Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 19: Đi Manila



Đến lúc tỉnh táo trở lại, phát hiện mình vẫn đang nằm trong căn phòng quen thuộc, tôi nhổm dậy dụi mắt.

Không rõ mình đã ngủ trong bao lâu, tôi bèn đứng dậy kéo lớp rèm và mở tung cửa sổ ra. Ngoài kia, ánh hoàng hôn dần nhạt nhòa xen lẫn sắc tím của màn đêm... Muộn như vậy rồi à, thế chắc là tôi đã ngủ tròn vài tiếng đồng hồ rồi đấy.

Bảo sao tôi thấy trong người tỉnh táo hơn trước...

Tôi ngước lên nhìn kệ sách kê ở trong góc phòng, nơi tôi đặt bức ảnh chân dung của Huyền Anh ở trên đấy.

"Chị sẽ sớm trở về." Tôi thầm thì, miệng khẽ mấp máy như đang nói chuyện với một người khác...

Hơi tiếc là tôi không thể lập cho em mình một ban thờ riêng thật tử tế, nhưng là tôi đã đưa Huyền Anh lên chùa nên có thể yên tâm phần nào.

Chuyến đi này tôi không biết sẽ kéo dài trong bao lâu và tôi phải đối mặt những sự việc gì. Thậm chí tôi còn tiêu cực nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ bỏ mạng ở một nơi hoang vu, hẻo lánh nào đó nếu đi theo Châu Mặc Lâm.

"Cốc... cốc..."

Bỗng có tiếng gõ cửa làm đứt mạch dòng suy nghĩ của tôi.

"Cửa không khóa vào đi ạ."

Người đi vào là quản gia Trần, anh ta híp mắt cười nhìn tôi và nói:

"Cô Huyền Trân, đã tới giờ xuất phát. Đại thiếu gia đang chờ cô ở tầng thượng trên cùng, chúng ta mau đi thôi kẻo trễ thời gian."

Tôi hiểu ý gật đầu, kéo vali đi theo quản gia Trần. Anh ta dẫn tôi vào một thang máy, cả quá trình chúng tôi không nói với nhau một câu nào.

Nghe nói, trên phần mái cao nhất của tòa lâu đài còn được thiết kế, xây dựng thành nơi để đậu trực thăng.

Lên tới nơi, Châu Mặc Lâm và vài người nữa đứng dưới một trực thăng đang từ từ hạ cánh. Có lẽ vì có thêm tôi nên họ cho trực thăng hạ cánh xuống sân đậu.

Thêm một cô gái mà cũng rườm rà thật... Tôi chắt lưỡi.

Chờ tới khi phi công ra dấu hiệu an toàn, Châu Mặc Lâm không nói nhiều, anh ta đỡ người tôi để tôi đi lên trực thăng trước, sau đó anh ta mới lách người ngồi vào chỗ đối diện tôi.

Cả chuyến bay chỉ có hai người ngồi đối diện nhau và hai phi cơ, tôi im lặng cúi đầu nhìn quang cảnh tuyệt đẹp ở bên dưới thông qua khung cửa sổ.

Lần đầu tiên được ngắm nhìn khung cảnh ở một độ cao như vậy, tôi thấy hơi choáng ngợp. À không phải do tôi mắc chứng sợ độ cao đâu, chưa bao giờ trải nghiệm ngồi trực thăng nên mới vậy đấy.

Hiện tại hoàng hôn đã tắt, chân trời đằng xa còn sót lại những áng mây đỏ rực. Vì chưa lẫn với màn đêm, tôi thấy nó đẹp một cách lạ thường. Nhưng rồi những áng mây ấy cũng sẽ giống tôi mà thôi, bị bóng đen đêm tối nhanh chóng nuốt chửng...

Tôi cũng bị nuốt chửng không thương tiếc. Nhưng cái thứ đã nuốt chửng tôi ấy, đáng sợ hơn thế nhiều...

Đến lúc ngẩng phắt đầu, tôi không thấy áng mây đỏ rực ở đâu nữa, nó bị bóng tối hòa tan mất rồi...

Không đâu có suy nghĩ như thế này, cảm giác tủi thân và man mác buồn không ngừng trào dâng trong tôi...

"Em đang nghĩ gì chăm chú thế?"

Đang chìm đắm trong thế giới nội tâm, bỗng bị hỏi một câu khiến tôi phát hoảng.

"Không không, tôi không nghĩ gì hết." Tôi lắc đầu, tay bất giác siết vào nhau.

Nhưng anh ta không chịu bỏ qua cho tôi, gặng hỏi câu tiếp theo.

"Có thật không? Tôi quan sát em nãy giờ, hết nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại cụp mắt nhìn xuống."

Tôi đành nói thật như ý anh ta muốn.

"Chỉ là trời tối nhanh quá, tôi luyến tiếc ánh hoàng hôn thôi."

"Hử? Luyến tiếc? Ngày nào mà chẳng có hoàng hôn, em luyến tiếc làm cái gì cho buồn thêm ra?" Khẽ nhướn mày nhìn tôi, Châu Mặc Lâm vô tâm hỏi ngược lại. Người lạnh lùng và vô cảm như anh ta làm sao hiểu được sự khác biệt giữa thời gian và không gian.

"Vậy... tôi nói một ví dụ cho anh dễ hình dung hơn nhé. Anh có hiểu câu: "Không ai tắm hai lần trên một dòng sông" không?" Tôi thầm chê anh ta không tinh tế nên đã cố tình gán thêm một câu nói nổi tiếng.

Như hiểu ra ý tứ của tôi, anh ta không trả lời ngay mà cười nửa miệng, hứng thú nhìn tôi.

"Em đang châm biếm tôi thì phải?"

"Tôi đâu dám có gan đấy." Tôi nhanh lẹ nhìn sang chỗ khác, giả vờ mình vô tình buột miệng.

Châu Mặc Lâm ngừng bật cười, trong chốc lát gương mặt lạnh băng đó lại quay trở về như ban đầu. Anh ta không hé răng, ngồi soi mói từng biểu cảm đang thể hiện trên khuôn mặt tôi... giống y sì đúc nhà khoa học soi mói các vật phẩm mình vừa thu thập được.

Anh ta đang nghĩ cái gì thế? Hay anh ta đang tính ném tôi rơi từ trực thăng xuống cho ngã chết banh xác phải không?

Cơ thể tôi tự động run như cầy sấy, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh. Làm ơn đừng nha!

"Nhìn cơ thể của em kìa, tôi có làm gì đâu mà sao em run thế?" Đến lượt anh ta châm biếm tôi.

Biết là phải ngồi im để giữ an toàn nhưng tôi nhấp nhổm không yên... Châu Mặc Lâm là người như thế nào? Anh ta sẽ tha cho tôi sao?