Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 1: Cứu người, người trả oán



Sớm đã hết ca làm từ lâu, tôi cố gắng liên lạc cho cô em gái sinh đôi từ chiều đến giờ nhưng mãi vẫn không được.

Em gái tôi đang bị người ta dọa đánh dọa giết, tôi không thể cứ mãi để yên như vậy. Cảm giác nóng ruột nóng gan đang hành hạ tôi, tay cầm điện thoại đi đi lại lại trong khu vực gửi xe của phòng tiêm chủng.

Hôm nọ chính tôi là người đã đưa con bé nhập viện vì bị thằng người yêu cũ khốn nạn đánh tím hết cả mặt mày.

Huyền Anh bảo đang quen người mới nhưng tên đó không đồng ý liền đánh con bé một trận ở phòng trọ riêng.

Công an phường đã đứng ra bắt tên đó viết giấy cam đoan không được theo dõi, doạ dẫm làm hại em tôi nữa. Nhưng hắn vẫn âm thầm dùng số của bạn bè hắn liên tục làm phiền em gái tôi. Đỉnh điểm trong vòng một tháng gần đây, hắn đã nhiều lần theo dõi, chặn đường, dọa đánh Huyền Anh.

Vì lo sự việc tái diễn, tôi bèn bảo Huyền Anh dọn về nhà trọ mình đang thuê, có chị có em sẽ không lo bị tên kia tìm đến làm phiền.

Huyền Anh đồng ý.

Hai chị em tôi xuất thân từ một trại trẻ mồ côi, sớm nương tựa vào nhau mà sống. Bề ngoài cả hai chị em chúng tôi giống nhau như hai giọt nước, các mẹ đỡ đầu và nhiều bạn đồng trang lứa khác nhiều lần không phân biệt được đâu là chị đâu là em.

Mãi sau này chúng tôi thay đổi kiểu tóc mọi người bắt đầu dễ phân biệt hơn.

Đến khi học xong cấp ba, chị em chúng tôi thi đậu vào hai trường đại học khác nhau. Huyền Anh trúng tuyển vào một trường hạng hai và theo học ngành 'Quản trị kinh doanh'. Còn tôi theo học trường Cao đẳng Y dược. Cả hai chị em năm nay vừa tròn 23 tuổi, đều đã ra trường và có công việc ổn định.

Huyền Anh có bạn trai từ hồi năm nhất đại học, cặp đôi đã từng yêu nhau nồng nhiệt trong bốn năm. Người yêu của Huyền Anh lớn hơn con bé hai tuổi, anh ta tên là Tùng, gia đình ở dưới quê thuộc dạng khó khăn. Bề ngoài anh ta cũng đẹp trai, ưa nhìn và rất chung tình. Học xong cấp ba Tùng không học lên đại học, anh ta học nghề cắt tóc và trở thành thợ cắt tóc ở một tiệm Salon khá nổi tiếng trên thành phố.

Nhưng cách đây hơn một năm, Tùng bắt đầu nghiện chơi tài xỉu. Không biết do bị bạn cùng xóm trọ lôi kéo hay bị kích đểu, anh ta càng chơi càng nghiện. Các bạn cũng biết đấy, chơi tài xỉu trên mạng qua điện thoại nên hay bị lừa. Lúc đầu có thể thắng nhiều nhưng khi mình đã nghiện thì chỉ có thua, đã thua sẽ sinh ra tâm lý gỡ gạc. Càng gỡ càng thua, càng chơi càng tán gia bại sản, ai khôn thì biết dừng sớm làm lại cuộc đời, ai ngu thì lú vào đó đến mức hết thuốc chữa luôn.

Chưa hết, tên Tùng còn nghiện ngập chơi đá và nợ nần của người ta rất rất nhiều tiền, nghe đâu lên tới vài trăm triệu. Hắn đã lén lấy laptop của Huyền Anh đi cắm hòng để trả nợ. Khi bị phát hiện, hắn đã viết giấy nợ và cam đoan sẽ trả tiền cho Huyền Anh.

Lúc đó vẫn còn yêu, con bé hết lời khuyên ngăn nhưng tên Tùng chưa một lần chịu sửa đổi. Hứa xong bỏ đấy, ngựa quen đường cũ, Tùng tiếp tục chìm vào con đường nghiện ngập ham mê quên cả lối về.

"Bỏ quách thằng đó đi Anh ạ!"

"Thì em cũng bảo chia tay nhưng Tùng không đồng ý thì biết làm sao giờ hả chị?" Huyền Anh thở dài não nề.

"Chị chỉ cảnh báo em vậy thôi. Nó túng quá làm liều đã lấy của em cái laptop, ngày sau có khi đem cắm nốt con xe Vision chị em mình cùng chắt chiu tiết kiệm tiền mãi mới mua được thì khốn."

"Vâng em biết rồi chị."

Tôi nhớ lại...

Thôi, có lẽ con bé sợ bị tên người yêu cũ làm phiền nên đã tắt điện thoại, giờ tôi có cố gắng gọi cỡ nào cũng vô ích.

Nghĩ vậy tôi bèn lái xe ra về. Từ phòng tiêm chủng về đến phòng trọ tôi thuê mất gần 15 phút đi xe máy. Đi thì không mất nhiều thời gian thật, nhưng để về nhà tôi buộc phải băng qua một khu đất rộng thênh thang đã bỏ hoang từ lâu, cây cối cỏ dại mọc um tùm. Không những vậy còn vắng người qua lại cả ngày lẫn tối nữa chứ.

Gan tôi bé xíu không à! Lần nào đi qua chỗ đó toàn mắt nhắm mắt mở vặn tay ga chạy hết tốc lực.

Nào ngờ, vừa cho xe vào chỗ đó tôi vội bóp phanh gấp...

Trước mặt tôi là một người đàn ông đang nằm vật trên đường, người ngợm và quần áo dính đầy máu me. Tôi nén nỗi sợ hãi vào trong, nuốt nước bọt nhảy xuống xe kiểm tra xem người này còn sống hay đã sớm đi chầu ông bà ông vải rồi.

Dắt xe vào một góc đường, tôi rón rén tiến lại gần xem xét. Người này đang nằm sấp, e anh ta không chết vì mất máu thì cũng chết vì ngộp thở, tôi nhanh tay lật người anh ta lên cho dễ hô hấp.

May quá! Anh ta vẫn còn thở! Vốn là một điều dưỡng có tay nghề, tôi kiểm tra sơ qua những vết thương trên người...

Người này bị trúng đạn!

Ý thức sự việc nghiêm trọng hơn những gì mình tưởng tượng, không một giây chậm trễ tôi gọi cấp cứu.