Chấp Niệm Bắc Đại

Chương 4



“Người ở đâu?”

“Không phải chứ Tề Vũ, mày kiểm tra hộ khẩu con người ta đấy à?”

Tôi chưa kịp phản ứng thì Diêm Hạo đã lên tiếng.

Tề Vũ chỉ trừng mắt một cái với anh ấy.

Rồi lại quay sang nhìn tôi chằm chằm.

“Trả lời.”

“Nam… Nam Kinh.”

Tôi rùng mình, không dám kháng cự.

Nhưng có vẻ trả lời xong tình hình thậm chí còn bất ổn hơn.

Bởi vì "người kiểm tra hộ khẩu" kia đột nhiên cười lớn sau khi nghe tôi nói xong.

Cảm giác như con mồi đang bị quan sát, tim tôi bắt đầu đập mạnh.

Tề Vũ có địch ý với tôi thì phải.

Mặc dù nụ cười đang nở trên môi nhưng đôi mắt của anh thì không hề vui vẻ.

“Cao khảo làm tốt đấy, đỗ Thanh Hoa rồi.”

Cảm giác có gì đó lạ lắm nhưng tôi cũng không thể làm gì khác ngoài việc gật gật đầu.

“Cũng tạm ạ...”

Tề Vũ lại cười.

Anh có vẻ như đang nén giận???

Thế nhưng lại nhanh nhẹn lấy điện thoại ra và quét mã QR của tôi.

“Được rồi, ngày mai sau giờ học đến phòng thí nghiệm.”

Hả??

Không chỉ có tôi mà đến cả Diêm Hạo cũng sững sờ.

“Vừa rồi không phải còn… ch.ê sao…?”

Diêm Hạo định bông đùa vài câu nhưng bắt gặp ánh mắt của Tề Vũ thì lại nuốt những lời đang định nói xuống.

6.

Từ khi tham gia phòng thí nghiệm của Tề Vũ, Lâm Y Y và tôi chưa tham gia bất kì câu lạc bộ nào.

Vì chỉ đến phòng thí nghiệm thôi cả hai đứa đã ngất lên ngất xuống rồi.

2 lần 1 tuần, 1 lần 2 tiếng.

Mỗi khi kết thúc, Lâm Y Y đều thở dài.

Nhưng tôi còn đáng thương hơn.

Vừa về đến phòng, tôi thậm chí còn chưa kịp thời gian để hoàn hồn thì đã có tin nhắn đến.

[Quay lại phòng thí nghiệm, có một vài số liệu tính toán sai.]

Nhìn tôi lật đật đứng dậy, Lâm Y Y ái ngại hỏi:

“Ngôn Ngôn, mày làm gì có lỗi với đàn anh à??”

“Không thể nào, đây là lần đầu tao với anh ấy gặp nhau mà.”

“Thế tại sao anh ý lại như hành hạ mày vậy??”

"..."

Sau khi vào phòng thí nghiệm tôi được chỉ định hỗ trợ Tề Vũ, còn Lâm Y Y đi theo Diêm Hạo.

Ngày đầu tiên, Lâm Y Y đã ra sức an ủi tôi.

“Tao nghe anh Diêm Hạo nói rằng anh Tề Vũ là 1 kẻ cuồng học đến mất trí, Ngôn Ngôn à, mày thật đáng thương...”

Trong khoảng thời gian này, tôi thật sự cảm nhận sâu sắc câu nói này.

Tề Vũ một khi đã bắt tay vào làm thí nghiệm thì có thể nói là không ăn không ngủ.

Lúc tôi trở lại phòng thí nghiệm, Tề Vũ là người duy nhất còn ở đó.

Anh mặc 1 chiếc áo blouse trắng và đeo kính bảo hộ.

Bên cạnh là chiếc bảng trắng với chi chít dữ liệu.

“Anh…”

Tề Vũ còn thậm chí không thèm liếc tôi một cái, chỉ vào bảng số liệu bên cạnh.

“Số liệu tôi vừa gửi cho em rồi, tính lại lần nữa.”

“Vâng.”

Số liệu thí nghiệm mang tính chuyên môn cao.

Ngồi tính đi tính lại tôi quên mất cả thời gian.

“Khó không?”

“Một chút ạ.”

Tề Vũ liếc nhìn đồng hồ trên tường.

“Không hiểu chỗ nào??”

“Chỗ này ạ", tôi thật thà chỉ lên.

Tề Vũ bước tới thuận tay lấy cây bút tôi đang cầm.

“Nhìn.”

Không hiểu sao, cách anh giảng giải khiến tôi vô thức nhớ đến anh trai Bắc Đại.

Đang miên man thì…

“Hiểu chưa??”

“Hiểu… hiểu rồi ạ.”

“Được, muộn rồi, chúng ta về thôi. Ngày mai tiếp tục.”

Tề Vũ quay lại và nói với tôi.