Cheers

Chương 10



10.

Trong ký túc xá, Thẩm Triều Văn mặt mày nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Bạn cùng phòng cầm ly nước đi ngang qua bàn cậu, tưởng Thẩm Triều Văn đang nghiêm túc học tập tri thức, nhưng kết quả lại thấy giao diện tìm kiếm trên máy tính đang dừng lại ở trang chủ của một nhãn hiệu nào đó, Thẩm Triều Văn đang xem một chiếc áo sơ mi nam.

Bạn cùng phòng lấy làm lạ: “Triều Văn, ông muốn mua quần áo mắc vậy luôn á??”

Thẩm Triều Văn vội vàng tắt giao diện tìm kiếm: “Tớ chỉ xem thôi.”

Cậu định mua một bộ quần áo khác để trả lại cho Khương Mặc, nhưng tìm rồi mới thấy mình là một đứa nghèo khổ.

Chỉ một bộ quần áo cũng có thể nhìn ra mình và Khương Mặc không phải là người trong cùng một tầng lớp. Gia đình của cậu là gia đình phổ thông, cha mẹ ly dị được bà nuôi dưỡng, cha còn là một con ma men, tiền kiếm được còn không đủ cho ông ta mua rượu. Mẹ tái hôn nhưng cuộc sống cũng không khá khẩm mấy, mỗi lần cho cậu tiền còn phải nhìn sắc mặt của chồng hiện tại. Còn Khương Mặc, gia cảnh của anh vừa thấy đã biết tốt, sống trong một ngôi nhà nhỏ ba tầng ở khu nội thành, mặc quần áo đắt tiền, ba mẹ đều có công ăn việc làm đàng hoàng, cuộc sống hằng ngày của anh có lẽ là uống rượu, trồng hoa, xem triển lãm…

Không thể phủ nhận rằng thật sự có khoảng cách chênh lệch giữa người với người và các giai cấp.

Vậy vấn đề ở đây là.

Làm sao để trả ân tình cho Khương Mặc? Một bộ quần áo, một đêm say, một tô mì… Trong lòng Thẩm Triều Văn đây là những thứ khó đền đáp được.

Sau khi trở lại trường sống cuộc sống bình thường vài ngày, cậu cảm thấy mình vẫn chưa hoàn hồn lại sau cơn say hôm đó, lúc thảo luận vấn đề với Trương Tử Dịch cũng không còn tích cực như lúc thường mà chỉ buồn buồn lắng nghe.

Đối với mối quan hệ như ‘bạn bè’ này mà nói, trong lòng Thẩm Triều Văn có ranh giới rất rõ ràng. Ví dụ như Trương Tử Dịch, họ là những người bạn cùng ăn, cùng học, không liên quan nhiều đến lợi ích. Từ nhỏ đến lớn, hầu hết bạn bè của Thẩm Triều Văn đều giống như Trương Tử Dịch.

Trong lòng của Thẩm Triều Văn, ‘ngủ chung’ là sự thay đổi của một mối quan hệ, sau một đêm chung chăn ấy, vị trí của Khương Mặc trong lòng cậu cũng thay đổi ngay lập tức, không còn là người anh có chút lạ lẫm nữa, chí ít đã là bạn, nhưng còn thân thiết hơn bạn bè bình thường.

Mỗi ngày cậu và Trương Tử Dịch đều gặp mặt nhau, nhưng cậu sẽ không bao giờ ngủ chung với Trương Tử Dịch.

Còn cậu và Khương Mặc chẳng gặp nhau được mấy lần, nhưng lại ngủ chung với nhau một cách không hiểu được.

… Tất cả đều do rượu.

Khi ăn cơm ở canteen, Trương Tử Dịch phát hiện Thẩm Triều Văn lại muốn lãng phí lương thực, cậu chàng quan tâm hỏi han: “Đồ ăn không ngon à?”

Thẩm Triều Văn lắc đầu: “Mấy nay tớ hơi nhạt miệng.”

