Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 7: Bi kịch bắt đầu



Bộ Pijama bị Châu Mặc Lâm xé rách, tôi biết bộ dạng của mình hiện giờ trông nhếch nhác lắm nhưng suy nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi thúc cơ thể tôi.

Vừa chạy ra ngoài cửa phòng nghỉ, tôi chạm mặt với người mình không muốn gặp nhất...

"Cô Huyền Trân!"

Cánh tay mảnh khảnh bị một lực rất mạnh kéo giật ra đằng sau, tôi giật mình phản ứng lại, vội thoát khỏi cái níu tay đấy.

"Huyền Trân, đêm qua lão đại bị kẻ tâm cơ bỏ xuân dược liều lượng cực mạnh lên mới... " Trung Thông đang nói liền im bặt, im bặt bởi ánh mắt lạnh lẽo từ tôi ghim thẳng vào tròng mắt nâu của anh ta.

Nếu nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của con người, thì có lẽ đôi mắt tôi đủ sức giết chết một người đàn ông cao sừng sững giống một ngọn núi như Trung Thông.

"Anh im đi, tôi không phải là gái gọi mặc anh ta muốn làm gì thì làm."

Nói xong lời này tôi vụt chạy đi.

Về đến phòng riêng, tôi đóng chặt cửa và không quên cài then kĩ càng...

Cơ thể tràn ngập mùi vị của người đàn ông đó... tôi phải tắm rửa kỳ cọ cho thật sạch sẽ!

Nhốt mình trong phòng tắm nhỏ hẹp, tôi xả đầy bồn nước lạnh... Nhìn mình trong gương, tôi như con búp bê bị phù thủy hắc ám rút mất linh hồn. Nước mắt không khống chế được tự động tuôn rơi. Đau đớn và phẫn uất, tôi thả thân thể rơi tự do xuống làn nước lạnh buốt.

Giờ thì tôi đã hiểu tâm trạng của những cô gái bị lấy mất trong trắng rồi. Thật không dám tưởng tượng có ngày mình lại lâm vào hoàn cảnh tróe nghoe này.

Sau ngần đấy chuyện xảy đến với bản thân, tôi không thể coi như không có gì diễn ra được.

Giờ tôi nên ứng xử thế nào cho thỏa đáng đây?

Quá mệt mỏi, tôi thiếp đi lúc nào cũng không biết. Đến khi tia nắng chói chang chiếu vào thông qua lỗ thông hơi ở trên cao đánh thức, tôi mới tỉnh dậy.

Họng có cảm giác đau nhức và khàn khàn, tôi bèn rời khỏi bồn tắm lạnh ngắt, đi thay quần áo và sấy khô tóc.

Lúc đi ngang qua khu vực bếp ăn của người làm, tôi cố gắng lướt thật nhanh... vì tôi biết họ đang xì xào bàn luận về vấn đề gì.

Đêm hôm qua một trận náo loạn lớn như thế, không muốn người khác không biết đúng là khó thật.

Hơn nữa, đêm qua tôi và Châu Mặc Lâm làm không có đóng cửa...

Cũng chẳng một ai đứng ra ngăn cản hành động cuồng dã của anh ta...

Riêng vấn đề này làm tôi cực kỳ tủi thân...

Tôi biết thân biết phận tránh những chỗ đông người, pha cho mình một cốc nước chanh mật ong uống cho dịu cơn đau họng.

Vừa đi vừa nhấp được một ngụm nước chanh, những âm thanh phát ra từ bản tin buổi sáng khiến tôi dừng bước chân. Mấy hình ảnh đang phát sóng trên tin tức... chính là căn phòng chị em tôi thuê trọ đây mà!

Tiêu đề chạy ngang qua màn hình càng khiến người ta giật mình: Phát hiện xác một cặp nam nữ trong phòng trọ ở khu...

Tôi sửng sốt đến mức bất cẩn đánh rơi cốc nước chanh xuống mặt sàn, nước văng tung tóe và những mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy dưới chân...

Chẳng còn tâm trí nào để bình tĩnh, tôi không nghĩ nhiều xông thẳng ra ngoài cổng... ra sức nài nỉ quản gia Trần cho tôi được phép về nhà.

"Cô Huyền Trân! Không có sự cho phép của Đại thiếu gia thì cô không thể rời khỏi đây!" Quản gia Trần từ chối, tôi khóc lóc thảm thiết như vậy cũng không làm anh ta mủi lòng.

Trong lúc tôi hết cầu xin rồi lại tranh thủ sự thương hại của người quản gia cứng ngắc, thì đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng tôi.

"Có chuyện gì?"

Tôi xoay đầu, ném cho chủ nhân của giọng nói đó một ánh mắt lạnh lẽo y hệt cái nhìn lên người Trung Thông hồi đầu sớm.

Bị tôi nhìn đến gai người như vậy, Châu Mặc Lâm bình tĩnh một cách lạnh lùng giương mắt nhìn lại tôi. Vào khoảnh khắc đó tôi bỗng hiểu ra, người đàn ông này không những bị trơ lỳ cảm xúc, anh ta còn máu lạnh vô nhân tính với chính đồng loại của mình.

Khi tôi vẫn đang chán nản với ý nghĩ: hôm nay đừng hòng rời khỏi đây... thì động thái tiếp theo của Châu Mặc Lâm khiến tôi không khỏi bất ngờ.

"Trung Thông, chú lái xe đưa cô ấy đi."

"Dạ?"

Đến lượt Trung Thông ngạc nhiên, chắc anh ta phải kinh ngạc lắm nên từ 'Dạ' có hơi lên tông so với bình thường một chút.

Như sợ thủ hạ của mình chưa hiểu hết ý tứ, Châu Mặc Lâm quay người nhìn anh ta, dặn dò một câu:

"Tôi cho chú ba ngày giúp cô ấy thu xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi đưa cô ấy về đây."

"Vâng thưa lão đại." Được ông chủ thông não giúp, Trung Thông đứng nghiêm chỉnh cúi đầu chào và ngay sau đó đi lấy xe.

Nghe một màn đối đáp giữa chủ tớ nhà này, tôi phân vân không biết mình phải cảm ơn Châu Mặc Lâm hay là giữ thái độ lạnh nhạt và hững hờ với người đàn ông kỳ quặc này nữa.

Đột nhiên, Châu Mặc Lâm mặt không cảm xúc bỗng thốt lên một câu làm tôi không cả kịp phản ứng.

"Trân, xong việc nhớ trở về bên cạnh tôi. Đừng để tôi phải đi tìm em."