Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 22: Thú cưng



Tôi sợ sệt quay đầu nhìn, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy của Châu Mặc Lâm đang ghim thẳng vào người tôi. Ánh mắt vốn lạnh băng đó nay xuất hiện một ngọn lửa, ngọn lửa có thể thiêu rụi tất cả và phá hủy mọi thứ.

"Em đang tìm cách trốn tôi?"

"Không, không có. Anh nghĩ nhiều rồi." Tôi tái mét, ngồi im trên ghế và cố tỏ là mình nghe lời hắn. "Tôi nào có lá gan rời khỏi anh, đang ở một đất nước xa lạ tôi không bám vào anh thì bám vào ai?"

"Tốt nhất là như thế, nếu để tôi phát hiện em có tâm tư nào khác, tôi không đảm bảo mình sẽ nương tay với em đâu. Nghe chưa?" Hắn ôm lấy cổ tôi, thầm thì giữa hai làn môi.

Cái tư thế mập mờ như sắp hôn môi tới nơi khiến tôi rơi vào hoảng loạn, vôi gật đầu lia lịa đáp ứng hắn.

"Ngoan lắm, rất biết nghe lời." Nhưng hắn không hôn môi mà chuyển sang hôn chụt lên má tôi một cái.

Tôi rùng mình ớn lạnh... Này, ngoài hai chúng ta ra trong xe còn có hai người khác nữa đấy. Xin ủng hộ chúng 𝘁ôi 𝘁ại ﹎ Tr𝐔mTr𝓊yen.Vn ﹎

"Em ngại gì? Chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, sao phải ngại ngùng? Tôi ở đây có muốn làm em thật, cũng không ai dám ý kiến." Châu Mặc Lâm còn xấu xa cắn lên vành tai tôi, bá đạo nói.

Đừng! Làm ơn đấy! Anh ta làm thế thật, tôi thà chết đi cho xong!

"Chưa gì đã bị dọa là thế nào? Ngồi thẳng lưng lên." Hắn mạnh miệng dọa tôi vậy thôi, cũng không có làm thật nên tôi yên tâm đôi chút.

Hai anh em Trung Thông giả ho nhằm che giấu sự bối rối, thấy họ vậy tôi càng đỏ mặt hơn trước.

Đến đêm muộn, cách khách sạn vài km đường bộ, chiếc xe Trung Thông vẫn lao nhanh như thường lệ nhưng đã giảm tốc độ xuống một nửa. Trải qua một ngày dài, tôi mệt mỏi gục đầu xuống bả vai Châu Mặc Lâm.

Hắn không đẩy tôi ra, nhẹ nhàng sửa tư thế giúp tôi thoải mái hơn. "Em ngủ đi, đến nơi tôi gọi em dậy."

"Vâng, tôi biết rồi."

Tôi nặng nề chìm vào giấc ngủ...

.........

Đến lúc tỉnh lại đã là sáng hôm sau...

Tôi nhíu mày quan sát khung cảnh xung quanh. Hừm, đồ nội thất và những vật trang trí... tôi đang ở trong một khách sạn thì phải.

Ý thức được điều này, tôi vội kéo lớp chăn đang đắp hờ trên người, nhấc chân rời khỏi chiếc giường.

Việc đầu tiên sau khi thức dậy là phải uống một ngụm nước ấm cái đã. Tôi tìm ấm siêu tốc đun nước lên. Trong phòng chỉ có mỗi một mình tôi, Châu Mặc Lâm đi đâu rồi? Nhìn cái áo vest đen phẳng phiu treo trên giá, tôi cau mày.

Rót ít nước lạnh vào cốc thủy tinh, tôi nhấc ấm siêu tốc lên rót ít nước nóng vào. Đang từ từ uống hết cốc nước ấm mình mới chế, tôi suýt bị sặc vì ánh mắt chạm phải cái thứ đang ngồi chồm hỗm trên giường.

Đó là một con mèo Anh lông ngắn màu xám khói, đôi mắt long lanh màu hổ phách nhìn tôi chằm chằm. Nó cứ giương mắt nhìn tôi như vậy giống kiểu muốn đấu xem ai chớp mắt trước thì người đó thua.

Tôi nhịn cười đặt cốc nước uống dở xuống, đi đến bên giường ôm em mèo lên.

Nó rất ngoan, không giãy giụa khi tôi sờ vào người. Chẳng qua là... mắt cứ giương lên nhìn tôi...

Tuy không phải là người nuôi mèo nhưng tôi khá yêu động vật. Cho nên tôi rất thích thú khi trông thấy em mèo này.

Mà sao nó cứ nhìn tôi vậy nhỉ? Tôi chọt vào mũi nó nhăn mày nghĩ thử xem em mèo bị làm sao...

Chợt, một khả năng bỗng nảy ra trong đầu tôi. Tôi thả con mèo xuống giường, lục lọi xung quanh một lúc tìm xem quanh đây có gói hạt pate nào không.

Lục mãi mới thấy, trong hộc tủ có một gói hạt và một bát ăn của thú cưng. Vừa cầm gói hạt lên, con mèo nghe tiếng động lạch xạch liền nhảy phốc xuống quấn quýt quanh chân tôi, miệng kêu 'meo meo' đòi ăn.

À, ra là ẻm đói! Mắt cứ giương lên nhìn tôi trông rõ là tội.

Tôi xé mở gói hạt, đổ một lượng vừa đủ vào bát và đẩy cho nó ăn. Con mèo ăn một cách ngon lành, tôi thích thú ngồi xuống ngắm nhìn nó ngấu nghiến nhai hạt.

Mèo của ai lạc vào đây không biết nữa, lát phải hỏi phục vụ phòng và trả cho họ mới được.

Tôi bóp cằm suy nghĩ.

Liệu có phải là mèo của Châu Mặc Lâm không nhỉ? Tôi lắc đầu quầy quậy, làm gì phải, hắn đâu có sở thích nuôi pet. Ở tòa lâu đài tôi cũng không bắt gặp hắn nuôi một con thú cưng nào...

Thế sao con mèo này nó lại ở đây? Lại còn nằm trên giường như thể đây là giường của nó nữa chứ.

Tiếng chuông cửa làm đứt đoạn mạch suy nghĩ, tôi vội đứng dậy đi ra xem ai gọi cửa.

Người chờ bên ngoài là một chị gái phục vụ phòng.

Phục vụ phòng đứng ngoài cửa hỏi tôi muốn dùng bữa sáng ở khu vực nhà hàng hay ăn ngay tại phòng, tôi đáp lại bằng vốn tiếng Anh trôi chảy rằng muốn ăn tại đây. Tôi còn hỏi con mèo ở đâu ra thì cô ấy nói là chủ căn phòng đã tìm mua và tặng nó cho tôi.

Lúc này tôi rất đỗi ngạc nhiên, nhìn con mèo đang ăn hỏi cô ấy có xảy ra nhầm lẫn gì ở đây không... Nhưng cô phục vụ lại khẳng định chắc nịch rằng: con mèo là của tôi!