“Đừng bảo ông căng thẳng trước trận thi đấu đấy nhá?”

Thẩm Triều Văn lắc đầu: “Thế thì không. Tớ thích thi đấu, từ nhỏ đến lớn chỉ cần có thi đấu là tớ đều rất hưng phấn.”

Trương Tử Dịch: “… Nhìn ra rồi, ông thích thắng. Vậy ông phiền não chuyện gì?”

Thẩm Triều Văn: “Vì một chuyện tình cờ.”

Rảnh rỗi nói chuyện thêm vài câu thì điện thoại vang lên.

Thẩm Triều Văn lấy điện thoại ra xem, ừm, tình cờ lại tới nữa rồi, thật là khéo.

Cậu ngập ngừng vài giây nhưng vẫn bắt máy.

“… Alo?”

Bên kia bỏ qua luôn khâu nói lời khách sáo: “Cậu có đang ở trường không?”

“Có.”

“Khó được khi anh đến trường một chuyến cậu ra đây mời anh ăn cơm đi.” Giọng anh rất tự nhiên, vô cùng tự nhiên, “Cậu ăn chưa?”

Thẩm Triều Văn nhìn mâm thức ăn đã ăn được một nửa: “Ừm… chưa ăn.”

“Vậy ra chứ, anh đang ở cửa thư viện.” Khương Mặc nói: “Cậu đang ở đâu? Anh tới tìm cậu hay sao?”

“Em tới tìm anh. Anh ở thư viện nào?”

“Thư viện khoa học xã hội.”

Trao đổi ngắn gọn rồi cúp điện thoại, Thẩm Triều Văn vội vội vàng vàng chào tạm biệt với Trương Tử Dịch, chạy một đường đến tìm Khương Mặc, mời anh ăn cơm.

… Chỉ là không biết Khương Mặc muốn ăn gì, Thẩm Triều Văn hơi lo mình không đủ tiền.

Khi cậu đến, Khương Mặc đang ở ngoài thư viện đứng đọc sách một cách không xem ai ra gì.

Thẩm Triều Văn đến gần anh, còn chưa lên tiếng cậu đã thấy trên áo khoác đen của anh dính… lông mèo?

Đây là hình ảnh người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế ghét nhất.

Khương Mặc thấy cậu tới thì đóng sách lại: “Cuối cùng cũng đến rồi, đi thôi.”

Thẩm Triều Văn gật đầu, hỏi anh: “Anh muốn ăn gì?”

Khương Mặc suy nghĩ: “Canteen đi.”

Canteen?

Thẩm Triều Văn vừa ra khỏi canteen có chút nghẹn lời: “Đi ra ngoài ăn đi, sao có thể dẫn anh đến canteen được.”

“Canteen thì sao? Ngon mà.” Khương Mặc nghi hoặc, “Hồi trước ngày nào anh cũng ăn ở trường.”

“Ý em là muốn mời anh ăn gì đó ngon ngon.”

“Canteen cũng ngon mà, anh thích ăn ở canteen!”

… Cái cậu để ý không phải là ăn gì.

Trước kiên trì của Khương Mặc, Thẩm Triều Văn chỉ có thể đưa anh trở về canteen. Cậu trả 13 đồng và mời vị đại ca này ăn một phần cơm thịt kho và đùi gà thêm. Thẩm Triều Văn thực sự thấy nhạt miệng nên chỉ mua một bát cháo.

Khương Mặc bày tỏ khó hiểu với lượng ăn của cậu: “Bình thường cậu ăn ít thế à?”

“Hôm nay không muốn ăn lắm.” Thẩm Triều Văn không muốn trò chuyện với anh về điều này nên nói sang chuyện khác, “Anh đến trường có việc gì ạ?”

Anh vốn không ở ký túc xá, chưa kể bây giờ anh đã là sinh viên năm tư, còn không thích lên lớp, nên đoán chừng anh rất ít khi đến trường.

