Cheers

Chương 4



4.

Thẩm Triều Văn đi theo sau gọi Khương Mặc nửa ngày anh vẫn không để ý tới.

Đi lên kéo thì bị anh hất ra.

Toàn thân trên dưới của người này đều tản ra hơi thở “Anh có chết cũng không cần em lo”.

Thẩm Triều Văn bó tay toàn tập, vị tổ tông này trên người không tiền, không điện thoại, không giấy tờ, giận hờn xuống xe rồi có thể đi đâu.

Hai tay anh trống trơn nhưng cứ đi thản nhiên tùy ý là thế, như thể thật sự không thèm quan tâm đến tình cảnh của mình.

Anh luôn luôn như vậy.

Thẩm Triều Văn thấy không thể cứ để xe bên lề đường nên vội vàng trở lại xe. Sau khi lái đến gần Khương Mặc thì giảm tốc độ xuống như rùa để đi cùng Khương Mặc, y vừa lái vừa nói ra ngoài: “Lên xe trước đi.”

Không ai để ý tới.

“Em sai rồi, tất cả là em sai.”

Không ai quan tâm.

“Anh lên xe đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”

Khương Mặc vẫn mặc kệ y, cứ cắm đầu đi về phía trước không rên một tiếng, như thể anh đang suy nghĩ điều gì đó.

Thẩm Triều Văn bất đắc dĩ cũng không còn cách nào, chỉ có thể duy trì tốc độ rùa bò đi cùng anh.

Chờ đến một ngã tư, cuối cùng anh cũng chịu dừng lại, không đi thêm nữa mà nhìn Thẩm Triều Văn trong xe.

Thẩm Triều Văn nhận được ánh mắt của anh, y dừng xe lại ngay lập tức, bước xuống chuẩn bị túm vị gia này lên xe, kết quả Khương Mặc lại đè tay y nói: “Chúng ta về Thượng Hải đi.”

“….” Thẩm Triều Văn nghe mà choáng, “Anh nói gì?”

Khương Mặc lặp lại, “Đi về đi.”

Nhìn nhau hai giây.

“Hơn 400 cây số anh muốn đi thế nào?”

“Dùng chân của em.”

Thẩm Triều Văn lắc đầu: “Ngày mai em còn phải gặp đương sự, phải về làm việc. Anh đừng nghĩ những chuyện không thực tế này nữa, chúng ta…”

Khương Mặc chợt cười: “Ừm, không thực tế.”

“Không phải, ý của em là…”

Khương Mặc ngắt lời y: “Nhưng anh là người rất không thực tế vậy đấy.”

Đôi mắt anh như phủ một lớp sương mù, nhìn trông rất xa xôi.

Nhìn hai giây, Thẩm Triều Văn không đành lòng quay đầu đi, y không thích nhìn vẻ mặt này của Khương Mặc.

Im lặng một lúc.

“Cảnh phim trên đường.” Khương Mặc chợt nói.

Thẩm Triều Văn ngẩng lên nhìn anh.

“Một đôi vợ chồng cãi nhau trên đường đến ồn ào, lúc cảm xúc kích động thậm chí còn muốn bóp chết đối phương. Hai người đã từng rất yêu nhau, nhưng chính những điều vụn vặt trong cuộc sống đã chia cắt mối quan hệ của họ. Họ muốn tìm cách giải quyết cho nên quyết định bỏ xe, bỏ việc, bỏ cả ngày mai, bỏ hết tất cả từ từ cuốc bộ hàng trăm cây số về nhà. Xe, cao tốc, máy bay đều quá nhanh để bọn họ có thể giải quyết được vấn đề.”

Thẩm Triều Văn cúi đầu nghe như có điều suy nghĩ.

“Trên đường họ gặp rất nhiều người, rất nhiều cửa hàng, gặp ngày mưa, gặp hoàng hôn bình minh, gặp được phong cảnh ngày thường họ chưa từng chú ý đến. Trên đường họ hàn huyên rất nhiều chuyện, nói chuyện về sách, về âm nhạc, về con kiến ven đường, nói chuyện về khí, về quá khứ, nói về hết thảy. Mỗi khi đêm về họ sẽ mơ rất nhiều giấc mơ, mơ về hiện tại, tương lai, mơ về quá khứ đã yêu nhau thế nào.”

