Cheers

Chương 11



11.

Đêm đó hoa quỳnh không nở. Khương Mặc xem như bỏ trắng 1 chai Chardannony 22 năm và 5 chai Sauvignon Blanc/ Trường tương tư mời bạn bè uống rượu. Bọn họ uống đến tận hừng đông ba giờ sáng mới giải tán, cuối cùng chỉ còn hai người Thẩm Triều Văn và Sophia còn tỉnh. Tiễn từng con ma men đi rồi Thẩm Triều Văn mới quay lại tìm Khương Mặc.

Khương Mặc uống rất nhiều, nhưng trước mắt vẫn chưa xuất hiện hành vi kỳ lạ sau khi say rượu, chỉ như say như không, anh nằm dài lên mặt bàn, mặt đối mặt than thở với hoa quỳnh ngoài kia.

Thẩm Triều Văn thầm cười anh, đi qua đỡ vai anh hỏi: “Đi ngủ nhé?”

Khương Mặc gật đầu, mượn lực của cậu đứng lên, hai tay còn vòng qua vai Thẩm Triều Văn dời cả trọng lượng của mình qua rồi bất động. Cũng may chiều cao của hai người tương đương nhau, Khương Mặc còn gầy không nặng, Thẩm Triều Văn đỡ eo anh, nhẹ tay nhẹ chân lên tầng ba, sợ quấy rầy mẹ anh đang ngủ.

Dìu anh nằm xuống giường xong, Thẩm Triều Văn nghĩ phải xuống dọn dẹp sân giúp anh, nếu không ngày mai mẹ anh dậy thấy một đống bừa bộn phỏng chừng Khương Mặc lại bị ăn mắng. Thẩm Triều Văn vừa định đi, Khương Mặc đã chợt nắm tay cậu lại kéo về phía mình.

Thẩm Triều Văn ngồi xuống, thấy Khương Mặc dòm mình lom lom: “Anh có lời muốn nói.”

Thẩm Triều Văn gật đầu: “Ừ, anh nói đi.”

Khương Mặc ngã đầu lên vai cậu: “Anh muốn kể một câu chuyện.”

Thẩm Triều Văn: “… Anh nói đi.”

“Kể ra dài dài dòng lắm, cậu phải ráng mà nghe.” Khương Mặc nói, “Ừm, con người anh ấy à, khá hướng nội…”

Thẩm Triều Văn ngắt lời anh: “Anh không hướng nội chút nào cả.”

Khương Mặc gật đầu: “Ừ, anh không hướng nội, anh rất hướng ngoại, rất năng động đáng yêu. Anh muốn nói là, từ nhỏ đến lớn luôn có rất nhiều chuyện khiến tinh thần anh bị ảnh hưởng, thời niên thiếu anh rất im lặng, không thích nói chuyện, tràn đầy hoang mang với thế giới này, mỗi ngày chỉ đọc sách, xem phim, suy nghĩ các vấn đề. Ví dụ như lúc dậy thì, mọi người xung quanh đều bùng nổ hormone, làm rất nhiều chuyện tung hô thanh xuân muôn năm thu hút sự chú ý, anh không như vậy, thay vào đó lại cực kỳ có hứng thú với cách nuôi kiến…”

Thẩm Triều Văn lại ngắt lời anh lần nữa: “Anh nói điểm chính đi, em chắc chắn kiến không phải là trọng điểm.”

Khương Mặc bất mãn: “Cậu đừng có mãi ngắt lời anh. Anh nói đến đâu rồi? Dậy thì, ừ, kiến! Đúng rồi, không mấy ai hiểu được niềm vui nuôi kiến của anh, nuôi kiến có thể hỗ trợ tư duy, đây là điều không thể nghi ngờ. Dù sao anh cũng luôn khác người, thuộc dạng số ít, cho đến khi… cho đến khi anh gặp được C trên một diễn đàn điện ảnh.”

Đêm rất lạnh, bây giờ đã hơn ba giờ sáng, cậu còn đang ngồi đây nghe người say kể về con kiến, kể về tuổi dậy thì, kể về C gì đó. Bỗng dưng Thẩm Triều Văn cảm thấy buồn cười, hỏi anh: “C là con gái à? Hẹn hò qua mạng của anh?”

Khương Mặc nói: “Anh còn không biết là nam hay nữ, chỉ biết là người Pháp. Là bạn qua mạng của anh, ngoài viết thư ra bọn anh không có liên lạc gì khác. Anh viết thư với đối phương được năm năm nhưng còn không biết đối phương là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, làm công việc gì, anh không biết những điều đó, anh chưa từng hỏi, đối phương cũng không hỏi anh. Anh gửi một ít DVD, đĩa nhạc cho đối phương, đối phương đưa cho anh chai Chardonnay 22 năm hôm nay vừa uống, rất hào phóng.”