Khương Mặc chỉ chỉ quyển sách trên bàn: “Đến mượn vài cuốn sách.”

Ồ. Thẩm Triều Văn nhìn bìa của quyển sách kia, gì mà lý luận hí kịch, phân tích điện ảnh…

“Trong nhà anh cũng có rất nhiều phim và sách hí kịch.” Thẩm Triều Văn nhớ lại tủ sách kia của anh, “Anh thấy hứng thú với nó hả?”

Khương Mặc gặm đùi gà gật đầu: “Đúng vậy, sau này anh muốn làm đạo diễn.”

Lúc đó Thẩm Triều Văn cũng không xem lời anh nói là chuyện gì to tát, chỉ xem như Khương Mặc thuận miệng đáp lời.

“Không phải anh học triết học hay sao?”

“Triết học là thế giới quan, phương pháp luận.” Anh lại gặm đùi gà, “Cái này cũng không ảnh hưởng đến chuyện sau này anh làm gì, chỉ có ích thôi.”

Ừm, quả thật không ảnh hưởng. Có tiền có thời gian, không phải gánh vác nhân sinh nên làm gì cũng được.

Điều đáng nói là, trông Khương Mặc ăn rất ngon, rất ngon… Thẩm Triều Văn nhìn anh gặm đùi gà ngon lành say sưa, cuối cùng thành công làm bản thân mình đói bụng.

Cơm nước xong xuôi, cậu đưa Khương Mặc ra ngoài chờ xe.

Trước khi lên xe, Thẩm Triều Văn nhìn trộm Khương Mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được phủi phủi lông mèo trên áo anh… Bộ đồ này hẳn cũng rất mắc.

Khương Mặc thuận theo động tác của cậu nhìn vai mình, giọng điệu bình thản: “Ừm, lông của bé mèo.”

Nhìn rất khó chịu… tay của Thẩm Triều Văn hoàn toàn không dừng lại được, lại nhặt mấy cọng lông giúp anh, trong lòng tự nhủ lần sau gặp mình nhất định phải đưa anh một món đồ làm sạch lông.

Một lúc sau xe đến. Thẩm Triều Văn đẩy nhẹ anh: “Xong rồi anh, đi đi, lần sau gặp.”

Khương Mặc nghe cậu gọi một tiếng như thế thì cực kỳ hưởng thụ, anh ôm sách nhìn cậu hồi lâu, sau khi vui vẻ rồi thì để lại một câu nghỉ tết đến tìm anh, sau đó phơi phới lên xe.

Đến đây một chuyến, mượn sách, ăn ở canteen… rồi đi.

Khi xe đã đi mất Thẩm Triều Văn mới chậm rãi đi về, lúc đi đến ngã ba giữa ký túc xá và canteen, trong đầu cậu chợt tự động phát ra hình ảnh Khương Mặc gặm đùi gà…

Cuối cùng cậu quay lại canteen lần thứ ba trong ngày, mua cho mình hai cái đùi gà.

Vào ngày nghỉ, Thẩm Triều Văn gửi một tin nhắn cho Khương Mặc, nói mình có thể qua chỗ anh hỗ trợ gác đêm quan sát hoa quỳnh nở. Bên anh nhanh chóng đáp lại tin nhắn: “Tốt lắm, mau tới đây!!”

Hai dấu chấm than nhìn có vẻ rất nóng lòng.

Khi đến nhà anh cậu mới phát hiện, trong nhà còn có khách khác.

Nghe động tĩnh kia dường như không chỉ có một.

Thấy cậu đi vào sân, một người nam nhiệt tình chạy tới tự giới thiệu: “Hello em trai! Anh tên Đường Lý.”

Anh là ai, ai là em anh. Thẩm Triều Văn điên cuồng trợn trắng trong lòng, khẽ gật đầu với anh nhưng trên mặt không có phản ứng gì.