Không gian tưởng tượng được xây bằng ngôn từ luôn có giới hạn, Khương Mặc vừa nói vừa đưa tay miêu tả rồi khẽ cau mày vì có chút không triển khai hết được, nói một hồi thì thấy hơi uất ức, thế là từ bỏ không nói nữa.

“Thôi, chỉ là một câu chuyện nhàm chán.”

Thẩm Triều Văn kiên nhẫn truy hỏi: “Kết thúc của câu chuyện thì sao?”

Kết thúc.

“Bọn họ về nhà, giấc mộng kết thúc, ly hôn, đường ai nấy đi, đây là hiện thực em muốn.”

Giọng điệu không vui cũng không buồn.

Nói xong anh hất tay lên, tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Triều Văn sững sờ mất một giây rồi tiến lên theo hai bước, sau mới cảm thấy không đúng, y vội vàng quay đầu lên xe, lái chậm theo phía sau anh.

Thẩm Triều Văn vốn tưởng rằng Khương Mặc chỉ đi không có mục đích, nhưng khi anh đi đến trước cổng cổ trấn của khu thẳng cảnh dưới chân núi, Thẩm Triều Văn mới nhận ra Khương Mặc biết đường.

Y vội vàng tìm chỗ đậu xe, lon ton đi theo sau lưng đối phương đi vào cổ trấn trước đây y chưa từng đặt chân tới.

Bây giờ không phải mùa du lịch cao điểm nên ở đây cũng không nhiều người, trước tiên đi vào sẽ thấy dãy cổng vòm cổ kính.

Thẩm Triều Văn đi theo sau Khương Mặc.

Kiến trúc rất cổ xưa, có thể thấy nơi này đã có tuổi. Dọc đường có hàng rong chào hàng ăn uống, còn có vài học sinh mặc đồng phục đi lại cười đùa ồn ào… Cổ trấn này cho người ta cảm giác lịch sự tao nhã, giản dị sạch sẽ, không có quá nhiều dấu vết của thương mại hóa.

Là một nơi rất yên tĩnh, cũng rất đẹp, không thích hợp để cãi nhau, cảm giác khá hợp cho thanh niên nói chuyện yêu đương.

Nhưng lúc này cũng chẳng có tâm tình để thưởng thức cảnh đẹp.

Y bước nhanh đến cạnh Khương Mặc, kéo tay đối phương: “Đừng giận nữa, chín chắn chút đi.”

Đừng giận.

Chín chắn chút đi.

“Em nghe thử lời của mình làm người ta thấy ngột ngạt cỡ nào.”

“… Anh không về ở lại đây làm gì? Chúng ta vẫn phải quay về mà!”

Khương Mặc thở dài, giữ chặt tay y ra lệnh: “Xin em yên lặng, yên lặng, đi theo anh.”

“…”

Thẩm Triều Văn hốt hoảng ngước mắt nhìn những người xung quanh, một bà lão chống gậy đi ngang qua đưa cho họ một ánh nhìn kỳ quái.

Mặc dù hoảng hốt nhưng Thẩm Triều Văn vẫn vô thức mở bàn tay ra để ngón tay của Khương Mặc luồn vào…. Động tác theo thói quen thật sự rất khó thay đổi được.

Tay của Thẩm Triều Văn bị anh kéo lấy một phát làm cho đầu óc y cũng rối tung lên, có chút rối bời.

Bên cạnh có rất nhiều học sinh mặc đồng phục xanh đi ngang qua họ. Hòa vào đó, y như thể mình được trở lại thời học sinh trong giây lát, vừa có chút hào hứng lại vừa có chút hồi hộp.

Khương Mặc không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, chậm rãi kéo y đi về phía trước, lang thang không có mục đích, đồng thời cũng không cho phép Thẩm Triều Văn mở miệng nói chuyện.

Trong bụng Thẩm Triều Văn có đầy lời muốn nói nhưng không được nói nên làm y bất mãn hết sức. Thêm cả trước vẻ mặt nghiêm túc của Khương Mặc liên tục nhấn mạnh im lặng, y chỉ có thể cúi đầu đi đường, cố gắng không nhìn những ánh mắt kỳ quái của người đi ngang qua.

Đi qua một con phố, trong lòng cũng yên tĩnh hơn.

“Có thấy rất mệt mỏi không.” Khương Mặc chợt hỏi, “Đi cùng với anh ấy.”

