Chí Ái Kim Sinh

Quyển 3 - Chương 4: Vĩ thanh



“Akira… Akira! Akira, tỉnh lại đi, này… Akira!!! Tỉnh lại đi a…”

Ai… ai đang gọi ta? Thật là ồn ào… ghét quá đi mất… không cần, đừng vỗ mặt ta… Ai?… Ghét quá! Im đi!… Như thế nào vẫn còn gọi a? Tức quá đi mất… —

“Có im đi để tôi chết không a?!” theo bản năng mà hô to, Akira dường như bị chính âm thanh của mình làm cho hoảng sợ… Sao? Hơi hơi mở mắt ra, a! Thật là chói mắt! Phản xạ lấy tay che mắt… mình đang nằm mơ sao? Hay là đến thiên đường rồi?

“Touya Akira cậu là đồ đáng ghét!!! Cậu nói hươu nói vượn gì thế hả?! Cậu mở mắt ra cho tôi!”

Bả vai bị lay động kịch liệt, ý thức vì chấn động cùng âm thanh cao vút mà “sưu” mọt cái trở lại thân thể. Cố gắng lắc đầu, đưa tay ra, cảm giác không khí qua mũi tiến vào phổi, năng lượng cơ thể nhanh chóng thức tỉnh, hít sâu, cảm giác thỏa mãn tràn đầy đến từng ngõ ngách trong cơ thể, chậm rãi mở mắt ra….

“Akira… Ha ha… Akira cậu tỉnh rồi!” mây mù mơ hồ dần tản ra, tiêu cự nhắm vào khuôn mặt lo lắng trước mặt, vui sướng, lo lắng, tình cảm phức tạp từ từ hội tụ trên khuôn mặt – đôi mắt sáng như hổ phách mang theo nước mắt trong suốt, tóc vàng quen thuộc lắc lư trên trán, cái miệng luôn miệng gọi tên của cậu. Cậu – rốt cục lại gặp được Akira! Nở nụ cười, một nụ cười thật vui vẻ, nước mắt lại chảy ra một lần nữa, chỉ có một giọt, đó là căn cứ xác minh sự sống. Nằm ở trong ngực Hikaru, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt không thể quen thuộc hơn nữa kia, thật cẩn thận hỏi: “Hikaru… cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì! Không có việc gì! Tôi không sao…” Akira đã tỉnh lại! Cậu ấy nhìn thấy mình rồi!! Cậu ấy rốt cục cũng thấy lại được Hikaru!!!

Dùng hết sức hai tay ôm lấy Akira vào trong ngực, “Không có việc gì, cứu viện đã đến, chúng ta không có việc gì…” gần như là mang theo khóc nức nở mà kể ra, bàn tay vuốt ve mái tóc lục sắc của Akira còn hơi run rẩy, cảm giác sợ hãi khi nãy vẫn còn, may mắn là cậu ấy đã trở lại! Về lại bên người Hikaru.

“Buông ra… khó chịu a…” Hikaru nhẹ nhàng kháng nghị.

“Không buông, không buông, chính là không buông! Akira… cậu cư nhiên dám đi một mình, cậu cư nhiên muốn để tôi ở lại!… Touya Akira cậu là đồ tồi! Xấu xa! Đáng ghét!!!”

Nghe Hikaru quát to, Akira không hề giãy dụa mà mặc cậu ta ôm chặt.

Đi ra khỏi đường hầm đã là buổi chiều. Xung quanh một mảnh tiếng vang ồn ào, nhiều nhất chính là âm thanh hoan hô sau thoát nạn, còn có tiếng xe cứu thương, còi cảnh sát… gió mát cuối hạ thổi tới làm rối mái tóc thiếu niên.

“A ~~~” Hikaru vươn người, hít thở một ngụm khí trong lành, lộ ra khuôn mặt tươi cười quay về phía Akira: “Ha ha! Hiện tại mới biết rằng hô hấp được quả là tuyệt vời!”

“Đúng vậy, còn sống… thật sự rất tuyệt!” Akira lấy tay che trán, ngửa mặt nhìn lên mặt trời trên đỉnh đầu.

“Ha ha, cho dù chúng ta là hai kẻ xui xẻo thì thì cũng không quá xui xẻo a! Nhưng có lẽ phải đi giải hạn thôi. Còn không biết sau này có xảy ra cái gì nữa không!” Hikaru nghĩ lại những lần trải qua, không khỏi gãi đầu, tiếp tục đi về phía trước.

“Về sau sẽ không.” Akira đột nhiên dừng lại.

“Cái gì?” Hikaru khó hiểu quay đầu lại nhìn Akira. Di? Người này như thế nào đột nhiên lại nghiêm túc như vậy! Làm gì thế!

“Hikaru… tôi phải đi rồi.”

“Cậu… nói cái gì?”