Kết quả câu tiếp theo của Đường Lý lại là: “Tối đó em say ôm đùi Khương Mặc không buông, cuối cùng là do anh kéo em ra đấy! Em say rồi còn chơi vui ghê!”

Thẩm Triều Văn: “…” Có đôi khi ghét ai đó chỉ cần mất một giây.

Nhà của Khương Mặc quả thật có rất nhiều người, bảy tám người cả nam lẫn nữ, bọn họ ở trước tủ rượu tầng trệt nói chuyện gì đó, có người còn đang hút thuốc.

“Anh ấy không có ở đây à?” Thẩm Triều Văn hỏi.

“Đang chuyển thiết bị, muốn quay chụp hoa của cậu ta mà.”

Xem hoa thôi còn gọi nhiều người như vậy.

Thẩm Triều Văn nhìn những người trong phòng rồi lắc đầu: “Anh ấy còn nói với tôi rằng mời nhiều người nhưng không ai chịu đến.”

“Lúc đầu thật sự không có ai chịu đến, sau đó Khương Mặc bất chấp nói sẽ mở một chai rượu đỏ hảo hạng.” Đường Lý buông tay, “Chiêu này rất được, mọi người ai cũng tới. Con người mà, thực tế thế đấy!”

Bạn của Khương Mặc tiếp lời, khéo miệng và cũng xem như thân quen.

“Rượu này mắc lắm hả?”

Đường Lý cười: “Ừ, một chai Chardonnay. Không chỉ mắc mà còn rất ý nghĩa, là lúc Khương Mặc thành niên vị pen pal kia của ổng tặng ổng đấy.” Giọng điệu đầy trêu chọc.

“Pen pal gì?”

“Là bạn nước ngoài qua thư. Bọn này đều nghĩ đó là đối tượng của ổng, nhưng Khương Mặc lại bảo không phải.” Đường Lý cười, “Hai người họ trao đổi thư lâu lắm rồi.”

Bạn qua thư? Quả thật hiếm thấy.

Thẩm Triều Văn đứng trong sân nhàm chán nghe Đường Lý nói mò, càng nghe càng mất hết cả hứng.

Dù sao Khương Mặc cũng không cần người ở cùng nữa, cậu còn ở đây để làm gì?

Ừ, về thôi.

Thẩm Triều Văn đặt quần áo đã giặt sấy khô và đồ làm sạch lông mèo cho Khương Mặc xuống, chào tạm biệt Đường Lý. Đường Lý kỳ kèo níu cậu ở lại cho tới tận cửa, vừa hay đụng phải Khương Mặc vừa khiêng máy quay phim về.

Đường Lý vội vàng nói: “Khương Mặc! Ông xem chút đi, đồ nhắm của ông vừa tới đã muốn về rồi!”

Thẩm Triều Văn nhíu mày lại: “…?” Đồ nhắm??

Trên vai Khương Mặc còn đang vác thiết bị, nhìn Thẩm Triều Văn nói: “Đi gì mà đi mau tới giúp!”

“…” Còn chẳng thèm khách sáo chút nào.

Thẩm Triều Văn chỉ có thể đi qua giúp anh đỡ máy quay trước. Chờ khi buông thiết bị xuống, Thẩm Triều Văn vừa định chào tạm biệt nhưng Khương Mặc không cho cậu cơ hội nói chuyện, còn vô cùng tự nhiên bắt đầu sai cậu đi lấy ly, rửa trái cây, trải bàn ăn, lấy xô đá và đồ gắp… Bản thân Khương Mặc thì ở trong sân nghịch máy quay vừa mượn kia, thỉnh thoảng nói hai ba câu với Thẩm Triều Văn, nói cho cậu biết đồ để ở đâu trong nhà. Dì không có ở đây, Khương Mặc nói dì nghỉ về nhà thăm cháu gái.