Là nam hay nữ, cả tuổi cũng không biết? Thẩm Triều Văn nhíu mày hỏi: “Các anh viết thư trò chuyện về cái gì?”

Khương Mặc nói: “Nói về phim, ca kịch, về hội họa, nói về sách đọc của nhau, luôn có thể cảm nhận được ý nghĩ bất ngờ của nhau. Một tháng bọn anh sẽ viết một lá thư, năm năm, đối phương đổi địa chỉ ba lần, anh có thể thuộc lòng mọi địa chỉ gửi thư của đối phương.”

Đặt ở hiện tại mà xem, đây là một câu chuyện rất khó tin được.

“Đối phương là người Pháp, anh là người Trung, hai người viết thư bằng ngôn ngữ nào?”

“Lúc đầu dùng tiếng Anh, sau này anh học tiếng Pháp.” Khương Mặc nói, “Anh học không phải vì đối phương, chỉ là vì anh muốn. Tiếng Pháp không khó chút nào, nhưng anh nói với cậu này, số lượng của họ ngu quá…”

Ồ. Thẩm Triều Văn nắn xương ngón tay của mình hỏi: “Vậy anh có hảo cảm với đối phương không?”

Khương Mặc suy nghĩ rồi đáp: “Hảo cảm thì có hơi tục, đúng hơn là tri âm.”

Thẩm Triều Văn cười hỏi anh: “Vậy anh có muốn đi tìm đối phương không? Gặp mặt ấy? Theo đuổi?”

Khương Mặc sửng sốt hỏi lại: “Nếu là cậu thì cậu có không?”

Thẩm Triều Văn nói đầy ung dung: “Có. Em thích thứ gì nhất định sẽ cố gắng hết sức để có được nó.”

Khương Mặc à một tiếng, còn nói: “Anh cảm thấy thích của anh và cậu không cùng một loại…”

Thẩm Triều Văn im lặng một lúc.

Cậu đang suy nghĩ xem thích là gì, trước giờ cậu chưa từng có loại tình cảm đó, cậu cũng rất tò mò.

Khương Mặc thở dài: “Thôi, không nói cái này nữa. Cậu muốn uống nước không? Chúng ta uống nước rồi trò chuyện tiếp.”

Bản thân muốn uống còn hỏi người khác có muốn uống hay không. Thẩm Triều Văn ôm tay: “Em không khát.”

Khương Mặc chỉ có thể thành thật: “Được rồi, anh khát.”

“Ừ, khát thì tự đi lấy.”

“Anh không đi nổi.” Khương Mặc bỗng nằm liệt ra giường, “Đi không nổi, một bước cũng đi không nổi…”

Anh còn lăn qua lộn lại hai vòng. Thẩm Triều Văn nín cười nhìn Khương Mặc làm xiếc một hồi, xem như đây là tiền công nhờ mình đi rót nước giùm, xem đủ rồi cậu mới hài lòng xuống nhà lấy nước.

Chờ khi cậu mang nước lên, Khương Mặc đang dựa vào giường trầm tư thấy cái ly trong tay cậu thì nói đầy kinh ngạc: “Sao cậu lại lấy ly rượu rót nước? Đó là ly whiskey.”

Lúc này còn kén chọn. Thẩm Triều Văn chỉ biết câm nín: “Như nhau cả thôi, anh chấp nhận chút đi.”

Khương Mặc lắc đầu rồi lắc đầu: “Không được, rót lại đi.”

Đang sai ai vậy. Thẩm Triều Văn lười hầu theo anh, để ly xuống bàn ý nói anh thích thì uống không thích thì thôi.

Khương Mặc sửng sốt hai giây mới nói đầy tủi thân: “Ly uống nước ở tầng ba, ly uống rượu ở tầng hai, ly cho bạn ở tầng một, hôm nay anh đã giới thiệu với cậu mấy lần rồi! Chuyện dùng ly này không dùng sai được! Đây là nguyên tắc của anh.”

“Ừ, nguyên tắc, vậy anh tự đi đi, ai muốn uống người đó đi.”

Khương Mặc lại giở chiêu cũ lăn lộn trên giường, lười biếng chơi xấu: “Anh thật sự không đứng dậy nổi mà, chân không có sức, đầu cũng đau, say đến mức không rõ gì hết…”

“…”

Buồn cười quá. Muốn cười nhưng phải nhịn.