Quen thuộc nhau thế này cũng không cần phải khách sáo, Thẩm Triều Văn thành thật gật đầu: “Thỉnh thoảng sẽ có.”

“Muốn chia tay à.”

Giọng điệu rất bình thản.

Thẩm Triều Văn nghiêng đầu qua liếc anh một cái đầy khó chịu.

Khương Mặc vội vàng nói tiếp: “Ý của anh là, chúng ta có thể chia tay nhau, sau đó em lại theo đuổi anh lần nữa, lại bắt đầu lại từ đầu, duy trì cảm giác mới mẻ.”

“… Em phản đối.”

“Suy nghĩ chút đi.”

“Không.” Giọng điệu lạnh lùng cứng rắn, “Còn nhắc lại nữa tháng sau em không hốt cứt mèo giúp anh nữa đâu, anh nên nghĩ cho kỹ.”

“…”

Được rồi. Khương Mặc thở dài một hơi, kéo y ngồi xuống bậc thang dài lát đá xanh, “Khoảng thời gian này anh học được một cách chữa trị tình cảm, muốn chia sẻ và cùng sử dụng với nhau.”

?

Thật ngạc nhiên, thế mà anh lại chủ động muốn giải quyết vấn đề.

Thẩm Triều Văn gật đầu, cỗ vũ anh: “Anh nói đi.”

Khương Mặc mở quyển sổ trong tay ra, xé một trang giấy trắng đưa cho y, “Có chỗ nào em không hài lòng, cảm thấy anh cần phải sửa thì cứ viết lên, chỗ nào hài lòng cũng ghi lại, dụng tâm mà viết. Viết xong hai chúng ta trao đổi chéo và thảo luận với nhau.”

Thẩm Triều Văn nhíu mày: “Ai dạy anh cách này thế?” Sao lại ngây thơ như vậy.

“Bất kể là ai thì nghe nói cũng rất hữu dụng.” Khương Mặc nói, “Có thể thử một lần xem.”

Thẩm Triều Văn thật sự không muốn chơi trò trẻ con này: “Chẳng lẽ nếu em viết ra khuyết điểm và lỗi lầm của anh thì anh có thể thay đổi chúng à?”

Khương Mặc nói đầy bình tĩnh: “Nghĩ ở góc độ khác, có lẽ viết ra không phải để đối phương xem mà là cho mình xem.”

Thẩm Triều Văn suy nghĩ vài giây rồi miễn cưỡng cầm bút, “Vậy thì anh có muốn…” Y đang nói dở thì khựng lại, sau đó âm lượng tăng lên rất cao, “Khương Mặc!! Anh lại muốn đi đâu!!”

Khương Mặc vừa đi vừa phất tay với y: “Anh qua kia chơi chút rồi quay lại. Xin em đừng có chạy lung tung nhá, anh không có điện thoại, không thì chút nữa lại không tìm thấy em.”

Nói xong thì nhanh chân sải bước, dáng vẻ rất gấp gáp..

“…”

Vẫn là chạy mất.

Chợt rất muốn kéo anh về nhà trói lại, xem anh còn chạy được nữa hay không… Nghĩ như vậy có phải hơi biến thái không.

Thẩm Triều Văn bất đắc dĩ nhìn anh đi xa, tức giận bực mình chuẩn bị hạ bút.

Khuyết điểm của anh? Vậy thì nhiều lắm, nhiều vô số kể, một tờ nàyvốn không đủ để viết.

“ – Cảm xúc hóa, thiếu suy nghĩ lý trí, thiếu hiểu biết về quản lý tài sản, dễ tin mấy chuyện ma quỷ của bạn bè rồi cho mượn hàng chục ngàn, còn không ghi giấy nợ.”

Cái này thật sự rất đáng để ghi lại.

Càng đáng sợ hơn là đánh giá của Khương Mặc với chuyện này – Anh biết người ta có thể là lừa anh, nhưng anh cảm thấy có thể người ta đã gặp chuyện gì đó khó xử, có thể hiểu được, có trả tiền hay không anh cũng nghĩ xong rồi, không quan trọng. Em đừng mắng anh, người ai không như vậy, hiếm khi hồ đồ.

Hiếm khi hồ đồ?