Sau khi sắp xếp xong bên ngoài, Khương Mặc lại vịn vai Thẩm Triều Văn đẩy vào nhà bếp, kêu cậu cùng chuẩn bị thức ăn với anh. Nào là thịt nguội, thịt ba chỉ kho gừng, tôm say, bò sốt vang, chả cá Ôn Châu… cũng may tất cả đều là món được làm sẵn, chỉ cần bày ra dĩa là được.

Chờ thịt rượu được bày lên bàn, Thẩm Triều Văn mở lời với Khương Mặc mình phải đi, về trễ nữa ký túc xá sẽ đóng cửa. Khương Mặc nghe vậy ngẩn ra, hỏi cậu: “Cậu đi rồi anh phải làm sao?”

Thẩm Triều Văn: “… Không phải mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi sao? Em phải đi thật, có bảo vệ gác cổng.”

“Ngủ với anh này.” Khương Mặc nói, “Không phải hồi trước tết đã nói đã là ở cùng anh rồi hả? Dù sao trường cũng nghỉ rồi, cậu cứ xem như đến chỗ anh cải thiện cơm nước, giường anh dọn sẵn cho cậu luôn rồi.”

Thẩm Triều Văn vẫn từ chối: “Thật sự không được, ở cùng với anh cũng ngại lắm.”

“Không được, có thể hôm nay anh sẽ say.” Khương Mặc vẫn lôi kéo, “Cậu cứ đi luôn bỏ mặc anh hả?”

Ít nhất cũng phải giữ người lại ăn chút gì đã.

“… Đây không phải là nhà của anh sao? Say rồi cứ lên là được mà.” Hơn nữa anh còn có nhiều bạn thế này.

“Lầu ba! Lầu ba đó!” Khương Mặc nói đầy kinh ngạc, “Cậu nhẫn tâm bắt anh say rồi còn bò lên lầu ba hả?”

“…” Không biết còn tưởng lầu ba mươi.

Cuối cùng vẫn phải ở lại, không đi được.

Cũng chính vì ngày nghỉ hôm ấy mà rất nhiều năm về sau cậu không đi được nữa.

Thẩm Triều Văn cho rằng hôm nay mình là người duy nhất ở đây không uống rượu, nhưng sau khi ngồi xuống mới phát hiện, cô chủ Sophia quán rượu kia cũng đến, trước mặt cô không có rượu, chỉ có một bình trà.

Thẩm Triều Văn đi qua, cô đưa cho cậu một cái chung nhỏ, hỏi: “Sao không ngồi bên kia, không muốn thử rượu đỏ hơn 20 năm à?”

Thật sự không muốn. Thẩm Triều Văn hỏi lại cô: “Sao chị không uống?” 

Sophia đáp: “Chị dị ứng cồn, không uống rượu.” 

Thẩm Triều Văn cười: “Chị dị ứng cồn, không uống rượu, thế mà còn mở quán rượu.”

“Đúng, hơn nữa chị còn pha được rất nhiều rượu.” Sophia cười, “Ngày nào cũng kiếm tiền từ đám ma men.”

“Hôm nay chị không mở quán à?”

“Thỉnh thoảng sẽ cho mình nghỉ một ngày.”

Cô xinh đẹp, nói chuyện khéo, Thẩm Triều Văn thích tính cách của cô, một lúc sau cậu đã tụm lại trò chuyện với cô.

Bên kia đang phẩm chai rượu đỏ 20 năm. Thẩm Triều Văn chống cằm nhìn tay Khương Mặc cầm ly đảo rượu. Một tay khác của anh chậm rãi vuốt ve thân chai rượu, động tác rất dịu dàng, lại có chút ý vị lưu luyến.

Đường Lý ngồi gần anh nhất, thấy vậy thì nhướng mày lên mắng: “Tụi bây nhìn nó kìa! Mở rượu thôi cũng dâm như vậy, chẳng khác nào đang cởi đồ người ta.” Có người cười tiếp lời: “Cho dù rượu không phải vợ nó thì nửa đời sau của nó cũng dành cho rượu.”