Thẩm Triều Văn nín cười hít sâu một hơi, tự nói với mình, thôi, người này say rượu không cần phải chấp nhặt với anh. Cậu cầm ly xuống lầu, chọn lại đúng ly lần nữa để rót nước cho đại gia rồi lên lầu.

Uống nước, tắm rửa… Quần thêm một phen mới được nằm xuống giường.

Giường vẫn là giường đó, lần này Khương Mặc ngủ bên trong, cậu ngủ bên ngoài. Trước đó cậu và Sophia uống nhiều trà với nhau nên không buồn ngủ, mệt thì mệt nhưng không ngủ được.

Khương Mặc chợt nói: “Anh nói nhiều chuyện của mình rồi, cậu cũng nên kể chút gì đi.”

Thẩm Triều Văn hỏi: “Anh muốn nghe gì?”

Khương Mặc im lặng rồi nói: “Cậu đấy.”

Thẩm Triều Văn cười: “Em?”

“Ừm, cậu.” Khương Mặc gật đầu, “Ví dụ như cậu là cung nào?”

Câu hỏi kiểu quỷ gì vậy! Thẩm Triều Văn bật cười: “Ngài còn nghiên cứu cung hoàng đạo nữa à?”

“Cũng biết sơ sơ.” Khương Mặc nói, “Có một khoảng Sofia có hứng thú với cung hoàng đạo và Tarot nhưng lại không muốn tự học, vậy là anh khắc khổ nghiên cứu một lượng lớn kiến thức để dạy cô ấy, cô ấy chỉ học sơ sơ cũng dám ra ngoài xem bói cho người ta! Còn lấy phí siêu mắc.”

Thẩm Triều Văn hoàn toàn khẳng định khả năng của anh: “Giỏi quá. Ừm, em là cung Sư Tử.”

Khương Mặc á một tiếng: “Anh là Bảo Bình, cung của hai ta đối nhau đấy.”

“Là sao?”

“Là đối nghịch nhau.” Khương Mặc cười, “Nhưng chúng ta vẫn có thể phát huy hết khả năng chủ quan của mình để giải quyết vấn đề, đừng nản lòng, hòa thuận với nhau là được, nghe chưa, sau này đừng đối nghịch với anh của cậu nữa.”

Thẩm Triều Văn không nhịn được nói: “Anh còn tin vào cung hoàng đạo thì phải xin lỗi Marx đó.”

Khương Mặc ài một tiếng: “Anh không duy vật đâu, anh duy tâm.”

“Em thấy anh là người chủ nghĩa hư vô.”

“Biết cái gì là chủ nghĩa hư vô không, cậu mới hư vô…”

Chẳng hiểu sao lại bắt đầu tranh luận.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Triều Văn nói chuyện suốt đêm với người khác, còn là chuyện phiếm trên trời dưới đất. Cậu phát hiện mình không ghét, không cảm thấy đây là lãng phí thời gian, thậm chí còn cảm thấy nói chuyện với Khương Mặc rất có ý, rất thú vị, hai người họ như thể có vô số chuyện để nói.

Hai người nằm ngửa, vai kề vai, Khương Mặc lại bắt đầu giải thích nguồn gốc của thần học cho Thẩm Triều Văn, để hợp với nội dung, anh còn hạ giọng, cố ý tạo ra hiệu ứng âm thanh thần bí… ngốc quá chừng.

Thẩm Triều Văn không nghiêm túc nghe thần học, cậu thất thần.

Cậu đang suy nghĩ nếu mình thật sự có người anh trai như Khương Mặc, bọn họ cùng nhau lớn lên… vậy thì lúc Khương Mặc nuôi kiến cậu hẳn sẽ ủng hộ hết mình nhỉ! Có một người anh thế này cũng không tệ, chí ít sẽ không cô đơn. Mặc dù người anh này khá khác người, suy nghĩ chẳng giống ai, còn thích uống rượu, nhưng, nhưng… nhưng anh hiểu thần học!

Nói thêm hai mươi phút nữa trời cũng gần sáng. Giọng Khương Mặc nói chuyện bắt đầu mơ hồ, anh quá buồn ngủ rồi, sau khi chui vào chăn miễn cưỡng nói được câu ngủ ngon với Thẩm Triều Văn.

Thẩm Triều Văn cũng buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau, cậu cẩn thận nằm xuống bên cạnh Khương Mặc, một lúc sau cũng ngủ thiếp đi.