Không đúng, hồ đồ cái con khỉ. Thẩm Triều Văn nhớ lại chỉ biết lắc đầu, y cảm thấy Khương Mặc có thể bình yên sống tới hôm nay quả thật là một kỳ tích…

“– Không thích làm việc nhà, không thích dọn dẹp, ném đồ lung tung, làm cho cả nhà đều bày đầy các loại sách, CD, bút của anh, còn cực kỳ ít dọn dẹp, còn cảm thấy đó là ngăn nắp trật tự của mình, là ‘trật tự trong hỗn loạn’.”

Sau khi viết xong, Thẩm Triều Văn trầm tư một lúc, bắt đầu suy nghĩ xem nội dung mình viết có độc địa, có làm cho Khương Mặc xem rồi buồn hay không.

Chẳng ai hoàn mỹ cả, anh có khuyết điểm, cũng có ưu điểm.

Ví dụ như, mặc dù Khương Mặc không thích dọn dẹp nhưng…

Nhưng anh tuyệt đối sẽ không đến địa bàn của bạn để gây rối.

Sẽ nghiêm túc rửa ly của mình.

Cái này đáng để nhắc tới. Khương Mặc có nguyên một mặt tường sưu tầm ly cốc, anh sẽ nhớ dùng loại nào để uống loại nước nào, uống rượu dùng một loại, trà cà phê dùng một loại, bạn đến dùng một loại… chưa từng sai bao giờ. Về mặt này, anh tổ chức một cách đâu ra đấy làm người ta phải than thở.

Bên kia, Khương Mặc đang tìm gì đó bên đường, anh đi rất nhanh và vội.

“— Không có kiên nhẫn. Không có kiên nhẫn để nghe bạn nói những việc vặt trong cuộc sống, không có kiên nhẫn nghe bạn đời tâm sự, không có kiên nhẫn để thích ứng với người khác, chỉ muốn được ở với những gì mình thích, sống quá vì bản thân, thường thường sẽ quên mất sự tồn tại của bạn đời, đồng thời cũng thấy mình không cần phải thay đổi.”

Nhưng.

Nhưng thỉnh thoảng anh sẽ sẵn sàng dành một ít thời gian để đi dạo mua sắm cùng Thẩm Triều Văn. Điều này rất hiếm thấy, vì dù sao Khương Mặc cũng không thích hẹn hò, anh cảm thấy những hoạt động này rất tốn thời gian. Và anh sẽ sẵn sàng vui vẻ tốn thời gian chạy đi học tiếng Di, học nhuộm Tie-Dye, học trùng tu văn vật… rồi từ ngàn dặm xa xôi mang về nhà những món ‘quà’ lạ lùng cho người bạn trai không có đam mê nghệ thuật của mình.

Sau khi đi hết một con đường nhưng vẫn không tìm được cửa hàng mình muốn. Khương Mặc hết cách đành phải hỏi một học sinh đi ngang qua: “Chào bạn, bạn có biết ở đâu có tiệm bánh không?”

“— Cực kỳ ngạo mạn với một số sự vật, không biết cách nhìn nhận khách quan về những thứ mà người khác thích, sẽ bày tỏ sự chán ghét của mình với một số phim điện ảnh truyền hình, còn không cho người thân bạn bè của mình xem.”

Nhưng.

Nhưng đôi khi Khương Mặc sẽ buông bỏ sự ngạo mạn của mình, sẵn sàng đi cùng Thẩm Triều Văn đến rạp chiếu phim xem loại phim nhạt toẹt theo như lời anh nói. Mặc dù lúc xem vẫn luôn siết chặt tay Thẩm Triều Văn, âm thầm trút giận và bày tỏ sự bất mãn…

Bạn học bị kéo hỏi đáp: “Tiệm bánh à? Anh đi hết con đường này rồi quẹo phải có một cái hẻm, đi hai bước nữa là tới.”

Khương Mặc mỉm cười: “Cảm ơn.”

“– Khi cãi nhau luôn luôn cố tình gây sự, không nói lý lẽ. Cũng không biết là khinh không muốn cãi nhau với bạn hay là không muốn cãi nhau, cãi được một nửa sẽ chạy mất, từ chối giải quyết vấn đề một cách chính diện.”

Nhưng.

Nhưng khi cãi nhau, Khương Mặc sẽ không công kích cá nhân, mà là anh chỉ giận dỗi như một đứa trẻ… Im lặng né tránh vấn đề, như thể sợ rằng tranh chấp sẽ tổn thương người khác.