Khương Mặc chỉ cười mặc kệ bọn họ trêu chọc, anh chậm rãi ung dung khui rượu. Có thể thấy, anh rất hưởng thụ quá trình này.

Nút bần được rút ra, rượu mở, một mùi hương đậm đà tràn lan trong không khí ngay lập tức. Một lúc sau, cả sân bắt đầu tràn đầy mùi rượu thơm quyến rũ kia.

Anh rót một vòng rượu cho mọi người xong thì cầm chai rượu kia đi tới, hỏi Thẩm Triều Văn có muốn thử một ít hay không, nói chai rượu đỏ này rất được, nó như thể lớn lên cùng anh. Thẩm Triều Văn nói không uống, đồng thời khuyên anh uống ít lại, đừng mê quá. Khương Mặc nhìn vẻ mặt của cậu có chút ghét bỏ, nói đầy bất mãn: “Cậu có ý gì hả, làm như rượu của anh là thứ gì đó ghê tởm lắm.” Thẩm Triều Văn cũng không che giấu, cậu biểu đạt thẳng thành kiến của mình với rượu: “Đây là thứ sẽ làm anh mất kiểm soát, quả thật không phải là thứ gì tốt.” Khương Mặc lý luận với cậu: “Sao lại quơ đũa cả nắm được? Xưa có Hạ Tri Chương dùng ngọc bội kim quy đổi rượu, có Lý Bạch đổi hết của cải thế gian lấy mỹ tửu, chẳng lẽ những thi nhân này đều là kẻ ngu người si hay sao? Chưa kể biết đâu họ rượu vào mới viết nên được những áng thơ hay thế này.” Thẩm Triều Văn bình tĩnh để anh móc nối nhân quả: “Các văn hào không uống rượu sẽ không viết được thơ? Chẳng lẽ giữa rượu và thơ có mối quan hệ tất nhiên với nhau?”

Dân khó chơi, Khương Mặc giật môi: “Ý của anh là, nước ta có văn hóa  chất thơ của rượu, có đôi khi, rượu là chất xúc tác làm người ta say đắm.” 

Thẩm Triều Văn lắc đầu: “Cảm giác đắm say là ngắn ngủi, là ảo giác. Ảo giác rất dễ biến mất, nhưng chất rượu gây thương tổn cho cơ thể anh thì không.”

Khương Mặc không đồng ý: “Con người luôn cần chút ảo giác để sống, không thể lúc nào cũng tỉnh táo được.”

Thẩm Triều Văn lắc đầu, còn đang muốn tranh luận cùng anh nhưng Sophia nghe không nổi nữa, nâng chung trà lên ngắt lời: “Được rồi được rồi, tranh cãi nữa để sau đi, cheers!”

Khương Mặc cầm nguyên chai rượu đó cheers cùng họ, anh nâng chai lên, uống cạn chai rượu đỏ nghe nói là rất mắc kia. Không nên uống như thế, bất nhã, không đẹp, không phải đúng quy tắc uống rượu đỏ, nhưng dường như anh không quá bận tâm đến những điều đó, cứ thế mà uống thôi.

Mọi người đều ồn ào cười nói anh keo kiệt, uống sạch rượu ngon một mình, chỉ còn dư lại một ít thì cũng nên chia sẻ. Khương Mặc cười chỉ lên bàn: “Còn 5 chai Sauvignon Blanc/Trường tương tư đó, đủ cho mấy người uống.”

Sauvignon Blanc/Trường tương tư. Thẩm Triều Văn tò mò hỏi: “Rượu tên Trường tương tư ạ?” 

Khương Mặc đáp: “Ừ, là một loại rượu nho trắng.”

Thẩm Triều Văn không ngại học hỏi: “Rượu ngoại sao lại gọi là Trường tương tư? Đặt một cái tên cổ điển là thế.” 

