Chấp Niệm Bắc Đại

Chương 8



Đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt sắc bén trên người mình.

Ngẩng đầu lên nhìn, là Tề Vũ.

Anh ấy nhìn chằm chằm tôi làm gì?

11.

Mọi sự chú ý lúc này đều tập trung trên người tôi.

Đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại ném trên bàn.

Ngẩng đầu lên nhìn, lại là Tề Vũ.

Có chuyện gì với anh ấy vậy?

Sao lại bày ra bộ mặt khó ưa đó rồi?

Vài ngày sau, anh trai Bắc Đại không trả lời tin nhắn của tôi. Truyện mới cập nhật

Tôi bối rối, điều khiến tôi hoài nghi không thể hiểu được là, gần đây Tề Vũ trở nên nghiêm khắc vô cùng.

Bầu không khí trong phòng thí nghiệm trở nên cực tệ, không có ai dám lớn tiếng nói chuyện.

Lâm Y Y thấy tôi theo sau Tề Vũ như một đứa trẻ tội nghiệp, nhịn không được bèn đi hỏi Diêm Hạo.

Diêm Hạo nói: "Tôi cũng không biết có chuyện gì, lần trước xảy ra chuyện tương tự như thế này là lúc cậu ấy học năm 4 đại học."

"Năm 4? Sao thế?"

"À, lúc đó năm 4 cậu ấy ôn tập cho một cô bé thi đại học, kết quả thi đại học xong người ta liền block cậu ấy."

“Tề Vũ phụ đạo cho người ta hẳn 1 năm. Cô bé đó đúng là không có lương tâm mà…”

Lâm Y Y quay đầu thông báo với tôi.

Đại khái chính là…

Tề Vũ thất tình rồi.

Thì ra là vậy.

Mỗi lần gặp Tề Vũ trong phòng thí nghiệm, tôi đều rất thận trọng.

Bởi dạo này anh không chỉ thất tình mà ngay cả thí nghiệm cũng gặp vài vấn đề.

Trong lúc tính toán số liệu, chỉ cần sai một công đoạn thì tất cả những kết quả trước đó đều coi như bỏ.

Cánh Diêm Hạo phải thức trắng mấy đêm liền.

Bởi vì tôi và Lâm Y Y là trợ lý, ban ngày còn có tiết vì thế không cần thức khuya giống bọn họ.

Một hôm, lúc đi qua phòng thí nghiệm vẫn thấy đèn còn sáng, tôi lấy dũng khí ghé vào.

"Đàn anh."

Tề Vũ nhíu mày, hỏi tôi sao lại tới đây.

"Anh vẫn chưa ăn cơm phải không? Đúng lúc em vừa mua chút đồ ăn khuya, anh ăn một chút nhé?"

Tề Vũ "ừm" một tiếng.

Tôi hỏi anh thí nghiệm có ổn hay không.

Anh gật đầu.

Rõ ràng là khẩu tâm bất nhất.

*口不对心:khẩu tâm bất nhất: Miệng nói và trong lòng không giống nhau.

Tôi nghĩ phận làm trợ lý cũng nên an ủi anh một chút.

Nào là đen tình, đỏ bạc…

Nào là đời còn dài, cơ hội còn nhiều…

Tất cả những gì có thể an ủi được tâm trạng của Tề Vũ lúc này tôi đều dùng hết rồi.

Vậy mà khi nghe xong, anh lại nhíu mày.

"Điểm văn tốt nghiệp của em được bao nhiêu điểm?"

"... 120 ạ."

"Thảo nào."

Có ý gì thế? Ý của anh là nói môn ngữ văn của tôi kém sao?

Tôi không phục.

Liền tranh luận một hồi với anh.

Tề Vũ cười, hỏi:

"Hiểu biết chuyện tình yêu nhiều như thế là do bạn trai dạy sao?"

Bạn trai???

Tề Vũ cúi đầu tiếp tục cắn miếng bánh mì, bâng quơ hỏi:

"Có bạn trai lúc nào?"

Tôi liền nhớ tới những lời mà mình đã nói trong buổi tụ họp hôm trước.

Sự thật chứng minh rằng, đã đâm lao thì lường sẽ theo lao và tôi cũng không phải là ngoại lệ.

"Cấp... tốt nghiệp cấp 3."

"Yêu sớm?"

"Không ạ…"

Tôi căng thẳng xua tay.

Tề Vũ lần thứ 2 dùng giọng điệu tra hỏi hộ khẩu hỏi tôi:

“Cậu ta học trường nào?”