Quẹo phải vào một con hẻm, đi thẳng một trăm bước, cuối cùng Khương Mặc cũng nhìn thấy tiệm bánh bạn học sinh kia nói, thật sự rất khó tìm.

Tiệm bánh kiểu cũ ở những nơi nhỏ đa phần là trưng bày bánh kiểu Trung, nhưng có lẽ là để tiếp bước theo thời đại nên vẫn trưng bày một ít bánh kiểu Tây.

Khương Mặc khom người, bắt đầu nhìn bánh trong tủ lạnh.

“— Làm việc rất lơ đãng, mất tập trung, trí nhớ kém. Luôn luôn quên mang chìa khóa, luôn nhờ bạn trai đang họp vội vã xin nghỉ chạy về mở cửa cho anh. Sẽ quên cho mèo mình ăn, quên mang quần áo đã giặt trong máy ra phơi, quên ăn cơm, quên trả lời cuộc gọi cho người khác, quên trả lời tin nhắn, thậm chí quên luôn cả sinh nhật của bạn trai.”

Nhưng…

Cái này thì không có nhưng.

Viết đến đây, chợt Thẩm Triều Văn thấy có hơi buồn.

Y bực bội gạch bỏ dòng ‘quên sinh nhật của bạn trai’, cảm thấy không cần phải viết ra, chuyện đã xảy ra rồi, cố ý nhắc lại cũng không có ý nghĩa.

Khương Mặc mở sổ của mình ra, bên trong còn kẹp lại tờ tiền duy nhất trên người anh.

Không nhiều, chỉ hơn hai mươi tệ.

Tệ thật, hình như không đủ để mua một cái bánh.

Anh đứng trù trừ trước tủ bánh một lúc, bối rối lấy tiền rồi xấu hổ hỏi nhân viên bán hàng đang nhìn anh: “… Hai mươi tệ có thể mua bánh được không?”

Nhân viên cửa hàng hiểu ý mỉm cười: “Có cái nhỏ, cái có con thỏ kia được không?”

“— Cực kỳ mê rượu. Thỉnh thoảng sẽ uống rượu không kiểm soát, hầu hết thời gian sẽ cần người bạn trai xui xẻo là y tiến hành kiềm chế lại mới biết khắc chế bản thân mình. Còn cho rằng uống rượu không hại thể xác tinh thần, còn luôn nói ông nội mình uống đến 80 vẫn khỏe mạnh để làm bằng chứng triết lý uống rượu của bản thân. Sa vào ảo giác cồn mang lại cho anh, sống một cuộc sống hư ảo hôm nay có rượu hôm nay say.”

Nhưng.

Nhưng Khương Mặc say rượu không bao giờ làm ầm ĩ hay cãi vã, cũng chưa từng say khướt, đô rượu rất cao, rất thần kỳ. Anh uống rượu rồi hai mắt sẽ sáng lên, đầu óc cũng nhanh nhẹn hơn, sẽ trò chuyện với bạn rất nhiều điều thú vị, sẽ nhìn bạn cười không chớp mắt…

Khương Mặc đưa tiền cho nhân viên thu ngân, mang theo chiếc bánh kem con thỏ nhanh chân rời đi, bước rất vội.

Anh sợ Thẩm Triều Văn không nghe lời mình chạy lung tung, anh quay về sẽ không tìm thấy người nữa.

Thẩm Triều Văn kiểm tra lại nội dung mình đã viết, sau khi xác nhận không sai y bắt đầu viết tổng kết khách quan cho Khương Mặc.

“— Nói tóm lại, Khương Mặc có rất nhiều khuyết điểm làm người khác khó mà chịu được, khuyết điểm của anh cũng sẽ tạo ra rất nhiều rắc rối trong cuộc sống.”

Tuy anh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng…

Thẩm Triều Văn vô thức chọn ra một mẫu câu có từ ‘nhưng’ trong đầu mình.

Mỗi lần thất vọng y đều dùng kiểu câu này để khuyên mình — nhưng, nhưng, nhưng.

Tuy… nhưng.

Đây là một kiểu câu rất kỳ diệu.

Làm người khác ‘nhưng’ một cách không nề hà.

Bút lại di chuyển.

— nhưng hầu hết thời gian, em biết ơn vì chỉ có em là người duy nhất có thể xử lý những rắc rối này.