Khương Mặc: “Cái này thì phải hỏi người phiên dịch. Chắc là lúc đặt tên người đó cũng đang say, không quan tâm đến tín nhã đạt*, lại vừa hay nhớ đến từ này nên dùng thôi, chắc là học đòi văn vẻ.” (Tín faithfulness: nguyên văn; Đạt expressiveness: trôi chảy, rõ ràng; Nhã elegance: ôn nhã, xúc tích)

Thẩm Triều Văn cười: “Chắc là để bán mắc hơn chút?”

Khương Mặc cũng cười: “Chắc thế.”

Đường Lý nghe anh nói đến Sauvignon Blanc/Trường tương tư thì lắc ly rượu trong tay, nói với người bên cạnh: “Trường An thương nhớ nhau hoài.” 

Người bên cạnh tiếp lời: “Giếng vàng vọng tiếng dế sầu kêu thu.”

Người kế tiếp không đáp được, chỉ uống một hớp rượu.

Bọn họ như đánh trống chuyền hoa, bắt đầu ăn ý ngâm “Trường tương tư” này, người không tiếp được sẽ bị phạt uống. Phần lớn mọi người không nhớ, khi truyền một đường đến chỗ Thẩm Triều Văn thì đến câu “Người thương ẩn hiện sau tàn mây trôi”.

Cái này giống y như đi thi. Mọi người lại còn rất có nhã hứng, nhưng cũng có chút thần kinh. Thẩm Triều Văn không có sự cảm với thi từ ca phú, không tìm ra được bài thơ này trong kho trí nhớ của mình, cậu nâng chung trà lên uống cạn sạch một hơi, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, em không thuộc, em là sinh viên luật khoa học tự nhiên.”

Cả đám cùng cười, Khương Mặc cũng cười cậu: “Cái cớ gì vậy, anh còn là sinh viên ngành triết đây, nhưng anh thuộc!”

Anh bắt đầu đọc. Trên cao xanh thắm khung trời, dưới con nước biếc chơi vơi sóng sầu, trời cao đất rộng hồn đau… Lời mở thơ tuông.

Mọi người cùng nhau im lặng nghe Khương Mặc ngâm. Giọng anh không nhanh không chậm, lên xuống vừa đúng, rất có làn có điệu. Thẩm Triều Văn nghe đến say đắm, cảm thấy giọng của Khương Mặc cực kỳ thích hợp với thơ Đường, dịu dàng bay bổng.

Ngâm thơ xong, Khương Mặc rót cho mình một ly rượu, cười nói: “Mọi người, cheers!”

Một cái chạm khẽ, họ nâng ly vì Sauvignon Blanc/Trường tương tư.

Khương Mặc uống cạn thì đi quan sát hoa quỳnh của mình. Bây giờ đã muộn nhưng hoa vẫn chưa nở, anh thở dài một cách đầy sầu muộn.

“Đêm nay hẳn sẽ không nở đâu.” Thẩm Triều Văn chỉ vào nụ hoa phân tích, “Ba tiếng trước nó đã thế này, giờ cũng chẳng có chút thay đổi nào cả.”

Hoa quỳnh sớm nở tối tàn, cũng khó để chờ đợi.

Khương Mặc nhích lại gần cậu, nhỏ giọng phụ họa: “Ừm, có thể là do hoa thấy trong nhà nhiều người nên mắc cỡ không dám nở.”

Anh chợt tới gần làm cho Thẩm Triều Văn giật mình. Vì anh, cũng vì lời anh nói.

Khương Mặc nhìn cậu, không biết có say hay không chỉ nở nụ cười nhẹ.

“Gió, hoa, thơ, rượu, trà.” Khương Mặc cảm khái. “Đêm nay có hết.”

Thẩm Triều Văn và anh hai người nhìn nhau, không hiểu sao cậu lại có chút bối rối vô cớ, nhưng trong lòng vẫn cố chấp tranh cãi — Rõ ràng hoa còn chưa nở, chỉ mới có nụ, không phải là hoa chân chính, chỉ là nụ!