuống còn bị trượt ra ngoài hơn ba thước, khó khăn lắm mới dừng lại.
Toàn lực bị băng bao trùm, lúc nóng lúc lạnh, dù hắn là một dị nhân S cấp trung đoạn, nhưng lúc này đã hấp hối.
Thậm chí Diệp Dương Thành không chút nghi ngờ nếu đánh thêm hai quyền, Ngô Húc Đông sẽ bị vỡ thành mảnh nhỏ!
Một hơi thi triển bốn loại pháp thuật, lãng phí 400 điểm linh lực, nhưng Diệp Dương Thành không chút đau lòng, lúc này hắn đại khái hiểu biết khả năng của mình, lực phá hoại của pháp thuật, sau này nếu thi triển sẽ có tiêu chuẩn tham khảo.
Đồng thời hắn cũng sợ mình đùa quá mức độ, gây sức ép Ngô Húc Đông tử vong, lãng phí thật nhiều linh lực, cho nên không tiếp tục thi triển mà nhìn qua những dị nhân sát thủ khác mỉm cười, chậm rãi phun ra bốn chữ:
- Bác đoạt, gạt bỏ.
- …
Mười hai sát thủ còn lại đồng thời lạnh cứng thân hình, trong phút chốc đi đời nhà ma…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.